Lẳng Lơ Tao Nhã

chương 127: nữ anh hùng đầu tiên từ xưa đến nay

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ra ngoài nên giữ gìn hòa khí, Thương Chu Đức chắp tay hướng về phía người thanh niên mặc áo xanh nói:

- Sơ ý va vào thuyền của ngài, thật xin lỗi, thật xin lỗi.

Một nho sĩ khom người đi ra khỏi khoang thuyền, đứng thẳng trên mũi thuyền, toát lên khí phách của một nam tử hán, chiều cao cũng gần bằng lực sĩ râu vàng Mục Kính Nham, trông chừng ba mươi tuổi, mặc trên người bộ nho phục, nhưng nhìn vào y lại khiến cho Trương Nguyên cảm thấy có chút kỳ quặc.

Nghĩ rằng một nam tử hán khí phách như vậy, đáng ra nên khoác lên người bộ áo giáp, tay cầm binh khí mới đúng, hơn nữa trên nho phục của vị đại hán này lại còn đeo một chiếc thắt lưng ngũ sắc, đúng là không ra thể thống gì cả, vị nho sĩ vạm vỡ chắp tay với Thương Chu Đức nói:

- Không sao, không sao, cháu trai của tại hạ trẻ người non dạ, nói năng vô lễ, các hạ chớ trách.

Thương Chu Đức chắp tay cười nói:

- Là tại hạ đụng phải người trước, ta mới nên nói lời xin lỗi.

Tuy rằng cảm thấy vị nho sĩ to cao này ăn nói khiêm tốn lễ độ, nhưng vừa rồi nghe thấy tên thiếu niên mặc áo xanh kia nói rằng cha y bị nhốt trong đại lao, vì thế y cũng không muốn chuyện trò nhiều, ra ngoài tránh gây rắc rối, chắp tay chào rồi bước lên bờ, bất ngờ nghe thấy Trương Nguyên đứng bên cạnh lên tiếng nói:

- Tại hạ Trương Nguyên tại Sơn Âm, chưa được thỉnh giáo quý tính đại danh các hạ.

Nho sĩ cường tráng trả lời:

- Tại hạ Tần Dân Bình ở Trung Châu.

Trương Nguyên vừa nghe thấy ba tiếng “ Tần Dân Bình” liền nói:

- Tại hạ ngưỡng mộ đã lâu.

Lại hướng về phía thiếu niên đầu quấn khăn xanh kia nói:

- Trương Nguyên ở Sơn Âm, xin hỏi quý tính đại danh vị huynh đệ này?

Tên thiếu niên ước chừng mười hai, mười ba tuổi này thấy có người xem mình như người trưởng thành mà chắp tay hỏi danh tính, y rất vui mừng, liền đáp lễ nói:

- Tiểu sinh lớn lên nơi núi non Trùng Khánh tên Mã Tường Lân, xin chào Trương huynh

Còn chèn thêm một câu:

- Tiểu sinh năm nay tròn mười tuổi.

Những người trên thuyền của Trương Nguyên đều cười ầm lên, Thương Chu Đức nói với Tần Dân Bình:

- Tại hạ Thương Chu Đức ở Hội Kê, cháu trai của ngài vóc dáng to cao, cứ như mười hai, mười ba tuổi vậy.

Tần Dân Bình nhìn lại cháu ngoại mình, cười nói:

- Thân hình to lớn nhưng đầu óc ngờ nghệch, không chịu học hành tử tế, hai vị đều là danh tài Giang Nam, thi nhân của huyện, địa linh nhân kiệt, thất lễ, thất lễ.

Cậu thiếu niên mười tuổi Mã Tường Lân không phục nói:

- Con không đi học khi nào chứ, con đã có công danh tú tài rồi đấy.,

Trương Nguyên nghe tên cậu thiếu niên này họ Mã, cậu của y lại mang họ Tần, trong lòng cơ bản đã nắm được thân phận của họ, thật không ngờ lại vừa khéo gặp nhau tại cửa sông Hàng Châu này, nhất định phải làm quen với họ, liền nói

- Tại hạ mạo muội, muốn hỏi hiền đệ của lệnh tôn vì sao mà gặp nạn? Bèo nước gặp nhau, vừa gặp đã thân, nếu có cần tới chỗ tại hạ, nhất định sẽ tận lực giúp đỡ.

