Tết đã qua, vào trung tuần tháng , dù gió đông còn chưa dứt hẳn, những cành cây khô héo trong thành phố đã bắt đầu xuất hiện vài lá chồi non rải rác, xanh mượt mà, lắc lư theo gió.
Buổi sáng vào mùa này thường u ám, ánh sáng và bóng tối quyện lại với nhau.
Tống Dĩ Lạc bị tiếng đồng hồ báo thức đáng ghét đánh thức, nheo đôi mắt còn lờ đờ buồn ngủ, hé rèm cửa ra, hơi lạnh ban sáng và ánh mặt trời vội vàng lẻn vào phòng.
Tống Dĩ Lạc đứng bên cửa sổ cho tỉnh người, kính cũng không kịp đeo lên đã lấy di động ra mở lên trước, rồi cầm nó trong tay như một món báu vật, chờ cuộc gọi của Thẩm Vân Hoài.
Tính ra thì Tống Dĩ Lạc và Thẩm Vân Hoài đã không được gặp mặt nửa tháng rồi.
Khi kỳ nghỉ tết chưa qua hẳn, Thẩm Vân Hoài đã bắt đầu bận rộn, không quản ngày đêm hoàn thành bản thảo, quên ăn quên ngủ để họp video với một nhóm người nước ngoài.
Bất kể Tống Dĩ Lạc hỏi thế nào, anh cũng chỉ thản nhiên nói rằng để trả nợ ân tình cho người ta, còn vì sao lại nợ thì cậu vẫn không được biết.
Mãi cho đến ngày mùng , Thẩm Vân Hoài nhận được một cuộc gọi rồi nói phải sang Pháp một chuyến, đi khoảng một hai tháng gì đó.
Tính ra thời gian không phải quá dài, nhưng từ ngày hai người gặp nhau đã không hề chia xa, thì như vậy đã không quá ngắn rồi.
Lần này thì Tống Dĩ Lạc không dễ dàng bị qua mặt như trước nữa, cậu hỏi rất lâu, Thẩm Vân Hoài mới chịu nói là vì trước đó nhờ vả một đàn anh có quan hệ tốt hồi học đại học giúp làm gác xép, mất rất nhiều công sức để thuyết phục, đã nợ người ta thì phải trả thôi.
Nói cho cùng thì tất cả cũng vì muốn cậu vui, Tống Dĩ Lạc làm sao còn không biết điều mà oán trách gì được.
Thẩm Vân Hoài đi Pháp, còn Tống Dĩ Lạc ở lại thành phố H cũng không có ý nghĩa gì, việc trong quán bar thì Lý Mậu biết nhiều hơn cậu, nhà trọ đã có Dung Ngu một mình gánh vác vẫn chu toàn mọi mặt.
Nghĩ vậy, cậu quyết định đi thành phố B thăm cho mẹ.
Nửa tháng xa cách, chênh lệch múi giờ, quãng đường ngàn dặm, nhưng hai người họ vẫn không bỏ sót một cuộc điện thoại hay một tin nhắn nào.
Chỉ có điều không có Thẩm Vân Hoài khiến cho Tống Dĩ Lạc vốn mắc chứng khó rời giường vô cùng nhớ anh mỗi khi bị đồng hồ báo thức dựng dậy.
Đang suy nghĩ thì điện thoại của Thẩm Vân Hoài đã đến, Tống Dĩ Lạc bắt máy rất nhanh.
Cậu nghe thấy đầu kia điện thoại đầy những tiếng ồn ào, đủ mọi loại tiếng người trộn lẫn vào nhau, nhưng giọng nói của Thẩm Vân Hoài vẫn rất nổi bật, truyền qua ống nghe, vọng vào trong tai, cháy lên trong tim, thật giống với ngọn lửa dịu dàng mà cô bé trong câu chuyện cổ tích của Andersen đã thắp: “Chào buổi sáng.”
“Hi.” Tống Dĩ Lạc nhìn mấy cái bóng của lũ chim trên cành cây dưới nắng, bật cười.
“Hôm nay cũng bận sao?”
“Hơi bận, quy trình thành lập studio phức tạp hơn anh nghĩ, anh chỉ là con mọt sách biết vẽ thôi, Ethan liền túm lấy anh để vắt cho kiệt, từ hồi đi học đã thế rồi.”
“Anh Thẩm rõ ràng là làm cái gì cũng tốt mà.” Tống Dĩ Lạc nghiêng đầu lắng nghe rồi cười, nhưng lại nhận ra giọng của Thẩm Vân Hoài hơi khàn, thế là ngừng cười.
“Bé ngoan, đôi khi anh cảm thấy là lăng kính fans cuồng của em quá dày.”
“Rõ ràng là lăng kính tình yêu.”
Bên kia, Thẩm Vân Hoài “ơi” một tiếng với ai đó, rồi vội hỏi thêm: “Em nói đúng.
À phải rồi, sức khỏe của bác trai dạo này ra sao?”
“Vẫn vậy, tuy vẫn không nhớ rõ em và mẹ, nhưng còn may là chịu ăn uống.”
Câu chuyện còn chưa dứt, đằng sau đã vang lên tiếng gõ cửa, chắc là Tống Vân lên gọi Tống Dĩ Lạc xuống ăn sáng.
Cậu ngẩng lên nhìn thì thấy đồng hồ đã chỉ đến giờ phút, cũng có nghĩa bên Pháp đang là giờ sáng, cậu bèn nói: “Anh Thẩm, giờ rồi, nhanh đi ngủ đi.”
Chẳng biết nên cảm thán cậu bạn nhỏ rất để tâm nên mới tính giờ nhanh được như vậy, hay là than trách vì lệch múi giờ nên khoảng cách giữa họ dường như bị kéo dài ra mãi.
“Được rồi, em cũng phải đi ăn sáng, sữa nhớ hâm nóng mới uống, trời còn lạnh thì đừng quên ra ngoài phải mặc thêm quần giữ ấm.” Thẩm Vân Hoài lại ơi thêm một tiếng, nhưng vẫn không quên dặn dò.
“Ngủ dậy lại nhắn tin cho em.”
“Biết rồi, cúp đây, ngủ ngon.”
Cúp máy rồi, Tống Dĩ Lạc nắm chặt cái di động đã nóng lên trong tay, ngẩng đầu nhìn lên chiếc mạng nhện đang lắc lư trên trần nhà màu xám sang trọng, rồi cúi xuống nhìn chiếc dép lên treo lủng lẳng trên ngón chân mình.
Lát sau, cậu dán điện thoại lên mặt, ngã người lên chiếc giường mềm mại, rồi chìm xuống.
Vào giờ phút ở thành phố B, nhiệt độ là độ, trời nhiều mây, tốc độ gió là , km/h.
Tống Dĩ Lạc nghĩ, nếu như nỗi nhớ có thể bay theo gió vượt qua muôn trùng núi sông để đến nơi tha hương kia thì tốt rồi, vậy thì chỉ cần mỗi ngày cậu nhớ một chút, tích tụ qua tháng năm, thì dù có nhìn núi ngắm biển cũng chỉ thấy được người mình yêu.
“Gọi điện cho Vân Hoài à?” Tống Vân bày thức ăn lên bàn rồi ngồi xuống đối diện Tống Dĩ Lạc, tay cầm lấy một cái bánh bao nhẹ nhàng bóc vỏ, lại ngẩng lên nhìn Tống Dĩ Lạc đang ăn cháo, hỏi một câu như thế.
Tống Dĩ Lạc nuốt cháo xuống, đáp lại một tiếng.
Cậu vẫn không học được cách làm sao để thân thiết với mẹ mình, tuy hai bên đều đang từng bước tìm cách bù đắp tình cảm thiết hụt, nhưng làm sao cũng không thể hoàn mỹ được.
Tống Vân như vậy, bản thân cậu cũng như vậy, chẳng qua cũng chỉ là cố gắng hết sức mà thôi.
Tống Vân cúi xuống, khẽ nói: “Nói thật là lúc mẹ đến thành phố H tìm con như lại gặp Vân Hoài, khi thằng bé nói không làm nhà thiết kế nữa, mẹ còn thấy rất đáng tiếc.”
Nhắc đến chủ đề về Thẩm Vân Hoài, Tống Dĩ Lạc bèn thôi vùi đầu vào bát, ngẩng lên chớp mắt với Tống Vân.
“Thằng bé có năng khiếu, thậm chí có thể nói là thiên tài hiếm gặp.”
Tống Dĩ Lạc gật đầu tán thành: “Đúng vậy.”
“Mẹ không biết sau đó nó có kể với con không, nhưng cũng là sau này mẹ hỏi thăm mới biết.” Tống Vân đặt đũa xuống, thở dài khá là nghiêm túc.
“Nó nghỉ việc thật ra là vì chủ tịch công ty đó dùng cổ phần và quyền sở hữu thiết kế để ép nó cưới con gái mình.”
Cổ phần công ty đối với Thẩm Vân Hoài chỉ là thứ bên ngoài, ngay cả là trên trời rơi xuống, cho không biếu không, anh cũng chẳng cần.
Nhưng quyền sở hữu thiết kế thì lại khác, nó gần như là một nửa linh hồn của nhà thiết kế, dùng máu làm bút, linh cảm làm vải vẽ, mỗi đường nét đều dốc cạn tâm huyết mới thành.
Cướp đi quyền sở hữu cũng như bị cướp mất đứa con ruột, Tống Dĩ Lạc hiểu điều này.
Thẩm Vân Hoài không nhắc gì đến quá khứ, là vì bảo vệ tự tôn của một nhà thiết kế.
Anh chưa bao giờ từ bỏ lý tưởng và năng khiếu của mình, chẳng qua là đổi một cách khác để giữ lấy lòng tự trọng của mình.
Dù sinh ra trong một gia đình bình thường, thì trong con người anh vẫn đang chảy dòng máu của câu thế giới, vĩ đại và tráng lệ.
Ăn sáng xong, Tống Dĩ Lạc ra ngoài ban công phơi nắng, mở lại lịch sử trò chuyện với Thẩm Vân Hoài từ đầu đến cuối, lật đến dòng thông báo tiêu chuẩn màu xám “Đối phương đã chấp nhận lời mời của bạn” của Wechat.
Bên dưới nó là một tấm hình mà Tống Dĩ Lạc gửi cho Thẩm Vân Hoài, khen ngợi ông chủ Thẩm nấu cơm ngon mà viết chữ cũng đẹp.
Tấm hình gửi đã quá thời hạn lưu trữ, không còn xem lại được, nhưng Tống Dĩ Lạc vẫn còn nhớ trên đó viết: Xuân đi hạ đến, may mắn tương phùng, thế gian bốn mùa, hoa nở hân hoan, mong người đều nhận được.
Khi ấy còn chưa chìm trong biển tình, chưa biết đêm xuân ngắn ngủi, càng chưa từng dòm ngó đến hình tượng của thần thánh.
Tuy họ vẫn luôn ở sát bên nhau, nhưng nội dung trò chuyện vô cùng phong phú, từ củi gạo dầu muối đến trăng lên sao xuống, cái gì cũng nói, dù không có người kia bên cạnh nửa tháng vẫn như chưa từng chia xa.
Đọc đến cuối cùng, tin nhắn dừng lại ở tấm hình mà Thẩm Vân Hoài gửi nửa đêm hôm qua, đứng bên bờ sông Seine ngắm tháp Eiffel đang chìm trong nắng ấm.
Tống Dĩ Lạc suy nghĩ, rồi gõ một hàng chữ vào khung trò chuyện, bấm gửi đi.
“Anh Thẩm, em nhớ anh lắm.”.