Có lẽ vì khả năng thuyết phục của Thẩm Vân Hoài đủ để dụ dỗ người khác, Tống Dĩ Lạc cuối cùng cũng không kìm được, rồi đồng ý bước vào cuộc sống miễn cưỡng thì xem là chung một nhà trong ánh mắt nửa thăm dò nửa trông mong của anh.
Sau khi quyết định xong, Tống Dĩ Lạc bắt đầu từng bước từng bước dọn đồ sang nhà Thẩm Vân Hoài, như kiến dọn tổ.
Thỉnh thoảng Thẩm Vân Hoài và người trong quán bar cũng đến giúp một tay, nhưng thường thì cậu không muốn làm phiền người khác, dù tiến độ như sên bò vẫn chấp nhận tự mình làm tất cả.
Đồ đạc của Tống Dĩ Lạc không nhiều, khi hầu hết mọi thứ được chuyển sang nhà mới thì cây hòe ở đầu đường cũng đã rụng hết, mùi hương vẫn còn vương vấn đâu đó trong không khí, ẩn mình trên mái căn nhà cũ chờ thời cơ, gió vừa đến là đáp thẳng xuống lòng người.
Tống Dĩ Lạc khiêng một cái thùng giấy nhỏ chứa đầy sách, từ xa đã thấy ánh nắng chảy xuyên qua tầng tầng lá cây, rọi trên người Thẩm Vân Hoài, không soi rõ nét mặt, chỉ có thể phác họa nên những đường nét mờ nhạt dịu dàng.
“Anh Thẩm.” Tống Dĩ Lạc cất tiếng gọi, âm cuối quyện theo làn gió thu.
“Ơi.” Thẩm Vân Hoài cúi xuống nhận cái thùng trong tay Tống Dĩ Lạc: “Những thứ cần mang sang chỉ có thế này thôi à?”
“Ừ, còn lại không quan trọng, có thể để ở nhà trọ, dù gì thì cũng vẫn phải sang đó hàng ngày mà.”
Thẩm Vân Hoài gật đầu tỏ ý đã hiểu.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
.
Khi Cà Chớn Gặp Cà Chua
.
Trọng Sinh Chi Đăng Phao Sửu Tiểu Áp
.
Em Không Biết
=====================================
Khi Thẩm Vân Hoài đã đánh xong một chiếc chìa khóa nhà mới đưa tận tay mình, cổng lớn cùng những món đồ lung linh trong các phòng khác, Tống Dĩ Lạc mới giật mình cảm thấy từ nay về sau cậu không chỉ mở ra cánh cửa phòng trọ, mà là lối vào thế giới của một người khác.
Vòng tay của một người, là thiên đường mà ngày xưa cậu không có cơ hội đặt chân vào, là buổi sáng mà cậu chưa từng chạm đến.
Thẩm Vân Hoài, như một người đang sống trong ánh sáng, nay bước chân vào đêm đen.
Lập Đông sắp đến, trời tối nhanh, chỉ vừa hơn sáu giờ mà đèn trong công viên đã sáng hết.
Thẩm Vân Hoài mua xong bữa tối thì dừng chân tại một tiệm hoa trên đường về quán bar, tay cầm điện thoại gõ chữ.
Chủ tiệm đã lớn tuổi, chống gậy bước ra, hào hứng cao giọng giới thiệu cho anh cách chủng loại hoa cỏ, kể hết một lượt từ đắt đến rẻ, dễ chăm đến cao quý.
Thẩm Vân Hoài nghe nhưng không hiểu, chỉ đành bấm nút ghi âm, ra hiệu cho chủ tiệm nói lại một lần.
“Hay là chờ ngày mai chúng ta cùng đến chọn đi.” Tống Dĩ Lạc trả lời như vậy.
Nguyên nhân là vì sang ngày thứ ba dọn sang, Tống Dĩ Lạc đã đề nghị quét dọn sân nhà, làm sạch hết những chậu hoa khô héo kia đi.
Từ đầu Thẩm Vân Hoài đã muốn làm như thế, chẳng qua là anh không có thời gian, nên nghe cậu nói vậy thì vui vẻ đồng ý ngay.
Dọn sạch hết rồi thì đương nhiên phải thêm hoa cỏ vào, Thẩm Vân Hoài không hiểu sao lại nhớ đến buổi đầu gặp gỡ Tống Dĩ Lạc, cậu bạn nhỏ này dễ dàng bị một đóa tulip sắp héo thu hút, rồi đến sân sau trong nhà trọ của cậu cũng đầy ắp hoa đang nở rộ nhờ biết bao tâm huyết của chủ nhân.
Hẳn là cậu bạn nhỏ thích hoa cỏ.
Thẩm Vân Hoài gửi một cái emoji “heo con OK” vào khung chat.
Đưa cơm cho Lý Mậu và Tiểu Trần rồi, Thẩm Vân Hoài quay người đi sang nhà trọ.
Gần đây, Tống Dĩ Lạc thuê thêm hai nhân viên lễ tân chia thành hai ca sáng tối, đều là thanh niên trẻ tuổi, thời gian giao ca là bảy giờ.
Người làm ca tối tên là Dung Ngu, cậu ta vẫy chào Thẩm Vân Hoài trông rất phong cách.
“Anh Thẩm đến đúng lúc lắm.”
Thẩm Vân Hoài lên gác xép tìm cái máy tính bảng mà Tống Dĩ Lạc nhờ mang về, kẹp vào cánh tay đi xuống, đến tầng dưới thì nghe Dung Ngu nói thế.
“Sao vậy?” Thẩm Vân Hoài quay lại hỏi.
“Vừa có một vị khách đến tìm anh Tống.” Dung Ngu ngập ngừng: “Nhưng hình như không có báo trước, anh thấy em nên gọi điện cho anh Tống hay là?”
Thẩm Vân Hoài nghe vậy thì đáp: “Không sao, anh Tống của cậu đang bận, để tôi đi xem thử thế nào đã.”
Dung Ngu không hỏi nhiều thêm, chỉ gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Nhà trọ có phòng tiếp khách riêng biệt.
Gọi là phòng tiếp khách cho sang chứ thật ra chỉ là một không gian nhỏ ấm cúng, một mặt tường được Tống Dĩ Lạc thiết kế thành giá sách đứng từ đất lên đến trần nhà, trên đó nhồi đầy đủ các loại sách, từ địa lý, thiên văn đến nghệ thuật nấu ăn.
Thẩm Vân Hoài co ngón tay lên gõ cửa, khi đẩy ra thì nhìn thấy một phụ nữ đang cầm quyển sách thiết kế nội thất đọc say sưa.
Mái tóc dài được búi lên sau đầu bằng một chiếc trâm giản dị không đính kèm chi tiết trang trí nào khác, vài sợi lưa thưa rơi trên đầu vai, dù người phụ nữ này đã đứng tuổi, nhưng thân hình vẫn rất duyên dáng, khí chất lại càng được thành phố cổ kính đơn thuần này tôn lên.
“Xin chào.”
Người phụ nữ nghe vậy thì gấp sách lại, quay sang nhìn, nhìn Thẩm Vân Hoài mà không nói một lời.
Thẩm Vân Hoài bấy giờ mới nhận ra đó là tạp chí đăng thiết kế của anh khi tốt nghiệp đại học, rồi chưa kịp hỏi gì, anh nhìn kỹ lại gương mặt quen thuộc của bà, mới sững người ra.
“Phương…”
Thẩm Vân Hoài cúi xuống, cắt ngang lời nói của bà: “Giáo sư?”
“Sao em lại ở đây? Cô tưởng tốt nghiệp xong em đã theo mẹ ra nước ngoài phát triển rồi?” Người phụ nữ thôi tỏ vẻ ngạc nhiên, chuyển sang nụ cười dịu dàng trang nhã.
“Đã nghỉ việc từ mấy năm trước.” Thẩm Vân Hoài dừng lại, rồi nói tiếp: “Trôi dạt lâu ngày rồi, lại muốn trở về nguồn, đây cũng là lời của giáo sư còn gì.
Còn cô, sao cô lại đến thành phố H?”
Bà mỉm cười đáp: “Trên đường dự hội thảo nghiên cứu, ghé qua xem thử.
Xem con trai cô sống có tốt không, thăm cả nhà trọ của nó mở.
Thiết kế không tệ đâu, rất có phong cách, ma cô đã nhắc đến với em chưa nhỉ? Thằng bé nhà cô từ khi lên đại học đã thích em rồi, đây này, có cả tạp chí đăng tác phẩm của em.”.