Thương Chu Đức nhíu mày, qua những ngày kết giao qua lại, Thương Chu Đức khá hiểu về tính cách của Trương Nguyên, hắn trầm mặc điềm tĩnh, thông minh cơ trí, cũng có chút khó đoán, hoàn toàn không giống với những thiếu niên bình thường, nhưng hôm nay hắn lại ngạo mạn hỏi người lần đầu gặp mặt về chuyện người khác gặp nạn gì phải vào ngục, còn nói sẽ giúp đỡ người ta nữa? Thật là khác thường.

Gã tú tài cao to Tần Dân Bình cũng có chút kinh ngạc, xem xét Trương Nguyên, khách sáo nói:

- Đa tạ lòng nhiệt tình của Trương công tử, chuyện của tỷ phu bên này thực sự không dám làm phiền.

Thanh âm trong trẻo của vị phu nhân bên trong khoang thuyền vọng ra:

- Nhị đệ, đệ vào đây một chút, ta có chuyện muốn nói.

Tần Dân Bình chắp tay với hai người Thương Chu Đức và Trương Nguyên, kéo cháu trai hắn vào trong khoang thuyền, thấp giọng nói với vị phu nhân ngồi hướng về phía cửa sổ:

- Tỷ nghe thấy rồi chứ, lời nói của vị công tử kia thật kỳ lạ, dường như không giống với lẽ thường, trên đời này thật sự vẫn còn có người hiệp nghĩa như vậy ư, chỉ gặp nhau trên đường mà vẫn dốc lòng giúp đỡ sao?

Vị phu nhân đang ngồi trông dáng người cao ráo, tuổi gần bốn mươi, dung mạo xinh đẹp, ánh mắt có thần, sống mũi cao và đôi môi mỏng, có khí chất vô cùng sắc sảo, vị phu nhân này nói:

- Ta nhìn thấy và cũng đã nghe thấy rồi, vị công tử này không phải xuất phát từ sự tò mò, dáng vẻ rất chân thành, nếu không ngại mời hắn qua đây trao đổi, nói không chừng lại là một cơ hội tốt để xoay chuyển tình thế.

Tần Dân Bình nghe lời tỷ tỷ răm rắp, liền nói:

- Ra khoang thuyền đi.

Bên kia thuyền Thương Chu Đức thấy Tần Dân Bình vào khoang thuyền liền thấp giọng hỏi Trương Nguyên:

- Giới Tử, cậu đây là ý gì, chúng ta đi ra ngoài, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, chuyện này cũng không phải chỉ cần bỏ ra vài lượng bạc là có thể giúp họ được, vào ngục thì quan nào giúp được gã?

Trương Nguyên đáp:

- Nhị huynh xin hãy tin đệ, đệ không phải làm chuyện thừa thãi đâu, những người trên thuyền Hồng Đầu này đáng để chúng ta giúp đỡ.

Thương Chu Đức khó hiểu hỏi:

- Đệ quen họ à?

Trương Nguyên còn chưa trả lời thì đã thấy Tần Dân Bình bước ra từ thuyền bên, chắp tay nói:

- Trương công tử, mời công tử vào thuyền nói chuyện, thế nào?

Trương Nguyên đáp:

- Cũng tốt.

Hắn quay sang nói với Thương Chu Đức:

- Nhị huynh, đệ qua bên kia một chút.

Hai người làm ăn mặc sặc sỡ, mang đến một tấm gỗ đặt giữa hai thuyền, Trương Nguyên bước lên ván gỗ đi qua, theo Tần Dân Bình vào trong khoang thuyền, thấy một phu nhân dáng người rất cao đứng đó.

Vị phu nhân này ngoài chiếc váy dài khác với những phụ nữ người Hán khác, y phục và trang sức còn lại cũng rất bình thường, thấy hắn đi vào, liền hành lễ vạn phúc nói:

- Tần thị bái kiến công tử. Công tử trẻ tuổi tài cao, nhiệt tình giúp đỡ, gặp được cơn gió của hiền nhân, tiểu phụ vô cùng cảm kích.

Trương Nguyên vội vàng đáp lễ:

- Tiểu tử Trương Nguyên bái kiến phu nhân, tiểu tử chỉ có một tấm chân tình chứ thực không dám chắc, trước hết muốn nghe rõ sự tình thế nào ạ?.

Tần phu nhân nói:

- Có lòng là tốt rồi, có lòng là tốt rồi, mời công tử ngồi.

Trương Nguyên cáo lỗi ngồi xuống, liền nghe Tần phu nhân nói:

- Phu quân ta là tuyên phủ sư của Thạch Trụ- Mã Thiên Thừa.

