Chương
Nhắc đến vấn đề này, cả hai người không hẹn mà cùng im lặng.
Sự cố ngoài ý muốn hai năm trước... Thật ra nói trùng hợp thì cũng không trùng hợp, nói không trùng hợp thì nó cũng khá trùng hợp.
Chu Túy Túy nghĩ, xoa xoa lỗ tai có chút hối hận tại sao mình lại thốt lên lời nói chế giễu Thẩm Nam... Chế giễu anh cũng không quan trọng, quan trọng là bản thân mình cũng rơi vào trong thế giới của lúng túng.
Chu Túy Túy nghiêng đầu, nhìn về phía cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, nhìn quán rượu cách bọn họ ngày càng xa.
Đêm hai năm trước.
Hai người vừa mới vào phòng, còn chưa bật đèn phòng khách, Chu Túy Túy liền trực tiếp ép Thẩm Nam vào cửa, liều mạng mà hôn.
Thẩm Nam ngẩn người, chốc lát không kịp phản ứng.
Đợi đến lúc phản ứng lại, theo bản năng anh muốn đẩy Chu Túy Túy ra, nhưng cô dính người quá chặt, dùng cả tay và chân. Thậm chí lúc anh chuẩn bị giáo huấn, mở đôi mắt ướt nhẹp mà nhìn anh, đáng thương hỏi: "Ngay cả anh cũng ghét bỏ tôi sao?"
Nói xong, cô trực tiếp đưa tay qua....
Ánh mắt Thẩm Nam trầm xuống, mặc cho cô làm loạn.
Tối hôm đó, hai người đều uống một chút rượu.
Thẩm Nam cũng không biết tại sao, cứ theo Chu Túy Túy một cách vô thức.
Hai người hôn nhau sau cánh cửa... Môi lưỡi dây dưa, hôn nhau say đắm.
Bị Chu Túy Túy kích thích, nụ hôn của Thẩm Nam mang theo một loại cảm giác chiếm hữu mạnh mẽ.
Từ cửa cho đến phòng ngủ, quần áo một đường ném loạn, rơi loạn xạ trên đất.
Chu Túy Túy đưa tay ôm cổ Thẩm Nam, lui về phía sau, đi về một bên khác. Cô không hề cam lòng yếu thế, cắn môi Thẩm Nam mà liếm, hai người em lùi anh tới, sức lực tương đương, không ai nhận thua.
Cho đến khi hôn đến nỗi không thể thở được, Chu Túy Túy mới há miệng cắn Thẩm Nam một cái.
Thẩm Nam bị đau, vừa định buông cô ra, Chu Túy Túy lại như một con báo, ngẩng cổ lên hôn vào hầu kết của anh, cố ý.
Không thể nhịn được nữa.
Thẩm Nam nắm cô, trực tiếp ném người lên giường.
....
"Chu Túy Túy, đây là em tự mình chọc họa."
Chu Túy Túy nhướng mày, diễu võ dương oai nhìn Thẩm Nam, mặt đầy khiêu khích: "Ai chọc họa còn chưa biết đâu!"
....
Chuyện kế tiếp, hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của hai người.
Nhiệt độ trong căn phòng tăng dần.
Đèn không mở, rèm cửa sổ chỉ kéo một nửa. Thông qua ánh trăng mờ ảo, loáng thoáng thấy bóng dáng hai người.
Đêm càng lúc càng khuya.
....
....
Đang suy nghĩ, đột nhiên xe dừng lại, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông: "Em đang nghĩ gì?"
Thẩm Nam liếc mắt, tròng mắt sâu thẳm mà nhìn chằm chằm vào Chu Túy Túy, khi ánh mắt chạm đến gương mặt của cô, âm thanh lại thấp hơn mấy phần: "Mặt đỏ như vậy?"
Chu Túy Túy hoàn hồn, xoa xoa lỗ tai hơi nóng lên, nhìn sườn mặt cứng rắn của người đàn ông bên cạnh, đánh giá từ trên xuống dưới, sau đó ánh mắt rơi vào hầu kết của anh, liếm môi.
Không thể không nói, Thẩm Nam người đàn ông này, cường tráng đến nỗi.... Làm cho người ta ngủ qua một lần đều khó quên.
Nghĩ như vậy, Chu Túy Túy hừ một tiếng, nhìn ra bên ngoài cửa sổ: "Đến rồi?"
Quán rượu càng ngày càng xa, chiếc xe đã lái đến bãi đậu xe của tiểu khu.
Ánh mắt Thẩm Nam trầm thấp mà nhìn Chu Túy Túy một cái, cởi dây an toàn xuống xe.
Chu Túy Túy nhướng mày, nằm trên cửa sổ xe nhìn về phía Thẩm Nam, trong mặt đầy giảo hoạt: "Đội trưởng Thẩm, sao không hỏi tiếp vậy?"
