Lẳng Lơ Tao Nhã

chương 328-2: ai là quán quân long hổ bảng? (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Gần canh năm, Trương Nguyên và tỷ tỷ Trương Nhược Hi cùng với Vương Vi tới quảng trường lớn trước nha môn của Chiết Giang Bố Chính Sứ Ti, thì đã không còn chỗ để đứng nữa. Trong quảng trường đông nghịt người, vô số đèn lồng lập lòe, tiếng ồn ào như thủy triều lúc lên lúc xuống. Mấy người Trương Nguyên chỉ có thể đứng bên cửa tiệm Thanh Hà nhìn sang bên đó.

Trương Nhược Hi và Vương Vi mỗi người ngồi một chiếc kiệu. Trương Nguyên, Mục Chân Chân đứng bên kiệu, Vũ Lăng xung phong nhận việc nói:

-Thiếu gia để nô tài chen vào trong xem.

Tiết Đồng nói:

-Tiểu Vũ ca, đệ đi cùng huynh.

Hai người thiếu niên thích chỗ náo nhiệt, vậy hãy để họ đi. Trương Nguyên dặn dò:

-Nếu bị lạc không tìm được chúng ta thì hãy tự quay về cầu Vạn Tiên.

Vũ Lăng, Tiết Đồng đồng ý, sau đó chen vào đám người, rất nhanh đã chìm ngập trong biển người.

Trương Nhược Hi nhìn cảnh tượng này từ cửa sổ nhỏ của chiếc kiệu, than thở nói:

-Hôm nay mới biết khoa cử lớn của triều đình.

Nàng nói với Trương Nguyên:

-Anh rể phải đợi sau khi kì thi hương của phủ Ứng Thiên mới có thể quay trở về Thanh Phổ.

Sau đó lại hỏi Vương Vi trên một chiếc kiệu nhỏ khác:

-Vương Vi, Nam Kinh Cống viện cũng tấp nập như này chứ?

Vương Vi nói:

-Lần thi hương ba năm trước muội đã từng thấy, Nam Kinh Cống viện bên sông Tần Hoài, còn có người bị chen ngã cả xuống sông, bị người khác giễu cợt nói đã thi rớt lại rơi xuống nước.

Trong lúc nói chuyện, người trong quảng trường bỗng ồn ào, có nguời hét:

-Có kết quả rồi, có kết quả rồi.

Trương Nguyên nghển cổ nhìn lên chỉ thấy phía Tây quảng trường rực rỡ ánh sáng, hơn chục chiếc đèn lồng xếp thành hàng, có cả trống và nhạc dẫn đường, các nghi thức theo sát, hơn trăm lính hộ tống, ở giữa dường như còn có một chiếc kiệu màu vàng.

Mục Chân Chân ở một bên nói:

-Thiếu gia, đó là Thái đình bằng lụa vàng.

Vương Vi nói:

-Đúng thế, bảng danh sách ở trong Thái đình.

Lòng Trương Nguyên lâng lâng, thời khắc công bố bảng danh sách đã đến. Cho dù hắn ung dung bình tĩnh như thế nào, cho dù nói bản thân sẽ cố gắng không hối hận như thế nào thì lúc này cũng phập phồng lo sợ, môi khô miệng khát. Tim hắn đập nhanh hơn, hắn không nói chuyện với chị nữa, mắt híp lại chăm chú nhìn đội lính kia mở đường, đem Thái đình bằng lụa vàng tới treo trên bức tường.

-Lai Phúc, kính viễn vọng đâu?

Lai Phúc cũng phải kiễng chân để chen về phía bức tường kia, nghe Trương Nguyên hỏi như thế lập tức sờ khắp người, sợ hãi đến toát cả mồi hôi, nói:

-Sao lại mất rồi!

Vương Vi trong kiệu nói:

-Không phải ở trong này sao?

Nói xong đưa ra một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật.

Lúc trước Lai Phúc thấy người đông liền bỏ hộp kính vào kiệu của Vương Vi.

Trương Nguyên lấy ra một ống kính viễn vọng bằng đồng trắng từ từ điều chỉnh tiêu cự với bức tường cách nửa dặm kia. Ánh sáng trước bức tường rất rõ ràng, có thể nhìn thấy quan sai đang treo bảng, chỉ có điều có quá nhiều đèn lồng, chi chít chi chít, che mất tầm nhìn của hắn. Thôi. Nếu không có vật cản cũng không thể nhìn rõ chữ trên bảng danh sách, đành phải lắng tai nghe quan sai đọc tên thôi.

Rất nhiều người muốn đến gần bức tường tìm tên mình trong danh sách, không khí lúc đó rất hỗn loạn. Hơn trăm tên lính cao to lực lưỡng tay cầm côn bổng, ra sức đuổi những sĩ tử và nô bộc xông lên phía trước. Phía trước bức tường để trống hai trượng, mười tên thư lại lớn giọng bắt đầu xướng bảng. Xướng bảng bắt đầu từ chính bảng Ngũ Kinh Khôi.

Nhưng mọi người trên quảng trường không thể im lặng ngay được. Trương Nguyên bên đó lại cách xa, không nhe rõ tên, trong lòng bối rối lo lắng. Đợi thêm một lát, đám người đen nghịt trên quảng trường cuối cùng cũng yên tĩnh hơn. Trương Nguyên nghe thấy tên thư lại cao giọng nói:

-Nghê Nguyên Lộ đứng thứ trong kì thi hương Chiết Giang năm Ất Mão.

Trương Nguyên thầm nghĩ:

-Nghê Nhữ Ngọc đứng thứ mười ba à, rất tốt!

Bắt đầu từ vị trí thứ mười ba, Trương Nguyên tiếp tục nghe, tên xã viên của Hàn xã liên tục truyền tới, mãi đến Vương Bính Lâm thứ sáu hai, Chu Mặc Nông thứ sáu tư, Trương Đại thứ sáu lăm.

-Đại huynh đỗ cử nhân rồi!

Trương Nguyên mừng rỡ, lúc này hắn biết bản thân mình đã thay đổi lịch sử, Trương Đại viết “Đào am mộng ức” là tú tài cả đời, còn bây giờ đại huynh Trương Đại mười chín tuổi đã nổi danh trên Lông Hổ bảng. Nhưng Trương Nguyên hắn thì sao? Rốt cuộc là trước đó không chú ý nghe hay xếp hạng ở phía sau, thậm chí không có tên trên bảng?

Người điềm tĩnh như Trương Nguyên lúc này cũng không khỏi thấp thỏm trong lòng. Ngay lúc đó, một âm thanh sắc lẹm mang theo hơi thở dốc đâm vào tai hắn:

- Giới Tử Tướng công, Giải Nguyên, đệ nhất danh!

Không biết Tiết Đồng chen vào chỗ bức tường đó như thế nào, nghe đến tên lại chen ra báo tin. Đứng trước vị thiếu gia mười hai tuổi này đầu tóc y rối bù với đôi bàn chân không, y thở dốc, mồ hôi khắp người, ánh mắt lóe lên đầy hưng phấn, nói:

-Tương công Giới Tử thủ khoa giải Nguyên.

Y quay đầu lại nhìn, nói:

-Tiểu Vũ ca không biết chen đi đâu rồi.

Trương Nguyên vui mừng như muốn phát điên lên, xoay người hỏi:

-Tiết Đồng, ngươi nghe thấy họ đọc tên như thế nào?

Tiết Đồng nói:

-Chính là Giới Tử Tướng công, Trương Nguyên, Sơn Âm, đệ nhất Giải Nguyên khoa thi Chiết Giang. Tuyệt đối không sai. Nô tài nghe thấy người bên đó đều ồ lên một tiếng, nhao nhao nói quả nhiên là Sơn Âm Trương Nguyên. Trương Nguyên là Giải Nguyên, Trương Nguyên Trương Xã Thủ.

Vương Vi vui tới mức tim đập thình thịch, nhanh chóng bảo Huệ Tương đem hai quả quất ngọt cho Tiết Đồng ăn, để y khỏi đứng trước mặt Trương Nguyên luôn mồm một tiếng “Trương Nguyên”, hai tiếng “ Trương Nguyên”.

Trương Nhược Hi mặt mày hớn hở, tay nắm chặt bệ cửa sổ của chiếc kiệu, nói một tiếng:

-Tiểu Nguyên!

Nàng vui mừng tới mức không biết nói thế nào. Lúc chờ nghe đọc tên nàng cũng rất hồi hộp, sợ đệ đệ thi rớt. Phu quân Lục Thao từng tham gia hai lần thi, mỗi lần thi rớt về quê đều phải trấn tĩnh tinh thần vài tháng mới có thể trở lại bình thường.

Cuối canh năm, trời đã tang tảng sáng, trên quảng trường ánh sáng tạo nên từ vô số đèn lồng khiến ánh bình minh không rõ ràng. Đọc xong tên một trăm hai mươi người đỗ trong kì thi hương Chiết Giang, công việc xướng bảng cũng kết thúc. Một bộ phận người giải tán, còn tuyệt đại đa số mọi người vẫn tụ tập chen lấn ở đó nghe ngóng. Người thì vui mừng, người thì buồn bã chán nản.

Vũ Lăng đã quay lại, theo sau là một đám người, có sáu người Trương Đại, Chu Mặc Nông, Nghê Nguyên Lộ, Kỳ Bưu Giai, Hoàng Tôn Tố, Vương Bính cùng mấy tên hầu Năng Trụ, Năng Thập.

Vũ Lăng không biết Tiết Đồng đã về báo tin trước, hai mắt sáng lấp lánh nói lớn:

-Thiếu gia, thủ khoa, thủ khoa, thiếu gia.

Y xô đẩy người qua lại trên đường mà lao tới. Người bị xô nổi cáu quát mắng, nhưng khi nghe là người nhà của thủ khoa lập tức không cáu gắt nữa, quay người hướng về phía Trương Nguyên vẻ mặt đầy sự ngưỡng mộ.

Trương Đại, Chu Mặc Nông từ hàng sau bước đến thấy Trương Nguyên, Trương Đại không nói gì mà cười lớn một tiếng, cười đủ rồi y mới lên tiếng:

- Ngũ Kinh Khôi bảy người chúng ta chiếm ba. Một trăm hai mươi người đỗ, bảy người chúng ta đều có tên trong bảng. Trương Nguyên lại là Giải Nguyên Luân Khôi, chuyện vui trong đời, không còn gì để nói.

Trong bảy người, ngoài Trương Nguyên và Kỳ Bưu Giai lần đầu tiên tham gia thi, những người khác đều trải qua cảm giác đau khổ và dày vò khi không thi đỗ. Lần này cuối cùng cũng đã đỗ rồi, trút bỏ màu áo xanh trở thành cử tử, có thể thấy được niềm vui ấy.

Trương Đại thấy hai chiếc kiệu phía Trương Nguyên liền hỏi:

-Giới Tử, hôm qua vừa sớm đệ một mình rời khỏi Hà Loan đến gặp Vương Vi. Ôn Nhu hương, Long Hổ bảng này đệ đều độc chiếm đầu ngao (cách gọi cho người giành giải nhất), thực sự làm người khác phải ngưỡng mộ.

Vương Vi lộ nửa mặt bên cửa sổ nhìn bộ dạng vui vẻ của Trương Nguyên và bạn bè, chợt nghe Trương Đại nói những lời này liền đỏ mặt vì xấu hổ, nàng bỏ rèm cửa xuống, lòng thầm nghĩ:

“Giới Tử Tướng công Long Hổ bảng là chiếm đầu ngao rồi, Ôn Nhu hương...”

Trương Nguyên vội hỏi:

-Đại huynh, tỷ tỷ của đệ ở bên này, mới đến hôm qua.

Trương Đại "A" lên một tiếng rồi vội vàng đi về phía chiếc kiệu nhỏ nói:

-Nhược Hi tỷ, gặp mặt trong ngày hội lớn rồi.

Người ở đây nhiều quá, không tiện nói chuyện. Trương Nhược Hi vẫy tay bảo Trương Nguyên tới gần, nói:

-Tiểu Nguyên, quay về cửa hàng ở cầu Vạn Tiên thôi, bảo người chuẩn bị tiệc rượu, chúng ta vui vẻ chúc mừng một phen.

Trương Nguyên vui vẻ nói:

-Vâng.

Rồi hắn gọi Trương Đại, Hoàng Tôn Tố cùng tới cửa tiệm Thịnh Mỹ bên cầu Vạn Tiên. Lúc này trời đã sáng, hai tiểu nhị đang quét dọn trước quán rượu. Người làm Trương Nhược Hi mang từ Thanh Phổ tới nghe nói Giới Tử đã về, chen nhau hỏi Giới Tử thiếu gia có thi đỗ hay không?

Vũ Lăng lớn tiếng nói:

-Bảy vị này đều là tân cử nhân. Giới Tử lại càng lợi hại, là Giải Nguyên, đệ nhất danh.

-Bảy vị cử nhân, Giải Nguyên?

Mấy tên hầu này không tin lắm nhìn cả về phía Trương Nhược Hi.

Trương Nhược Hi cười nói:

-Hôm nay là đại hỉ, mọi người ai cũng có tiền thưởng.

Mấy tên hầu đó và tiểu nhị của cửa tiệm lập tức nhốn nháo đi mua pháo đốt lốp ba lốp bốp. Các cửa tiệm xung quanh lũ lượt kéo đến hỏi tưởng rằng cửa tiệm Thịnh Mỹ khai trương. Được biết em trai chủ tiệm đỗ thủ khoa chính quy, ai nấy đều kính nể.

Lúc chờ đợi chuẩn bị tiệc rượu, bảy vị tân cử nhân viết gia thư. Tân cử nhân ngày mai phải tham gia tiệc Lộc Minh, còn phải bái tọa sư, phòng sư, gặp đồng niên, phải ở lại Hàng Châu thêm mấy ngày, vậy nên phái người hầu về báo tin vui trước.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio