Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

chương 101: nợ máu và thù oán

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giọng nói kia nghe rất quen thuộc, Triển Chiêu có thể lập tức nhận ra, người nói chuyện chính là Nguyên lão gia.

Tất cả mọi người nhíu mày, Thiên Nhất nói “Sau khi chúng ta vào đây, Nguyên lão gia liền mất tích, từ trên đường ta đã sớm cảm thấy lão tựa hồ có chút không thích hợp.”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, hỏi “Đến tột cùng lão có ý gì?”

Nguyên lão gia nhìn Triển Chiêu nói “Triển hiền chất (xưng hô tỏ ý xem trọng những nhân vật tuổi trẻ có tài hiền đức), thật có lỗi, lần này lợi dụng các ngươi… Nhưng ta không có ác ý, chỉ muốn tìm những người này để báo thù mà thôi.”

“Báo thù?” Triển Chiêu nhíu mày “Ngài có thù với Hoàng thất Thổ Phiên sao?”

“Đúng vậy.” Lão nhân hắc hắc cười hai tiếng.

“Đồng lõa của lão đâu?” Mộ Thanh Vân hỏi “Hành động không chỉ mình lão chứ?”

Nguyên lão gia nhìn cửa đá bên cạnh, một Hắc y nhân đi ra…

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhau, Hắc y nhân này chính là người đã gặp bọn họ vừa tiến vào địa cung.

“Ngươi là ai?” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng hỏi.

Người nọ tháo khăn che mặt xuống, tất cả mọi người sửng sốt… Là Mạc Tiếu.

“Là ngươi?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thời nhíu mày, cảm thấy có chút không thể tin, công phu của Mạc Tiếu… Che dấu cũng thật kỹ.

“Nghiệt súc.” Lúc này, Hắc Sơn chân nhân bị trói bởi xích sắt nhìn Mạc Tiếu cười mắng “Ngươi phản bội gia môn, giúp kẻ thù của gia tộc báo thù, ngươi không xứng sống trên đời.”

Mạc Tiếu khẽ nhíu mày, không muốn nói, tất cả mọi người đều có chút khó hiểu, Công Tôn nhịn không được hỏi “Mọi chuyện đến tột cùng là thế nào?”

Triển Chiêu hỏi Nguyên lão gia “Ông lão có thể giải thích một chút hay không?”

Nguyên lão gia gật gật đầu, Mạc Tiếu dìu lão ngồi xuống, mọi người mới phát hiện, lão tựa hồ bị thương rất nặng.

“Trước tiên ta kể cho các người một vài chuyện xưa, có một số điểm cần điều chỉnh một chút.” Nguyên lão gia nói “Ta cùng với Mạc Ki, kỳ thật là hậu nhân của Yêu quốc… Nhiều năm qua, chúng ta vẫn đang tìm Tà Ma động, còn có Minh Linh đao.”

Tất cả mọi người sửng sốt, không nghĩ tới hai người nổi danh khắp võ lâm Trung Nguyên thế nhưng lại là hậu nhân của Yêu quốc, năm đó Mạc Ki còn dẫn dắt võ lâm nhân sĩ Trung Nguyên đại chiến ngoại tộc.

“Mạc Ki cùng ta đi đến Thổ Phiên, thứ nhất bởi vì địa vị công phu bị người khi dễ, thứ hai, chính là muốn tìm nơi Tà Ma động rơi xuống.” Nguyên lão gia nói “Chúng ta đời đời đều tương truyền một bí mật… Một bí mật về Tà Ma động cùng Thuyền ma.”

“Bí mật gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Bên trong Tà Ma động có một loại ngọc thạch ma quái, có thể làm cho người ta mất đi lý trí… Là người Yêu quốc dùng để chế tạo vũ khí.” Nguyên lão gia nói “Yêu đao Minh Linh, chính là dùng loại ngọc thạch này chế tác mà thành.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn Công Tôn, Công Tôn khẽ nhíu mày, gật gật đầu “Chính xác là có nghe nói qua loại ngọc thạch như vậy, cũng chính là yêu thạch, dĩ nhiên cũng rất nguy hiểm.”

“Đúng vậy. Yêu thạch này đem đến họa diệt quốc cho Yêu quốc chúng ta.”

Tất cả mọi người nhíu mày, cái gọi là thất phu vô tội, hoài bích kì tội (Kẻ vô tri không có tội, chỉ vì có bảo ngọc mà mang tội) , chí bảo của một quốc gia nho nhỏ tự nhiên làm cho người ta thèm muốn.

“Lúc ấy, Đường vương đưa công chúa đến hòa thân, Yêu quốc đối với nàng lễ ngộ có thừa, Yêu vương lại vì có được nụ cười của nàng mà không tiếc tiền của, đem tòa thành này tạo ra thành hình dáng của một con thuyền. Nghe nói, Yêu vương năm đó còn sai người mua mấy trăm ngàn cuộn tơ lụa màu lam, trải trên sa mạc, để công chúa từ trên tòa thành nhìn ra xa giống như đang trôi nổi trên biển cả mênh mông.” Nguyên lão gia thở dài “Chỉ là chúng ta cũng không nghĩ đến, vị công chúa này, kỳ thật là mật thám được Đường vương phái tới.”

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu, hiểu rõ lý do tại sao Yêu quốc tường đồng vách sắt như vậy lại bị diệt quốc, thì ra là nội ứng ngoại hợp.

“Chẳng qua, lòng người không phải sắt đá.” Nguyên lão gia nói “Vị công chúa kia lại đối với Yêu vương có cảm tình, cuối cùng nàng yểm trợ Yêu vương đào thoát…Chính mình mất đi tính mạng, Yêu vương gian khổ đi tới Trung Nguyên, mai danh ẩn tích, sửa họ Mạc, ý tứ là đừng hỏi kiếp trước cũng đừng hỏi tương lai.

“Mạc?” Triển Chiêu có chút giật mình, Mạc gia này lại là hậu nhân của Yêu vương năm đó?

“Lúc ấy đi theo Yêu vương trốn thoát còn có một người.” Nguyên lão gia nói tiếp.

“Tổ tiên của ông lão?” Triển Chiêu nói theo bản năng.

“Hiền chất quả nhiên thông minh.” Nguyên lão gia gật đầu nói “Mạc Ki cùng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, bởi vì bậc trưởng bối sớm qua đời, chúng ta tuy rằng biết một ít chuyện cũ cùng một ít truyền thuyết nhưng cũng chỉ là biết thôi, Yêu vương năm đó mang theo Minh Linh rời đi, đem Minh Linh giấu ở một nơi nào đó trong sơn động, sau đó một mình đến Trung Nguyên, hậu nhân sau này qua nhiều năm cũng không biết nơi Minh Linh được giấu.”

“Sau đó thì thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi “Làm sao tìm được Minh Linh?”

“Đây cũng là một chuyện xưa nữa mà ta muốn kể cho các ngươi.” Nguyên lão gia khe khẽ thở dài, nói “Chiếm được Minh Linh, chúng ta trở nên mạnh mẽ hơn, Mạc Ki lại vì nữ nhân… Đáng tiếc kết quả là múc nước bằng một cái giỏ trúc, là dã tràng xe cát mà thôi.”

“Vì cái gì liên lụy đến hoàng thất Thổ Phiên?” Bàng Thống có chút khó hiểu.

“Mạc Ki cũng không phải A Tiếu giết.” Nguyên lão gia nói “A Tiếu chẳng qua là vì cha hắn báo thù.”

“Vô liêm sỉ!” Lúc này, Hắc Sơn chân nhân hô một tiếng “Ta mới là cha hắn.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sau khi nghe được, theo bản năng mà liếc nhau một cái, có chút khó hiểu nhìn Mạc Tiếu.

Mạc Tiếu trầm mặc trong chốc lát, nói “Từ nhỏ ta chỉ biết mình sinh ra như thế nào, là cha nói cho ta biết.”

“Ngươi nói là Mạc Ki?” Triển Chiêu hỏi.

“Ta chỉ có một người cha.” Mạc Tiếu thản nhiên nói “Chuyện của Yêu quốc, ông ấy chỉ nói cho ta, không nói cho Nhất Bắc cùng Nhất Đao.”

Đám người Triển Chiêu nghe xong đều cảm thấy kỳ quái, Mạc Tiếu kỳ thật không phải con của Mạc Ki, nhưng bí mật này, Mạc Ki chỉ nói cho hắn?

“A Tiếu vốn ở thế khó xử, chỉ là, cảnh tượng nơi này đã làm cho hắn đổi ý.” Nguyên lão gia chỉ tay vào quan tài, nói “Công Tôn tiên sinh là thần y, hay là mở quan tài nhìn thử?”

