Cung Tuấn lại bắt đầu giả vờ hồ đồ, cậu cảm thấy chỉ cần Trương Triết Hạn không nói rõ, vậy thì không có chuyện gì, chỉ cần không phải chuyện kia, thì chỉ là trò thử thách giữa tình nhân.
Trương Triết Hạn chắc đang thử cậu, thử xem cậu có tin tưởng anh không.
Dù sâu trong nội tâm cậu biết rõ Trương Triết Hạn không phải người nhàm chán như vậy, cậu vẫn giả vờ hồ đồ, hết lòng hết sức suy diễn sự tín nhiệm của bản thân với Trương Triết Hạn.
Mỗi ngày cậu nhắn tin, gọi điện cho anh khá nhiều, nhưng tần suất Trương Triết Hạn trả lời cậu càng ngày càng ít.
Ngay cả câu hỏi đơn giản nhất như "Anh ăn cơm chưa", anh cũng không trả lời cậu.
Không biết vì sao, có thể do mâu thuẫn không lường được làm cậu trở tay không kịp, khiến cậu mất đi tinh thần không biết xấu hổ khi ở cùng Trương Triết Hạn trước đây.
Cậu không muốn quấn lấy anh, cũng quấn không được.
Sau này ngẫm lại, thật ra là vì Trương Triết Hạn không nói chia tay, cho dù lời cô gái kia nói có thật hay không, họ vẫn là tình nhân trên danh nghĩa, cậu sợ dùng cách lúc trước chỉ ép Trương Triết Hạn buông ra một câu "Chia tay".
Sau đó Thiên Nhai Khách đổi tên thành Sơn Hà Lệnh phát sóng, Cung Tuấn cũng bắt đầu bận rộn, bận rộn cả ngày lẫn đêm, các loại đại nói phỏng vấn ùn ùn tới, bận đến nỗi đếm ngày mới phát hiện ra một tuần rồi cậu không nhắn tin cho Trương Triết Hạn.
Cuộc đối thoại vẫn dừng ở tin cậu gửi "Thiên Nhai Khách sắp công chiếu rồi".
Hiệu ứng độ hot của Sơn Hà Lệnh ngoài dự liệu của Cung Tuấn, ban đầu phía trên muốn mượn bộ phim này tuyên truyền cho Trương Triết Hạn, lại không ngờ rằng Trương Triết Hạn không đạt được hiệu quả dự liệu, ngược lại làm danh tiếng Cung Tuấn tăng mạnh, leo thẳng lên đầu bảng minh tinh.
Cung Tuấn một đường từ vô danh đến ngày hôm nay, chưa từng nghĩ sẽ được công ty coi trọng thế này, dù dốc sức làm việc nhiều năm như vậy, nhưng rốt cuộc vẫn là người từ vị trí thấp dốc sức đi lên, thoáng cái chạy đến tầng cao, loại mờ mịt này vẫn phát ra từ tận đáy lòng.
Bạn bè, trợ lý, đồng nghiệp mỗi người một ý kiến, không ai thật lòng suy nghĩ cho cậu.
Cậu rất muốn nói với Trương Triết Hạn, nói cho anh biết cậu rất nhớ anh, hỏi anh sau này cậu nên làm gì, anh chắc chắn sẽ không qua loa cho xong chuyện như những người khác.
Thậm chí cậu còn muốn nghe anh cười mắng một câu: Em có ngốc hay không? Mệt em lăn lộn ở giới giải trí nhiều năm như vậy.
Nhưng hiện tại ngay cả dũng khí nhắn tin cho anh, cậu cũng không có
Hai người gặp lại nhau vì công việc, vì một cuộc phỏng vấn hai người, Cung Tuấn mới có thể thấy Trương Triết Hạn.
Cung Tuấn từng nghĩ đến thái độ nên có sau khi gặp lại Trương Triết Hạn, đêm hôm trước cậu đã nghĩ trong đầu các loại thử nghiệm, cho tới hiện tại, khi gặp lại Trương Triết Hạn, đối mặt vẻ thờ ơ của đối phương, cậu cũng chỉ có thể lộ ra tươi cười như trước kia.
Cậu đang cố gắng chắp vá rạn nứt giữa hai người, giờ vờ như không có gì thay đổi.
"Lão Trương!" Cung Tuấn từ xa gọi Trương Triết Hạn: "Ở đây."
Trương Triết Hạn gật đầu với cậu, vừa đi qua liền an an tĩnh tĩnh ngồi bên cạnh cậu.
Nhân viên công tác và MC bên cạnh đang làm chuẩn bị, không ai chú ý tới bọn họ, Cung Tuấn vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm sườn mặt Trương Triết Hạn, nhưng đối phương không hề có động tĩnh gì muốn nói chuyện với cậu
Cung Tuấn đặt tay lên bàn tay xòa ra đặt bên cạnh của Trương Triết Hạn: "Lão Trương, chúng ta..."
Bên dưới tay trống không, Cung Tuấn sững sờ, kinh ngạc nhìn bàn tay đã rút về của Trương Triết Hạn.
"Bản thân hiện tại là tình huống gì, trong lòng không cân nhắc à? Chú ý chút đi." Trương Triết Hạn nhìn nhân viên công tác trước mắt, giọng điệu nhẹ nhàng nói với cậu.
"Được, em chú ý." Cung Tuấn cũng quay đầu nhìn nhân viên công tác.
"Vậy anh có thể...nấc, " Cung Tuấn dừng một chút, đổi câu hỏi: " Anh có mang kẹo không?"
"Có " Trương Triết Hạn hơi ngẩng đầu, móc từ trong túi ra một viên kẹo sữa đặt vào trong tay Cung Tuấn: "Một viên cuối cùng, sau này không có nữa."
Cung Tuấn lặng lẽ cất viên kẹo vào túi mình.
Trương Triết Hạn lướt nhìn cậu, khóe miệng giật giật, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi gì.
"Viên cuối cùng rồi, " Cung Tuấn tự nói với chính mình: "Mình phải giữ lại.".