Lắng Nghe Nhịp Tim Anh

chương 41

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ trước đến nay cô không muốn đi học viện âm nhạc Curtis, cũng không muốn sống một mình ở nơi đất khách quê người.

Chu Lan nhìn về phía cô, giọng nói lạnh như băng: “Nguyễn Túc, con như thế này, sẽ chỉ khiến cho mẹ nghi ngờ chứng chướng ngại diễn xuất trước đây của con có phải giả vờ hay không?”

Tất cả sự hòa hợp giả vờ trong khoảng thời gian qua, đã bị phá vỡ chỉ với một câu nói này.

Nguyễn Túc nghẹn giọng: “Con không có…”

“Cho dù con có hay không, chuyện này mẹ cũng không thể đồng ý với con.” Chu Lan vừa nói, vừa lấy điện thoại ra: “Tất cả bất thường của con đều bắt đầu từ sau khi con ở ký túc xá, quả nhiên mẹ vẫn không thể cho con tự do quá nhiều. Bây giờ mẹ gọi điện thoại cho giáo viên của các con ngay, sau này con đều phải về nhà ở, mỗi ngày mẹ sẽ tự đưa đón con đi học từ đầu đến cuối.”

Đôi mắt của Nguyễn Túc dần tối lại, giọng nói khàn đặc: “Tại sao mẹ lúc nào cũng làm theo ý mình chuyên quyền độc đoán, những chuyện này không liên quan chút nào đến chuyện con ở ký túc xá. Lý do con ở ký túc xá chẳng qua là không muốn ở chung với mẹ, muốn cách xa mẹ.”

Chu Lan không thể tưởng tượng nổi nhìn cô: “Tây Mễ, con biết bản thân con đang nói cái gì không? Mẹ là mẹ con, không phải kẻ thù của con!”

Nguyễn Túc không lên tiếng, cúi thấp đầu.

“Con có biết mẹ bỏ ra biết bao nhiêu vì con hay không? Từ sau khi có con, mẹ đều mang tất cả thời gian và tinh lực cho con, đến cuối cùng còn ly hôn với ba con, bây giờ con lại nói muốn cách xa mẹ? Rốt cuộc là mẹ làm chuyện gì có lỗi với con!”

Nguyễn Túc ngẩng đầu nhìn bà, cuối cùng không khống chế được nỗi buồn của mình: “Mẹ và ba ly hôn cũng là vì chính mẹ, là vì mẹ quá cố chấp, quá ngang ngược, mãi mãi không bao giờ lắng nghe lời người khác nói, cho nên ba mới không chịu được mẹ nữa, ly hôn với mẹ…”

Bốp!

Cái tát này của Chu Lan, vừa thanh thúy vừa vang dội, sử dụng mười phần sức lực.

Nguyễn Túc hơi nghiêng đầu, lông mi che đi tất cả nỗi buồn nơi đáy mắt, thấp giọng lẩm nhẩm: “Nếu như có thể để con lựa chọn, lúc đầu con nhất định sẽ đi theo bố.”

Nói xong, cô xoay người chạy thẳng vào trong màn mưa.

Tay Chu Lan run run, ngã ngồi trên ghế salon.

Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, Thẩm Nhiên bóp dẹp vỏ lon bia cuối cùng, lúc đang muốn đi đóng cửa, lại thấy một bóng người mỏng manh xuất người ở cửa.

Anh nhíu mày một cái: “Nguyễn Túc?”

Cô gái nhỏ ngẩng đầu nhìn anh, quần áo trên người đã bị ướt hết, mắt vừa đỏ vừa sưng.

Thẩm Nhiên bước nhanh về phía trước, kéo cô đi vào, đóng cửa phòng game lại, ngăn cách với mưa to gió lớn bên ngoài.

Anh đưa tay lau nước trên mặt cô, giọng nói thật thấp: “Làm sao thế?”

Cô gái nhỏ lắc lắc đầu, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.

Thẩm Nhiên liếm môi, cất bước trở về phòng, cầm khăn lông và áo khoác ra, chỉnh nhiệt độ điều hòa lên.

Nguyễn Túc cúi đầu đứng chỗ đó, cũng không nhúc nhích.

Ánh mắt Thẩm Nhiên tối sầm lại một chút, bế cô gái nhỏ đặt lên trên máy chơi game, sau khi khoác áo khoác lên vai cô, thì dùng khăn lông lau tóc cho cô.

Qua một lúc, tiếng khóc thút thít của cô gái nhỏ mới nhẹ nhàng truyền tới.

Thẩm Nhiên đặt khăn lông qua một bên, hơi cúi người, chống hai tay bên người cô, đôi mắt đen nhìn cô chăm chú: “Nguyễn Túc, quần áo em ướt rồi, đi tắm trước, rồi thay quần áo khác, có được không?”

Nguyễn Túc chậm rãi ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của anh, hai mắt đỏ đỏ.

Thẩm Nhiên nói chậm lại: “Tiếp tục như vậy nữa, sẽ bị cảm…”

Cơ thể Thẩm Nhiên cứng đờ. Hai người môi kề môi…

Lông mi Nguyễn Túc rung động mạnh, nhưng không di chuyển, chỉ là từ từ nhắm hai mắt lại,

Mấy giây sau, Thẩm Nhiên lui về sau một bước, xoa tóc cô, giọng nói còn trầm hơn trước đó, để lộ vài phần khàn đặc: “Ngoan, đi thay quần áo trước đã.”

Nguyễn Túc cúi đầu, không dám nhìn anh, giọng nói vẫn nghẹn ngào: “Dạ.”

Chỗ này của Thẩm Nhiên không có quần áo cho con gái mặc, lúc này mưa lại lớn như vậy, cũng không có cách nào đi ra ngoài mua, chỉ có thể đưa cho cô một bộ đồ của mình.

Sau khi dẫn cô gái nhỏ đến phòng tắm, Thẩm Nhiên trực tiếp ra khỏi phòng, ra phòng game, cầm gói thuốc lá lên ngậm một điếu thuốc ở giữa môi, lúc cầm bật lửa lên, trong phút chốc lại không bật lửa lên.

Thẩm Nhiên bật cười, nhớ đến cô gái nhỏ không thể ngửi mùi thuốc lá, lại đặt bật lửa xuống.

Anh dựa về phía sau một chút, chống một tay lên quầy thu ngân, răng cắn điếu thuốc chưa châm, nụ cười trên môi mở rộng một chút.

Trong phòng tắm.

Nguyễn Túc vừa sấy tóc vừa nhìn mình trong gương, quần áo của Thẩm Nhiên vừa rộng vừa to, phủ cả mông của cô, quần… Cũng vậy.

Cho dù đây là loại thắt lưng co giãn, cô đã kéo sợi dây chặt nhất, nhưng vẫn tụt xuống, buộc phải nắm trong tay.

Sấy tóc xong xuôi, Nguyễn Túc tắt máy sấy trả về chỗ cũ, mở cửa phòng tắm ra.

Bên ngoài, chính là phòng của Thẩm Nhiên.

Nguyễn Túc túm lấy quần, từ từ đi ra ngoài.

Cả căn phòng đều là màu xám, một cái giường đơn, một cái ghế salon, một cái bàn máy tính, ngoại trừ những thứ này ra, không có trưng bày đồ trang trí dư thừa nào cả.

Nhìn sơ qua hơi lạnh lẽo im lìm.

Lúc Nguyễn Túc đi ngang qua bàn máy tính, nhìn thấy trên chiếc kệ bên cạnh, có mấy tấm ảnh.

Dáng vẻ Thẩm Nhiên trong ảnh có lẽ đã mười tám mười chín tuổi, trên đầu đội mũ lưỡi trai màu trắng, khóe môi cong nhẹ lên, trong ánh mắt lộ ra vài phần thờ ơ, bướng bỉnh và ngang ngạnh, nhưng lại có cảm giác thiếu niên như ánh mặt trời không thể ngăn nổi hăng hái và nhiệt huyết…

Lần đầu tiên Nguyễn Túc thấy Thẩm Nhiên như vậy, một trời một vực với người cô biết hiện tại.

Nhưng cô lại cảm thấy có hơi quen thuộc một cách khó hiểu, giống như đã thấy khuôn mặt này ở chỗ nào đó…

Bên cạnh Thẩm Nhiên là mấy người con trai trạc tuổi anh, cũng cười rất vui vẻ.

Tấm ảnh cuối cùng trên kệ, là Thẩm Nhiên chụp cùng với bà nội còn có một người đàn ông trung niên, chắc là bố của anh.

Nguyễn Túc mở cửa phòng ra, ló đầu ra ngoài dò xét trước, thấy Thẩm Nhiên đứng chỗ quầy thu ngân, cúi đầu nghịch bật lửa.

Cô xoay người tựa trên khung cửa, hít thở một hơi thật sâu.

Sau khi dây dưa vài phút, Nguyễn Túc mới bước ra, giọng nói nhẹ nhàng: “Em… xong rồi…”

Đinh một tiếng, đóng bật lửa lại.

Thẩm Nhiên bước tới, nhìn vẻ mặt cô mất tự nhiên nắm lấy quần, nhướng mày: “Chờ tôi một chút.”

Cô gái ngoan ngoãn gật đầu.

Thẩm Nhiên bước nhanh vào phòng.

Nguyễn Túc ngẩng đầu nhìn, lúc này mới phát hiện phòng game đã được trang trí, trên bức tường đối diện, dán bong bóng tên tiếng Anh của cô.

Trong lúc cô đang nhìn mê mẩn, Thẩm Nhiên đã đi tới, đứng trước mặt cô khuỵu một gối xuống, giọng nói thật thấp: “Kéo quần áo lên một chút.”

Tay còn lại của Nguyễn Túc nắm lấy quần áo, kéo kéo lên.

Thẩm Nhiên vòng sợi dây trong tay quanh eo cô cột lên trên quần, sau khi cột chắc, anh đứng lên: “Thời gian không còn sớm nữa, tôi đưa em về nhà.”

Nguyễn Túc nghe vậy, lập tức lui về sau hai bước, nhanh chóng lắc đầu: “Em không về.”

Thẩm Nhiên nhìn cô gái nhỏ trốn tránh, giọng nói chậm lại: “Nguyễn Túc, ngoan nào.”

Cô gái nhỏ cắn cắn môi, ánh mắt ướt át, giọng nói mềm mại dịu dàng: “Em không thể…ở chỗ này sao?”

“Không thể.”

Chỗ của anh chỉ có một phòng, còn cô chỉ là một đứa nhỏ thuần khiết, nếu để cô ở lại đây, lỡ như bị người khác nhìn thấy thật sự không giải thích rõ được.

Nguyễn Túc còn nhỏ, không hiểu tình huống không nói, nhưng anh không thể khinh suất.

Cô gái nhỏ cúi đầu xuống, giọng nói hiu quạnh: “Em cãi nhau với mẹ, không muốn về nhà.”

Thẩm Nhiên nói: “Vậy về ký túc xá nhé?”

Nguyễn Túc tiếp tục lắc đầu: “Không được… Giờ này, ký túc xá đã khóa cửa rồi.”

Dừng một chút, cô biết Thẩm Nhiên không thể nào giữ cô lại, mới buồn bã mở miệng: “Vậy trở về chỗ của bố em đi.”

“Được.”

Thẩm Nhiên cầm áo khoác, khoác lên bả vai cô, sau khi ra ngoài gọi một chiếc xe, mới trở lại đón cô: “Đi thôi.”

Đến cửa chung cư, Thẩm Nhiên giơ tay lên xoa tóc cô, cúi người nhìn thẳng vào cô, thấp giọng nói: “Nghỉ ngơi cho khỏe, có gì ngày mai nói sau, nhé?”

Nguyễn Túc gật đầu.

Thẩm Nhiên mỉm cười, rút tay về cắm trong túi quần.

Nguyễn Túc mở cửa, lúc tính đi vào, thì nghe thấy giọng nói của anh từ phía sau truyền tới: “Gọi điện thoại cho mẹ em đi.”

Nguyễn Túc dừng lại, cúi đầu không lên tiếng.

“Em chạy đến đây như vậy, bà ấy nhất định rất lo lắng cho em.”

Hốc mắt của Nguyễn Túc đỏ lên một vòng, xoay người: “Nhưng mà… Em không có mang điện thoại theo…”

Thẩm Nhiên đưa điện thoại cho cô: “Dùng của tôi.”

Nguyễn Túc chậm rãi nhận lấy, nhưng cuối cùng vẫn không gọi đi, chỉ gửi một tin nhắn ngắn gọn, nói cô ở chỗ của bố, bảo Chu Lan đừng đi tìm cô, cũng không cần lo lắng.

Sau khi gửi xong, cô trả điện thoại lại cho Thẩm Nhiên.

Thẩm Nhiên cười: “Vào trong đi.”

Ba giờ sáng, Nguyễn Thanh Sơn mở cửa phòng Nguyễn Túc ra, thấy cô ngủ say mới thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại rồi gọi lại cho Chu Lan: “Tây Mễ đúng là ở chỗ của tôi…”

Nói được một nửa, ông không nhịn được mà cau mày: “Rốt cuộc cô đã làm gì con hả, trước kia con bé nghe lời bà như vậy, cho dù có chỗ nào không vui cũng chưa hề nói ra, sợ làm cho cô không vui, lần này lại cãi nhau bỏ nhà đi?”

Chu Lan có chút sụp đổ: “Tôi nói gì với nó? Nguyễn Thanh Sơn, ông có thể nào tốn một chút thời gian để ý tới tình trạng của con gái ông không, ông biết hôm nay con bé nói gì với tôi không, nó nói nó không muốn đi học viện âm nhạc Curtis!”

Nguyễn Thanh Sơn sợ đánh thức Nguyễn Túc, đi ra sân thượng: “Không đi thì không đi, bà phải nổi giận nhiều đến mức đó vậy sao.”

Chu Lan nghe vậy cười lạnh một tiếng: “Khó trách con bé lại có suy nghĩ như vậy, có phải ông nói gì với nó không? Cha con hai người vẫn luôn như vậy, lúc nào cũng gạt tôi, coi tôi giống như người ngoài, như kẻ thù.”

“Bà đừng cố tình gây sự có được không, bây giờ chúng ta đang nói chuyện Nguyễn Túc bỏ nhà đi, sao bà lại lôi chuyện này ra?”

“Chẳng lẽ đây không phải chuyện liên quan đến nhau sao, nếu như không phải ông, thì sao Tây Mễ biết…”

Nguyễn Thanh Sơn mệt mỏi cắt ngang lời của bà: “Được được được, trước hết cứ như vậy, tôi không muốn ầm ĩ với bà, khoảng thời gian này để cho Tây Mễ ở lại chỗ này của tôi trước đã, bà không cần để ý đến.”

Nói xong, ông trực tiếp ngắt điện thoại.

Nguyễn Thanh Sơn ngồi trên ghế salon, nhìn về phòng của Nguyễn Túc, thở dài một hơi.

Lúc Nguyễn Túc mở mắt ra, bên ngoài mưa vẫn còn rơi, cả thành hố đều bị bao phủ bởi màn sương mù mưa nhỏ, mưa lất phất nặng nề.

Cô ngồi dậy, nhìn quần áo của người nọ đã gấp gọn đặt ở đầu giường, tất cả những chuyện xảy ra tối qua cũng từ từ hiện lên trong đầu, nhất là…

Nguyễn Túc vô thức chạm tay lên môi, lại rời đi thật nhanh, mặt nhanh chóng đỏ lên.

Tối qua không biết cô suy nghĩ thế nào, đầu óc cô đều trống rỗng lúc tỉnh lại một chút thì đã phát hiện mình vô thức hôn anh.

Cô lại ngã xuống giường, kéo chăn che đầu lăn qua lăn lại trên giường, sau này làm sao cô còn có thể đối mặt với Thẩm Nhiên đây?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio