Cuộc sống dường như luôn như thế, nó tàn khốc nhưng cũng dịu hiền, nó cướp đi của ta điều gì đó, rồi sẽ trả lại một thứ tương tự.
Vào khoảnh khắc đẩy cửa ra, trong đầu Tống Dĩ Lạc bỗng hiện lên một suy nghĩ không quá hợp thời điểm, rằng nếu cậu không gặp được Thẩm Vân Hoài, không hiểu nhau rồi yêu nhau, thì có lẽ bây giờ cậu cũng mất đi cả một vòng tay cho phép mình được rơi lệ.
Thẩm Vân Hoài là con thuyền chở cậu đi, cũng là bến đỗ của cậu; đưa cậu vượt qua chiến tranh loạn lạc, đến được nơi trời yên biển lặng.
Phòng bệnh này dành cho bốn người, mùi thuốc khử trùng gắt mũi trộn lẫn với mùi nước hoa rẻ tiền không biết từ đâu đến, nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
Tống Dĩ Lạc nhìn quanh, vô thức siết chặt nắm tay, bước đến bên giường bệnh trong cùng bên trái.
Tống Vân gần như là vừa thấy Tống Dĩ Lạc đã đứng bật dậy, bà vén vài lọn tóc vương trên vai vì không được chải cẩn thận, chần chừ một lát rồi nói: “Đến rồi à… Ba con vừa ngủ một giấc, mới tỉnh đấy.”
Tống Dĩ Lạc đến bên giường, quỳ một gối xuống, nắm lấy bàn tay gầy gò trắng bệch đến nỗi có thể thấy rõ từng đường gân và mạch máu đan xen dưới da.
Cậu mất rất nhiều sức lực mới nuốt xuống một cái, rồi gian nan tìm cách đẩy ra khỏi cổ họng một âm thanh khản đặc, một từ mà cậu đã thấy xa lạ:
“Ba.”
Người đàn ông trên giường nghe vậy, nghiêng đầu đầy vẻ khó khăn, mi mắt phủ đầy nếp nhăn run lên, đôi môi khô khốc hé ra, thều thào rên rỉ, hỏi: “Đây… là ai?”
“Anh à, đây là Lạc Lạc mà.” Tống Vân đặt tay lên mu bàn tay Tống Dĩ Lạc, đáp.
“Lạc Lạc?” Ông Tống vừa chớp mắt vừa lắc đầu, nói thật chậm, dường như mỗi chữ đều rất tốn sức: “Lạc… Lạc Lạc của chúng ta đã lâu rồi không về, khi nào Lạc Lạc mới về? Ba làm cho con rất nhiều kẹo nuga… ”
Sữa bò đậm mùi và đường cát ngọt ngào, kết hợp với hương thơm đặc biệt của trái cây khô, đó là chút vị ngọt chỉ có trong ký tức thời thơ ấu của Tống Dĩ Lạc.
Trong thời đại cuộc sống bấp bênh ấy, với trẻ con thì vài món đồ ăn vặt cũng sánh ngang với sơn hào hải vị.
Ban đầu chỉ là vì nó mới lạ, nếm thử một miếng do người bán hàng rong đưa cho, một mẩu kẹo nhỏ ngọt đến ngấy cả ra, nhưng Tống Dĩ Lạc bé nhỏ lại yêu thích lắm, cứ đòi cha mình phải mua cho bằng được.
Nhưng xét cho cùng thì món quà vặt này vẫn là một thứ hàng xa xỉ với đa số các gia đình thời ấy, chứ đừng nói đến một người cha gà trống nuôi con bằng cách bán tranh.
Thế là ông Tống dành mấy ngày mấy đêm để nghiên cứu, dành hết tâm huyết để làm ra được mùi vị không khác gì với gánh hàng rong bên đường kia, lại thêm vào một vài sản phẩm đặc sắc làm thủ công, vì các loại hạt và quả hạch rất đắt tiền, ông bèn đổi thành trái cây khô tự phơi.
Sau này bệnh của ông chuyển sang ác tính, Tống Vân đón con trai đi rồi, những viên kẹo nuga kia cũng như bị ném vào dòng chảy của năm tháng, dần dần tan biến, chỉ còn sót lại một chút hương vị trong ký ức xa xăm.
Nó không phải là món kẹo nuga ngon nhất trên thế giới, nhưng lại trở thành niềm tiếc nuối vô bờ sau khi Tống Dĩ Lạc lớn lên.
Tống Dĩ Lạc khàn giọng thì thầm: “Ba, con về rồi, kẹo nuga cũng đã ăn rồi, ăn hết sạch.
Cho nên ba phải khỏe lại, để làm thêm thật nhiều kẹo nuga cho con, được không?”
Câu chuyện cứ ngắt quãng như thế, tuy ông Tống không quá tỉnh táo, nét mặt cũng mệt mỏi, nhưng mỗi lần nghe Tống Dĩ Lạc tự nhắc đến tên mình thì đều có phản ứng rất nhỏ.
Mãi cho đến khi cô y tá trẻ tuổi đẩy cửa bước vào cắt ngang, cô gật đầu mỉm cười với Tống Dĩ Lạc và Tống Vân xem như chào hỏi.
Y tá chỉnh giường cao lên độ, nhẹ nhàng thay băng keo trong giúp cố định ống thở của ông Tống, sau đó gập ống tiếp thực lại, lấy từ khay y tế ra một cái ống tiêm cắm vào đầu ống.
Cô hơi tò mò muốn đánh giá Tống Dĩ Lạc, nhưng ngẩng lên thì thấy cậu đang nhìn say sưa, mới cười giải thích: “Phải dùng cái này để lấy chất dịch trong dạ dày của bệnh nhân, nếu như là trong suốt hoặc là dịch vị màu vàng màu xanh nghĩa là bình thường, có thể tiếp tục truyền thức ăn lỏng vào.”
Tống Dĩ Lạc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Cô làm đi.”
Tuy rằng từ đầu đến cuối Tống Dĩ Lạc đều có biểu hiện rất bình thản, nhưng Tống Vân vẫn chú ý thấy tay cậu siết chặt để bên người, mạnh đến nỗi khớp ngón tay trắng bệch đi.
“Vân Hoài đâu?” Tống Vân thở dài, hỏi.
“Anh ấy nói chờ ở ngoài.” Tống Dĩ Lạc bóp nhẹ trán.
“Mẹ, con và anh ấy… ”
“Gọi cậu ấy vào đi.”
“Sao cơ?” Tống Vân nói rất nhỏ, Tống Dĩ Lạc thậm chí còn không nghe rõ, mi mắt cậu rung lên, như không hiểu nổi ý của mẹ mình.
Tống Vân khoanh tay, mỉm cười: “Hay là, cậu ấy không ở bên cạnh con thì tốt hơn?”
“Không, không phải.”
Tống Vân rõ ràng đã biết mối quan hệ giữa hai người.
Từ trước khi đặt chân lên máy bay đến thành phố B, trong căn phòng sách ấm cúng, Thẩm Vân Hoài đã nói thẳng với cậu tất cả, bao gồm việc anh từng thẳng thừng come out với Tống Vân, sau đó không màng đến thể diện của vị giáo sư đáng kính, rồi nói là thích con bà.
Tống Dĩ Lạc nhớ ra Thẩm Vân Hoài vừa ôm cậu vừa nói ồm ồm: “Giáo sư không đánh anh một trận xem như là tốt rồi.”
Tuy rằng tư tưởng của bà không cổ hủ, nhưng suy cho cùng muốn chấp nhận việc con trai có người yêu đồng tính, lại còn là sinh viên của mình trước kia, vẫn là một điều rất khó khăn.
“Mẹ biết con đang nghĩ gì.
Nếu nói ban đầu mẹ hoàn toàn không phản cảm gì thì là nói dối, nhưng dù mẹ không thể chấp nhận đi chăng nữa, thì Lạc Lạc, con đã trưởng thành rồi.” Tống Vân cười nhưng đáy mắt phủ sương.
“Từ khi con nói rằng không muốn làm nhà thiết kế, đến việc bỏ quê chạy sang thành phố H kiếm sống, hoặc có thể là sớm hơn nữa? Ví dụ như khi con nhìn thấy bản thảo của Thẩm Vân Hoài, có lẽ con đã quyết định con đường của mình rồi, phải không?”
Một khoảng lặng kéo dài, đến khi y tá hoàn thành quy trình truyền thức ăn cho ông Tống, thiết bị y tế chạm vào nhau lanh canh trong khay inox mới phá tan sự trầm lắng.
Sau khi mỉm cười và gật đầu tỏ ý cảm ơn y tá, Tống Dĩ Lạc nghiêng người sang, khẽ ôm lấy Tống Vân.
Dù gì đây cũng là mẹ ruột của cậu, là người mẹ từng hoài thai mười tháng, máu chảy thành sông, tiêu hao sinh mệnh của mình để sinh cậu ra đời.
Bây giờ Tống Dĩ Lạc mới phát hiện ra dáng hình của mẹ trong ký ức đã trở nên nhỏ bé mảnh mai, thậm chí cậu đã có thể ôm trọn lấy bà.
Sau đó cậu nghe thấy giọng nói run run của chính mình, cậu nhắm mắt lại, nói một lời rất chân thành với Tống Vân: “Cảm ơn.”.