Đường về nhà rải rác những vệt nắng còn sót lại, cùng những bông tuyết nhỏ bay đầy trời.
Thành phố H sắp vào xuân, gió thổi qua cứ thoang thoảng mùi thơm của món thịt sấy khô tẩm tương.
Dưới mái hiên, các nhà hàng xóm vừa tan hết tuyết đã vội treo lên từng hàng thịt sấy thịt kho, gặp phải trận tuyết cuối mùa thì không kịp trở tay, vội vàng gọi cả nhà lớn bé mang vải thô ra che cho mớ thịt chưa kịp thu vào nhà.
Họ chưa đi được mấy bước đã thấy bác Trương ngồi trên ghế đẩu nhỏ bằng đá ở trước cửa tiệm trà, tập trung tinh thần đọ một ván cờ vây với ông chủ tiệm trà đang ngậm điếu thuốc.
Tống Dĩ Lạc sợ làm phiền khoảng thời gian nhàn nhã của các cụ, bèn kéo Thẩm Vân Hoài lẩn vào giữa đám người đang đứng xem cờ.
Đến lúc suy nghĩ mãi không ra, bác Trương ngẩng đầu lên, thấy ngay Thẩm Vân Hoài và Tống Dĩ Lạc, bèn vẫy tay với họ: “À, về rồi đấy?”
Thẩm Vân Hoài gật đầu định lên tiếng, đã bị bác Trương ngắt lời.
“Nhà con mấy ngày nay sửa gì thế? Ngày nào cũng ầm ĩ hết lên.” Ông cụ nâng cặp kính lão đang trượt xuống.
“Không phải bác nói chứ, nhà cũ đã nhiều năm rồi, có làm gì cũng phải dành nhiều tâm sức ấy chứ.”
Tống Dĩ Lạc nghe vậy, nhìn sang Thẩm Vân Hoài đầy vẻ thắc mắc.
Cậu chưa từng nghe nói Thẩm Vân Hoài định trang trí lại nhà cửa, hơn nữa suốt hai tuần này anh còn bận cùng cậu ra vào bệnh viện, làm gì có thời gian và công sức để lên kế hoạch sửa nhà?
Thẩm Vân Hoài đón lấy ánh mắt dò hỏi của Tống Dĩ Lạc, nhưng chỉ âm thầm nắm tay cậu giữa đám đông, cười đáp: “Không có gì, là những việc trước đây định làm rồi, nhân lúc không có nhà thì làm luôn.”
“Có phiền bác lắm không? Ngày mai con vào chợ trung tâm mua chai rượu đến xin lỗi bác nhé.”
Lúc này bác Trương bị chủ tiệm trà nhắc nhở đến lượt ông đánh rồi, thế là không buồn để ý đến Thẩm Vân Hoài nữa, chỉ phất tay với anh: “Sao cũng được.”
Trên đường về, Tống Dĩ Lạc do dự một lúc, cúi đầu nhìn những vệt bùn loang lổ vì người qua lại trên đường, rồi liếc đến bàn tay mạnh mẽ đang dắt mình của Thẩm Vân Hoài, xuôi theo những đường nét cơ bắp mà lên.
Hôm nay Thẩm Vân Hoài mặc áo sơmi đen, nhiệt độ của thành phố H cao hơn ở thành phố B, nên anh cũng xắn tay áo lên đến cùi chỏ.
Thật ra cậu rất muốn hỏi Thẩm Vân Hoài làm ra vẻ bí mật che giấu cậu như thế là muốn gì đây, nhưng căn nhà là của Thẩm Vân Hoài, về tình về lý anh đều không cần phải báo cáo mọi việc với cậu, dù cho quan hệ giữa họ thân thiết đến đâu.
Vậy nên lời đã đến miệng lại bị cậu nuốt ngược về, chỉ vô tình lộ ra một tiếng thở dài.
“Anh biết em muốn hỏi gì, khoan hỏi đã.” Thẩm Vân Hoài lập tức nhìn sang cậu, khẽ cười.
“Không phải bí mật gì đáng để giấu em, chỉ có thể xem là một niềm vui bất ngờ.”
Cửa nhà đã ở trước mặt, mấy ngày không về, hộp thư bằng sắt sơn đỏ bị nhét đầy những thư từ và tờ quảng cáo thành nhăn nheo hết cả.
Thẩm Vân Hoài coi như không thấy, chỉ kéo Tống Dĩ Lạc đi thẳng một mạch vào trong.
Cửa vừa mở ra thì mùi sơn và mùi formaldehyde còn chưa tan hết đã tràn vào mũi, dù không khí lưu chuyển có thoáng hơn nhiều rồi, nhưng vẫn có thể ngửi thấy rõ ràng.
Amber với khứu giác nhạy cảm tỏ ra rất khó chịu, vùng vẫy trong lòng Thẩm Vân Hoài một lúc, sau đó kêu meo meo trốn vào ổ mèo của mình.
Thẩm Vân Hoài kéo Tống Dĩ Lạc vào nhà kho.
Nơi này không rộng lắm, Tống Dĩ Lạc thấy ngay những điểm khác biệt so với trước kia.
Cậu ngước lên nhìn Thẩm Vân Hoài, hàng mi run run.
Thẩm Vân Hoài lên tiếng: “Đi lên trên đó xem trước.”
Anh đã nhờ người xây thêm một cái gác xép trong nhà kho, không rộng, nhưng cũng đủ để chứa hai người trưởng thành.
Sàn gác xép được dùng cùng loại gỗ giống như mọi căn phòng khác trong nhà, tường sơn màu vàng sữa, cửa sổ nhỏ để lấy ánh sáng đang hé mở, rèm cửa mỏng màu trắng lay động theo từng cơn gió.
Chiếm diện tích nhất ở ngay giữa phòng là một cái ghế lười dành cho hai người màu xám nhạt, chưa được gỡ nhãn mác, yên tĩnh nằm trên sàn.
Tủ gỗ hiệu Muji đặt máy giữ ẩm phun sương khử mùi đang nhả ra từng làn khói trắng thoảng mùi đàn hương.
Tất cả đều lặng lẽ và khiêm nhường, nhưng vẫn không giấu được sự đơn giản mà cao quý.
Thế nhưng trong chính khung cảnh giản dị vô cùng ấy, có vài món đồ trang trí với sắc màu rực rỡ rất nổi bật giữa sự đơn điệu.
Tống Dĩ Lạc nâng tay chọc vào búp bê lắc đầu đứng với nhau thành đôi, chạm nhẹ một cái là đầu gật một cái, rồi cậu thấy cái móc khóa con thỏ đã gãy mất một tai nằm cạnh đó, cũng chính là cái bị cậu bất cẩn làm hỏng cách đây không lâu.
Tai của nó vẫn còn nguyên vẹn, dù dấu vết được sửa lại còn rõ ràng ngay trước mắt, nhưng vẫn hoàn chỉnh nằm trong lòng bàn tay cậu.
“Anh sửa cho em à?”
Thẩm Vân Hoài cắm điện cho máy chiếu, bật cười: “Ừ, nhưng chỉ được thế thôi, nếu chê nó xấu thì cứ bỏ đi.”
“Không mà.” Tống Dĩ Lạc nắm cái móc khóa con thỏ trên tay: “Vẫn rất đáng yêu.”
“Sao lại nghĩ đến việc xây gác xép?” Tống Dĩ Lạc hỏi vậy, ánh mắt vẫn không rời khỏi Thẩm Vân Hoài.
“Linh cảm bất chợt thôi, tự nhiên có ý định đấy.” Thẩm Vân Hoài xòe tay ra đếm, đột nhiên chép miệng: “Không, không phải nhé.”
Thẩm Vân Hoài dừng lại, lặng im nhìn vào đáy mắt Tống Dĩ Lạc.
Im lặng kéo dài, trong không gian chỉ còn lại tiếng máy chiếu đang chạy.
Sau một tiếng “tít” dài, máy chiếu bắt đầu chạy, hình ảnh xuất hiện trên màn chiếu hình thành từ nhiều luồng ánh sáng, chính là những trang bản thảo thiết kế của Thẩm Vân Hoài mà Tống Dĩ Lạc năm tuổi từng ôm ấp trong lòng, từng đặt bên gối, dệt lên bằng mộng.
Tống Dĩ Lạc xem lại tác phẩm kia, cậu đã từng khắc ghi nó trong đầu, từng vẽ lại trên tập bản vẽ không biết bao nhiêu lần, đến nỗi nhắm mắt vẫn cũng có thể hình dung lại hoàn chỉnh, rồi lại nhìn Thẩm Vân Hoài đầy khó hiểu.
“Tên của bản thiết kế này là Pluto, cũng có nghĩa là Sao Diêm Vương.” Thẩm Vân Hoài ngừng một lát.
“Vào năm mà nó ra đời, ba anh ngoại tình, tình cảm giữa ba mẹ cũng chính thức tan vỡ.
Sao Diêm Vương là ngôi sao cách Mặt Trời xa nhất trong vũ trụ, nó thả mình ra đến tận cùng dải ngân hà, đây chính là ý tưởng thiết kế.”
Hình ảnh biến đổi, hình chiếu trên nền tường màu vàng sữa tách một cái, nhảy sang tấm hình tiếp theo, một bản scan thiết kế vẽ tay và bản dựng D của nó hiện ra vô cùng chi tiết và tinh tế, lớn thì vách tường và đồ nội thất, nhỏ đến những món đồ trang trí.
Đây là hình dựng D của khoảng không gian mà Tống Dĩ Lạc đang đứng hiện giờ.
Tấm hình nhỏ bé in vào đáy mắt, để lại những điểm sáng vụn vỡ, Tống Dĩ Lạc ngẩng đầu lên, dùng mắt để phác họa lại từng đường nét, chỉ sợ sẽ bỏ sót những điều bé nhỏ mà Thẩm Vân Hoài dành hết tâm huyết để thiết kế.
Rồi cậu nhìn thấy chữ CHARON được viết ở một góc.
Hơi thở của Tống Dĩ Lạc dừng một nhịp, cậu ngơ ngác quay lại, chớp mắt với Thẩm Vân Hoài.
“Anh không thể cho em cả vũ trụ, cũng không biết nói những điều lãng mạn.” Thẩm Vân Hoài cười như than thở.
“Nhưng điều anh muốn nói với em là, Sao Diêm Vương ở nơi xa xôi nhất trong vũ trụ còn có Charon, dù cho vũ trụ rộng lớn vô biên này chứa đựng vô vàn những vì sao rực rỡ, Charon vẫn là ngôi sao sáng nhất của Pluto; dù trên thế gian này có bao nhiêu cảnh vật tuyệt vời đáng để thưởng thức, em vẫn là mặt trời ấm nóng duy nhất của anh.”
—
Ý nghĩa: Charon là vệ tinh tự nhiên lớn nhất của Sao Diêm Vương (Pluto), được phát hiện vào năm .
Trong thần thoại Hy Lạp, Charon là người chở đò đưa con người tới âm phủ, một nhân vật có mối quan hệ chặt chẽ với thần Âm phủ Hades.
Pluto trong thần thoại La Mã chính là thần Hades..