Chương
Nhiệm vụ của mỗi bộ phận trong tòa soạn khác nhau, ví dụ như đồng nghiệp lần trước, là phụ trách đưa tin hiện trường, trừ lần đó ra, lần này cũng phải phân chia một cách tỉ mỉ.
Tính ra, công việc mà đồng nghiệp trong tòa soạn phải làm rất nhiều, rất nhiều.
Lần này đi bộ đội trải nghiệm và phỏng vấn, thật ra là tòa soạn chuẩn bị làm một đặc san, mỗi năm tòa báo đều có một hoạt động như vậy, có tinh anh thương giới, nhưng mà cái đó cũng chỉ là phỏng vấn, mà bộ đội, thỉnh thoảng nhắc đến qua thôi, khi tỉ mỉ nhắc đến, đại đa số đều là đã xảy ra sự cố gì đó, mới có thể đưa tin dài.
Nhưng mà lúc này không phải là hứng thú nhất thời, cách mấy năm bọn họ lại hợp tác với bên bộ đội một lần, để cho đồng nghiệp của tòa soạn đi rèn luyện, sau đó phỏng vấn cũng tốt hơn một chút, tóm lại, chính là cho nhau một cơ hội hợp tác.
Mà bên bộ đội cũng tiếp đãi, tuy rằng không biết bên đó có đồng ý không. Nhưng trước kia Chu Túy Túy nghe nói, bối cảnh của ông chủ tòa soạn không tồi, chỉ cần muốn, không có cái gì không làm được.
Nhưng mà giờ phút này, Chu Túy Túy càng muốn bản thân mình đi.
Chủ biên dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn cô, cười nhạt: "Đồng nghiệp bên bộ phận tin tức đều đi, lại thêm em vào Lâm Hựu." Ông ta nhàn nhạt nói: "Lâm Hựu là tự mình xin đi, còn em là... Anh suy nghĩ đến chồng em cũng là quân nhân, đi trải nghiệm một chút, có phải sẽ càng tốt hơn không?"
Chu Túy Túy hơi giật mình, vội vàng gật đầu: "Được. Cảm ơn chủ biên!"
Chủ biên cười: "Nhưng bản thảo phỏng vấn lần này, do em viết. Sau kỳ thực tập, em muốn qua bên tin tức thì qua đi."
Ông ta gõ mặt bàn, nhìn về phía cấp dưới trước mặt: "Tiền đề là, bản thảo này, phải viết hay."
"Được." Chu Túy Túy cười nhẹ nhàng: "Cảm ơn chủ biên."
Chủ biên gật đầu, vẫy vẫy tay để cô đi ra: "Tối nay đi họp với đồng nghiệp."
Sau khi Chu Túy Túy ra khỏi văn phòng chủ biên, Lâm Hựu làm mặt quỷ với cô, Chu Túy Túy bật cười, nhìn cô ấy: "Có phải chị đã sớm biết có cái này?"
"Biết." Lâm Hựu nói đơn giản: "Trước kia chị đã nghe được phong phanh, thật ra đã sớm định ra rồi, em thật sự là sau này mới thêm vào."
Quả thật như vậy, sở dĩ sau này thêm Chu Túy Túy, là có liên quan đến chuyện lần trước. Trong xã hội, cần có những người bảo vệ quân nhân như cô ấy.
Cho nên lãnh đạo phía trên đã thảo luận, liền đồng ý thêm Chu Túy Túy vào, đi tham gia huấn luyện với mọi người.
Lâm Hựu thấp giọng nói: "Thật ra rất nhiều người đều không muốn đi, quá mệt mỏi."
Đây là sự thật, mọi người chỉ muốn đi trải nghiệm một ngày, không muốn trải nghiệm nửa tháng.
Chu Túy Túy a một tiếng, tò mò nhìn cô ấy: "Lần trước cũng là nửa tháng sao?"
"Không." Lâm Hựu mím môi nói: "Lần trước nhiều nhất là hai ngày, lần này không biết vì sao lại là nửa tháng."
Lâm Hựu cảm khái nói: "Chắc là do dạo gần đây tin tức xã hội không hay quá."
Chu Túy Túy: "...."
Cho dù như thế nào, danh sách đi bộ đội trải nghiệm sinh hoạt nửa tháng đã được định ra rồi. Hết tuần này là xuất phát, ở bên đó suốt nửa tháng, thật ra cuối tuần cũng được nghỉ, nhưng tòa soạn cũng sẽ không đưa xe đến đón mọi người về.
Cho nên khi vừa tan tàm, một đám người liền được kéo vào trong nhóm, bắt đầu thảo luận nên mang cái gì qua đó ăn, để phòng ngừa cơm của bộ đội khó nuốt, chết đói..
Chu Túy Túy nhìn tin nhắn trong nhóm, hơi buồn cười, mãi cho đến khi có người @ mình, mới ngẩn người, cúi đầu trả lời: Không xác định.
Mọi người đang hỏi, đơn vị huấn luyện lần này có phải là chỗ của chồng cô không.
Thật ra, Chu Túy Túy cũng không biết.
Thẩm Nam rất ít khi nói với cô về chuyện trong đội, rất nhiều thứ đều là cơ mật không thể nói bậy, cho nên, cô cũng ít khi hỏi. Nhưng đại khái ở chỗ nào thì Chu Túy Túy biết, hơn nữa cho dù là cùng một chỗ, cũng không nhất định là Thẩm Nam huấn luyện bọn họ, cô cảm thấy, Thẩm Nam hẳn là rất bận.
Mọi người nhìn tin nhắn của cô, mất mát.
Ài, không nhận được sự bảo hộ của người quen.
Lâm Hựu buồn cười nhìn Chu Túy Túy một cái: "Hình như bọn cũng chưa gặp đội trưởng Thẩm."
"Vậy sao." Chu Túy Túy nghĩ nghĩ nói: "Lần trước đến đón em, đồng nghiệp ở ngoài cửa cũng không nhiều."
"Đúng vậy." Lâm Hựu gật đầu nói: "Ba người bị đuổi việc kia thật ra đã gặp rồi."
Chu Túy Túy nghĩ, nhịn không được lắc đầu cười: "Kệ đi, thứ hai tuần sau cùng nhau qua, thật ra không cần mua cái gì." Cô nghĩ nghĩ, nói: "Đồ ăn trong bộ đội cũng khá tốt, hơn nữa là đi trải nghiệm sinh hoạt, quân nhân trong đó sẽ để cho mọi người nghiêm khắc thực hiện theo yêu cầu huấn luyện, đồ ăn vặt và đồ trang điểm không có khả năng tồn tại."
Lâm Hựu: ".... Tự nhiên chị lại muốn đổi ý."
Đồ ăn vặt có thể nhịn, nhưng không trang điểm, thật sự không thể nhịn.
Chu Túy Túy cong môi cười: "Kem chống nắng có thể. Cuối tuần về em sẽ tìm hiểu tin tức chỗ ông xã."
Nhưng mà Chu Túy Túy cũng không định nói cho Thẩm Nam biết mình đến bộ đội trải nghiệm cuộc sống, cô muốn giữ bí mật trước, nhỡ đâu không đến bên kia của Thẩm Nam thì sao, bây giờ nói, vậy không phải là vui sớm sao, đương nhiên, nếu thật sự đi chỗ của anh, đến lúc đó cũng là một ngạc nhiên. Nghĩ, còn rất vui vẻ.
Nháy mắt, liền đến thứ hai.
Buổi sáng thứ hai, mọi người tập hợp, cùng đi qua huấn luyện có mười mấy người, phóng viên có, nhiếp ảnh gia cũng có, phóng viên có người, nhiếp ảnh gia có người, cân bằng. Hơn nữa còn là nam nữ.
Chu Túy Túy quen cũng chỉ có Lâm Hựu, còn có nữ phóng viên lần trước đứng ra nói chuyện kia, tên là Trần Tình, còn có một nhiếp ảnh gia, mọi người gọi anh ta là anh Từ, quay chụp khá đẹp.
Quen biết không nhiều lắm, cho nên Chu Túy Túy cũng không quá nhiệt tình chào hỏi với mọi người, sau khi đoàn người tập hợp liền xuất phát về hướng quân doanh.
Có người nhìn thấy Chu Túy Túy chỉ có một túi nhỏ, vô cùng tò mò: "Túy Túy, cô chỉ mang chút đồ vậy sao?"
Chu Túy Túy gật đầu: "Tôi đã nói với mọi người trong nhóm, hẳn là có rất nhiều đồ không thể mang, cho nên tôi chỉ đem theo mấy bộ đồ, cùng với mấy lọ kem chống nắng, cùng mấy đồ linh tinh." Chu Túy Túy mang theo không nhiều lắm, đều là mấy thứ cơ bản có thể sử dụng.
Mà mấy nữ đồng nghiệp khác, đều là vali hoặc inch, nhét đầy, trong tay còn cầm một túi đồ ăn vặt.
Mọi người: "Không đến mức đó chứ, bọn tôi thấy không nghiêm khắc như vậy."
"Đúng đúng, mang theo trước, thật sự không được thì tính sau."
"Đúng vậy."
Chu Túy Túy cười, nhưng không nói gì thêm.
Sau khi lên xe, Chu Túy Túy và Lâm Hựu ngồi cùng nhau, quân doanh của bộ đội cách trung tâm thành phố hơi xa, lái xe cần hai tiếng, cho nên Chu Túy Túy vừa lên xe liền nhắm mắt ngủ.
--- Tâm tình, có chút kích động.
Không biết nên nói thế nào, chỉ cần nghĩ đến có thể trải nghiệm cuộc sống sinh hoạt mà Thẩm Nam từng trải qua, liền rất kích động, không khống chế được trái tim đập thình thịch.
Người đàn ông cứng rắn, chính trực, trượng nghĩa như thế, là từ nơi đó huấn luyện ra, Chu Túy Túy muốn đi xem, muốn hiểu hơn về những người đáng yêu ấy, vì sao lại lương thiện, lại tốt như vậy. Thậm chí, cô còn muốn đi trải qua gian khổ, chỉ có gian khổ nhiều, mới hiểu được bọn họ không dễ dàng, càng hiểu bọn họ hơn, ủng hộ bọn họ.
Nghĩ vậy, Chu Túy Túy thật sự ngủ không được, mở điện thoại ra, nhịn không được nhắn cho Thẩm Nam một tin.
Tuy rằng biết % anh sẽ không trả lời, nhưng vẫn muốn nhắn.
Chu Túy Túy: Anh đang huấn luyện sao, hôm nay mặt trời rất đẹp nha.
....
Thẩm Nam bên này, vừa mới kết thúc huấn luyện buổi sáng, đã bị Cao Trác gọi lại.
Cao Trác nhìn về phía Thẩm Nam: "Đội trưởng, huấn luyện của tòa soạn kia, anh thật sự bảo tôi đi làm hả?"
Thẩm Nam nhướng mi, nghĩ đến chuyện tối hôm qua về đội họp, gật đầu: "Bọn họ cần đến tôi?"
Lời nói này, vô cùng cuồng vọng. Nhưng lại là sự thật, đám người mong manh yếu đuối của tòa soạn, thật đúng là không cần dùng đến Thẩm Nam.
Anh nghĩ một lát nói: "Tiểu Đồng giám sát hàng ngày, cậu làm tổng huấn luyện viên, có vấn đề gì tìm đến tôi."
Chuyện này rơi trên đầu Thẩm Nam, nhưng cấp trên cũng không nói để cho Thẩm Nam phụ trách toàn bộ quá trình, chỉ nói anh huấn luyện cũng được, cho bọn Cao Trác đi làm cũng được, dùng sao đừng dùng phương pháp ngày thường của quân nhân, bọn họ chịu không nổi.
Nhưng mà nếu rơi vào tay Thẩm Nam, cho dù là không dùng phương pháp ngày thường của quân nhân, bọn họ cũng chịu không được.
Cao Trác nhướng mày, vẻ mặt đắc ý: "Được, vậy giao cho tôi." Anh ta xoa xoa tay nói giỡn: "Nghe nói đám người này có mấy mỹ nữ, anh nói xem họ có bạn trai chưa?"
Thẩm Nam liếc mắt nhìn anh ta, từ trên cao nhìn xuống, cười lạnh: "Không có cũng sẽ không tìm cậu."
Cao Trác: "Đệt! Thẩm gia, anh cũng quá đáng lắm! Tôi sẽ tìm được người bạn gái cho anh xem!"
Thẩm Nam mím môi, không thèm phản ứng lại anh ta.
"Tôi còn có việc, người đến các cậu tự tiếp đãi trước, có vấn đề gì thì tìm tôi."
"Đi đi đi đi!" Cao Trác rất ghét bỏ, anh ta thật tủi thân, chính mình rõ ràng rất tuấn tú. Tuy rằng không thể so với đội trưởng, nhưng cũng không hề kém không phải sao, sao đội trưởng đã kết hôn mà anh ta còn chưa có người yêu nữa.
Thật sự là hoài nghi nhân sinh.
"Tiểu Đồng, anh Trác đẹp trai không?"
Tiểu Đồng quay đầu nhìn mặt Cao Trác, đau xót gật đầu: "Khá được."
"Đúng không, vậy tại sao anh Trác lại không có bạn gái?"
Tiểu Đồng im lặng một lát, nghĩ nghĩ, nói: "Có thể là chưa đủ đẹp trai?"
Cao Trác: "........"
Hai người náo loạn một lát, Trần Duệ Phong ở một bên cười lạnh một tiếng: "Cậu bớt nhiều lời đi, còn có khả năng sẽ tìm được đối tượng."
"Không thể công kích nhân thân, có hiểu không!" Cao Trác liếc mắt nhìn anh ta: "Nếu tôi không nói lời nào, linh hồn của đội liền không còn rồi."
Trần Duệ Phong nhàn nhạt liếc anh ta một cái, chậm rì lên tiếng: "À."
Cao Trác cảm nhận được ánh mắt không rõ, tất tức giận: "Cậu đừng có khinh thường người nhé! Hoạt động mỗi năm nếu không có tôi, đội chúng ta đã sớm suy sụp rồi!" Anh ta nói: "Còn không phải đều dựa vào tôi đơn ca."
Này là đúng.
Mỗi năm tết đến bọn họ đều có tiệc tối gì đó, mỗi đội đều có quy định cần có người biểu diễn, Cao Trác chịu áp lực của đội phó, mấy năm liền đều đơn ca. Nếu anh ta không đi, trong đội căn bản không có ai đi.
Thẩm Nam thì đừng trông cậy, anh tình nguyện đi huấn luyện chạy vác đồ hai mươi km, cũng không muốn lên đài biểu diễn. Nghĩ đến cái này, Cao Trác liền cảm thấy đau khổ.
Anh ta là đội phó, cũng không dễ dàng!
Tiểu Đồng và Trần Duệ Phong liếc nhìn nhau, không quá muốn nhìn vẻ mặt của anh ta, khi người còn chưa hồi phục tinh thần, hai người lặng lẽ chuồn đi!
"Ài, tôi nói cho các cậu, các cậu nhất định phải..." Vừa quay đầu, hai người đã không thấy, Cao Trác trợn tròn mắt nhìn hai người cách đó không xa, hô to: "Chạy đâu vậy, đợi tôi với! Lát nữa còn đi đón người mà!!!"
....
Đến quân doanh huấn luyện, đoàn người biếng nhác xuống xe, đều vẫn còn buồn ngủ.
Chu Túy Túy và Lâm Hựu và hai nhiếp ảnh gia xem như có tinh thần nhất, mấy người đứng song song một chỗ, ngẩng đầu lên nhìn cổng lớn, trên có khắc mấy chữ to, chứng minh đây là nơi nào.
Vừa mới xuống xe, Chu Túy Túy liền cảm nhận được bầu không khí khác thường, nơi này nghiêm túc, thần thánh.
Đây là nơi mà những người đáng yêu nhất hàng ngày ở, bọn là sắt là gang, là người có kiên cường, mị lực nhất. Chu Túy Túy nhìn chằm chằm, chờ tất cả mọi người thu dọn xong hành lý xuống xe, mới bắt đầu đăng ký vào.
Mà bên trong cửa sắt, có một đội ngũ đang đứng thẳng tắp, nghênh đón bọn họ ở cửa.
Sau khi tiến vào, Cao Trác nhìn nhóm người lười nhác trước mắt, theo bản năng nhíu mày, sau khi nhìn thấy rương hành lý của bọn họ, mày càng nhíu chặt hơn.
Nhưng anh ta cũng không nói gì thêm chỉ dẫn theo mấy người trong đội cúi chào họ, sau đó nói: "Hoan nghênh mọi người đã đến, tôi là huấn luyện viên của mọi người Cao Trác!" Anh ta nhướng mày, nhìn về phía đồng đội ở bên cạnh: "Dẫn người đến sân thể dục."
"Rõ!"
Trong nhóm người này, Chu Túy Túy đi thẳng nhất, lưng thẳng tắp, trên mặt tràn đầy tinh thần phấn chấn, không có chút ủ rũ.
Cao Trác nhịn không được nhìn thêm mấy cái, nhưng cũng không nói gì thêm.
Lúc nghỉ ngơi có thể đùa giỡn, nhưng khi đã vào trạng thái bình thường, Cao Trác nghiêm túc hơn ai khác, đây là lý do tại sao anh ta cứ hi hi ha ha, nhưng lại có thể làm đội phó!
Sau khi đám người vào sân thể dục, mặt trời chói chang chiếu thẳng, vốn là tinh thần không phấn chấn, giờ phút này bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.
"Trời, nóng quá."
"Đúng vậy. Bọn mình cứ phải đứng chỗ này sao?"
"Quá khủng bố rồi, còn mệt hơn tôi ra ngoài phỏng vấn."
"Phơi đen luôn rồi."
Cao Trác làm như không nghe thấy tiếng bàn tán đằng sau, sau khi đám người đến sân thể dục, anh ta nhìn xung quanh một vòng: "Từ trái sang phải, xếp theo chiều cao, chia làm hai hàng!"
Mọi người lười nhác đổi vị trí.
Cao Trác nhíu mày, nhìn hành lý của bọn họ: "Có mang đồ vi phạm kỷ luật không?"
Mọi người ngẩn ra, nhìn về phía Cao Trác: "Đồ dùng gì vi phạm kỷ luật?"
Cao Trác hơi mỉm cười, nhìn về phía Tiểu Đồng.
Tiểu Đồng lập tức tiến lên một bước, nhìn mọi người nói: "Vào đội huấn luyện, ở nơi đây chúng ta chính là đồng đội! Cho nên, có những yêu cầu phải nói rõ ràng trước, đồ ăn vặt không thể mang, còn về mỹ phẩm và đồ trang điểm, có thể mang, nhưng mọi người hẳn sẽ không có thời gian để dùng... Máy tính, điện thoại đều phải nộp lên toàn bộ, sau khi mọi người kết thúc huấn luyện, sẽ trả lại."
Này còn xem như khoan dung.
Bình thường không phải người nơi này, không được mang theo điện thoại.
Đồ ăn vặt có thể nhịn, nhưng điện thoại đối với % mọi người mà nói, đều là không thể nhịn. Cho nên khi vừa nghe thấy quy định này, mọi người liền kháng nghị: "Điện thoại cũng bị thu? Bọn tôi cũng không ngồi tù."
"Đúng vậy... Nhỡ đâu chúng tôi cần điện thoại liên hệ thì sao?"
"Có việc gấp thì làm sao?"
Mọi người bàn tán sôi nổi.
Tiểu Đồng hơi mỉm cười, "Có việc gấp chúng tôi sẽ liên hệ, nhưng tôi thấy, khi huấn luyện, mọi người sẽ không có cơ hội sờ đến điện thoại."
Các Trác nhìn mọi người, hơi híp mắt.
Dưới ánh nắng chói chang, không ai nguyện ý bước lên trước, nộp điện thoại. Vừa lúc là giữa hè, sau khi mọi người đứng một lát, đã chảy đầy mồ hôi.
Bọn họ đứng là quay lưng về phía mặt trời, mà mấy quân nhân đối diện, là đối diện với mặt trời.
Chu Túy Túy không để ý đến mọi người, là người đầu tiên nộp điện thoại vào khay đựng đồ dùng cá nhân của Tiểu Đồng.
Ánh mắt Tiểu Đồng sáng lên, nghi ngờ nhìn cô một lát, luôn cảm thấy có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra đã gặp ở chỗ nào.
Chu Túy Túy vừa nộp, sau lưng vừa có người định oán giận, Lâm Hựu và Trần Tĩnh đã nộp lên, trên mặt không hề khó chịu. Ba người đã nộp, còn lại chín người muốn phản kháng, mấy người đàn ông cũng nộp theo, cho nên, đến cuối cùng, lần lượt, lăn lộn hơn nửa tiếng, điện thoại, đồ dùng vi phạm kỷ luật, đều nộp hết lên.
Cao Trác híp mắt, nhìn mọi người, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Nói rõ mất lòng trước được lòng sau, nếu như đã vào nơi đây, vậy thì phải chấp hành kỷ luật ở nơi này, cho dù mọi người là đến đây trải nghiệm cuộc sống, hoặc là chơi một chút, đều như nhau, ở chỗ chúng tôi, chỉ có kỷ luật, kỷ luật cao hơn tất cả, nếu như không chấp hành mệnh lệnh của chỉ huy, chúng tôi lúc nào cũng có thể đuổi người!"
Anh ta hô một tiếng: "Tất cả đội viên, tập hợp! Về ký túc xá cất hành lý, thay đồ!"
Anh ta lại nhìn đồng hồ trong tay, trầm giọng nói: "Cho mọi người hai mươi phút!"
Này tuyệt đối là, thời gian nhiều nhất mà Cao Trác dành cho họ.
"Tiểu Đồng, dẫn mọi người đi!"
"Rõ!"
Con trai và con gái sống ở hai chỗ khác nhau, một cái là tầng, một cái là tầng.
Sau khi đi theo Tiểu Đồng lên tầng hai, tính cách của Tiểu Đồng cũng không tồi, sau khi nói cho mọi người liền nhìn thời gian, nói: "Cố gắng nhanh lên một chút, trong hai mươi phút phải đến thao trường."
Đồng nghiệp ở bên cạnh oán giận: "Chỉ có hai mươi phút, sao gấp vậy, tôi còn phải bôi kem chống nắng nữa."
Chu Túy Túy và Lâm Hựu toàn bộ quá trình đều không nói chuyện, nhanh chóng dọn hành lý, sau đó cầm quần áo đi thay, hai bộ quần áo ngụy trang này đều là chuẩn bị cho họ, vậy là đủ rồi.
Chu Túy Túy biết cái này mặc thế nào, cho nên nhanh chóng mặc xong, sau đó bôi kem chống nắng ở những chỗ bị hở ra, tốc độ nhanh vô cùng.
"Túy Túy, cô cũng nhanh quá rồi." Đồng nghiệp vừa mới oán giận ngồi trên giường nhìn cô nói.
Chu Túy Túy liếc nhìn cô ta, nhàn nhạt nói: "Phải nhanh một chút, tôi đoán nếu như đến muộn sẽ bị phạt chạy."
"Không biến thái đến mức đó đi." Một đồng nghiệp nói.
"Chắc là vậy." Trần Tĩnh nói: "Bộ đội có quy định của bộ đội, chúng ta cũng không thể lười biếng quá mức."
"Đúng vậy."
Nhất thời, tất cả mọi người đều nhanh hơn.
Lâm Hựu và Chu Túy Túy cùng Trần Tĩnh vừa thay đồ xong, đúng lúc Tiểu Đồng cũng vừa đến gõ cửa.
"Đã đến giờ."
"A, tôi còn chưa thay đồ xong đâu!"
Tiểu Đồng nhìn về phía ba người, dừng một chút nói: "Ba người hãy đi trước đi!"
"Rõ!"
Giờ phút này, bên kia, Cao Trác đang oán giận với Thẩm Nam: "Rốt cuộc tôi cũng hiểu tại sao anh không muốn dẫn đám người này rồi." Cao Trác hít sâu một cái, nói: "Tôi thật sự bị tức chết rồi, tôi chưa thấy đám người nào lười biếng như họ."
Thẩm Nam liếc nhìn anh ta, không lên tiếng.
"Nhưng mà." Cao Trác cười một tiếng: "Có một nữ sinh không tồi."
Anh ta nói: "Không lười nhác, tuy rằng cũng không đạt chuẩn, nhưng khi nộp điện thoại thì là người đầu tiên nộp điện thoại."
Thẩm Nam gật đầu: "Không tồi."
"Cũng rất xinh đẹp." Cao Trác vui vẻ nói: "Cũng không biết cô ấy có bạn trai chưa, chờ không huấn luyện, tôi phải đi hỏi một câu mới được. Tôi muốn theo đuổi cô ấy."
Cao Trác hưng phấn nói: "Xinh đẹp!!! Tuyệt đối là đẹp nhất!!!"
Anh ta liếc mắt nhìn Thẩm Nam: "Chắc là còn đẹp hơn bà xã của đội trưởng."
Thẩm Nam liếc mắt: "Có rắm." Anh hừ một cái, nhìn thời gian: "Đến giờ rồi."
Cao Trác vừa thấy, còn hai phút nữa là hết hai mươi phút.
Thẩm Nam là lại đây nhìn tình huống, cho nên vừa hay chờ ở chỗ này.
Khi nhìn thấy bóng hình quen thuộc chạy cách đó không xa, Thẩm Nam hơi híp mắt, đột nhiên hỏi: "Nữ sinh đầu tiên nộp điện thoại mà cậu nói tên là gì nhỉ?"
"Họ Chu, Chu Túy Túy. Chính là nữ sinh chạy đầu tiên ở kia."
Thẩm Nam mím môi, nhìn về phía Cao Trác: "Cậu vừa nói cái gì, muốn theo đuổi cô ấy?"
Cao Trác sửng sốt, gật đầu: "Không được sao?"
Thẩm Nam chậm rì gật đầu, đột nhiên đi về phía sau Cao Trác, đá một chân, nghiến răng nghiến lợi: "Cậu dám theo đuổi thử xem???"
Cao Trác: "?????"