Trương Nguyên đứng dậy chắp tay trước ngực nói:

- Hóa ra là Mã tướng quân phu nhân. Uy danh của tướng quân Tiểu tử ngưỡng mộ đã lâu, thất kính, thất kính.

Tần Lương Ngọc là thê tử của Mã Thiên Thừa, có thể xếp vào bậc anh hùng hào kiệt xưa nay, là bóng hồng cuối thời nhà Minh, anh phong mãnh liệt, sáng rọi trăm nơi.

Tần Lương Ngọc túc trí, giỏi cưỡi ngựa bắn cung, thao lược, dáng điệu thanh tao lịch sự, dẫn thổ ty Bạch Can Binh Cần Vương chinh chiến, lập chiến công hiển hách, nhờ một người phụ nữ mà chiến thắng làm kinh ngạc cả Chấn Đông tướng quân, Thái tử, Chung chinh hầu, điều này trong lịch sử Trung Quốc là độc nhất vô nhị.

Đây đúng là lúc vận mệnh của Tần Lương Ngọc thay đổi.

Tần Lương Ngọc nghe Trương Nguyên nói đã nghe uy danh tướng công từ lâu, trong lòng cho rằng Trương Nguyên chỉ đang nói lời khách sáo, một thiếu niên Giang Nam làm sao có thể biết đến một Thổ ti của ngoài vùng biên ải núi non, liền nói:

- Phu quân tiểu phụ giờ đang trong ngục Vân Dương, tiểu phụ đau buồn khôn xiết, nào còn có uy danh gì Chứ?

Trương Nguyên nói:

- Phu nhân tướng quân dẹp loạn ở Ứng Long, lập nên công lớn, danh tiếng vang xa, tại hạ người Giang Nam cũng có hay biết, Mã tướng quân là người trung nghĩa, nay bị bỏ tù chắc bị vu oan, ta muốn làm rõ oan tình này.

Tần Lương Ngọc nghe Trương Nguyên nói lời này, vừa mừng vừa sợ, hóa ra thiếu niên thư sinh này không hề nói suông, còn biết chiến công của phu quân nàng ta nữa, Tần Lương Ngọc một đời trung nghĩa nàng đương nhiên rất trọng chữ tình, vui vẻ nói:

- Đa tạ lời nói của công tử, nếu phu quân tiểu phụ có thể thoát cảnh tù tội, tiểu phụ xin cảm tạ ơn đức của công tử, tiểu phụ không nói vòng vo nữa, xin hỏi công tử có cách nào giúp đỡ phu quân của tiểu phụ không ạ?

Trương Nguyên nói:

- Xin phu nhân trước tiên hãy nói rõ Mã tướng quân vì sao mà bị bắt vào ngục?

Tần Lương Ngọc đáp:

- Phu quân tính tình ngay thẳng, đắc tội với thái giám thu thuế mỏ bạc ở Vân Nam-tên là Khâu Thừa Vân, chàng bị vu cáo xúi giục dân chúng cướp bọc ngân lượng triều đình. Hoàng đế tức giận, bèn đem phu quân ta giam vào ngục xử tội.

Trong trí nhớ của Trương Nguyên, phu quân của Trần Lương Ngọc đắc tội với thái giám nên bị giam vào ngục, có điều không nhớ rõ lắm, hóa ra là bị vu cho là cướp bóc ngân lượng.

Hoàng đế Vạn Lịch ham tài như mạng, cướp đoạt ngân lượng của ông ta, ông ta đương nhiên phải tức giận rồi, chiêu này của thái giám quả thực ác độc, hắn hỏi:

- Mã tướng quân đã bị giam vào ngục, vậy sao phu nhân lại đến Hàng Châu?

Tần Lương Ngọc đáp:

- Tiểu phụ muốn lên kinh cáo quan, kêu oan cho phu quân tiểu phụ.

Trương Nguyên nhẹ chau mày, trong lòng nghĩ:

- Hoàng đế Vạn Lịch mười mấy năm không lên triều rồi, thiên tai nạn lụt đều không lo chỉ lo vơ vét của cải, cô đi cáo có tác dụng không, cô bây giờ không có thanh danh hiển hách như mười mấy năm sau đâu.

Hắn nói tiếp:

- Tại hạ muốn hỏi rõ một chút, Mã tướng quân là đắc tội với Khâu thái giám như thế nào? Ai đeo chuông thì người ấy phải tháo chuông, muốn cứu Mã tướng quân phải nghĩ cách từ Khâu thái giám kia, ngược lại, vào kinh giải oan đường xá xa xôi, đây là hạ sách.

Tần Lương Ngọc thấy Trương Nguyên nói chuyện lý lẽ đâu ra đấy, rõ ràng là người rất thông minh, liền đáp:

- Lời nói của công tử quả nhiên bất phàm, hẳn là xuất thân từ danh môn, liệu có thể cho tiểu phụ được biết một chút hay không?

Trương Nguyên trả lời:

- Tổ tiên tôi là Dương Hòa tiên sinh, là Long Khánh năm thi Đình trạng nguyên, tại hạ tháng này tham gia kì thi huyện Sơn Âm, may mắn được đỗ đầu.

Lúc này nhất định phải dựa thế, đây cũng là cách lấy lòng tin, không cần thiết phải giả vờ khiêm tốn.

Tần Lương Ngọc nghiêm nghị đứng lên nói:

- Trương công tử là hậu nhân của Nội Sơn tiên sinh, tổ tiên tiểu phụ từng nhận qua ơn của Nội Sơn tiên sinh, xin Trương công tử nhận của tiểu phụ một lạy.

Trương Nguyên vội vàng đáp lễ, liên tục nói không dám, lúc này mới nhớ tới tộc thúc tổ của Trương Nhữ Sương cũng chính làông nội Trương Thiên Phục của Trương Nhữ Sương từng đảm nhiệm chức Án Sát tư Phó Sứ Vân Nam, Nội Sơn là tên hiệu của của Trương Thiên Phục.

Thái độ của Tần Lương Ngọc lúc này cung kính hơn trước nhiều, nói:

- Tổ tiên Trương công tử có ân với tổ tiên tiểu phụ, hôm nay Trương công tử lại có ân với mẹ con tiểu phụ, ân huệ mấy đời, làm thế nào báo đáp đây.

Liền gọi con trai Mã Tường Lân lại dập đầu trước Trương Nguyên, mệnh cho Mã Tường Lân gọi Trương Nguyên một tiếng thế thúc. Trương Nguyên vội nói không dám, dù sao hắn với Mã Tường Lân cũng chỉ hơn kém sáu tuổi.

Tần Lương Ngọc không chịu , nhưng Tần Trương Ngọc kia nhất định muốn con gọi Trương Nguyên một tiếng “thúc”, sau đó mới nói chuyện thái giám Khâu Thừa Vân, nói:

- Khâu thái giám từ Vân Nam đi giải ngân, lúc đi qua Thạch Trụ vơ vét ba ngàn lượng bạc của phu quân, lấy tiền rồi thì thôi, lại còn đòi phải chặt một ngàn cây to, loại cây phải mấy người vòng tay ôm mới hết.Bảo chuyển đến nhà lão để lão dự phòng cần dùng.

-Mà nơi đây núi non trùng điệp cần đến bao nhiêu nhân lực mới đủ cơ chứ, phu quân ta từ chối thẳng, dứt khoát cả tiền bạc cũng không đưa. Khâu thái giám bèn ghi hận trong lòng, liền đến phủ Trùng Khánh vu cáo phu quân ta cướp bạc.

Trương Nguyên thở dài trong lòng, thái giám trừng mắt là phải sợ chứ, mặc kệ chuyện này sẽ gây ra tai họa thế nào, Mã Thiên Thừa tự xưng là hậu nhân của Mã Viện tướng quân (người được mệnh danh là Phục Ba tướng quân, nghĩa là hàn phục phong ba, người lập chiến công hiển hách thường được trao tặng danh phong này) , thực ra là ông ta là người thổ dân đã được Hán hóa , xem ra cũng biết phép tắc quy củ, nhưng không ngờ giờ lại bị nhốt vào ngục Vân Dương, đây chắc chắn sẽ gây ra phiến loạn đây, Trương Nguyên nói:

- Mã tướng quân không để bụng tư thù, lấy đại nghĩa làm đầu, thực sự làm người ta kính nể, không biết phu nhân có từng nhờ người cầu cạnh Khâu thái giám?

Tần Lương Ngọc nói:

- Ta vì lợi ích toàn cục mà tạm thời nhân nhượng, mang đi năm ngàn lượng bạc đến nhà lão thái giám đó, nhưng Khâu thái giám lại vô tình không nhận, cứ khăng khăng bị cướp mất năm mươi ngàn lượng, nhất định phải thu lại toàn bộ số ngân lượng này không thiếu một xu, ta nào có nhiều đến thế, trả nhiều ngân lượng như vậy chẳng phải đồng nghĩa với việc bán cả gia tài, phu quân ta kiên quyết không giao bạc, tình nguyện ngồi nhà lao.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio