Chu Túy Túy hoàn toàn không phản ứng lại, liền bị Thẩm Nam đè cả người xuống.
Khí thế của anh bức người, hơi thở là mùi rượu nồng đậm, mơ hồ có thể ngửi được, nhưng lại ngọt ngào ngoài ý muốn.
Khi anh hôn xuống, Chu Túy Túy thậm chí còn nếm được mùi rượu trong miệng anh, hương vị rất tốt, rất dễ ngửi, cũng rất ngon. Hai người môi lưỡi dây dưa, không khí trong phòng nóng lên.
Nhiệt độ trong phòng cao hơn, làm cho người ta không khỏi đỏ mặt.
Bận tâm đến một cánh tay bị thương của cô, Thẩm Nam hơi khắc chế một chút, không đụng đến, nhưng trên thực tế... Một chút anh cũng không khắc chế được, như là muốn phát tiết tất cả những khát vọng và nhớ nhung trong đêm nay, để nói cho Chu Túy Túy biết, anh nhớ cô bao nhiêu.
Lúc cô bị người bắt đi, có bao nhiêu sợ hãi.
Chu Túy Túy có thể hiểu được sự sợ hãi và khủng hoảng hậu tri hậu giác này của anh, cho nên dán chặt vào anh, đáp lại anh.
Một hồi vui sướng, làm cho hai người đều chìm đắm, không thể tự kiềm chế.
Thật lâu sau, Thẩm Nam mới hôn gương mặt đầy mồ hôi của cô, cong môi cười, ôm người vào phòng tắm.
"Tay của em!"
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nói của hai người.
Chu Túy Túy rất cạn lời mà nhìn về phía Thẩm Nam: "Bàn tay này tạm thời không thể đụng vào nước."
Giọng nói của Thẩm Nam khàn khàn, nặng nề đáp một tiếng: "Anh biết, anh sẽ cố gắng tránh đi."
Thẩm Nam tắm rửa cho Chu Túy Túy.
"Cũng muốn gội đầu."
Mấy ngày nay ở bệnh viện, cũng chưa gội đầu.
Mẹ Thẩm muốn giúp đỡ nhưng Chu Túy Túy ngượng ngùng, cho nên từ chối, đến bây giờ cô đã bốn ngày không gội đầu, cũng không biết lúc nãy Thẩm Nam hôn xuống như nào.
Thẩm Nam dở khóc dở cười, cong môi: "Anh gội cho em."
"Anh biết sao?"
Chu Túy Túy dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh.
Thẩm Nam "ặc" một tiếng, nhìn bà xã mình: "Đừng xem thường tóc ngắn."
Chu Túy Túy yên lặng nhìn tóc anh một cái, buồn bã nói: "Tóc kia của anh không gọi là tóc ngắn."
Đó là đầu cua, cái gì mà tóc ngắn!
Thẩm Nam: "....."
Cho dù Chu Túy Túy nói thế nào, đến cuối cùng vẫn là Thẩm Nam gội đầu cho cô.
"Độ ấm này có thể chứ?"
"Cũng được." Chu Túy Túy ừ một tiếng, ngồi trên ghế cúi đầu.
Thẩm Nam cười, không oán hận một câu mà phục vụ cô.
"Có chỗ nào không thoải mái thì nói cho anh."
"Được."
Im lặng một lát, Chu Túy Túy đột nhiên hỏi: "Tiểu tử, mát xa chút đi."
Cô vui sướng mà nói: "Đi tiệm uốn tóc đều mát xa, thả lỏng một chút."
Thẩm Nam: "...."
Này đúng là có chút khó xử Thẩm Nam, nhưng đối với yêu cầu của bà xã, đội trưởng Thẩm vẫn luôn cố gắng làm. Anh ừ một tiếng, lên baidu tìm video học, sau đó mát xa ra hình ra dáng cho Chu Túy Túy, khống chế lực đạo rất tốt, thật đúng là rất thoải mái.
Ít nhất, Chu Túy Túy cảm thấy như vậy, không biết có phóng đại hay không.
Sau khi tắm rửa gội đầu xong, hai người lăn lộn gần tiếng, mới về phòng sấy tóc, đã là nửa đêm.
Thẩm Nam hôn má cô, thấp giọng nói: "Ngủ đi."
"Có chút không ngủ được."
Bắt đầu rất mệt, nhưng lăn lộn như vậy, ngược lại cô rất có tinh thần.
Chu Túy Túy mở mắt ra nhìn người đàn ông bên cạnh, nghĩ nghĩ hỏi: "Tuần sau mới đi sao?"
"Ừm."
Thẩm Nam nhìn cô: "Công việc bên kia của em, xử lý thế nào?"
"Từ chức đi." Chu Túy Túy nói: "Không từ chức cũng bỏ lỡ rất nhiều, tay này của em xin nghỉ lâu như vậy cũng không thích hợp."
Hơn nữa ban đầu cô muốn vào tòa soạn, là thật sự muốn vào ban tin tức, nhưng sau đó lại bị sắp xếp vào bên giải trí, tuy rằng quen, nhưng khác với tín niệm của Chu Túy Túy. Mà bây giờ tay bị thương, hơn nữa em gái cũng đã tìm được, mấy chuyện linh tinh vớ vẩn tụ lại với nhau, Chu Túy Túy cảm thấy mình từ chức vẫn thích hợp hơn.
Nhà ăn bên kia của Ngải Trạch Dương, cũng khai trương.
Lúc trước vẫn luôn bảo Chu Túy Túy đi quản lý, cô lấy lý do công việc từ chối, bây giờ xem ra, qua bên đó làm cũng không tồi.
Ít nhất thời gian tự do, Chu Túy Túy không thích bị quản thúc, cho nên nghề tự do càng thích hợp hơn.
Đây là quyết định mấy ngày hôm nay cô suy nghĩ.
Thẩm Nam im lặng một lát, gật đầu: "Được, vậy từ chức đi, nhà chúng ta cũng không thiếu tiền."
Chu Túy Túy bật cười, "Chờ sau khi cùng anh từ bên kia về, vẫn sẽ tìm chút chuyện gì đó làm."
Cô nghĩ, khẽ nói: "Thật ra em vẫn muốn mang Duy Nhất về cổ trấn một chuyến."
Thẩm Nam hoảng hốt một chút, cúi đầu nhìn cô: "Gần đây sao?"
"Gần đây chắc cô bé không có thời gian đâu." Chu Túy Túy chớp mắt: "Em hỏi một chút."
"Có thể."
Việc này cứ như vậy mà quyết định.
Buổi sáng hôm sau, vì là cuối tuần, Thẩm Nam vẫn ở bên cạnh cô như cũ.
Mà Chu Túy Túy liên lạc với Duy Nhất, hẹn đi cổ trấn chơi, vừa hay bị thương, cũng coi như nghỉ ngơi.
Thẩm Nam bên này chưa kịp đi, vậy cô liền tranh thủ nhân dịp này về thăm bọn Thu Thu một chút, thăm Lâm Bình, thăm cửa hàng.
Đối với cổ trấn, tình cảm của Chu Túy Túy vẫn sâu sắc hơn người khác một chút.
"Khi nào về?"
Hạ Văn nhìn cô: "Cuối tuần sao, dẫn mình theo với, mình đi nhỡ đâu gặp được một anh chàng đẹp trai sao?"
Chu Túy Túy nhìn cô một cái: "Đường tổng sẽ không tìm mình tính sổ chứ?"
Hạ Văn nghiến răng nhìn cô: "Cậu lại nhắc đến Đường Thịnh, mình liền đánh cậu một trận."
Hạ Văn nghĩ đến chuyện tối hôm qua, liền bực bội. Người đàn ông kia vậy mà cố ý giả bộ say, còn theo mình về nhà...
Nghĩ đến cái này, Hạ Văn liền muốn.... Hờ hờ.
Mệt cô còn tận tâm chăm sóc, kết quả thì sao, người là tỉnh táo. Mấy lời cô nói, mấy chuyện kỳ quái cô làm, tất cả đều bị bại lộ trước mắt người ta.
Này mới dẫn đến việc cô mới sáng sớm đã chạy đi, hẹn Chu Túy Túy đang bị thương ra ngoài dạo phố ăn cơm.
Chu Túy Túy bị ánh mắt này nhìn, sờ sờ cổ mình: "Sao, tối hôm qua về xảy ra cái gì à?"
Cô cười ái muội với Hạ Văn: "Nói cho mình nghe chút coi?"
Hạ Văn nhìn cô chằm chằm, gằn từng chữ: "Chu Túy Túy."
Chu Túy Túy khụ một tiếng, vô cùng hiểu chuyện: "Được, không nói thì không nói, chúng ta không miễn cưỡng, được không." Cô nhìn xung quanh một vòng, Duy Nhất đến.
"Duy Nhất, nơi này."
Ngày này, là ba người con gái tụi cô tụ tập.
Mặt Duy Nhất hồng hồng, khẽ chạy chậm đến.
Mời vừa ngồi xuống, Hạ Văn liền chuyển mục tiêu lên người Duy Nhất: "Tiểu Duy Nhất ơi."
"Chị Hạ Văn."
Hạ Văn nhìn cô bé một cái, nhướng mày: "Anh trai em không đi cùng sao?"
Đoàn Duy Nhất: "....."
Hạ Văn không phải cố ý gây sự, là mỗi lần nhìn thấy Đoàn Duy Nhất Đoàn Tử Du đều đi theo bên cạnh, đây là chuyện tất nhiên.
Không chỉ Hạ Văn cho là vậy, ngay cả Chu Túy Túy cũng nghĩ như thế.
Cô cũng cho rằng, hôm nay Đoàn Tử Du cũng đi theo.
Đoàn Tử Du thuộc về kiểu, sẽ cho Đoàn Duy Nhất không gian riêng, nhưng cũng sẽ không đi xa, anh ta sẽ đi cùng Duy Nhất đến nơi đó, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn mọi người. Tuy rằng có chút quá mức bá đạo, nhưng Duy Nhất hình như cũng không có cảm giác.
Cô đã quen, cũng quen có chút khó khăn đều tìm anh trai.
Duy Nhất đột nhiên sửng sốt, nhìn về phía Hạ Văn, mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: "Anh... Anh hôm nay có việc."
Hạ Văn: "À?"
Âm cuối kéo dài, nghe rất ngứa đòn.
Chu Túy Túy tuy rằng cũng rất muốn nghe bát quái, nhưng đối với em gái thật vất vả mới tìm được về, cô vẫn không nỡ nhìn cô lúng túng.
"À cái gì mà à?" Cô liếc mắt nhìn Hạ Văn: "Còn không cho Duy Nhất nhà chúng ta chút không gian riêng sao, Duy Nhất muốn ăn cái gì?"
Duy Nhất hoảng hốt, thở hắt ra: "Đều có thể, giống chị đi."
Cô nhìn Chu Túy Túy, cười nói: "Chị, em phát hiện ra chúng ta ăn uống rất giống nhau, chị thích ăn chua cay, em cũng vậy."
Người nói vô tâm.
Chu Túy Túy hơi ngừng lại, rũ mắt cười, gật đầu: "Đúng vậy, rất nhiều người khẩu vị đều giống nhau."
Duy Nhất đơn thuần gật đầu, vâng một tiếng.
Sau khi ba người ăn xong, lại bắt đầu dạo phố.
Chu Túy Túy là bệnh nhân, tự nhiên ở bên ngoài chờ đợi, cùng với đưa ra ý kiến.
"Cái nào đẹp hơn?"
Chu Túy Túy vuốt cằm cảm khái: "Cậu cũng đi cùng bọn mình?"
"Đi chứ." Hạ Văn không chút do dự nói: "Sao, không chào đón."
Chu Túy Túy không quản cô: "Có thể xin nghỉ chứ?"
"Không xin nghỉ thì từ chức." Hạ Văn căm giận nói: "Lúc trước mình đã muốn từ chức rồi."
Chu Túy Túy nghẹn họng, rất bất lực.
"Được rồi, mình mua vé đêm mai bay, đến lúc đó bảo Lâm Mộc đến đón chúng ta."
"Được." Hạ Văn nhìn về phía Duy Nhất, nhịn không được nói: "Duy Nhất, em không biết quán rượu kia của chị em có bao nhiêu rượu đâu, đều rất ngon, chúng ta phải uống nhiều một chút."
Đoàn Duy Nhất cười: "Được."
Bởi vì lần này bị thương, Đoàn Tử Du xin nghỉ nửa tháng cho cô, cho nên vừa hay có thời gian.
Hơn nữa vì mấy lý do cá nhân, cô cũng muốn đi theo Chu Túy Túy đến cổ trấn, là nguyên nhân không thể nói thành lời, nếu đổi lại là lần trước muốn đi chơi cùng với người mới quen, Đoàn Duy Nhất tự bản thân không yên tâm thì không nói, người trong nhà cũng không yên tâm.
Nhưng lần này, sau khi Chu Túy Túy nói với cô, cô rất tình nguyện, Đoàn Tử Du và Đoàn Bác Văn tuy rằng không có lập tức đồng ý, nhưng cũng không phản đối, chỉ nói cô chú ý an toàn, mỗi ngày nhớ báo cáo hành trình của mình.
Cho nên hành trình đến cổ trấn lần này, tự nhiên được sắp xếp xong.
Hạ Văn và Duy Nhất mua váy, chuẩn bị khi đến cổ trấn thì mặc. Chu Túy Túy thì lười nhác ngồi bên cạnh, chính mình cái gì cũng không mua, nhưng lại mua cho Thẩm Nam hai bộ đồ.
Thời gian Thẩm Nam mặc đồ bình thường rất ít, đại bộ phận thời gian ở trong đội đều mặc quân phục. Chu Túy Túy tuy rằng thích Thẩm Nam mặc quân phục, nhưng cũng thích anh mặc đồ bình thường, tóm lại, cho dù là cái nào, cô đều thích.
Sau khi dạo phố xong, ba người về nhà.
Vừa lên xe, Chu Túy Túy liền không nhịn được mà khoe chiến lợi phẩm với Thẩm Nam: "Mua quần áo cho anh."
Hai người bọn họ hôm nay về nhà ăn cơm, mấy người mẹ Thẩm đều muốn thăm Chu Túy Túy.
Khi nằm viện, ông nội và ba Thẩm đều đến thăm cô, nhưng vì thân phận hai người bất tiện, số lần đến thăm không nhiều lắm, sau lại Thẩm Nam ra ngoài, mẹ Thẩm cũng không đến. Cho nên lần này gấp không chờ nổi muốn gặp Chu Túy Túy, có phải đã khỏe rồi hay chưa.
Thẩm Nam nhướng mày, nhéo cằm cô hôn một cái, "Cảm ơn bà xã."
Chu Túy Túy bật cười, liếc mắt nhìn anh: "Cũng mua quà cho mẹ, ông nội và ba."
Cô nhẹ giọng nói: "Trong khoảng thời gian này cảm ơn bọn họ."
Cô không phải là người biết biểu đạt, chỉ có thể ghi nhớ mấy cái này, từ từ báo đáp họ.
Thẩm Nam gật đầu, biết suy nghĩ của cô.
"Đừng quá áp lực, chúng ta là người một nhà, đều nên làm."
Chu Túy Túy cười: "Em biết."
Hai người cười cười nói nói, không lâu sau liền về đến nhà.
Vừa vào đến nhà, mẹ Thẩm liền lôi kéo Chu Túy Túy xem một vòng, khi nhìn thấy tay còn bị thương, còn lại chỗ khác đều khỏi, cuối cùng cũng yên tâm.
"Khá tốt, cái tay này cũng phải chăm sóc thật tốt biết không." Bà dặn dò: "Bị thương xương cốt một trăm ngày, nhất định phải chú ý."
"Vâng."
Chu Túy Túy mỉm cười đáp: "Cảm ơn mẹ."
"Khách khí cái gì." Mẹ Thẩm sờ mu bàn tay cô: "Đều là người một nhà."
Bà chỉ chỉ: "Ông nội đang ở thư phòng, có muốn đi trò chuyện với ông? Ba con còn chưa về, tạm thời có một hội nghị."
Bà cười nói: "Ta đi nấu cơm cho hai đứa."
Chu Túy Túy và Thẩm Nam liếc nhìn nhau, cô trực tiếp đi thư phòng.
Ông nội Thẩm đang ngồi một mình bên trong, nhìn bàn cờ. Nghe thấy âm thanh, ông nhìn về phía Chu Túy Túy, cười hiền từ: "Xuy Xuy, mau tới chỗ ông nội."
"Ông nội."
Chu Túy Túy đến gần, ngồi đối diện ông.
"Ông lại chơi cờ ạ."
Ông nội Thẩm nhoẻn miệng cười: "Chơi cùng ông nội một ván?"
"Được."
Hai người ngồi yên lặng trước bàn cờ, bắt đầu giằng co.
Kỹ thuật chơi cờ của Chu Túy Túy cũng không tệ lắm, từ nhỏ đã học, cô biết rất nhiều thứ, bản thân hai người kia quản giáo cô rất nghiệm, chờ mong sau khi cô lớn lên có thể lăn lộn trong vòng cao tầng, cho nên bồi dưỡng cô hết sức, tiện ngày sau bán giá cao.
Cô cũng không biết nghiêm khắc lúc đó đối với mình là tốt hay xấu, nhưng không thể nghi ngờ, Chu Túy Túy bây giờ, rất toàn năng.
Cô cúi đầu cười, hạ một quân cờ trắng.
Ông nội Thẩm quan sát bàn cờ, nhìn về phía cô: "Xuy Xuy, cháu luôn thích đi đường này."
Ông mỉm cười nói: "Tuyệt lộ phùng sinh."
(tìm đường sống trong chỗ chết.)
Chu Túy Túy cong mi, nhìn ông: "Ông nội, như vậy không tốt sao?"
"Có chút cực đoan." Ông nội Thẩm nói: "Thật ra càng có con đường ôn hòa hơn có thể đi."
Chu Túy Túy nghe lời mà gật đầu, vâng một tiếng nói: "Nhưng như vậy, tiêu phí nhiều thời gian."
"Nhưng cái phí tinh lực này của cháu, cũng sợ ngộ nhỡ."
Ông nội Thẩm có ý chỉ: "Không sợ không có đường sống?"
"Cháu nhận mệnh."
Đây là suy nghĩ từ nhỏ đến lớn của cô.
Ông nội Thẩm thở dài, bất đắc dĩ lại cưng chiều nói: "Cháu nha."
"Giống như ông nội cháu vậy."
Chu Túy Túy cười, không lên tiếng.
Sau khi một ván cờ kết thúc, ông nội Thẩm hơn một chút.
Hai người nhìn chằm chằm vào bàn cờ, Chu Túy Túy im lặng nhấp một ngụm trà, đại khái biết ông nội Thẩm có chuyện muốn nói với mình.
Quả nhiên, không lâu sau, ông nội Thẩm nhìn cô nói: "Quá khứ để cho nó qua đi, người phải nhìn về phía trước, không thể bị giam cầm trong quá khứ. Biết không?"
Chu Túy Túy nghe, không nhịn được mà cười.
Những lời này, hôm qua cô vừa mới nói với Hạ Văn, hôm nay liền đến chính mình.
- -- Đúng vậy, cô khuyên Hạ Văn, sao không khuyên chính mình chứ?
Một cái là tình yêu, một cái là tình thân.
Bọn họ gặp một số chuyện, thật sự là khá giống nhau, không hổ là chị em.
Ông nội Thẩm không nhịn được, trừng mắt nhìn cô: "Cười cái gì?"
Chu Túy Túy vâng một tiếng, nhẹ giọng trả lời: "Ông nội, cháu biết."
Cô tủm tỉm nhìn về phía ông nội Thẩm: "Cháu biết ý của ông, nhưng mà chắc vẫn cần có chút thời gian."
Rốt cuộc, cũng là ba mẹ ruột.
Ông nội Thẩm nặng nề nói: "Vậy thì tốt, ông nội còn chờ ôm con của hai đứa đấy."
Ông cười nói: "Muốn đi về cổ trấn một chuyến đúng không? Nhớ mang cho ông nội chút rượu, mấy ông già cách vách đều nói uống ngon."
"Được."
"Sau khi về đi đến biên cương với A Nam cũng được." Trong mắt ông có chút ngóng trông: "Bên kia có thể làm cho người tĩnh tâm, đến xem đi."
"Vâng."
Chu Túy Túy đáp từng cái một.
Ông nội Thẩm nói: "Khi ông nội còn trẻ cũng đã đến, ở bên đó chừng mười năm, bây giờ già rồi, đi không nổi." Ông nói: "Đến lúc đó chụp ảnh nhiều một chút, ông nội muốn xem bây giờ đã thành bộ dáng gì rồi."
Chu Túy Túy cười: "Vâng."
Ông vỗ mu bàn tay Chu Túy Túy, nhẹ giọng nói: "Cho dù cháu làm cái gì, ông nội cũng đều ủng hộ."
Hốc mắt Chu Túy Túy nóng lên, thấp giọng đáp lời.
"Cháu biết."
Hai người hàn huyên hồi lâu, đến khi Thẩm Nam đến gõ cửa, mới thôi.
Thẩm Nam nhìn về phía hai người, nhướng mày: "Ông nội, có thể trả bà xã cho cháu không?"
Ông nội Thẩm hận sắt không thành thép, trừng mắt nhìn anh: "Tên nhóc thối, nói chuyện một chút thì sao?"
Thẩm Nam nghẹn lại, không khách khí mà phản bác: "Ông nói cái này cũng không chỉ là một chút."
Đến cuối cùng, Chu Túy Túy vẫn bị Thẩm Nam dẫn đi.
Hai người ở phòng một lát, mẹ Thẩm liền gọi xuống ăn cơm.
Một nhà ngồi cùng nhau ăn cơm, ba Thẩm đối với chuyện của Chu Túy Túy cũng không nhiều lời lắm, nhưng mẹ Thẩm vẫn luôn gắp đồ ăn cho Chu Túy Túy, sợ cô gầy.
Thẩm Nam nhìn, rất bất đắc dĩ nói: "Mẹ, vợ con ăn không vô."
Mẹ Thẩm sửng sốt, nhìn đồ ăn chất đầy bát của Chu Túy Túy, ngượng ngùng cười: "Túy Túy, mẹ không chú ý."
"Không sao ạ." Chu Túy Túy cười: "Con có thể ăn hết."
Mẹ Thẩm cười: "Được được được, về sau về nhà nhiều một chút, mẹ xuống bếp."
Ba Thẩm nhìn vợ già của mình, yên lặng gắp miếng thịt nướng đến bên miệng.
Ài.
Người trước kia không thích xuống bếp, bây giờ vì con dâu, mỗi ngày đều xuống bếp.
Quả nhiên, con dâu còn quan trọng hơn mình.
Chu Túy Túy không biết ba Thẩm ngầm ăn dấm của mình, cô và mẹ Thẩm vui vẻ trò chuyện, sau khi cơm nước xong, Thẩm Nam bị bắt đi rửa bát, Chu Túy Túy và mẹ Thẩm lên tầng, xem ảnh.
Thẩm Nam:.....
Anh cảm thấy mình là nhặt được.
Đến khi hai người rời đi, mẹ Thẩm còn lưu luyến không rời.
"Đến bên đó chú ý an toàn, có chuyện gì gọi mẹ."
"Vâng."
Ba Thẩm nhìn về phía Chu Túy Túy, khó có khi nói một câu: "Túy Túy, chú ý an toàn, có chuyện cũng không phải sợ phiền toái, chúng ta là người một nhà."
Chu Túy Túy gật đầu, trong lòng xúc động không thể tả.
Cô thiếu hụt tình thương ba mẹ, ba mẹ Thẩm Nam, lại bổ sung những gì mà cô thiếu hụt. Bọn họ hiểu cô, hiểu được chăm sóc cảm xúc của cô, cũng biết làm như thế nào để cô thấy thoải mái.
Chu Túy Túy không biết diễn tả cảm xúc của mình như nào, nhưng cô đều ghi tạc từng chút một vào trong lòng.
Về đến nhà, Thẩm Nam nhìn đồ mà mẹ mình đưa cho, cười.
"Sao vậy?"
"Mẹ anh cho em chút đồ ăn." Anh xoa xoa mi tâm: "Muốn mang đi không?"
Chu Túy Túy cười: "Mang đi, dù sao anh cũng ở trong đội, em mang cho bọn Thu Thu nếm thử."
"Được."
Đêm nay Thẩm Nam thu dọn đồ đạc cho cô, thật khuya mới ngủ.
Buổi chiều ngày hôm sau, Chu Túy Túy và Thẩm Nam ở nhà dính với nhau cả buổi sáng, đến h chiều Thẩm Nam mới đưa cô và Hạ Văn đến sân bay, chờ Đoàn Duy Nhất đến sau mới rời đi.
Thẩm Nam ôm cô, cúi xuống hôn một cái: "Có chuyện gì gọi cho anh, lúc nào cũng có thể gọi."
Chu Túy Túy gật đầu: "Đã biết, em là trở về, sẽ không có việc gì."
Cô nhón chân, chủ động hôn Thẩm Nam: "Đội trưởng Thẩm chú ý an toàn, mấy ngày nữa gặp."
Thẩm Nam rất không lỡ, nhưng vẫn để cô về cổ trấn.
Bây giờ cảm xúc của cô nhìn thì rất ổn định, nhưng chỉ có Thẩm Nam ở bên cạnh mới biết, cảm xúc thật của Chu Túy Túy không thế.
Xảy ra chuyện như vậy, đại khái không ai có thể bình tĩnh như lúc đầu, có thể mỗi ngày ăn uống ngủ nghỉ, ngoài mặt là như vậy, nhưng vừa đêm xuống, luôn bị bóng đè.
Thẩm Nam hai đêm nay đều dỗ người đi ngủ, nhưng trên thực tế, cũng không có cách nào khác.
Trong lòng Chu Túy Túy có khúc mắc, phải dựa vào chính mình mới có thể giải được.
Cô vẫn luôn chấp nhận ba mẹ không quá tốt, vẫn luôn tự nhủ chính mình cho dù bọn họ quá đáng, không yêu mình, nhưng trước khi bắt cóc, cô vẫn không nghĩ đến, người cho mình sinh mệnh, lại muốn giết chính mình.
Mặc dù nói muốn giữ lại tính mạng cho cô, nhưng ai biết đâu.
Bắt cóc cũng đã làm rồi, giết chính mình, hình như ở thời gian nào đó, bọn họ cũng làm được.
Đây là khúc mắc của cô, trong khoảng thời gian ngắn, không thể cởi bỏ, chỉ có thể làm cô chậm rãi chấp nhận, đi thừa nhận, giải thoát.
...
Một đường máy bay đều rất thuận lợi.
Chu Túy Túy về cổ trấn, có chút kích động.
Mỗi ngày Thu Thu đều nói chuyện phiếm với cô, nói về tình hình quán rượu hiện nay, nhưng Chu Túy Túy vẫn muốn xem tận mắt, nhìn xem nơi mà mình tự tay kinh doanh, càng ngày càng tốt.
Duy Nhất cũng hưng phấn, vui mừng không nói thành lời.
"Chị ơi, cổ trấn này có chỗ nào chơi vui không, chúng ta có thể đi sao?"
"Đương nhiên."
Chu Túy Túy cười, nhéo mặt cô: "Em muốn đều dẫn em đi, cổ trấn có rất nhiều nơi bán đồ, cũng có rất nhiều cảnh đẹp, đến lúc đó chị mang em đi."
"Được nha được nha."
Đoàn Duy Nhất nhìn ngoài cửa sổ, có chút kỳ vọng: "Em rất ít khi ra ngoài chơi."
"Vì sao?" Hạ Văn có chút ngạc nhiên.
Theo lý mà nói, Ðoàn gia có tiền như vậy, đi ra ngoài chơi hẳn là không có vấn đề gì.
Duy Nhất cười, nhàn nhạt nói: "Tim của anh trai không tốt, hơn nữa say máy bay, cho nên bọn em chưa từng ngồi máy bay." Cô bé nói khẽ: "Mấy năm trước, anh trai thậm chí không ra khỏi nhà, rốt cuộc cũng sợ xảy ra chuyện."
Lúc ấy, việc mỗi ngày cô làm dó chính là ở bên cạnh Ðoàn Tử Du.
Tuy rằng người trong nhà vẫn bảo cô đi chơi, có thể đi cùng bạn bè, nhưng Ðoàn Duy Nhất không yên lòng.
Hơn nữa, mỗi lần đi ra ngoài, sau khi nhìn thấy bóng dáng của Ðoàn Tử Du, cô liền không đi nữa.
Kiểu không lỡ nói không thành lời, đại khái là luyến tiếc nhìn anh cô độc như vậy, cho nên, muốn bên cạnh anh từng phút.
Hạ Văn và Chu Túy Túy liếc nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ.
"Thì ra là vậy, không sao, về sau đi chơi cùng chị."
Ðoàn Duy Nhất ừ một tiếng, im lặng một chút mới lẩm bẩm nói: "Nhưng mà có đôi khi, vẫn muốn đi cùng với anh trai."
Chu Túy Túy: "...."
Cô rất bi thương.
Chu Túy Túy im lặng một lát, sâu kín nói một câu: "Chị cũng muốn đi cùng chồng mình."
Hạ Văn: "....."
Vậy cô thì sao????