Công Tôn hơi hơi sửng sốt, Bàng Thống đi đến chỗ quan tài, nhẹ nhàng nhấc nắp quan tài, Công Tôn đi qua nhìn vào liền nhíu mày “Gì vậy? Thi thể trong này còn mới?”

“Cái gì? Bạch Ngọc Đường cũng giật mình “Không phải đã chết từ lâu rồi sao? Thi thể có thể bảo tồn đến tận bây giờ?”

“Không giống.” Công Tôn cau mày nói “Giống như là chỉ vừa chết trong tuần trăng này.”

“Đúng vậy.” Mạc Tiếu nhíu mày nói “Cho nên chúng ta muốn hoàng thất Thổ Phiên đến để tuẫn táng.”

“Những người này sẽ không phải…” Bàng Thống ngẩn người, nói “Ta nghe nói qua một ít tin tức, trước đây Thổ Phiên đều động hàng vạn binh mã đến sa mạc này, ta còn nghĩ chỉ là thao diễn… Những người này đều là do binh mã của Thổ Phiên giết?”

Tất cả mọi người nhìn Nguyên lão gia, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng thở dài, gật gật đầu “Năm đó, không ít dân Yêu quốc lưu lạc tới Trung Nguyên, nhưng bởi vì đã thích ứng với cuộc sống bên trong sa mạc, bởi vậy bọn họ cũng sống ở sa mạc… Sau đó, Mạc Ki vô tình gặp một vài hậu nhân Yêu quốc trong sa mạc, biết tình hình của bọn họ, đã đem mọi người tụ lại, chuẩn bị mang họ trở về Yêu quốc, bắt đầu một cuộc sống mới.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe đến đó, trong lòng suy đoán một chút…. Cho nên, ở đây đều là thi thể của hậu nhân Yêu quốc?

“Mạc Ki cùng ta đã không gặp nhau một thời gian dài, bất quá vẫn duy trì liên lạc, hắn theo tính toán của ta, không nghĩ tới lập tức tụ tập được nhiều người như vậy.” Nguyên lão gia nói “Hắn mang người của Yêu quốc… Cũng không phải dẫn vào Tà Ma động, mà đưa bọn họ vào sống trong tòa thành này.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật gật đầu…. Thì ra là thế, khó trách tòa thành cổ xuất hiện ở đây, có thể là một phần đã bị đào bới.

“Các ngươi cũng biết, bên trong Tà Ma động, có thứ ngọc thạch làm loạn lòng người, nhưng một khi vận dụng thích đáng, có thể đem đến tác dụng rất lớn, đặc biệt có lợi cho việc đánh giặc.” Nguyên lão gia nói tiếp “Vốn tồn tại của Yêu quốc cùng Tà Ma động là bí mật, cũng không có nhiều người biết… Nhưng Hắc Sơn chân nhân, hắn còn sống, hơn nữa vì báo thù, xúi giục hoàng thất Thổ Phiên.”

Mọi người hiểu rõ, thì ra là thế, hoàng thất Thổ Phiên dã tâm bừng bừng, vừa tranh đoạt ngôi trong nước lại còn muốn xâm chiếm Trung Nguyên, gỡ bỏ uy hiếp của các nước láng giềng, cho nên thèm nhỏ dãi cái thứ Yêu thạch trong Tà Ma động đã lâu.

“Ở Thổ Phiên, Mạc Ki dã tâm bừng bừng, muốn một lần nữa chấn hưng Yêu quốc.” Nguyên lão gia nhíu mày nói “Bọn họ mang binh, giết sạch cư dân vô tội bên trong tòa thành, tất cả hậu nhân Yêu quốc.”

Mọi người nghe xong đều nhịn không được nhíu mày, vì dục vọng của bản thân, đồ hại nhiều sinh linh vô tội, những hậu nhân Yêu quốc này, chẳng qua vì muốn về cố thổ, sống cuộc sống yên bình mà thôi.

“Biết được tin này, Mạc Ki cùng ta, còn có Mạc Tiếu liền lập tức chạy tới Yêu quốc… Nhìn cảnh tượng này chúng ta đều sợ ngây người, trên mặt đất đầy thi thể! Vận chuyển quan tài đến để nhặt xác cũng phải mất đến vài tháng” Nguyên lão gia thương cảm nói “Mạc Ki luôn tự trách, bản thân hắn luôn tự cho đó là lỗi của mình, nếu không phải hắn đem hậu nhân của Yêu quốc tập trung đến nơi này, bọn họ cũng sẽ không chết, càng không rước lấy tai họa, cộng thêm việc tưởng niệm vong thê (người vợ đã chết), hắn là vì quá bi thương mà chết.”

“Ông ta chết… như thế nào?” Triển Chiêu khó hiểu hỏi “Còn có chuyện quỷ thuyền giết người.”

“Bọn Hắc Sơn chân nhân vì dẫn dụ càng nhiều hậu nhân Yêu quốc mà chế tạo ra quỷ thuyền.” Nguyên lão gia nói “Đã là hậu nhân Yêu quốc thì đều biết đến tòa thành hình chiếc thuyền…. Bởi vậy cũng luôn hướng về tin tức của Thuyền ma mà tìm kiếm… Sau đó bất tri bất giác bị diệt trừ. Người Thổ Phiên làm như vậy cũng là vì diệt trừ hậu hoạn, về phương diện khác, chính là muốn tìm ra Tà Ma động… Bọn họ tuy rằng biết được bí mật của Tà Ma động, nhưng lại không biết đi vào như thế nào!”

Triển Chiêu gật đầu hỏi “Kia… Tri phủ đại nhân nói người kia là lão? Cũng biết cái gì sẽ xuất hiện ở phía trên quỷ thuyền sao?”

“Đó là tri phủ giúp ta diễn.” Nguyên lão gia cười cười nói “Vừa nghe chuyện về quỷ thuyền ta đã thấy kì lạnên mới đi tìm tri phủ đến giúp, hắn biết được tình hình cụ thể và tỉ mỉ, cũng hiểu được Thổ Phiên lạm sát người vô tội như thế nào, đáng giận như thế nào, liền giúp ta tìm vài bằng hữu tạo ra một số hiện tượng giả.”

“Nga…” Bạch Ngọc Đường rốt cục hiểu được, gật đầu nói “Các người cố ý chế tạo hiện tượng giả tạo quỷ thuyền giết người, như vậy sẽ không có người dám đến… Người câm điếc kia bởi vì vô tình biết được chân tướng, cho nên tri phủ mới giấu đi.”

“Đúng vậy.” Nguyên lão gia nhìn Triển Chiêu hỏi “Hiền chất, tri phủ là người tốt, nơi này ban đầu mặc dù có tổn hại mạng người thật, nhưng về sau đều là tìm người đến diễn, không tin các ngươi có thể tra xét, hắn cũng là sốt ruột cứu người cộng thêm muốn giúp ta, các ngươi đừng làm khó hắn.”

Triển Chiêu gật đầu, nói “Nếu không có ai chết, đương nhiên là hắn không sao.”

“Nói như vậy, Mạc Ki là do Hắc Sơn chân nhân làm hại?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Mạc Tiếu gật gật đầu nói “Cha ta trước đó biết thời gian của mình không nhiều nhưng ông ấy không cam tâm buông tha hoàng thất Thổ Phiên như vậy nên cùng Nguyên lão gia bày ra lần hành động này… Một khi ông ấy chết, ông ấy liền để cho ta mang theo đao đi tìm Hắc Sơn chân nhân chờ thời cơ báo thù.”

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường cũng có thật bất đắc dĩ – nói đi nói lại, Mạc Tiếu xem như là thảm số một rồi, cha ruột muốn giết cha nuôi, cha nuôi muốn giết cha ruột, kết quả là, cha ruột còn giết chết nhiều người vô tội như vậy.

“Trung Châu vương.” Lúc này, Thổ Phiên vương nói với Bàng Thống “Ngươi không thể thấy chết mà không cứu được!”

Bàng Thống nhíu mày nhìn Công Tôn, Công Tôn cũng có chút khó xử, nếu như Thổ Phiên vương chết, Thổ Phiên đại loạn, cho dù chẳng phiền toái đến Đại Tống bọn họ, nhưng các bộ tộc xung quanh đều như hổ rình mồi, đến lúc đó tránh không được chiến tranh đẫm máu, sẽ chết càng nhiều người vô tội hơn.

Nhưng xem những quan tài này, tất cả mọi người đều biết, muốn hai người kia dừng tay là không có khả năng. Mấu chốt là, Thổ Phiên hoàng thất thật đáng chết nhưng lại không thể chết… Giờ phải làm thế nào đây?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio