Lắng Nghe Tiếng Lòng????[Piano! Piano....]

chương 13: những người bạn mới

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời điểm : AM

Reng Reng ====>> Giờ ra chơi, giờ ăn cơm tén tèn ten (^_^)

Nhẹ nhõm!!

Đây là cảm xúc của toàn thể học sinh và giáo viên lớp H. Ngồi yên một chỗ, hạn chế mọi hành động tối thiểu đến mức gần như không nhúc nhích nãy giờ làm bọn họ như biến thành xương khô. Cử động một cái là các đốt xương cứ thay phiên nhau kêu "rốp rốp"

Giáo viện chủ nhiệm Lạc Ninh thu dọn vật dụng của mình, khẽ ho một tếng để thu hút sự chú ý, cô cười nhẹ nói với cả lớp:

"Chào cả lớp. Lớp trưởng ngày mai đưa cho cô danh sách thông tin của các bạn. Thiên Lam mới đến, các em giúp đỡ bạn ấy làm quen với trường mới đi nhé. Còn Thiên Lam, em cứ tự nhiên, không phải ngại."

Cô giáo rời đi sau tiếng vâng dạ của lũ học viên. Thiên Lam chau mày, cảm giác có chút gì đó là lạ. Không phải cô giáo nên nói câu này ban nãy sau? (T/g: sợ chị quá mà)

Cô và Lăng Hạo vẫn ngồi yên như thế. Không ai nói ai câu gì. Không khí im lặng đến mức quỷ dị. Một lúc sau cô tính đi kiếm gì ăn thì bỗng nguyên một đám bạn nữ di chuyển đến đây. Làm cô thầm đổ mồ hôi, nghĩ là mình bị tẩy chay đến nơi rồi.

Chưa kịp định hình phải hành xử ra sau thì có một bạn đã dành nói trước.

"Thiên Lam này! Cậu xuống Canteen với tụi mình không? Nhóm con gái mình tụ họp ăn một bữa coi như làm quen luôn. Mình là Jun, chào mừng cậu đến với H =)) "

Nhìn lên cô bạn vừa nói, có lẽ là tiên phong trong đám con gái. Nhỏ khá dễ thương trong mái tóc vàng xoã ngang lưng cùng đôi mắt màu nâu long lanh. Nhìn là có thiện cảm. Theo đó cũng có nhiều bạn mĩm cười thân thiện tiếp lời.

"Mình là trưởng lớp Jeny, đi đi, đừng ngại!"

'Mình là An Hạ!'

"Cứ gọi mình là Min"

"abc..."

"..."

"Ụa này, sao đơ vậy?".Jun nhìn cô khó hiểu, ngắt lời mấy cô bạn đang huyên thuyên làm quen của mình mà quên luôn phản ứng nhân vật chính.

"Các cậu thật sự mời mình sao?". Cô hơi bất ngờ, cứ nghĩ tiểu thư nhà giàu là phải điêu ngoa như mấy mẹ ở cổng lúc sáng chứ?

"Ừm xuống cùng đi, mắc công có người làm phiền". Nữ

"Với lại bọn mình cũng xin lỗi vì hiểu lầm cậu. Lớp mình lúc nãy có mắng cậu nhưng tại vì tụi mình ghét mấy con hám trai lắm, trông vậy mà lẳng lơ. Màn vừa rồi chỉ là phép thử của lớp thôi".Jeny đặt tay mình lên vai cô giọng hòa nhã, trông rất đáng tin cậy.

"Phép thử?"

"Xíu nói, giờ đi ăn thôi. Mà cậu là học sinh học nhận bổng mà nhỉ, đi cùng đi. Mấy mẹ chảnh chọe ở dưới thường hay gây hấn lắm" nữ

"Được rồi. Cám ơn các cậu!! mình cứ nghĩ mình bị cô lập rồi ấy chứ."

"Hey, bọn mình có học thức và mắt nhìn đàng hoàng đấy. Lam!! Cậu rất bảnh". Nữ

"Thôi được rồi, mình chả ham đâu"

"Thôi thôi... xuống nhanh. Đói quá". Jun giục.

"À mà này!!". Cô gọi với theo.

"Gì?". Cả đám quay phắt qua.

"Cậu cậu mình mình nghe giả tạo thế nào ấy. Mình...tôi chả quen". Cô lúng túng nói trong ánh mắt sốc của cả bọn.

"Ahahaha, good good. Phát ngôn chuẩn đấy. Con gái lớp này toàn xưng nhau mày mày tao tao cho thân thiết không ấy"

Jeny rạng rỡ khoát vai cô như bạn chí cốt. Thiên Lam chặt lưỡi thầm nghĩ mấy cô bạn này cũng phá cách không vừa đâu. Nhưng... có bạn thật tốt.

Bước : Che đậy thói ăn nói của danh môn thế gia. Thành công!!

Không chịu nỗi cơn đói, Jun càu nhàu lôi cả bọn xuống canteen.

Lúc đi ra phía cửa, cô lơ đễnh ngó sang tên oan gia cạnh cửa sổ, nhíu mày cân nhắc "tên này đang giữ dáng nên không ăn sao? Mà hắn không trả thù mình à?"

...

Lăng Hạo ngồi nghe mp nhưng cũng nghe hết thảy câu chuyện của bọn con gái. Miệng nhếch lên một đường trăng khuyết mờ nhạt.

"Cô ta đúng là khác loài"

Ba tháng nay anh đã cho người lùng sục khắp cả Bắc Kinh nhưng không thấy bóng dáng của cô. Cứ như bốc hơi khỏi Trung Quốc vậy, kết quả điều tra chỉ vỏn vẹn một cuốn phim ghi hình lúc cô bị đuổi việc và một cái tên Mộc Thiên Lam. Nghĩ cô chắc trốn rồi nên anh cũng không còn bận tâm quá nhiều. Lúc dừng tìm kiếm trong vô vọng thì cô lại xuất hiện. Có lẽ Thiên cũng đang giúp anh rữa hận đây mà. Mộc Thiên Lam ơi là Mộc Thiên Lam, chúng ta còn rất nhiều thời gian để tính sổ. Nhưng có thể biến mất như thế, thật không đơn giản. Nghĩ rồi cũng rời khỏi ghế, anh cũng hơi đói...

Trên đường đến Canteen, nhóm nữ sinh với quy mô người cùng vài bạn nam H đang làm tâm điểm chú ý cho cả trường. Kèm theo đó là sự xuất hiện của cô bạn lạ hoắc khiến họ đặc biệt ngạc nhiên vô cùng. Lòng tự hỏi khi nào mà H có thành viên mới?

Vừa quy mô vủa nổi bật nên đi đến đâu mấy nạn nam cũng tự nhường đường. Bọn cô đi trong ánh mắt ngưỡng mộ lẫn ghen ghét của học sinh nơi đây. Chả là, lớp cô không những là một trong những lớp chọn đứng đầu mà còn là lớp có nhiều trai xinh gái đẹp nhất. Giả dụ như thằng cờ hó trên kia...

"Gen đẹp của lớp mình trội quá chúng mày ạ? Cả đám cứ nhìn chúng ta muốn nổ đom đóm". Cô buộc miệng nói làm cả đám cười khúc khích.

"Mày chiếm mất top của lớp rồi con ranh"

"Nó đang quản cáo ngầm đấy mày ạ!"

"Nghỉ xấu tao không..."

"Chứ còn gì nữa, haha"-Jun

"Ôi mấy con hay hùa này!!". Cô biểu môi, ném cho cả bọn ánh mắt khinh thường làm cả đám cười rộ lên. Nói thì nói vậy chứ cô cũng vui lắm. Bọn họ rất dễ nói chuyện và hay bày trò trêu chọc và cô đã được biết về cái phép thử kia. Cái này, có vẻ nên có chút biết ơn Vương Lăng Hạo...

H thật ra lâu lắm rồi mới có một người chuyển vào, tính ra thì từ năm nay học sinh trong lớp này vẫn như cũ, cái sĩ số tưởng như không bao giờ đổi mà bây giờ lại nhích lên . Lý do chính là không phải người ta có đủ điểm hay không mà là có đủ tư cách được tập thể H tiếp nhận hay không.

Tiêu chuẩn ở cái lớp này là -KHÔNG: không chảnh, không ỷ lại, không yếu nhớt, không siểm nịnh, không khoe mẻ. Tiêu chuẩn này được cả lớp cùng giáo viên chủ nhiệm được sàn lọc kĩ càng thống nhất và không được truyền ra ngoài. H có Boss la Lăng Hạo trấn giữ, còn lo gì không có đặc quyền khác? Chính vì thế mấy cô cậu nhà giàu hay thích lôi gia thế ra mà hoành hành đều bị sút ra khỏi cửa ngay từ tiết đầu nhập học mà không biết lý do tại sao. Phải nói là H rất đồng lòng dụ con mồi lọt lưới. Ví dụ điển hình là Thiên Lam, ban đầu khi tụi con trai hào nhoáng tung hô sắc đẹp cô lên tận trời cùng cái nhìn tưởng như ghen tị của các cô gái. Đó chỉ là đòn tung hỏa mù cho trận tác chiến moi tật xấu của cô nhằm để khai trừ...

Thiên Lam có thể nói là trường hợp đặc biệt khi dùng công phu mồm mép mà ăn đứt tiêu chuẩn hại bè hại bạn kia.

Kèm theo đó là sự nhắc nhở của cả bọn về kẻ thù lần gặp của cô, anh ta là con trai của một người trong hội đồng đầu tư xây dựng trường quốc gia. Nên khỏi phải nói quyền lực thế nào rồi đấy. Ở trong cái trường như lâu đài này, anh không khác mấy là một hoàng tử đầy quyền lực.

Cô thầm cảm thán. H sẽ còn tuyệt hơn nếu như nếu không có tên mặt quan tài Vương Lăng Hạo kia.

...

Trong Canteen

Bọn cô đứng trước cái "sạp bán đồ ăn sao vàng". Ôimẹơi, trường quốc tế có khác. Cả "sạp" đồ ăn cũng sang chảnh như nhà hàng vậy. Thấy mấy đứa bạn cứ đứng như trời trồng nhòm thực đơn mãi mà chả chịu gọi món làm cò bực cả mình, chờ bọn nó chọn chắc cô đói rụng rời chân tay luôn quá. Nhịn không được, khẽ nhắc:

"Sao bây không chọn lẹ lẹ cho tao nhờ!!"

"Yên nào, tụi tao đang ngâm cứu" đứa nói.

"Ta thấy Bò nướng vĩ kiểu Pháp ngon quá mày ạ!"

"Nhưng tao thấy gà Ghiweck hấp dẫn quá!"

"Mày nhìn cái món..."

"Đừng, cái kia trông..."

'ahdgya...'

"Dẹp ngay!! Nói, cả bọn có bị dị ứng gì hay không?". Giọng nói oanh vàng của cô cắt ngang làm bọn nó sợ hãi sợ hùng lắc đầu lia lịa.

"Tốt, tao gọi!! ANH ƠI CHO PHẦN PIZZA SALAMI PEPPERONIS, PHẦN CƠM FURIKAKE GOHAN, PHẦN TOM YUM RAMEN, PHẦN MÌ Ý ĐÚC LÒ, PHẦN BÁNH PANCAKE KIỂU MĨ, PHẦN LATTE MACCHIATO... À gì nữa nhỉ? NHIÊU ĐÓ TRƯỚC ĐI ANH!!"

Mồ hôi(-_-!!) quạ kêu quác quác trên đầu, không khí im lặng thậm chí có thể nghe tiếng muỗi bay vèo vèo đâu đó... Tiếng cô rất lớn, không! phải ví như là level maximum của mấy cái xe kẹo kéo mới đủ trình để so. Ai ai cũng đổ dồn về đội ngũ H, không đúng, là cô bạn như tiên kia. Đâu có ai ngờ cái miệng bé bé xinh xinh ấy lại thốt ra slot đồ ăn cho người ăn mà vẫn thừa như thế??

Tuy là tình trạng bỏ phí thức ăn khi gọi quá nhiều món của mấy cô tiểu thư không phải là tình trạng gì hiếm, nhưng một lúc nói ra nguyên dàn các món khác nhau mà không ngẫm nghỉ món đó có ngon hay dở, không lựa chọn dai dẳn, nói không đứt quản và không chần chừ thì đây có lẽ là lần đầu tiên họ nghe được.

Sốc thì còn nhiều người lắm, chẳng hạn như anh phụ trách khu lấy thức ăn bên cô và tập đoàn cái mỏ chữ O của mấy bạn gái H chưa kịp khép. Thêm cả 'ai kia' đang đi từ xa nghe thấy mà suýt trượt chân.

Đã vậy còn thêm cụm từ "À gì nữa nhỉ? nhiêu đó trước đi anh"

Oanh động, quá oanh động!!

BÉP

"Hâm à! Lại kia ngồi chờ đi". Cô vỗ tay cái bép thật to để hoá giải mức độ ngố tàu của cả bọn.

"Trời ơi Lam!! Mày điên à. Ăn như hạm vậy má". Con Jun lấy lại tinh thần đầu tiên. Vỗ trán mà nhìn cô như không thể tin.

"Đúng đó, mày điên thật rồi!!".Jeny tiếp lời.

"Uhuhuhu, ai biết có ngon hay không chứ?c

"Lam ơi là lam, tao đang bận dưỡng eo đấy!"

"Làm sao giờ? tao bị biếng ăn. Mày kêu mấy món lạ hoắc hoằn hoăn ở đâu không làm sao tao nuốt nổi. Hả??'

''hBfaia..''

....Bla bla!!??

"NÍN, CÓ TIN TAO KHÔNG?". Nghe câu nào cũng toàn nói mình điên ai mà không tức chứ?

"Không!!". Đồng thanh tập .

"Cái gì? why?"

"Linh cảm". Đồng thanh tập .

"Giỏi lắm mấy bé bi ạ, xíu mà xin thêm là chị băm mấy cưng thành thịt nát"

"Mẹ chứ! Chỉ giỏi hù dọa."

"Ờ, ăn thì ăn, tụi tao đâu như mày. Nhiêu đó mà còn đòi xin thêm. Có mà nằm mơ."

"Tốt thôi". Thiên Lam nhún vai, cười ma mãnh. Nên biết cô là ai, là boss của Sweet, việc chọn thực đơn sao có thể tầm thường. Cô chọn mấy món rẻ mạt nhất ở cuối thực đơn cho ít bị soi, bọn họ thấy lạ là phải. Tuy vậy những món đó toàn kích thích vị giác không, đặt biệt nếu ăn theo thứ tự sẽ không ngán như người ta vẫn nghĩ.

Thấy không khí im lặng tự nhiên xôn xao đến lạ lùng. Cô thật sự như có cảm tưởng mình đang ở buổi ký tặng của mấy sao Hàn. Thật tình không dòm cũng biết là ai.

Trực giác cho cô biết? Lầm to, mấy con mẹ mám dô cứ hỡ thấy 'anh ấy' là tru lên giọng cải lương tê tâm liệt phế như "trời ơi em yêu anh", "Anh Lăng Hạo, ngồi bàn của tụi em nè", "Ôi!Anh ấy vẫn phong độ như ngày nào"...vân vân và mây mây.

Ta phi, phải nói là không còn cái gì gọi là danh dự và thể diện. Bộ mặt chị em phụ nữ bị chúng nó xé toạt không chịu nổi, bây giờ dù có là mẹ Nữ Oa hiện thế cũng chẳng vá nổi. Ấy vậy mà thằng cha nào đấy vẫn cái trưng cái mặt nạ cáo già cười cười làm mấy đứa nó như bắt được cục vàng bạc tỷ mà ngất lên ngất xuống!! Cười trong khi mắt thì lộ vẻ khinh thường? Cười mà toả khí lạnh? Hừ thằng thích chơi trội. Bày đặt "nạnh nùng" cơ đấy!!

Mám dố: là mê trai. Mình bỏ bớt thành "mám dô" cho dễ đặt câu.

Từ lúc vào Lăng Hạo sớm đã nhìn cô, biểu tình khinh bỉ đó anh trông thấy rõ mồn một. Rõ đến mức mắt muốn nổi hột é luôn. Anh khó chịu nghĩ bộ mình xuống sắc đến vậy sao? Tại sao cả hai lần gặp mặt cô thậm chí còn chả thèm dòm quá s??

Hừ, ăn cho bỏ chướng mắt. Chuyện cô ta tính sau, thời gian còn dài lắm nhóc con...

>>>> phút sau>>Ngày vui vẻ, Đêm ngủ ngon ạ!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio