Vào năm tuổi, Thẩm Vân Hoài rời khỏi chức giám đốc trong một công ty thiết kế nội thất hàng đầu ở Mỹ, kết thúc cuộc sống phiêu bạt dài năm, trở về quê cũ ở thành phố H, hợp tác với bạn mình là Lý Mậu mở một quán bar nhỏ tại khu du lịch nổi tiếng.
Mỗi khi có bạn bè hay họ hàng hỏi đến, anh chỉ thản nhiên cười đáp: “Thất tình rồi, không muốn tức cảnh sinh tình nữa.”
Lời giải thích này chẳng qua chỉ là một cái cớ để qua mặt người khác, là thật hay giả chẳng ai biết, ngay cả Thẩm Vân Hoài nói nhiều lần rồi cũng suýt tin là thật.
Cha mẹ đã ly hôn khi anh tốt nghiệp đại học, Thẩm Vân Hoài khi ấy mới hơn tuổi nhưng đã có tư duy tự chủ của riêng mình, nên quyết định theo mẹ sang bờ biển bên kia để phát triển.
Chưa đến tuổi đã lên đến cái ghế phó giám đốc, Thẩm Vân Hoài có năng lực cũng có quan hệ, còn tệ lắm thì cũng có thể dựa vào gương mặt của mình để kiếm cơm.
Nhưng mẹ anh lại chọn đúng lúc này để tái hôn, nhà dột còn gặp mưa rào, cô công chúa con chủ tịch công ty thề sống thề chết đòi cưới anh.
Thẩm Vân Hoài vừa đi công tác về thì bị ông chủ gọi lên văn phòng, dùng % cổ phần và quyền sở hữu tất cả tác phẩm để đổi lấy một đứa con rể.
Cuộc mua bán này trông thì có vẻ không lỗ.
Nhưng anh là một nhà thiết kế, mỗi một bức vẽ từ bàn tay đều như một đứa con của mình.
Với chủ tịch thì nó đúng là một vụ làm ăn rất hời, nhưng với Thẩm Vân Hoài thì chẳng qua chỉ là một nhà tư bản đang lợi dụng điểm yếu để uy hiếp anh.
Lòng tự tôn bùng nổ, ngày hôm sau Thẩm Vân Hoài gửi luôn cho cấp trên một tờ đơn xin nghỉ việc, viết hoa in đậm mấy chữ xin nghỉ việc bằng tiếng Anh, rồi phất tay áo bỏ đi không một chút lưu luyến nào.
Sáng làm quán cà phê, tối chính thức là quán bar.
Nơi này có quy mô không quá lớn, chỉ có một bartender là Lý Mậu cộng với một nhân viên phục vụ khó lắm mới tuyển được là Tiểu Trần.
Quán mở tại khu du lịch ở lưng chừng núi, đối diện với hàng dãy núi trùng điệp, bên cạnh là một căn nhà phố đang treo bảng đang bán.
Thẩm Vân Hoài xử lý xong sổ sách và hồ sơ trên tầng hai thì sẽ xuống giúp đỡ Lý Mậu.
Ngày ngày trôi qua rập khuôn nhàm chán, có đôi khi là những thanh niên nam nữ kết bạn đến uống rượu rồi trêu ghẹo lẫn nhau, cũng có khi chạm ly một lượt rồi ôm nhau đi tìm khách sạn.
Không ít người đến chỉ để nhìn lại chốn xưa, hoài niệm tình yêu đã mất, vừa mua say vừa càu nhàu đủ mọi chuyện, uống ruồi khóc rồi cười rời nôn rồi ngất đi.
Mỗi người một vẻ, cùng sống ở thế gian này, đây là nguyên nhân mà Thẩm Vân Hoài muốn mở quán bar chứ không phải là ý nghĩ nhất thời.
Dù vậy thì đã sao, chính Thẩm Vân Hoài cũng từng nói: “Loại FA bền vững như chúng ta, chỉ biết một chén mời ánh dương một chén gửi vầng trăng.”
Chỉ khi nào lòng không còn vương vấn gì, thì yêu hận tình thù chẳng bao giờ tổn hại tới ta được.
Cho đến tháng bảy năm tiếp theo, nhà hàng xóm treo biển rao bán suốt nửa năm ròng cuối cùng cũng đã bán được, giữa trận mưa như thác đổ cuối hè, tiếng ồn ào đinh đinh đang đang vang lên, nhà bắt đầu được sửa.
Cơn mưa kéo dài một ngày một đêm, gió khẽ thổi qua, khơi lên từng vòng gợn sóng trên những vũng nước đọng, làm cho đêm hè nóng bức trở nên ẩm ướt.
Tiếng ve kêu râm ran, kết hợp với tiếng gõ cửa theo tiết tấu dưới nhà đánh thức Thẩm Vân Hoài đang ngủ trên chiếu dưới sàn nhà tầng hai của quán bar.
Cộc cộc cộc.
Gõ ba tiếng dừng năm giây, cứ thế lặp đi lặp lại vài lần.
Thẩm Vân Hoài nghe thấy tiếng gọi văng vẳng xa xôi.
“Xin chào, có ai ở nhà không?”
Cuối cùng thì Thẩm Vân Hoài cũng cố gắng mở đôi mắt kèm nhèm lên.
Đêm hôm qua anh cùng Lý Mậu uống rượu với một anh chàng thất tình, hết ly này đến ly khác để tiêu sầu, không ngờ lại say ghê gớm như vậy.
Thẩm Vân Hoài không thể không thở dài, cũng tại lớn tuổi rồi.
Anh thò đầu ra cửa sổ nói vọng xuống dưới: “Chờ chút.”
Sau khi chỉnh trang lại bản thân cho gọn gàng sáng sủa, Thẩm Vân Hoài mới xuống nhà mở cửa quán bar.
Bất ngờ là bên ngoài không có bóng dáng mà Thẩm Vân Hoài vẫn tưởng.
Anh gãi đầu thắc mắc, đi dép lê ra ngoài mới tìm thấy một người quay lưng về phía anh, đang ngồi xổm bên cạnh khóm hoa gảy gảy một đóa tulip đã héo.
Thẩm Vân Hoài sửng sốt, lên tiếng: “Xin chào?”
“A!” Người kia vội vàng đứng dậy, quay đầu cười với Thẩm Vân Hoài: “Chào anh!”
Đó là một chàng trai rất sáng sủa, đường nét trên gương mặt rất sắc nét, mỗi bộ phận ghép lại với nhau tạo thành một khuôn mặt rất được lòng người.
Thành phố H lúc này đã vào cuối hạ, nhưng vẫn chưa có dấu vết của mùa thu.
Cậu mặc một chiếc áo thun tay dài có nón, trông vừa mềm mại vừa sạch sẽ, đôi mắt hạnh chớp chớp nhìn Thẩm Vân Hoài, làm anh vô thức nhớ đến chú Samoyed mà nhà hàng xóm ở Bắc Kinh từng nuôi, mỗi khi thấy người là nó lại vẫy đuôi như thế, rất là đáng yêu.
“Tôi là Tống Dĩ Lạc, căn nhà bên cạnh tôi vừa mua, sau này sẽ mở nhà trọ.” Tống Dĩ Lạc cầm trong tay vài thứ gì đó, cười toe đưa cho Thẩm Vân Hoài: “Thời gian này thi công có thể sẽ làm phiền bên các anh, tôi cũng rất ngại, sau này thông cảm nhiều nhé!”
Thẩm Vân Hoài nhận đồ của Tống Dĩ Lạc, ước lượng thử, cũng khá là nặng.
“Thẩm Vân Hoài.” Anh chỉ vào mình: “Không sao cả, chúng ta là hàng xóm rồi không cần phải khách sáo như vậy, có thời gian thì sang quán chúng tôi ngồi chơi.”
Tống Dĩ Lạc cười hì hì: “Được!”
“Tôi không làm phiền anh mở cửa chứ hả?” Tống Dĩ Lạc nâng tay nhìn đồng hồ.
Thẩm Vân Hoài gật đầu rồi lại lắc đầu: “Thời gian mở cửa dựa trên sở thích của ông chủ.”
“Vậy ông chủ của các anh tốt thật đó.”
“Vậy sao?”
Rất tình cờ, Thẩm Vân Hoài vừa dứt lời thì Tiểu Trần làm phục vụ của quán bar đã có mặt để mở cửa.
Thấy ông chủ ngày thường không ngủ đến trưa là không dậy của mình lúc này mới có chín giờ sáng mà đã đứng trước cửa, cô kinh ngạc thốt lên: “Ủa ông chủ, sao dậy sớm vậy, mặt trời mọc đằng tây à? Ai đây? Bạn của anh hả?”
Thẩm Vân Hoài trợn mắt trong âm thầm: “Ông chủ của nhà trọ bên cạnh, sang chào hỏi trước.
Cậu Tống, đây là Tiểu Trần của quán chúng tôi.”
Tiểu Trần không kịp chào Tống Dĩ Lạc thì đã bị Thẩm Vân Hoài trừng mắt nhìn, đành phải khép nép bỏ đi làm việc của mình.
Tống Dĩ Lạc phải đi về trông coi nhà mình thi công, nên cũng tạm biệt Thẩm Vân Hoài.
Thẩm Vân Hoài dựa vào khung cửa nhìn theo bóng lưng Tống Dĩ Lạc, nhưng tâm trí lại thả đâu đâu.
Anh nghĩ Tống Dĩ Lạc trẻ như thế, chẳng biết đã tốt nghiệp đại học hay chưa, có khi nào còn là vị thành niên không? Nghĩ vậy, anh định thần lại thì thấy Tống Dĩ Lạc đã dừng chân ở cách đó vài mét, quay lại cười rất vui vẻ với mình.
“Tôi cảm thấy.” Thẩm Vân Hoài nghe Tống Dĩ Lạc kêu to: “Ông chủ của các anh…siêu…siêu…tốt!”
Rồi cậu vẫy vẫy tay, chạy mất tăm.
Sau đó Thẩm Vân Hoài mới nghĩ ra, Tống Dĩ Lạc là đang nói tiếp câu chuyện về ông chủ quán bar có tốt hay không mà vừa rồi bị Tiểu Trần cắt ngang.
Thẩm Vân Hoài chép miệng, viên thuốc ngậm trị ho vừa chua vừa lạnh trong miệng không hiểu sao lại thấm ngọt nơi đầu lưỡi.
—
Chú thích:
Nhà trọ của Tống Dĩ Lạc là theo kiểu: B&B là viết tắt của Bed and Breakfast, hiểu nôm na “giường ngủ và bữa sáng” là một cơ sở lưu trú nhỏ có giá rẻ, chỉ cung cấp chỗ nghỉ qua đêm và kèm bữa ăn sáng cho khách ở trọ, thường không cung cấp các bữa ăn khác và đa số do các hộ kinh doanh gia đình làm chủ..