Trương Ngạc hát chính là những lời dâm đãng khi Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên yêu đương vụng trộm trong “Kim bình mai”. Trương Ngạc không nhớ tứ thư ngũ kinh nhưng dâm từ diễm khúc lại nhớ rất rõ.
Mao Nguyên Nghi khoác áo khoác đứng ở mũi thuyền, cười hỏi Trương Nguyên:
-Trương huynh có gì khó xử, cần tại hạ giúp không?
Trương Nguyên chắp tay đáp:
-Đa tạ, không có gì.
Nói với Vương Vi:
-Tu Vi huynh, có thể đến ở tạm trong Lâm Khả viên của thúc tổ ta, cách đây không xa lắm.
Trương Ngạc nói không sai, lúc này không thể tìm thấy nhà trọ, Vương Vi có chút bất đắc dĩ, thấp giọng nói:
-Làm phiền Giới Tử tướng công rồi.
Trương Nguyên mỉm cười nói:
-Không đâu, có bạn từ phương xa tới là một niềm vui lớn.
Quay đầu nói với Vũ Lăng:
-Tiểu Vũ, trở về nói với mọi người, ta tiếp bằng hữu về muộn một chút.
Mục Chân Chân vội hỏi:
-Thiếu gia, để nô tỳ về nói.
Nói xong rồi vội vàng đi luôn.
Trương Nguyên biết tâm tư của Mục Chân Chân. Mục Chân cho là hắn muốn Vương Vi, cho nên mượn cớ tránh đi, Trương Nguyên lắc đâù thầm nghĩ:
-Đúng là có chút phiền toái.
Vũ Lăng xách theo đèn soi đường, Trương Nguyên cùng Vương Vi đi đến hồ Bàng Công dưới Long Sơn ,vừa đi vừa giới thiệu cho Vương Vi về Giới Viên, nói từng có Sơn Âm phụ lão so sánh Giới Viên với nơi bồng lai tiên cảnh. Đây chính là đệ nhất lâm viên của Sơn Âm.
Vương Vi nói:
-Ta ở chỗ Mi Công cũng được nghe danh Giới Viên, không ngờ hôm nay có vinh hạnh được ở trong đó.
Từ cửa Tây Quách Thuỷ đến công trình phía nam chân núi có hơn một dặm đường, còn chưa tới hồ Bàng Công, trời bỗng đổ mưa, hạt mưa rơi trên mặt lạnh như băng, Diêu thúc liền làm trọn bổn phận lấy một chiếc ô đưa cho Vương Vi, bọn họ chỉ có một cái.
Trương Nguyên không đợi Vương Vi mở miệng, liền nói:
-Để Huệ Tương đi cùng ô với nàng.
Tiểu tì Huệ Tương dắt tay áo của mình che mưa:
-Trương tướng công hãy che ô cùng tiểu thư đi, nữ tỳ không ngại mưa.
Trương Nguyên nói:
-Nên ưu tiên cho phụ nữ.
Nói với Vũ Lăng, ngươi dẫn bọn họ đi, ta đi trước tránh mưa.
Nói xong bước nhanh chạy về hướng Giới viên, Vương Vi từ phía sau hắn kêu:
-Giới Tử tướng công, chờ ta một chút.
Một tay nhấc vạt áo, đôi chân nhỏ Dương Châu chạy đuổi theo.
Trong tiểu thuyết của Lỗ Tấn có viết Tây Thi đậu phụ Dương nhị tẩu với bàn chân nhỏ bó, tay cầm “Cẩu khí sát” còn có thể chạy chốn nhanh, xem ra chân bó không huỷ hoại bàn chân nhỏ bé của nữ nhi, Trương Nguyên chạy chậm lại, cười nói:
-Tu Vi cũng có thể chạy sao?
Vương Vi có chút đắc ý nói:
-Sao lại không thể!
Đây không phải là lần đầu nàng chạy, nhưng chạy trong mưa xuân là lần đầu tiên, hơn nữa bên cạnh có nam nhân mà nàng ngưỡng mộ, có một cảm giác kích thích làm cho nàng cả người run rẩy.
Không đến nửa dặm đường, chỉ một lát đã chạy đến trước cửa Giới viên, hai người đứng dưới mái hiên thở dốc, cười. Trong đêm tối chỉ nhìn ra ánh mắt và hàm răng trắng của đối phương, bọn Vũ Lăng, Diêu thúc vẫn chưa chạy tới, khóm trúc trước Giới viên chỉ thấp thoáng bóng hai người bọn họ, nữ lang eo nhỏ răng trắng bỗng nhiên tiến gần lại, ôm chặt Trương Nguyên, nỉ non:
-Giới tử tướng công.
Giọng nói lượn lờ, cánh tay đã buông ra, khẽ cười, tâm hồn rung động, thân mình lùi về phía sau nửa bước, như gần như xa.
Trương Nguyên không phải là thánh hiền ngồi mà không loạn, trên người cũng không có khuyết điểm, hắn chỉ là một nam nhân có khả năng kiềm chế tốt, nhưng với một nữ lang hấp dẫn như Vương Vi hắn không thể khánh cự. Vốn dĩ cũng có cảm giác với nàng, trong tình cảnh này, có thể không động lòng sao? Trong lúc này không cần phải xem xét đến đạo đức, không cần cảm thấy có lỗi với ai, đây không phải dối trá cũng không phải bạc tình, trong lòng tự hỏi, đa số mọi người đều sống vì mình, sống ở ngay trong giờ khắc này.
Trương Nguyên thấp giọng nói:
-Bị nàng khiếm nhã, ta muốn trả thù.
Hai tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của Vương Vi, áp chặt vào trong lồng ngực, nhuyễn ngọc ôn hương, trên người còn có hương vị mưa xuân ẩm ướt, cùng với hương thơm trên cơ thể, có một loại xuân ý cực kỳ mê người, hai má trắng mịn dụi dụi vào người hắn.
Cổ họng Vương Vi phát ra một tiếng dịu dàng, nàng vừa rồi không kìm nổi lòng ôm Trương Nguyên, hiện tại bị hắn ôm ngược trở lại, trong lòng ngoài sự vui sướng còn có chút bối rối, thở dốc nói:
-Giới Tử tướng công, có người đến.
Trương Nguyên nói bên tai nàng:
-Nàng to gan như vậy cũng biết sợ sao?
Vương Vi sợ ngứa, rúc vào cổ, cười nói:
-Không sợ, Giới Tử tướng công ưu tiên bảo vệ nữ nhân yếu đuối.
Mưa không lớn, tí tí tách tách, chiếc đèn lung lay trong đêm tối chiếu vào bốn người đang đi đến, cách cửa Giới viên mười trượng thì chiếc đèn bỗng nhiên bị tắt.
Trương Nguyên nhẹ nhàng buông Vương Vi trong lòng ra, bắt đầu gõ cửa, nói lớn:
-Tạ thúc, cháu là Trương Nguyên, mở cửa hộ cháu.
Người giữ vườn họ Tạ, là nô bộc Tây Trương, một nhà bốn người ở trong gian nhà cỏ mấy phòng ở bên cạnh Giới viên, trông coi quản lí vườn, còn có một vườn rau nhỏ, cũng là do người làm vườn họ Tạ trồng. Nghe tiếng chuông đêm qua đi, lão Tạ đang định đi ngủ, lại nghe tiếng Trương Nguyên gọi cửa, nhanh chóng sai con chạy vào cơn mưa ra mở cửa, còn lão thì khoác một chiếc áo và xách đèn lồng theo, hỏi:
-Giởi tử thiếu gia, có chuyện gấp gì vậy?
Trương Nguyên nói:
-Không có chuyện gì, ta có người bằng hữu muốn ở nhờ trong Giới viên mấy ngày, có thể ở Mai Hoa Thiện được chứ? Chỉ cần hai gian phòng là được.
Lão Tạ biết Trương Nguyên là chủ Sơn Âm hội. Trương Nguyên, Trương Đaị mấy ngày hôm trước có dẫn theo mất người dạo vườn hoa, vội nói:
-Có phòng, có phòng, đều trống cả, để tiểu nhân mang thiếu gia và vị công tử này đi.
Vương Vi đứng sau Trương Nguyên, hai má đỏ ửng, mắt sáng như nước, may mà đêm tối, nếu không lão Tạ nhất định sẽ nhìn ra điểm khác thường.
Các lầu: Lư Hương Đình, Mai Hoa Thiện, Vô Lậu Am, Hà Sảng Hiên đều có hành lang dài liên kết với nhau, và đều có mái hiên, hai người đi trên hành lang nghe thấy tiếng mưa lớn, Trương Nguyên nói:
-May mà chạy nhanh, nếu không thì ướt sũng rồi.
Vương Vi đưa mắt nhìn Trương Nguyên, khoé môi cong lên một nụ cười, thầm nghĩ: “Chạy nhanh cái gì, không phải là đã sớm đến trước cửa sao”.
Tình cảm con người kỳ lạ như vậy đấy, Giới viên giống như một đạo khảm, vàò Giới Viên, cái cảm xúc không rõ rệt của cả hai đều đã được mở ra, một cái ôm nhưng đã thể hiện được hết tình cảm, nhưng không biết tại sao Vương Vi lại cảm thấy có chút bất an, cảm giác mình ngàn dặm xa xôi đến rồi nhào vào ôm thì Trương Nguyên sẽ khinh thường nàng không? Hơn nữa, cái quá trình này có vẻ hơi vội vàng, nàng không muốn bị gả làm thiếp của Trương Nguyên, đến Sơn Âm chỉ là muốn nhìn hắn một chút, ngắm nhìn phong cảnh nơi mà hắn sống.
-Làm được chuyện gì thì làm.
Trương Nguyên nói:
-Không nói bóng nói gió, nói thật.
Nhìn vẻ ngại ngùng xinh đẹp dưới ánh nến của Vương Vi, hai tay xinh đẹp giao nhau, ngón tay nhỏ bé trong suốt như ngọc, giơ tay nắm chặt một bàn tay nàng, Vương Vi khẽ giật ra liền bị hắn giữ chặt hơn, đầu cúi thấp, gò má đỏ ửng.
Trương Nguyên nhẹ giọng hỏi:
-Tu Vi, nàng có tính toán gì không?
Tu Vi cũng không biết mình có dự định gì nữa, nàng đến Sơn Âm xem như mua dây buộc mình, chui đầu vào lưới? Nàng muốn sống một cuộc sống tự do tự tại. Năm ngoái ở Kim Lăng nàng còn cùng hắn thảo luận cái gì gọi là tự do, Trương Nguyên nói không ai có thể bắt bản thân làm gì thì đó chính là tự do. Sau nàng bị hậu duệ Tề vương cưỡng bức, mới khắc sâu lời hắn nói, nàng một nữ tử phong trần có thể tìm được một nam nhân tốt yêu mình là tốt rồi, Trương Nguyên sẽ yêu quý nào sao? Có thể, người này có một ý chí và sự chu đáo hiếm thấy, giống như khi nãy để nàng và Huệ Tương cùng che ô. Nếu là Mao Chỉ Sinh, Uông Nhữ Khiêm thì bọn họ cũng sẽ chăm sóc nàng, nhưng sẽ xem nhẹ Huệ Tương. Nàng thích những nam nhân chu đáo, cẩn thận mới là người có tài lớn.
Vương Vi chậm rãi ngẩng đầu, lông mi khẽ chớp, duyên dáng chăm chú nhìn Trương Nguyên trước mắt, đôi mắt kia chú ý đến mức chảy nước, đó không phải là nước mắt, Vương Vi mở miệng, giọng rất nhỏ, cũng may Trương Nguyên rất thính, nghe được lời nàng nói:
-Giới Tử tướng công lại nghĩ gì?
Tay Vương Vi rất mềm, mềm như không xương vậy, rất thoải mái, hắn nhẹ nhàng vuốt tay nàng, nhìn thẳng vào mắt Vương Vi nói:
-Ta sợ nói ra nàng lại cự tuyệt, như vậy ra không chịu nổi.
Lông mi nàng chợt hướng lên, mũi thở nhẹ ra, rất đáng yêu, nói:
-Chàng là nam tử, chẳng lẽ muốn tiểu nữ mở miệng trước.
Nói xong những lời này, mặt nàng đỏ ửng.
Trương Nguyên mỉm cười nói:
-Nói rất đúng, vậy, Tu Vi, đợi sau hôn lễ ta sẽ cưới nàng, được không?
Trương Nguyên cuối cùng cũng mở miệng, Vương Vi trong lòng vui mừng, nhưng hai chữ”sau hôn lễ” làm nàng thấy khó hiểu, lo vợ cả không dễ tính, hàng ngày sống một cuộc sống không mấy vui vẻ, không bằng sống trong Cựu Viện tự do, nếu gấp gáp đưa ra quyết định không bằng hoãn lại không vội đưa ra câu trả lời:
-Cũng không vội, Giởi Tử tướng công vẫn nên chuẩn bị tốt cho kì thi hương, nếu không thì…
Trương Nguyên tiếp lời nói:
-Nếu không thì sẽ bị người ta nói là hiếu sắc bỏ bê học hành
Vương Vi cười:
-Đúng thế, cái tội danh này tiểu nữ không gánh nổi, cho nên không cần vội, dù sao ta cũng đợi chàng.
Trương Nguyên hôn mu bàn tay của Vương Vi, nàng khẽ run, bộ dạng có vẻ rất nhạy cảm, vẻ mặt xấu hổ nhưng không giấu nổi vẻ vui mừng, trong long lại rất nặng nề.
Lúc này tiểu tỳ Huệ Tương đi vào “A”một tiếng:
-Tướng công, tiểu thư, sao hai người lại ngồi xuống, còn chưa lau mà.
dif]>