Người đàn ông này càng trốn tránh, hứng thú của cô như càng nhiều hơn. Hoặc là muốn tìm một chút chuyện phân tán sự chú ý, không có Thu Thu bên cạnh, người Chu Túy Túy có thể trêu chọc, lại không tức giận với mình, cũng chỉ có mình Thẩm Nam.
Bước chân của Thẩm Nam hơi ngừng lại, không để ý đến cô.
Nghĩ cũng biết, nghĩ đến chuyện không tốt đẹp gì.
Hai người một trước một sau vào thang máy, Chu Túy Túy đi đến bên cạnh Thẩm Nam, nhân lúc Thẩm Nam không chú ý, dùng ngón tay chọc vào thân thể cường tráng của anh, cứng rắn như thường....Đối diện với ánh mắt nhìn qua của Thẩm Nam, Chu Túy Túy trừng mắt nhìn lại, tinh nghịch cười một tiếng: "Không phải cố ý."
Thẩm Nam nhìn, mím môi, hừ một tiếng.
Không phải cố ý, là cố tình.
Hai người vào phòng, thay dép, Thẩm Nam đi thẳng vào trong phòng bếp, Chu Túy Túy nhìn, cũng vội vàng đi theo.
Chu Túy Túy đi phía sau lưng Thẩm Nam, nhìn anh rót một ly nước đầy, sau đó đoạt lấy uống.
"..."
Thẩm Nam nhấc mí mắt, lạnh nhạt nhìn cô.
Chu Túy Túy cười hì hì một tiếng, uống xong đưa ly cho anh, mặt đầy đứng đắn nói: "Cảm ơn đội trưởng Thẩm đã rót nước cho tôi."
Thẩm Nam nhìn, tức đến bật cười.
Anh rũ mắt nhìn cô gái nhỏ đứng bên cạnh mình, chiều cao của Chu Túy Túy so với mặt bằng chung không tồi, nhưng trước mặt anh thì quá bình thường, hai người cách nhau cm, mà cô gầy, so với anh, càng thêm vẻ nhỏ bé nhanh nhẹn. Cả người đều gầy, làm cho Thẩm Nam cảm giác chỉ cần mình hơi dùng sức một chút, có thể bóp gãy eo của cô.
Nghĩ đến làn da mềm mại dưới lớp quần áo kia, Thẩm Nam hơi ngừng một chút, hầu kết chuyển động, rũ mắt rót thêm nước lạnh vào ly, hạ hỏa cho chính mình.
Chu Túy Túy ở bên cạnh nhìn chằm chằm, chỉ thấy buồn cười. Thẩm Nam, cái người này giống như dù cho bạn trêu chọc anh như thế nào, thì anh cũng sẽ không tức giận, cứ mặc cho bạn nháo loạn.
Chu Túy Túy nhìn chằm chằm một lúc, con ngươi chuyển động, ý nghĩ xấu xa lại hiện lên.
Sau khi ra khỏi phòng bếp, Chu Túy Túy đá dép lê sang một bên, lúc Thẩm Nam chuẩn bị vào phòng ngủ, lại nắm quần áo của anh lại.
"Nói với anh một chuyện."
Thẩm Nam gật đầu, đứng tại chỗ nói: "Em nói đi."
"Một lát nữa tôi phải ra ngoài một chuyến."
Thẩm Nam ngừng lại, nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Chu Túy Túy cười một tiếng, hất tóc nói: "Hạ Văn anh còn nhớ không? Người bạn hồi đó của tôi."
"Ừm."
Chu Túy Túy có chút kinh ngạc, người này, vậy mà nhớ được.
"Anh không uống rượu cùng tôi, đêm nay Hạ Văn sẽ uống cùng." Cô nhướng mày, dương dương đắc ý mà nhìn Thẩm Nam, trong mắt tràn đầy nghịch ngợm: "Anh yên tâm, lần này tôi uống say, tuyệt đối sẽ không ngủ với anh."
....
Hầu kết Thẩm Nam chuyển động, hơi híp mắt nhìn Chu Túy Túy, nghiến răng nói: "Chu Túy Túy!"
Anh đang cảnh cáo cô.
Chu Túy Túy nhún vai, không hề sợ dáng vẻ này của anh một chút nào: "Sao nào?" Chu Túy Túy nhón chân trợn mắt với Thẩm Nam, mặt đầy vô tội: "Tôi nói sai gì sao?"
Thẩm Nam cười lạnh một tiếng, mở cửa phòng đi thẳng vào: "Nhớ lời em nói."
Nói xong, ngay trước mặt Chu Túy Túy, trực tiếp đóng cửa lại.
Đệt!
"Sao anh lại khóa cửa?"
Giọng nói trầm thấp của Thẩm Nam truyền từ trong phòng ra: "Sợ em ngủ với tôi."
Chu Túy Túy: "....."
Chu Túy Túy đứng nguyên tại chỗ, nghĩ đến câu nói kia của Thẩm Nam, suy nghĩ một chút, không tự chủ được mà cười lên.
Tâm trạng kém đến vô cùng lúc mới về, hình như trong nháy mắt đã tốt hơn mấy phần. Cô khẽ cười một tiếng, xoay người quay về phòng.
Mười phút sau, Chu Túy Túy thay một chiếc váy, trước khi đi ra ngoài, còn cố ý gõ cửa phòng cách vách, hô một tiếng: "Tôi đi đây."
Thẩm Nam từ trong phòng tắm mở cửa đi ra, một câu cũng không kịp nói, chỉ có thể nhìn theo cái cổ trắng nõn hiện ra trước mặt dần dần biến mất kia, theo bản năng híp mắt một cái.
Chu Túy Túy và Hạ Văn đến điểm hẹn, không ngoài ý muốn là quán bar.
Hai người đều thích rượu, hơn nữa còn thích những nơi náo nhiệt.
Tính cách của Chu Túy Túy trước kia luôn bị kìm nén giam cầm, trước kia có thể là bạn thân của Hạ Văn, cũng là do không thể giả bộ được.
Trước kia, Hạ Văn rất ghét bộ dáng lễ độ khéo léo các loại của Chu Túy Túy, luôn cảm thấy người này không thành thật, rõ ràng trong mắt không có bất kỳ tình cảm hay ấm áp nào, nhưng hết lần này đến lần khác giả bộ thành người ta nói thế nào thì nghe thế đó, cái gì cũng là theo ý bạn là được rồi, tôi là một đứa bé ngoan...
Tóm lại là nhiều chuyện.
Khi hai người học cấp ba, vẫn không không ưa nhau.
Đến đại học, hai người vô tình học chung một trường, một lớp, lúc này mới dần dần quen thuộc hơn, sau này khi thân thiết rồi, Hạ Văn không cần tốn sức cũng biết được những mặt khác của Chu Túy Túy, không hề khách khí một chút nào, làm cho cô cảm thấy hình tượng bị sụp đổ. Sau này, cuối cùng cũng biết tại sao cô lại giả vờ ngoan ngoãn nghe lời như vậy, tất cả đều là bị ép buộc.
Hoàn cảnh và gia đình bắt buộc.
Hạ Văn lái xe đến dưới lầu, sau khi nhìn thấy váy của Chu Túy Túy, lưu manh mà huýt sáo một cái: "Em gái xinh đẹp!"
Hôm nay Chu Túy Túy mặc một chiếc váy hai dây màu đỏ, xương quai xanh của cô rất đẹp, lúc phô ra rất có cảm giác mê người, hơn nữa hai năm ở cổ trấn chăm sóc tốt, da trắng như tuyết, mọi cử động đều rất mê người một cách tự nhiên. Hơn nữa, ngũ quan của cô tinh xảo xinh đẹp, Hạ Văn dám cam đoan... Ngôi sao sáng nhất quầy rượu tối nay, chính là Chu Túy Túy.
Sau khi lên xe, Chu Túy Túy cười một tiếng, cởi áo khoác mới vừa mặc trong thang máy xuống, ánh mắt cong cong thành hình lưỡi liềm nhìn về phía Hạ Văn: "Nhớ mình không?"
"Đương nhiên rồi." Hạ Văn lái xe rời đi, vừa nói: "Ai cũng không nhớ, chỉ nhớ người chống đỡ cho mình ở quầy rượu!"
Chu Túy Túy nghẹn lời, liếc mắt nhìn cô: "Cho nên tác dụng của mình chỉ là uống rượu?"
"Đương nhiên là không phải." Hạ Văn cười: "Là có thể uống cùng mình."
Hai người đều cười một tiếng, cho dù đã lâu không gặp, tình cảm của hai người cũng không nhạt đi.
"Cậu đi chơi... Chồng cậu có nói gì không?"
Chu Túy Túy ngẩn người, cười giống như một yêu tinh nhỏ: "Mình nói với anh ấy."
Hạ Văn sờ cằm nhìn bộ dáng này của Chu Túy Túy, luôn cảm thấy cô có ý xấu xa, Hạ Văn nghĩ nghĩ, không nhịn được mà vạch trần cô: "Sao mình lại có cảm giác... Cậu đang tính toán cái gì nhỉ?"
Nghe vậy, Chu Túy Túy mặt đầy vô tội mà nhìn cô: "Không có nha, mình chẳng tính toán cái gì, mình là một công dân tốt, chẳng lẽ không thể làm chuyện có ích cho xã hội được à?"
Hạ Văn nghẹn lời, liếc cô một cái: "Có tính toán gì không, trong lòng cậu tự rõ."
Người này có thể mặt tươi cười mà thiết kế cho bạn nhảy vào bẫy. Hạ Văn luôn cảm thấy đối với Chu Túy Túy, Thẩm Nam giống như một con dê béo, sơ ý một chút là sẽ sa lưới, bị người con gái này ăn tươi nuốt sống.
Chu Túy Túy cười không nói, tay đặt trên cửa xe, quay đầu nhìn ra cảnh sắc bên ngoài cửa xe.
Trong quán bar vô cùng náo nhiệt, vừa mới đến cửa đã bị tiếng nhạc đinh tai nhức óc dọa chạy.
Hạ Văn quen đường quen lối mà dẫn Chu Túy Túy đi vào, trước khi tiến vào, Chu Túy Túy còn nhướng mày, có chút kinh ngạc: "Quán bar ở đây?"
Đây là quán rượu ngày trước bọn cô thường đến.
"Đúng rồi, hai năm nay làm ăn rất tốt, thời gian trước còn có minh tinh xuất hiện ở đây, quảng cáo cho quán bar này."
Người đến càng nhiều hơn.
Chu Túy Túy mỉm cười, bày tỏ đã hiểu.
Hai người đi vào, tìm chỗ ngồi xuống, bắt đầu cuộc sống về đêm trong quán bar của hai người.
...
Lúc Lục Gia Tu gọi điện đến, Thẩm Nam đang chuẩn bị tùy tiện làm chút gì đó để ăn.
Anh nhận điện thoại, nói hai câu liền thay đồ, lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.
Cho đến khi đến quán bar, Thẩm Nam mới theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn biển hiệu, quen thuộc như hồi trước, tên cũng như vậy, không có gì thay đổi.
Anh rũ mắt, sau khi nói với nhân viên phục vụ ngoài cửa một tiếng, sau đó liền được dẫn lên tầng hai.
Thẩm Nam vừa đến, Lục Gia Tu liền hô lên: "Thẩm gia, bên này."
Anh liếc mắt nhìn qua, Lục Gia Tu và Hồ Dật đang ngồi chung một chỗ, Thẩm Nam cười, hiếm có mà cười một tiếng, ba người gặp mặt chào hỏi: "Đã lâu không gặp."
Thẩm Nam nhìn một vòng hỏi: "Chu Nhiên đâu?"
Bốn người bọn họ quen nhau từ nhỏ, chẳng qua là Thẩm Nam và Chu Nhiên lần lượt đi lính, Lục Gia Tu và Hồ Dật đều làm kinh doanh, liên lạc ít dần. Chu Nhiên còn tốt, là cảnh sát hình sự, thỉnh thoảng có thể gặp mặt tụ tập, nhưng Thẩm Nam không giống vậy... Người này một lần đi biên cương tận hai năm, ai cũng không gặp.
"Có nhiệm vụ, tới trễ." Lục Gia Tu cười tủm tỉm nhìn anh, đưa tay đập lên bả vai Thẩm Nam một quyền: "Cuối cùng cũng về."
Thẩm Nam cong môi cười, coi như là biểu đạt tình cảm của mình, ở cùng với bọn họ khá thả lỏng.
Ba người tụ tập ăn uống, ở trong phòng bao của tầng hai, vừa hay có thể nhìn thấy toàn cảnh đại sảnh phía dưới.
Thẩm Nam ngồi cạnh cửa sổ, cúi đầu quét qua đại sảnh một vòng, sau khi nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, đầu lưỡi để lên khóe miệng, khẽ hừ một tiếng.
Hồ Dật và Lục Gia Tu ở bên cạnh đang trò chuyện vui vẻ: "Lần này trở về không đi nữa chứ?"
Thẩm Nam ừ một tiếng: "Xem nhiệm vụ."
Có nhiều lúc, bọn họ đi hay không, ở chỗ nào, không phải bản thân có thể quyết định được.
Lục Gia Tu khẽ xùy một tiếng, nhướng mày: "Nếu như cậu muốn ở lại chỗ này..."
Lời của anh ta còn chưa hết, Thẩm Nam đột nhiên đứng lên, trong lúc hai người bất ngờ không kịp đề phòng, xoay người đi.
Lục Gia Tu vẫn còn cầm rượu giơ lên không trung, sửng sốt một chút nhìn về phía Hồ Dật: "Cậu ta làm gì vậy?"
Hồ Dật lắc đầu một cái, cũng đầy mông lung.
Đột nhiên, anh ta nhìn dưới lầu, chỉ thấy có một người mơ hồ dừng ở đó: "Đó không phải là bà xã... của Thẩm gia sao?"