Đổng Tổ Thường đã quen thói ngang ngược hoành hành ở Tùng Giang, ở đấy chỉ có chuyện hắn đi ức hiếp kẻ khác, nào có chuyện hắn bị người ta đánh chứ. Còn chưa kịp ra tay báo thù,Trương Nguyên lại bày ra bộ mặt đường hoàng giả ngây giả ngô bảo hắn bị bệnh hoan tưởng, thật khiến cho lòng dạ hắn nổ đôm đốp, muốn xông qua đánh cho Trương Nguyên một trận đả đời, giờ chỉ còn cách cầu xin Án sát sử Trương Kỳ Liêm làm chủ cho, nghĩ thế hắn bèn kêu lên:
-Trương Thế bá, Chư vị đại nhân, học trò đường đường là một sinh đồ, lặn lội từ phương xa đến đây thưởng đèn theo lời mời, không ngờ vô cớ bị kẻ khác đánh, thiên lý vương pháp ở đâu chứ, xin chư vị đại nhân làm chủ cho học trò, nghiêm trị kẻ này ạ…..
Nói xong hắn liền tức giận chỉ thẳng mặt Trương Nguyên.
Trương Nguyên lắc đầu nói:
-Không thể nói lý gì cả.
Quay sang nói với Chung thái giám :
-Để công công chê cười rồi ạ, tiểu tử rõ ràng đang ở trong lầu các cùng công công, còn nhâm rượu thi ca cùng chư vị đại nhân, nghe bên ngoài có huyên náo nên mới chạy ra ngoài xem, không ngờ vừa tới đã bị gã này vô duyên vô cớ gán tội, thật sự khiến học trò buồn lòng quá.
Chung thái giám lại cảm thấy giống như trong tuồng diễn tạp kịch, rất là thú vị, cười khanh khách nói với Trương Nguyên:
-Sao lại nghiêm trị ngươi nào, chỉ xem náo nhiệt thôi.
Bước lên trước nói với Đổng Tổ Thường:
-Ngươi thật sự là con trai của Đổng Hàn Lâm à? Nhữ phụ năm rồi còn tặng một bức “Động đình không khoát đồ” cho nhà ta, bức tranh vẽ rất tuyệt, chỉ có điều hơi nhạt nhẽo một tí.
Thái giám chỉ thích náo nhiệt, màu mè làm sao thích sự tao nhã nhạt nhẽo cơ chứ.
Trương Kỳ Liêm đứng một bên lên tiếng nói:
-Vị này đây chính là Chung công công quản lý thuế hàng dệt thêu Hàng Châu, ngươi còn không mau qua đây bái kiến ngài.
Đổng Tổ Thường vội vàng chắp tay dạ vâng, nói:
-Xin công công làm chủ cho học trò.
Chung thái giám cảm thấy bản thân mình tựa hồ đang sánh vai trong vỡ diễn nào đó, cười nói:
-Ngươi nói Trương công tử đánh ngươi, thế y đã đánh ngươi thế nào nào?
Đổng Tổ Thường nói:
-Hắn đã đá học trò một cái.
Chung thái giám càng tỏ ra vui vẻ, hỏi:
-Trương công tử ở trong lầu các cùng uống rượu chơi tửu lệnh với các quan, làm sao có thể là người đá ngươi cơ chứ?
Đổng Tổ Thường á khẩu, trong lòng thầm nghĩ không lẽ mình nhìn nhầm thật sao, giương cổ lên nhìn kỹ Trương Nguyên một chút, hỏi:
-Ngươi đã đính hôn với cô gái Thương Thị Hội Kê phải không?
Trương Nguyên nói:
-Đúng vậy.
Đổng Tổ Thường tức điên lên nói:
-Vậy chính là ngươi rồi.
Ngay lập tức hắn chắp tay thi lễ với các quan thân tại hiện trường nói:
-Chư vị đại nhân, không nhầm vào đâu cả, chính là hắn đã đánh ta, cười nham hiểm đá ta một cái đó.
Trò hề ngu xuẩn này xem đến đây là đủ rồi, Trương Nguyên há có thể ẩn nấp sau lưng mặc hắn chỉ trích, trước đó chỉ là đùa vui thôi, đá một cái chỉ là phạt xác thịt, giờ ta phải danh chính ngôn thuận chỉ trích ngươi trước mặt mọi người, phải bắt ngươi xin lỗi ta, nghĩ thế Trương Nguyên sẵng giọng nói:
-Thương nhị huynh, Thương nhị huynh mời huynh qua đây nói chuyện ạ.
Chu Thương Đức đi đến bên cạnh các quan thi lễ, Trương Nhữ Sương giới thiệu Thương Chu Đức với Chung Thái giám và Trương Kỳ Liêm nói:
-Vị này là Thái Phó tự đệ đệ Thương Thiếu Khanh, hương thân Hội Kê Thương Chu Đức tiên sinh, lệnh muội y và tộc tôn ta tháng trước vừa mới hành lễ đại sính.
Chung thái giám cười nói với Thương Chu Đức:
-Thì ra đều là thông gia, Trương công tử là thiếu niên kỳ tài, lệnh muội chắc chắn phải là tuyệt sắc giai nhân, tài tử giai nhân, hảo nhân duyên à.
Thương Chu Đức nói:
-Chung công công, Trương phân thủ, chư vị đại nhân, tại hạ có chuyện bất bình cần nhờ chư vị đại nhân phân xử, đêm dạ hội đèn lồng tại đây, vạn dân vui mừng, phúc lạc tràn đầy, tại hạ dẫn tiểu muội cùng hai cháu gái đến Long Sơn thưởng đèn ngắm trăng chung vui cùng mọi người.
-Đang yên đang lành, vị công tử này đột nhiên mời ta sang bên nói chuyện, mở miệng ra là đòi ta hủy hôn của lệnh muội, nói muốn cưới muội ấy về làm thiếp, tại hạ nói lệnh muội đã có hôn ước với Trương thị đệ, thế mà Đổng công tử còn nói sẽ trả ta gấp để mua lại sính lễ kia, tại hạ đương nhiên không chịu, vị Đổng công tử này liền nói lời khó nghe, ra tay đánh tiểu hề nô bên cạnh ta, tại hạ muốn cùng hắn đến gặp các vị nói lý, không ngờ lúc này hắn lại bảo Án sát sử Trương Phân Thủ là Trương thế bá, có quen biết chẳng sợ, vẻ mặt vô cùng ngông nghênh kiêu ngạo, xin chư vị đại nhân minh giám cho ạ.
Đổng Tổ Thường đến giờ phút này mới hối hận sao ban nãy mình lỗ mãng, thì ra Thương thị Thương Chu Đức này cũng có chút lai lịch, tưởng chỉ là tiểu hương thân không chút tiếng tăm, không ngờ giờ làm to chuyện rồi, đến gặp quan thật rồi, nói lý thì hắn thua là chắc, bèn xảo biện nói:
-Học trò chỉ là dò thám một chút, không hề có ý bức ép y hủy hôn.
Thương Chu Đức quát lớn:
-Ngươi bắt ép được ai chứ!
Đổng Tổ Thường chuyển chủ đề nói:
-Tiểu gia nô kia vô cùng thất lễ với ta, ta đánh nó một cái, thế thì đã sao, còn gã kia, mới đá ta một cái kìa.
Lại chỉ chỉ sang Trương Nguyên.
Trương Nguyên chắp tay với chư quan nói:
-Chư vị đại nhân nghe thấy không ạ, người này đòi phá hoại hôn sự của tại hạ, xem thường Trương Thị Sơn Âm và Thương Thị Hội Kê, hôm nay nếu hắn không thi lễ tạ lỗi, bá tánh Thiệu Hưng sẽ không tha cho hắn xuống núi đâu.
Trương Nguyên rất giỏi lôi kéo đám đông, hơn nữa Đổng Tổ Thường sai trái, phá hoại nhân duyên người ta, chuyện này nói ra ai mà không tức giận cho được, những dân chúng bu lại xem náo nhiệt đều lần lượt lên tiếng nói:
-Thi lễ tạ lỗi đi, dập đầu tạ lỗi đi.
Còn có người quát lớn:
-Đánh chết nó đi!
Nghe giọng này hình như là của Trương Ngạc.
Trương Kỳ Liêm ngấm ngầm gật đầu, đứa con trai này của Đổng Hàn Lâm quả là lỗ mãng ngu xuẩn, không những cùng lúc chọc giận Thương Thị Hội Kê và Trương Thị Sơn Âm, vả lại còn làm cho dân chúng bức xúc như vậy, ngay lập tức trầm giọng nói:
-Đổng Tổ Thường, Nhữ phụ thường ngày đã dạy dỗ ngươi thế nào, ngươi vừa ra khỏi cửa là gây chuyện phiền toái, làm xằng làm bậy, còn không mau tạ lỗi với Thương tiên sinh và Trương công tử đi.
Đổng Tổ Thường da mặt tím ngắt, ráng kiềm chế cơn giận trong lòng, chắp tay với Thương Chu Đức nói:
-Là vãn sinh lỗ mãng, xin Thương tiên sinh thứ lỗi.
Tiếp đó ngẩng đầu lên chỉ vào mặt Trương Nguyên nói:
-Nhưng hắn đã đánh ta, ta tuyệt đối không tạ lỗi với hắn đâu.
Nghe vậy Trương Kỳ Liêm lên máu, gã tiểu tử này quá quắc thật, hét lớn:
-Hôm nay ngươi nhất định phải tạ lỗi, nếu không ta sẽ trói ngươi lại mà giải về phủ, xem ngươi có bị mọi người cười chê hay không??
Một gã môn khách bên cạnh Đổng Tổ Thường xì xào gì đó vài tai hắn, nghe xong Đổng Tổ Thường mới miễn cưỡng chắp tay với Trương Nguyên một cái cho qua loa rồi nói:
-Là tại hạ đã sai, tại hạ sẽ khắc cốt ghi tâm, xin Trương công tử thứ lỗi.
Đây mà là tạ lỗi ư, rõ ràng là lời tuyên chiến ghi thù thì có.
Trương Nguyên lạnh lùng nhìn ĐổngTổ Thường, trong lòng thầm nghĩ, sinh vào kiếp này, nếu đã phải nỗ lực phấn đấu hướng lên, thế thì khó tránh khỏi gặp phải nhiều hạng người khác nhau, có cả thuận lợi và trắc trở, lúc xuôi dòng thì phải chú ý cẩn thận, lúc ngược dòng thì ra sức đánh cược, có người mang lợi cho mình, thì mình nên tranh thủ kết giao, còn kẻ nào làm đá cản đường của mình, thì chẳng cần phải hòa hợp ấm êm làm chi, mình không thể đạt tới mức ai cũng là bạn, lúc cần ra tay thì phải động thủ, gã Đổng Tổ Thường này cũng giống như Diêu Phục vậy, đều là đá cản đường, là hồ khuyển, đường dài đằng đẵng, những loại người này hẳn còn gặp dài dài. Đổng Tổ Thường này hiển nhiên chẳng phải đối thủ lợi hại gì, người cần chú ý ở đây là vị “ Đổng Huyền Tể” mà hắn treo mải trên miệng, Đổng Kỳ Xương có tài vẽ xuất chúng, văn tông hải nội, có quan không làm lại ngao du sơn thủy, quen biết rộng lớn, có sức ảnh hưởng to lớn đến các quan sĩ lâm, nhưng một người có tu dưỡng nghệ thuật cao thâm như vậy, chưa hẳn nhân phẩm cũng tuyệt vời, tiếng tăm thì có chỉ là chưa biết người thật bên ngoài thế nào?
Trương Nguyên lạnh lùng cười nói:
-Đổng công tử xin lỗi quả có thành ý đấy, căn răng nghiến lợi thế kia, là bất mãn với tại hạ, hay là với chư quan ở đây vậy?
Trương Kỳ Liêm quát lớn:
-Đổng Tổ Thường, biết sai sửa sai không đáng trách, mau chóng tỏ rõ thành ý tại lỗi với Trương công tử đi.
Đổng Tổ Thường cúi đầu, kiềm nén cơn giận như vũ bão trong lòng, méo mặt nói:
-Là Đỗng mỗ sai rồi, xin Trương công tử tha lỗi.
Trương Kỳ Liêm cười nói với đám người Chung thái giám, Trương Nhữ Sương :
-Hậu bối hơn thua nhau, làm phiền đấy tiệc rượu vui vẻ của chúng ta, Chung công công, mời, chúng ta quay về nâng chén nào.
Chúng thái giám đưa mắt nhìn những ngọn đèn huyền ảo xung quanh, cười nói:
-Tùy hứng mà đến, hứng cạn thì về, hội đèn Sơn Âm, không uổng chuyến đi này, ai da rất hài lòng, hôm nay đến đây thôi. Xuống núi đi.
Lại dặn dò Trương Nguyên một câu nói:
-Trương công tử, nếu có đến Hàng Châu thì hãy đến thăm ta nhé.
Trương Kỳ Liêm biết Đổng Tổ Thường khẩu phục nhưng tâm không phục, chỉ sợ sẽ lại gây chuyện phiền phức, liền lệnh cho Hầu huyện lệnh sai mấy nha dịch hộ tống Đổng Tổ Thường xuống núi, không được xem đèn nữa, cẩn thận bị dân chúng Thiệu Hưng vây đánh, mau chóng quay về Tùng Giang đi.
Quan thân sai dịch đi rồi, đỉnh Long Sơn lập tức trở lại cảnh nhộn nhịp như thường, Trương Nguyên đang nói chuyện với Thương Chu Đức, Trương Ngạc quay qua nói:
-Giới Tử, dễ dàng bỏ qua cho tên họ Đổng kia thế?
Trương Nguyên cười nói:
-Huynh muốn đánh chết người ta tại chỗ hay sao, người ta mở môi ra là “gia phụ Đổng Huyền Tể” kia kìa, lại có Trương Phân Thủ bảo vệ cho hắn nữa.
Trương Ngạc nói:
-Tên nhóc đó thật đáng ghét, biết hôn ước giữa đệ và Thương Thị rồi, vậy mà còn dám đòi hủy hôn hỏi cưới, thật là quá đáng hết sức.
Hỏi:
-Nó nói đệ đánh nó, chuyện này có thật không?
Trương Nguyên nhìn Chu Thương Đức cười, Chu Thương Đức nói:
-Ta cũng tức giận muốn cho gã một cước, một đạp kia của Giới Tử cũng là đá thay ta thôi.
Trương Ngạc cười nói:
-Tiếc là đá chưa đủ mạnh, phải đá tới nó bò lăn xuống đất, đứng lên không nỗi mới phải chứ.
Nhìn ra sau lưng Thương Chu Đức, biết nữ lang Thương Thị đang ở bên đó, Giới Tử chắc sẽ lại huynh huynh muội muội với cô gái Thương Thị kia, bèn nói:
-Giới Tử, ta cáo từ trước đây.
Trương Nguyên chợt nhớ ra một chuyện nói:
-Kính viễn vọng của tam huynh đâu, cho ta mượn dùng, ngày mai ta trả huynh.
Trương Ngạc nói:
-Thằng Năng Trụ ngốc ngếch, quên mang theo, mới chạy về lấy đây này.
Nói xong liền gọi Năng Trụ tới, đem cái hộp gỗ dài dài đưa cho Trương Nguyên, rồi đi xuống đồi Bồng Lai, đèn trên đỉnh núi cũng không phải bận tâm, đèn cầy hết thì tự khắc lửa sẽ tắt, tối mai lại thay nến mới, phải đốt đèn đúng ba đêm, để bá tánh xem cho mãn nhãn, cầu cho mấy hôm nay trời đừng mưa.
Vũ Lăng lúc này mới vui vẻ ra mặt, chạy tới cười hi hi nói:
-Thiếu Gia ơi cước đó đá hay lắm ạ, là Chân Chân tỷ dạy người hả?
Tiểu Cảnh Huy thấy bên này vắng người, liền cười híp mắt chạy đến nói:
-Trương công tử ca ca, huynh đánh người nha, muội trông thấy cả rồi, huynh đá gã đó ở chỗ này nè. Hi hi….
Bàn tay bé nhỏ đặt lên thắt lưng, bộ dạng đáng yêu thật.
Trương Nguyên đặt ngón tay lên miệng,ra hiệu giữ bí mật, nói:
-Đừng nói với cô cô tiểu Huy nha.
Tiểu Cảnh Huy cười” kha khà” nói:
-Cô cô trông thấy cả rồi, he he…Cô cô còn bảo huynh đá hay lắm cơ.
Đám người Thương Chu Đức cũng cười rộ lên.
Trương Nguyên nắm tay Cảnh Huy , đi về phía Thương Đạm Nhiên nói:
-Ta có một bảo vật muốn cho muội xem.
Tiểu Cảnh Huy hỏi:
-Là bảo vật gì vậy?
Trương Nguyên nói:
-Biết ngay thôi mà, đảm bảo tiểu Huy sẽ thích.
Chỉ cần nghe thế thôi, Tiểu Cảnh Huy đã thích chí lắm rồi, kéo kéo tay của Trương Nguyên, ra hiệu cúi người xuống để cô bé nói chuyện, Trương Nguyên khom lưng nghiêng đầu, chỉ thấy tiểu Cảnh Huy nói rằng:
-Trương công tử ca ca, ca ca có chút sợ Cô cô của tiểu Huy phải không?
Trương Nguyên cười nói:
-Không phải sợ, mà là yêu, yêu nàng ấy, nên sợ nàng ấy không vui.
Tiểu Cảnh Huy ngẫm nghĩ, nói:
-Muội hiểu rồi, Cô cô cũng yêu huynh , nên cô cô mới nói huynh đá hay lắm.