Đêm giao thừa, mọi người tụ lại với nhau cùng ăn cơm đoàn viên.
Cơm tối là Thẩm Nam và Chu Túy Túy cùng nhau làm, ba Thẩm cũng khó có được ở nhà giúp đỡ, về phần Thẩm Nam càng thêm bận rộn.
Tất cả mọi người đều bận rộn, tiếng nói tiếng cười tràn ngập.
Bữa cơm đoàn viên này, với Chu Túy Túy mà nói cũng là một bữa cơm khó có được.
Sau khi ăn xong cơm tối, mẹ Thẩm ba Thẩm còn có ông nội Thẩm đều nhét lì xì cho Chu Túy Túy, mỉm cười nói: "Năm nay là năm đầu tiên Túy Túy ở nhà ăn tết, phong tục của chúng ta đều là phải đưa bao lì xì, nhận lấy đi."
Chu Túy Túy cười: "Cảm ơn ông nội, cảm ơn ba mẹ."
Mọi người cười: "Nên vậy mà."
Thẩm Nam cười, lấy một bao lì xì từ trong túi ra đưa cho cô: "Cho bà xã anh."
Chu Túy Túy nghi hoặc nhìn anh: "Sao anh cũng chuẩn bị rồi."
Thẩm Nam ừm một tiếng, thấp giọng nói: "Đương nhiên phải chuẩn bị cho bà xã rồi."
Anh mỉm cười: "Người khác có, vợ anh cũng phải có, hơn nữa anh không thể không bằng ba mẹ."
Chu Túy Túy dở khóc dở cười, duỗi tay nhận lấy bao lì xì của Thẩm Nam.
Chu Túy Túy không chuẩn bị cho Thẩm Nam, nhưng đều chuẩn bị cho ông nội còn có ba mẹ rồi, còn có một cái cho Duy Nhất. Suy nghĩ một chút, Chu Túy Túy kéo Thẩm Nam ra cửa, ngẩng đầu hôn một ngụm, cười nói: "Đây là quà năm mới em tặng anh."
Thẩm Nam nhướng mày, một tay kéo người vào lồng ng.ực mình, cúi đầu hôn xuống, mập mờ không rõ nói: "Không đủ."
Từ sau khi mang thai, thật ra hai người hôn môi cũng có chút kiềm chế rồi, lo lắng hôn một hồi sẽ nhịn không được, không tốt.
Chu Túy Túy cười, đáp lại anh một nụ hôn.
Hai người trở về phòng một lát sau đó mới xuống lầu.
"Đi thôi."
"Đi đâu?"
"Xuống lầu dẫn em đi bắn pháo hoa." Thẩm Nam mỉm cười nhìn cô: "Bọn họ ở bên ngoài đợi chúng ta."
Ánh mắt Chu Túy Túy sáng lên: " Lục Gia Tu bọn họ sao?"
"Ừm."
Chu Túy Túy không chút do dự thay áo lông ra ngoài với bọn họ, không khí năm mới trong đại viện rất nồng đậm, mọi người đều náo nhiệt, dưới lầu còn có người đến thăm hỏi, là đến thăm lão gia tử.
Thẩm Nam và Chu Túy Túy muốn ra ngoài, bọn họ cũng không quản, chỉ dặn dò: "Chú ý an toàn."
"Vâng."
Sau khi hai người ra cửa, Lục Gia Tu và Hồ Dật cùng với Chu Nhiên đều ở ngoài cửa, Chu Túy Túy cười, nhìn về phía Chu Nhiên trêu ghẹo: "Đội trưởng Chu! Nhạc Nịnh đâu."
Chu Nhiên: "...... Về nhà rồi."
Lục Gia Tu ồ một tiếng: "Có nên gọi người ta ra ngoài đón giao thừa cùng không nhỉ?" Anh ta nhìn về phía Chu Nhiên: "Tuy rằng người vẫn chưa bắt được, nhưng Nhạc Nịnh hẳn là tự do rồi đi."
Chu Nhiên lạnh lùng liếc nhìn anh ta: "Cậu cảm thấy sao."
Hồ Dật bật cười: "Được rồi, Nhạc Nịnh là đại tiểu thư, chắc là về nhà ăn tết rồi."
"Đại tiểu thư gì?"
Chu Túy Túy hiếu kỳ: "Tôi cũng khá thích cô ấy."
Lục Gia Tu cười, cong khóe môi nói: "Chính là đại tiểu thư." Anh ta nhìn về phía Chu Túy Túy nháy mắt: "Sau này sẽ có cơ hội gặp mặt."
Chu Túy Túy: "Không sai."
Chu Nhiên: "...... Có đi hay không?"
Mọi người cười.
Chu Túy Túy hỏi: "Bây giờ ở đâu bắn pháo hoa."
"Một bảo địa thần bí." Lục Gia Tu thần thần bí bí: "Tôi còn gọi bọn Hạ Văn, một đám người vô cùng náo nhiệt."
"Được nha."
Qua một hồi, Hạ Văn Đường Thịnh, Ngải Trạch Dương còn có bọn Duy Nhất đều đến, bọn họ một nhóm người này khí thế cuồn cuộn, nhân số thật sự nhiều nha.
Nhưng mà nhiều người càng náo nhiệt.
Sau khi lái xe ra cửa, đại khái hơn nửa tiếng đồng hồ, mới tới nơi mà bọn họ muốn đến.
Vừa xuống xe, Chu Túy Túy liền nhìn xung quanh một vòng, có chút ngạc nhiên: “Nơi này là."
"Căn cứ huấn luyện lúc còn nhỏ của chúng tôi."
Mấy người bọn họ đều từ đại viện đi ra, lúc nhỏ thường bị ném đến đây huấn luyện, từ nhỏ bắt đầu liền rèn luyện chạy bộ, tuy rằng nói ba mẹ không ép buộc yêu cầu bọn họ lớn lên sau này phải làm quân nhân gì đó, nhưng tố chất cơ thể bắt buộc phải vượt qua kiểm tra, cho nên một đám người Lục Gia Tu khi còn nhỏ chịu tàn phá cũng khá nghiêm khắc.
Lúc đó là chỉ có Thẩm Nam và Chu Nhiên là thích thú đi, Lục Gia Tu với Hồ Dật hai người là muốn trốn liền trốn, cố gắng tránh né những huấn luyện này, nhưng tránh cũng không thể tránh, cuối cùng vẫn sẽ bị kiểm tra.
Có vài lần, hai người còn ngủ nướng trên giường không chịu dậy, Lục Gia Tu bị ba anh ta đánh một trận nhừ đòn, sau đó lần nữa cũng không dám nữa.
Nhưng mà mấy người bọn họ lúc nhỏ thật sự rất bướng bỉnh.
Chu Túy Túy cong môi cười: "Vậy rất tốt nha, pháo hoa đâu?"
"Đặt ở bên kia rồi."
Mọi người xoay đầu lại, Duy Nhất woa một tiếng, khó có thể tin: "Mua nhiều như vậy sao."
"Chúng ta nhiều người như vậy không dễ dàng tụ họp lại cùng nhau, sao có thể không mua nhiều một chút." Hồ Dật thần bí cười nói: "Chúng ta nhiều người, chút xíu này chia xong là không hết rồi, còn có rất nhiều pháo hoa que, Duy Nhất hẳn là rất thích."
Duy Nhất: "...... Cũng không có thích như vậy."
Cô cũng đã lớn rồi được không.
Mọi người cười lên.
Chu Túy Túy nói chuyện với Duy Nhất, sau đó tụ lại thấp giọng nói chuyện với Thẩm Nam.
Hồ Dật chỉ vào một đống đồ nói: "Mọi người đến đi, chúng ta đặt xuống trước sau đó cùng nhau châm lửa."
Chu Túy Túy: "Này cũng quá lãng phí rồi."
Hạ Văn xua tay, ai dô một tiếng: "Nào có lãng phí, chính là muốn cùng nhau đốt mới tốt có đúng không."
"Đúng đúng đúng."
Hồ Dật nói: "Này là tôi đặt làm đó."
Chu Túy Túy: "Pháo hoa còn có thể đặt làm?"
"Có thể."
Chu Túy Túy ồ một tiếng, lúc này có chút không hiểu. Cô chưa từng chơi như vậy, lúc nhỏ không được phép, sau khi lớn lên ở cổ trấn, cũng ít chơi, người ở đó khá ít chơi cái này, mặc dù là có, cô cũng sẽ không tham gia. Nhưng thỉnh thoảng vẫn mua ít pháo hoa que gì đó chơi cùng Thu Thu, đã rất vui vẻ rồi.
Loại pháo hoa loại lớn này châm đốt để chơi vẫn là lần đầu tiên.
Hồ Dật ở trong đống pháo hoa chọn đi chọn lại, sau khi cùng Lục Gia Tu còn có Chu Nhiên cùng đặt xong, luôn cảm thấy có chút gì đó thần bí, nhưng Chu Túy Túy nhất thời lại nói không ra chỗ nào không thích hợp.
Cô cùng Hạ Văn còn có Duy Nhất ở bên cạnh chơi pháo hoa que, chơi rất vui vẻ.
"Chị này." Duy Nhất nhìn về phía cô: "Ngày mai chị có đi chúc tết không?"
Chu Túy Túy lắc đầu: "Không nha." Cô nhìn Duy Nhất: "Chị với anh rể em ngày mai muốn đi chùa bái phật, em có muốn đi cùng bọn chị không?"
Là mẹ Thẩm cảm thấy nên đi bái một chút, ba Thẩm không phải là người mê tín, nhưng mà mẹ Thẩm lại tin. Mỗi năm mùng một tết bà đều đi bái phật, cầu cho ông nội Thẩm khỏe mạnh, cầu cho ba Thẩm cùng Thẩm Nam bình an, cầu cho bọn họ mỗi lần làm nhiệm vụ đều có thể bình an mà đi, bình an khỏe mạnh trở về. Mà năm nay, mẹ Thẩm càng thêm có trách nhiệm, bà muốn đi cầu cho Chu Túy Túy cùng đứa con trong bụng cô bình an khỏe mạnh.
Lúc trước đã nói, buổi sáng ngày mai 6 giờ dậy cùng nhau đi.
Mỗi năm mùng một tết, ở trong chùa phải xếp hàng rất lâu, cho nên mẹ Thẩm phải dậy sớm đi xếp hàng.
Đoàn Duy Nhất ngây người một lát, xoay đầu nghiêng một bên nhìn về phía Đoàn Tử Du: "Anh này, em có thể đi không?"
Đoàn Tử Du sửng sốt một lát, gật đầu: "Có thể, chúng ta cùng đi."
"Vậy ngày mai cùng nhau đi?"
Hạ Văn à một tiếng: "Mình cũng muốn đi."
Đường Thịnh: "...... Anh không mê tín."
"Vậy anh đừng đi."
Đường Thịnh: "............"
Đoàn Bác Văn ở bên cạnh vỗ vai anh ta tỏ ý an ủi: "Huynh đệ, sáng mai gặp."
Chu Túy Túy ở bên cạnh nín cười, cong môi: "Đường Thịnh, sáng mai gặp."
Hạ Văn dở khóc dở cười: "Được rồi, nhưng mà sáu giờ thật sự khá sớm, mình sợ dậy không được."
Chu Túy Túy: " Cậu lo lắng cho mình trước đi, chúng ta trễ chút cũng không sao, mẹ mình đó là...... Sốt ruột."
Mẹ Thẩm thật sự là cảm thấy càng sớm càng tốt, thậm chí có nhiều người vừa bước sang năm mới liền bắt đầu đi xếp hàng rồi, nếu như không phải ba Thẩm không cho phép, có khả năng mẹ Thẩm cũng vừa qua 12 giờ đã ra cửa đến chùa xếp hàng rồi.
Mọi người nói nói cười cười, mấy người đàn ông ở đằng xa đang chuẩn bị pháo hoa.
"Nhanh đến đây nha."
"Ừm."
*
Chu Túy Túy và Thẩm Nam đứng cùng nhau, nhìn thấy bọn Lục Gia Tu với Hồ Dật đi châm lửa. Tất cả mọi người đều nhìn hết sức chăm chú, ngắm pháo hoa rực rỡ.
Ở trong buổi tối này, pháo hoa thật sự rất đẹp.
Ở đằng xa có tiếng dây pháo nổ truyền đến, nghe đến bên tai cũng không cảm thấy ồn ào. Chỉ cảm thấy náo nhiệt, bầu không khí rất tốt.
Đột nhiên, ở bên cạnh truyền đến tiếng kinh ngạc.
"Ah...... Chị!"
Chu Túy Túy sững sờ, nhìn thấy những pháo hoa từ đằng xa bay lên trời, nhìn mấy chữ hiện lên trên không trung, pháo hoa đều được xếp thành hai hàng, khoảng cách giống như đã có tính toán. Lúc bắt đầu, Chu Túy Túy không phát hiện ra trọng điểm nằm ở chỗ nào, chỉ cảm thấy như vậy sẽ càng đẹp mắt, mãi đến lúc này.
Cô nhìn những chữ xuất hiện trên không trung, cả người đều ngây ra.
Cô xoay đầu nhìn về phía Thẩm Nam.
Thẩm Nam đêm hôm nay ăn mặc kỳ thật có chút nghiêm túc, bên ngoài là một chiếc áo lông màu đen cùng kiểu dáng với cô, nhưng bên trong......Trước khi anh ra cửa đã thay quần áo, là một bộ âu phục màu đen, lúc đó Chu Túy Túy còn nghi hoặc một chút, nghĩ rằng có thể là Thẩm Nam cảm thấy là năm mới nên mặc quần áo mới.
Bộ đồ này còn là cô mua cho anh.
Đến lúc này, cuối cùng xem như đã phản ứng được.
Mấy chữ ở trên không trung đọng lại rõ ràng như vậy, khó trách pháo hoa là đặt làm.
Đây căn bản là pháo hoa cầu hôn của Thẩm Nam.
Ở bên trên đó viết: Chu Túy Túy, em đồng ý gả cho anh không?
Cô thẳng tắp nhìn, theo bản năng đi tìm Thẩm Nam: "Anh......"
Bạn bè xung quanh đều đang ồn ào lên, ha ha cười lớn. Đột nhiên Duy Nhất từ chỗ khác đi ra, nhét vào tay Thẩm Nam một bó hoa hồng, Thẩm Nam cười nhận lấy, đến trước mặt Chu Túy Túy quỳ một chân xuống, nhẹ giọng hỏi: "Xuy Xuy, em nguyện ý gả cho anh không?"
Liền trong nháy mắt như vậy, chỉ một câu nói như vậy, đột nhiên đụng đến điểm mềm mại ở trong lòng của Chu Túy Túy.
Cô cứ như vậy nhìn Thẩm Nam, nhìn người đàn ông cao lớn, anh tuấn đang quỳ trước mặt mình, trong đôi mắt phản chiếu hình bóng của cô, trong con người đen trắng chỉ chứa một mình cô.
Chu Túy Túy thật ra không thấy thiếu màn cầu hôn này, thậm chí có hay không có đều không sao cả, cô và Thẩm Nam đều không phải là người chú trọng hình thức, nếu có cô sẽ càng cảm động, sẽ càng vui vẻ.
Cô chớp chớp mắt, cứ như vậy nhìn Thẩm Nam.
Thẩm Nam bật cười, ngẩng đầu nhìn về phía cô: "Bà xã."
Anh vừa muốn nói chuyện, Chu Túy Túy liền ngắt lời: "Em nguyện ý!"
Cô cúi đầu nhìn Thẩm Nam: "Anh đừng nói gì, hôm nay em không muốn khóc."
Một ngày vui vẻ như vậy, cô không muốn khóc một chút nào. Bài hát lần trước đó, liền đã đi sâu vào tim cô, cô biết Thẩm Nam muốn nói gì, nhưng những thứ đó đều không quan trọng.
Chu Túy Túy thấp giọng nói: "Em nguyện ý, em nguyện ý gả cho anh."
Nguyện ý sống cùng anh, nguyện ý ở nhà đợi anh, thậm chí nguyện ý sinh con cho anh, chỉ cần cùng anh ở bên nhau, là đủ rồi.
Thẩm Nam cười, nắm lấy tay cô nói: "Bây giờ không nói, vậy liền giữ lại để hôn lễ nói được không?"
Chu Túy Túy vâng dạ hai tiếng, nhận lấy bó hoa.
"Được."
Hạ Văn ở bên cạnh ồn ào: "Mình còn muốn nghe lời thề của đội trưởng Thẩm cơ! Còn muốn nhìn xem quân nhân như thế nào cầu hôn cơ, làm sao liền xong rồi!"
Chu Túy Túy trừng mắt nhìn cô ấy: "Không nói cho cậu nghe!"
Cô nhìn về phía Thẩm Nam: "Chúng ta về nhà từ từ nói."
Hạ Văn: "......"
Lục Gia Tu ở bên cạnh cười, trêu chọc nói: "Vợ chồng son người ta muốn lặng lẽ nói chuyện nha." Anh ta cười nói: "Chúng ta không nghe nữa, chúc cho đội trưởng Thẩm của chúng ta cầu hôn thành công, không sai biệt lắm có thể chuẩn bị hôn lễ rồi nha!"
Thẩm Nam cười: "Có thể! Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ."
Pháo hoa vẫn còn tiếp tục, thật ra ngoại trừ một câu cầu hôn kia ra, phía sau còn có vài câu đều là đặt làm cả, đều là lễ vật năm mới mà Thẩm Nam tặng cho Chu Túy Túy. Chu Túy Túy và anh đứng song song, vẫn luôn nhìn lên không trung.
Chờ đến khi pháo hoa đều bắn xong, cô mới xoay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh: "Sao anh sẽ nghĩ đến cái này?"
Thẩm Nam ừm một tiếng, cúi đầu hôn xuống khóe môi cô: "Thích không?"
"Thích."
Không có người con gái nào không thích việc lãng mạn như vậy.
Thẩm Nam cười: "Vậy là đủ rồi."
Anh duỗi tay, ôm người vào trong lồng ngực, nhẹ giọng nói: "Người khác có, chúng ta cũng cần có, tuy rằng quá trình có thể ngược lại một chút, nhưng không thể thiếu cho em." Anh thấp giọng hỏi: "Chúng ta làm hôn lễ, được không?"
"Được."
Chu Túy Túy nâng mắt nhìn anh: "Nhưng mà thời gian có phải......"
"Sẽ không." Thẩm nam hôn cô: "Giao cho anh là được, em chỉ cần là cô dâu xinh đẹp, chờ anh đến cưới em."
Chờ anh đến cưới em.
Câu nói này đối với Chu Túy Túy mà nói quả thật vô cùng cảm động.
Hôn nhân của cô và Thẩm Nam, lúc bắt đầu có thể là không phải cam tâm tình nguyện như vậy đi lãnh chứng, nhưng đến bây giờ, cô không hề hối hận quyết định năm đó của bản thân.
Đó có thể là quyết định đúng đắn nhất, dũng cảm nhất trong đời này của cô.
*
Trong buổi tối đó kế tiếp vẫn như cũ náo nhiệt.
Một đám người tụ tập cùng với nhau chính là một việc vô cùng náo nhiệt.
Đến hơn mười giờ, một đám người mới chuẩn bị về nhà, chuẩn bị về nhà gác đêm rồi.
Thẩm Nam cùng Chu Túy Túy sau khi về đến nhà, mẹ Thẩm vẫn chưa ngủ, sau khi nhìn thấy trong tay Chu Túy Túy đang cầm hoa, bà cười hỏi: "Có phải mẹ có thể bắt đầu chuẩn bị hôn lễ rồi?"
Chu Túy Túy ngây người, nhìn về phía Thẩm Nam: "Làm sao...... Chỉ mình con không biết vậy?"
Mẹ Thẩm cười xua tay nói: "Thằng nhóc thối này cuối cùng cũng xem như thông suốt biết lãng mạn một lần."
Bọn họ đều biết Thẩm Nam muốn cầu hôn, nhưng mà mẹ Thẩm không phải là do Thẩm Nam nói cho biết, là không cẩn thận từ chỗ mẹ của Lục Gia Tu nghe thấy được, pháo hoa đặt làm của Thẩm Nam, anh không có người bạn nào giúp đỡ, cũng chỉ có Hồ Dật và Lục Gia Tu có thể giúp đỡ một chút, lúc Lục Gia Tu gọi điện cho anh nói kế hoạch bị mẹ Lục nghe được, mẹ Lục hỏi hai câu, Lục Gia Tu liền nói toàn bộ cho bọn họ.
Cho nên mới biết trước được chuyện này.
Nếu không đêm hôm nay hai người ra đường, ông nội Thẩm nhất định sẽ bảo hai người sớm trở về.
Bởi vì biết được là cầu hôn, cho nên bọn họ cũng không dong dài, cũng không nhiều quy tắc như vậy bảo bọn họ về sớm, nhưng theo thói quen của Thẩm gia, buổi tối là phải gác đêm.
Mà ông nội Thẩm còn thích người một nhà tụ họp lại cùng nhau xem xuân vãn, đây là một thói quen của nhà bọn họ, luôn luôn kéo dài.
Chu Túy Túy bật cười, nhìn về phía mẹ Thẩm: "Cảm ơn mẹ."
"Sớm chút về phòng nghỉ ngơi." Mẹ Thẩm cười nói: "Ngày mai ta đi sớm trước, hai đứa không cần sớm như vậy, ngủ đủ rồi lại đến."
Cô mỉm cười nói: "Không sao ạ."
"Tốt."
Thẳng đến sau khi trở lại phòng, Chu Túy Túy mới xoay đầu nhìn về phía Thẩm Nam: "Sao anh cũng không nói trước với em một tiếng?"
Thẩm Nam dở khóc dở cười, nhéo mặt cô hỏi: "Nói trước với em thì sao còn kinh ngạc như vậy được."
Chu Túy Túy: "......"
Đây là đúng thật.
Cô quay đầu mỉm cười nhìn Thẩm Nam: "Cảm ơn."
Thẩm Nam kéo người ngồi lên trên đùi mình, cúi đầu hôn xuống hỏi: "Cảm ơn cái gì?"
Chu Túy Túy cười: "Cảm ơn màn cầu hôn của đội trưởng Thẩm, em rất thích."
Cô ôm lấy cổ của Thẩm Nam hôn môi anh, mập mờ không rõ nói: "Vô cùng thích."
Có, với không có ảnh hưởng cũng không lớn, nhưng có rồi sẽ càng vui vẻ hơn.
Thẩm Nam cười, hôn môi cô, đưa lưỡi vào trong, cuốn lấ.y đầu lưỡi cô dây dưa mà hôn. Anh thấp giọng hỏi: "Hôn lễ muốn như thế nào?"
"Đều được."
Chu Túy Túy mở to mắt nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Đối tượng là quan trọng nhất."
Hôn lễ như thế nào cô cũng không quan tâm, cô càng quan tâm là người đàn ông bản thân kết hôn cùng là ai.
Thẩm Nam thấp giọng cười, miết vành tai cô: "Được."
Một đêm này, hai người ôm nhau cùng ngủ, cùng nói chuyện. Chu Túy Tuy không biết vì sao, không có chút xíu buồn ngủ, có thể là do quá hưng phấn và vui vẻ, một mực kéo Thẩm Nam nói chuyện, đến hơn hai giờ sáng mới chống đỡ không nổi mà ngủ.
Năm mới thật sự rất tốt.
Một năm mới đến rồi, cuộc sống mới cũng đến rồi.
Chu Túy Túy rất mong đợi, mong đợi tất cả những thứ sẽ xuất hiện trong sinh mệnh của mình.
............
Mùng một năm mới, đoàn người đi chùa dâng hương.
Tâm thành tắc linh.
Chu Túy Túy cùng Thẩm Nam dậy trễ, đi hơi muộn một chút, lúc hai người đi mẹ Thẩm cũng sắp trở về rồi.
Sau khi hai người dâng hương xong, còn ở trong chùa ăn một bữa cơm chay, lúc này mới rời đi.
Không có gặp Hạ Văn bọn họ, ngược lại gặp được Duy Nhất, Duy Nhất cùng Đoàn tử Du xem như đúng giờ, xuất hiện ở cửa chùa cùng bọn họ.
Sau khi từ nơi đó trở về, ngày hôm sau Chu Túy Túy và Thẩm Nam đến nhà ông ngoại, đây vẫn là lần đầu tiên Chu Túy Túy nhìn thấy ông ngoại của Thẩm Nam, không phải là một lão nhân gia nghiêm khắc, ngược lại cùng với ông nội Thẩm Nam giống nhau, là một lão ngoan đồng, đối với Chu Túy Túy rất tốt, vẫn luôn khen cô.
Thẩm Nam ở một bên dở khóc dở cười nói: "Ông ngoại anh rất thích con gái."
Anh cười nói: "Luôn muốn có cháu ngoại là con gái."
Chu Túy Túy bật cười: "Cháu gái thì sao?"
Thẩm Nam lắc đầu: "Tiểu bá vương ngược lại có một người."
Ông ngoại ồ một tiếng nhìn về phía Thẩm Nam: "Không sai, đó là tiểu ma vương không phải tiểu bá vương." Ông nhìn Thẩm Nam: "Cháu có thời gian dạy dỗ Thẩm Ngự, quá bướng bỉnh rồi, học kỳ trước còn dám đánh người nhập viện, không phải cậu con kịp thời đến, thằng nhóc thối này khả năng không có cách nào ra ngoài rồi."
Ông nói thầm: "Còn là vì một đứa con gái."
Ông tấm tắc hai tiếng lắc đầu: "Trọng điểm là con gái nhà người ta không thích nó."
Ông nhìn về phía Thẩm Nam: "Cháu nói xem có mất mặt không."
Thẩm Nam: "......"
Không biết.
Nghe vậy, Chu Túy Túy có chút hứng thú, nhìn ông ngoại: "Thẩm Ngự? Là con của nhà cậu sao?"
Thẩm Nam gật đầu, cười nói: "Đúng vậy, em chưa gặp qua."
Chu Túy Túy nảy sinh hứng thú: "Bây giờ đang cấp ba đi."
"Ừm." Thẩm Nam cười: "Ở trong thành phố S học."
"Hả? Tại sao?"
Chu Túy Túy đối với chuyện của ông ngoại bên này không quá rõ ràng.
Thẩm Nam im lặng một lúc, khụ một tiếng nói: "Bởi vì quá nghịch ngợm, đắc tội hết với thầy cô bên này, liền để nó chuyển trường."
Chu Túy Túy: "......"
Cái này phải nghịch như thế nào nha.
Ông ngoại Thẩm cười, giải thích nói: "Cũng không phải nghịch ngợm, chính là ở đây quá càn rỡ, để nó đến một nơi xa lạ một khoảng thời gian, rèn luyện cũng tốt."
Ở trong nhà bên này che chở quá nhiều, Thẩm Ngự vô cùng vô pháp vô thiên, cái gì cũng dám làm cũng dám chơi, cậu của Thẩm Nam nhìn không được nữa, lại là nổi giận, trực tiếp gửi người đến thành phố S, còn cắt luôn sinh hoạt phí của cậu ta.
Chu Túy Túy ồ một tiếng, nhớ đến đánh giá trước đó của Thẩm Nam đối với Thẩm Ngự, cười: "Hôm nay có ở nhà không?"
“Lát nữa sẽ gặp." Ông ngoại Thẩm nói: "Thằng nhóc thối này nói là đi mua chút đồ về cho ông."
Vừa dứt lời, bên ngoài cửa truyền đến âm thanh.
"Thằng nhóc thối trở về rồi."
Ánh mắt Chu Túy Túy sáng lên, nhìn về phía cửa, người tiến vào không phải theo xu hướng đầu xù, ngược lại là một thiếu niên sạch sẽ thoạt nhìn rất thanh tuấn, mặc một áo khoác màu đen, dáng vẻ ở trong thời tiết này không hề sợ lạnh chút nào, đang đi nhanh về phía này, trên mặt còn treo nụ cười.
"Ông nội, xem cháu đem quà gì đến cho ông này."
Ông ngoại Thẩm quay đầu, sau khi nhìn thấy đồ cậu ta xách vào xong, một tay cầm lấy quả hạch đào ở trên bàn ném qua.
"Thằng nhóc thối! Cháu lăn ra ngoài cho ông!"
Chu Túy Túy: "......"
Thẩm Nam: "......"
Thẩm Ngự ồ một tiếng: "Ông nói đó nha?" Cậu ta tươi cười hỏi: "Thật muốn cháu lăn đi?"
Cậu ta vất con gà trống trong tay xuống đất, chỉ chỉ nói: "Đây là cháu hao tốn tâm huyết bắt lại cho ông! Ông không muốn sao, gà bắt tiền, biểu thị lão nhân gia ông năm mới càng có tiền."
Ông ngoại Thẩm: "Cút!"
Thẩm Ngự vui vẻ ồ một tiếng, nghịch ngợm vô cùng.
"Vậy ông nội cháu trở về thành phố S nha?"
"Đứng lại." Ông ngoại Thẩm tức giận: "Cầm gà của cháu đi! Ông không cần."
Thẩm Ngự: "Vậy cháu để dì giúp việc hầm canh gà cho ông." Cậu nhìn về phía Chu Túy Túy với Thẩm Nam, kêu lên một tiếng: "Anh, chị dâu, gà này thật ra là em bắt về cho chị dâu bồi bổ thân thể đó."
Chu Túy Túy: "...... Cám ơn."
Thẩm Ngự nhìn về phía Thẩm Nam,"Anh, đem đi trước."
Thẩm Nam cười thành tiếng: "Tên nhóc thối, em làm gì vậy?"
Thẩm Ngự khụ một tiếng, lúc này mới để dì giúp việc mang gà đi, đem đi hầm canh.
"Đi rửa tay trước."
Thẩm Ngự: "Vâng."
Qua một hồi, Thẩm Ngự thay xong tạo hình đi ra, người thoạt nhìn trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống khí chất của nam thần vườn trường, nhưng vừa mới nãy...... Là thật sự làm cho Chu Túy Túy kinh ngạc. Tính cách em họ của Thẩm Nam hài hước như vậy?
Thẩm Nam giải thích: "Không hài hước, chỉ ở trước mặt ông ngoại, khá có tính trẻ con."
Chu Túy Túy: "...... Tiểu bá vương?"
"Em là chưa thấy lúc nó quậy phá." Thẩm Nam than thở nói: "Rất làm người khác đau đầu, đánh nhau ẩu đả, còn đua xe, trước kia lúc còn có chút bướng bỉnh, mê đánh quyền.”
Chu Túy Túy: "...... Học sinh cấp ba phóng túng như vậy?"
Thẩm Nam: "Vô cùng."
"Vậy bây giờ thì sao?"
"Chưa hỏi, chút nữa em có thể nói chuyện thử, thật ra là người rất có suy nghĩ riêng." Thẩm Nam nói: "Chỉ là tính cách bị nuôi sai lệch."
"Ừm."
Thẩm Ngự nhìn về phía hai người: "Ăn cơm chưa?"
"Dì giúp việc vẫn còn đang làm."
Thẩm Ngự gật đầu, nhìn nghiêng phía ông ngoại: "Ba mẹ cháu vẫn chưa trở về?"
Ông ngoại Thẩm cũng không muốn phản ứng cậu: "Chưa về."
Thẩm Ngự uể oải ngồi trên ghế, ồ một tiếng.
"Cháu muốn về thành phố S rồi."
Ông ngoại Thẩm: "Cút."
Thẩm Ngự: "Vâng ạ."
Qua một hồi, cậu ta cười: "Ngày mai lại cút, hôm nay ăn cơm tối với ông nội thế nào?”
Mọi người: "......"
"Không biết lớn nhỏ." Ông ngoại Thẩm quở mắng: "Ăn cơm chưa?"
Hai người nói qua nói lại, sau đó Chu Túy Túy phát hiện thật ra Thẩm Ngự không bướng bỉnh, trái lại là cậu trai khá có suy nghĩ. Nhưng mà chính là có chút trung nhị, cũng có thể không phải trung nhị, là học sinh cấp ba đều như vậy.
* Trung nhị: hội chứng tuổi teen, tuổi dậy thì.
Rất có chủ kiến, cũng đẹp trai. Cậu ta muốn trở thành quý công tử tinh xảo, liền có thể có khí chất này.
Đến buổi tối, Thẩm Ngự thậm chí còn tặng ông ngoại Thẩm món quà chúc phúc năm mới, đàn dương cầm.
Chu Túy Túy cũng rất kinh ngạc, tiểu tử này thoạt nhìn tinh nghịch như vậy, thì ra hiểu chuyện rất nhiều nha. Thẩm Nam cười, gật đầu: "Hiểu chuyện, chính là không muốn theo khuôn phép."
Sau khi từ nhà ông ngoại trở về, Chu Túy Túy cùng Thẩm Nam cũng không đi đâu chúc tết nữa, thân thích xung quanh đi một chút, liền nghỉ ngơi.
*
Sau khi ăn tết xong, Chu Túy Túy cùng Ngải Trạch Dương bận rộn với tiệm mới, Thẩm Nam trở về đội, nhưng anh nếu có thời gian liền trở về nhà.
Cuộc sống như vậy sau khi qua một tuần, hôm nay, Thẩm Nam đột nhiên quay đầu nhìn cô nói: "Ngày mai chúng ta đi thử áo cưới đi."
Chu Túy Túy ngây người, nghi hoặc nhìn anh: "Được thôi."
Ngày hôm sau sau khi đến tiệm áo cưới, Chu Túy Túy mới hậu tri hậu giác nhìn về người đàn ông bên cạnh: "Anh chuẩn bị từ lúc nào vậy?"
Thẩm Nam cười: "Vẫn luôn đang chuẩn bị."
Anh thấp giọng nói: "Đồng ý cho em áo cưới, anh sẽ không quên."
Chu Túy Túy chớp chớp mắt, nhìn xem hai chiếc váy cưới đặt ở đằng xa, có chút chói mắt, cô quay đầu nhìn về phía Thẩm Nam: "Bây giờ em có thể mặc không?"
Thẩm Nam cười: "Em không có lòng tin với bản thân vậy sao?"
Chu Túy Túy bật cười, gật đầu nói: "Vâng ạ."
Có chút lo lắng mà thôi.
Tuy rằng bây giờ bảo bối chỉ mới có hơn hai tháng, bụng cũng không có biến hóa gì, nhưng luôn có chút lo lắng.
"Sẽ không có vấn đề." Thẩm Nam mỉm cười nói: "Yên tâm."
"Vâng."
Váy cưới thật sự rất đẹp, là kiểu dáng mà Chu Túy Túy thích, cô rất thích, cũng vô cùng vừa vặn.
Hôm đó hai người chụp xong hình cưới, nhìn hai người trong tấm hình cưới, Chu Túy Túy có chút cảm giác không chân thật, dĩ nhiên thật sự...... Cứ như vậy sắp làm hôn lễ.
"Còn có một chút, chúng ta vài ngày đi chụp." Thẩm Nam nói: "Hôn lễ định vào ngày 13."
"Có thể không?"
Chu Túy Túy ngây người, nâng mắt nhìn Thẩm Nam: "Anh đừng nói với em là ngày 13 tháng này."
Thẩm Nam gật đầu: "Thích ngày này không?"
Năm nay năm mới khá sớm, là ở cuối tháng một liền ăn tết rồi, bây giờ là đầu tháng hai, lại qua vài ngày chính là ngày 13 rồi. Chu Túy Túy trong lòng tính toán thời gian, 5 ngày, còn dư lại 5 ngày, chính là ngày 13 rồi.
Cô chớp mắt nhìn về phía Thẩm Nam: "Kịp không?"
Anh cong môi cười, nhìn Chu Túy Túy: "Em chỉ cần an tâm chờ anh đến, còn lại cứ để anh đi chuẩn bị."
Chu Túy Túy dừng một chút, cúi đầu cười: "Vâng."
Đến đêm ngày 11, Thẩm Nam đột nhiên thu dọn đồ đạc chuẩn bị dẫn cô đi.
Chu Túy Túy sững sờ một chút, nhìn về phía anh: "Chúng ta đi đâu?"
"Đi tổ chức hôn lễ."
Cứ như vậy, Chu Túy Túy đi theo Thẩm Nam đi, sau khi đến sân bay, Chu Túy Túy mới biết người đàn ông này muốn dẫn mình đi đâu tổ chức hôn lễ.
Cổ trấn.
Cô từ nhỏ liền thích cổ trấn, đến bây giờ cũng thích.
Nơi bọn họ tổ chức hôn lễ là ở cổ trấn.
Chu Túy Túy quen thuộc mọi thứ ở nơi này, hàng xóm ở đây giống như là thân thích, đối với cô vô cùng tốt, chăm sóc cô, cùng nhau giúp đỡ, bọn Thu Thu cũng đến rồi.
Hôn lễ định trên một mảnh thảo nguyên lớn, thậm chí Chu Túy Túy còn không biết nơi này vậy mà còn có một nơi đẹp như vậy, phong cảnh đẹp vô cùng, đẩy mở cửa sổ ra xem, bên ngoài là một dòng sông trong suốt, hôn lễ cùng không có quá nhiều xa hoa, nhưng lại ấm áp, là thứ mà Chu Túy Túy muốn.
Ba mẹ Thẩm còn có bọn Cao Trác toàn bộ đều đến rồi, lúc đi về hướng của Thẩm Nam, Chu Túy Túy khoác tay Ngải Trạch Dương đi qua.
Ngoài Duy Nhất là người thân bên cạnh ra, người có thể xem là người thân chỉ sót lại Ngải Trạch Dương cùng bọn Thu Thu, tính đi tính lại, Ngải Trạch Dương thích hợp nhất.
Cô nâng mắt nhìn người đàn ông đang đứng đợi ở đằng xa, khóe môi mang theo nụ cười, theo tiếng nhạc hướng về phía anh mà đi, tiến vào trong cuộc sống của anh, tiến vào trong sinh mệnh của anh.
Thẩm Nam đang nhìn nàng dâu xinh đẹp của mình, đang đợi cô đi qua.
Hai người mặt đối mặt đứng cùng nhau, Ngải Trạch Dương bị không khí như vậy lây nhiễm, nâng mắt nhìn Thẩm Nam: "Giao cô ấy cho anh." Anh ta ngừng lại nói: "Nếu như anh ức hiếp cô ấy, tôi và Hạ Văn đều sẽ không tha cho anh."
Thẩm Nam cười, trịnh trọng hứa hẹn: "Sẽ không."
Đến lúc hai người tuyên thệ, Thẩm Nam nâng mắt nhìn cô, nói hết lời mà bản thân hôm cầu hôn còn chưa nói ra.
Anh cảm ơn đã gặp được em, cảm ơn em nguyện ý gả cho anh.
Thẩm Nam nhìn cô, thấp giọng nói: "Sau này, em có anh rồi. Cho dù sống hay chết, chúng ta đều ở bên nhau." Anh thấp giọng nói: "Anh chỉ thuộc về em, là của em."
Anh nói: "Điều mà em muốn anh đều cho em."
Thẩm Nam nhìn cô: "Nhớ lời anh từng nói với em không? Chỉ cần em muốn, chỉ cần anh có, tất cả đều cho em."
Anh muốn đem bản thân hoàn chỉnh, cả tâm lẫm thân toàn bộ đều giao cho em.
Không có tại sao, anh yêu em. Cho nên anh muốn cho em.
Chu Túy Túy nâng mắt nhìn về phía anh, trong đôi mắt lóe lên ánh nước: "Em biết, em nhớ."
Cô nhớ.
Lời cô nói, Thẩm Nam cũng ghi nhớ, thậm chí thứ cô muốn, anh đều sẽ thay cô làm được, đi thực hiện.
Thẩm Nam cười: "Cảm ơn em, nguyện ý gả cho anh."
"Là may mắn của em."
Cô yêu Thẩm Nam, gả cho người đàn ông này, là việc may mắn nhất của cô.
Anh làm việc lãng mạn nhất, cho cô một hôn lễ, lấy cô về nhà, cho cô một gia đình.
*
Cuộc sống hơn hai mươi năm trước của Chu Túy Túy đều giống như sống trong nhà giam, bị giam cầm toàn bộ, suy nghĩ cùng hành động đều bị trói buộc, mãi cho đến khi gặp được Thẩm Nam, gặp được người đàn ông này, mọi thứ của cô giống như nhận được tự do.
Cô có được cuộc sống tự do nhất, có được cuộc sống muốn có nhất.
Cô từng khát vọng, thậm chí oán niệm cuộc sống đã cho cô tất cả thứ kia, nhưng đến khi gặp được anh. Cô mới biết được, người ở trong khó khăn sẽ có ánh bình minh.
Ánh bình minh thuộc về Chu Túy Túy, là sự xuất hiện của Thẩm Nam.
Anh cho cô tất cả ấm áp, để cô hiểu, nhận được yêu, đi yêu.
Anh đi về phía cô, đem đến hy vọng trong sinh mệnh của cô.
Anh giống như ánh sáng xuất hiện ở trong bầu trời đang bị mây đen bao phủ, chiếu rọi thế giới của cô, làm cho thế giới của cô tăng thêm màu sắc.
Ánh sáng của cô là anh.