Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

chương 20: đệ nhị thập thoại đao, trường đao kỳ dị

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Bao đại nhân!” Khổng Hoa vội vàng hành lễ với Bao Chửng, Bao Chửng khẽ khoát tay chặn lại với hắn, ý bảo sau này hãy nói, xoay mặt hỏi Công Tôn, “Thế nào tiên sinh, có vấn đề gì sao?”

Công Tôn lắc đầu nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, bảo, “Trong miệng người này cũng phát hỏa... Kỳ quái a.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mở to hai mắt nhìn nhau, lại nhìn Công Tôn, “Thật trong miệng phát hỏa?”

Công Tôn gật đầu, dùng phiến trúc khiêu mở miệng của thi thể kia, dùng một cây thăm bằng trúc khác khiêu ra một dạng đồ, nám đen nám đen.

Khổng Hoa tò mò tiến đi lên hỏi Công Tôn, “Đây là cái gì a?”

Công Tôn thấp giọng nói, “Đầu lưỡi.”

“A...” Khổng Hoa vội vàng che miệng, có mấy binh sĩ cũng không chịu nổi, đều chạy ra cửa đi nôn.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu sáp qua nhìn kỹ, chỉ thấy đầu lưỡi kia đều cháy đến gần như cái lưỡi vịt rồi, làm sao có thể trong nháy mắt đốt thành như vậy?!

Công Tôn lắc đầu, quay đầu hướng Bao Chửng bảo, “Đại nhân, đem thi thể mang trở về thôi, ta muốn cẩn thận kiểm tra, quá kỳ lạ.”

Bao Chửng cũng sắc mặt nghiêm trọng, gật đầu nói, “Phong tỏa gian phòng này của Dịch quán, không để cho bất kỳ kẻ nào đi vào, tất cả người nhìn thấy đều tập trung trong sân, ta phải vấn thoại, vị phó tướng bị ngất đi, cũng mang đến Khai Phong phủ cho ta!”

Khổng Hoa vội vàng đi xuống làm theo, Bao Chửng gọi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lưu lại nhìn hiện trường tra án, sau khi tra xong đem thi thể chở về, bản thân mang theo Công Tôn, cùng Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ, vào sân đi thẩm vấn vụ án.

“Miêu nhi.” Đám người đều đi, Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Thấy thế nào?”

Triển Chiêu nhún nhún vai, ở trong phòng cẩn thận tra xét, “Trừ tà môn vẫn là tà môn.”

Hai người ở trong phòng đổi tới đổi lui, lục tung toàn bộ lên nhìn, sau khi nhìn hồi lâu, nhìn nhau một cái.

“Có chỗ nào không ổn?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.

“Có.” Triển Chiêu gật đầu, “Nhưng là nói không ra, còn ngươi?”

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, “Ta cũng cảm thấy có, nhưng là chốc lát cũng không nói lên được.”

“Uy, bên kia là gian phòng của phó tướng.” Triển Chiêu bảo.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, hai người giẫm khung cửa sổ, thi triển khinh công bay đi, nhảy vào trong phòng của phó tướng.

Gian phòng của phó tướng đĩnh sạch sẽ, trên bàn để một thanh trường đao, rất quý giá, vỏ đao cùng thân đao tách ra, thân đao được đặt nghiêm chỉnh ở trên mặt bàn, vỏ đao để ở bên cạnh, nhìn dáng dấp, phó tướng kia là đang lau đao.

Triển Chiêu sau khi đi vào trong phòng, ngắm nhìn bốn phía, quay đầu lại, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đứng ở bên cạnh bàn, đang nhìn chằm chằm cây đao kia xuất thần.

“Thế nào?” Triển Chiêu cũng đi tới, “Đao có vấn đề gì?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Vẫn là nói không ra.”

Triển Chiêu cũng nhìn chằm chằm cây đao kia một hồi, đột nhiên “A!” một tiếng, “Ta biết gian phòng lúc nãy thiếu thứ gì rồi, binh khí! Hạ Quốc Đống kia là một võ tướng, làm sao một thanh binh khí tùy thân đều không mang.”

“Đúng vậy!” Bạch Ngọc Đường cũng lập tức tỉnh lại.

Sau đó, hai người nhìn nhau, tầm mắt đều rơi xuống trên cây đao kia.

“Ngọc Đường, đây là đao gì?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, biết hắn là đao si, đối đao rất yêu thích cũng rất có nghiên cứu, “Xem ra dường như rất quý giá.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, bảo, “Thanh này là Cửu Tinh đao, rất quý trọng, cùng thân phận phó tướng không quá tương xứng.”

“Cửu Tinh đao?” Triển Chiêu khẽ cau mày, “Ta chỉ nghe qua Thất Tinh bảo đao... Còn có Cửu Tinh?”

“Người không dùng đao quả thực không quen.” Bạch Ngọc Đường bảo, “Đao vốn là nặng, cho nên trên đao phải nạm vàng khảm ngọc đều căn cứ vào trọng lượng của đao, thông thường đao càng nhẹ, bảo thạch châu ngọc khảm quanh càng nhiều, ngược lại đao càng nặng, thì hoa văn càng nhiều, nhưng châu ngọc lại ít, đây là lệ cũ. Trừ phi cỡi ngựa đánh giặc, hoặc là võ nghệ đặc biệt hảo, đao nhẹ thi triển không ra, thích đao nặng, trên cây đao này có chín nơi khảm châu báu, rất nặng, phải võ nghệ cao mới có thể sử dụng.”

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, đưa tay cầm lấy thanh Long Lân Thối Nhẫn của Bạch Ngọc Đường, rút đao ra khỏi vỏ, chỉ thấy trên sống đao một con giao long kháp kim tẩu ngọc, ước lượng một chút, bảo, “Đao này của ngươi rất nặng a... Có hơn hai mươi cân đi?”

Bạch Ngọc Đường khiêu khiêu mi, bảo, “Thông thường nếu như không cỡi ngựa đánh giặc, cũng sẽ không dùng đao rất nặng, một là thi triển không ra, trọng yếu nhất chính là võ công thấp căn bản khống chế không tốt.” Dứt lời, chỉ chỉ thanh Cự Khuyết của Triển Chiêu, “Kiếm thì càng hơn nữa, lấy nhẹ nhàng nổi danh, người có thể đem thanh kiếm nặng mười mấy cân múa như ngươi vậy càng ít hơn.”

Triển Chiêu gật đầu, “Trọng kiếm thông thường đều dùng để chém giết, rất ít có thể sử dụng múa kiếm, Cự Khuyết là cổ kiếm, kích cỡ giống kiếm thường, nhưng trọng lượng cũng là ba bốn bộ, bởi vì nguyên liệu là cổ hắc kim.”

Bạch Ngọc Đường đưa tay cầm lấy Cửu Tinh đao trên bàn, ước lượng một chút, bảo, “Miêu nhi, ít nói ba mươi cân, hơn nữa chiều dài này... Ta không cho là một người nhìn thiêu thi bị dọa ngất có thể sử dụng thanh đao như vậy.” Nói, cây đao được thả lại trên bàn, nhìn thấy vải lau đao ở một bên, khẽ cau mày.

Triển Chiêu cũng nhìn một lát, bảo, “Ngọc Đường, ngươi nếu là ở chỗ này lau đao, thấy đối diện có một người phát hỏa, ngươi như thế nào? Cây đao còn sao? Cứ để như vậy? Hoặc là cầm lấy trực tiếp xông tới?”

Bạch Ngọc Đường cười cười, bảo, “Ta không tiếp tục lau đao ở chỗ này.”

“Nga?” Triển Chiêu cười híp mắt nhìn hắn, “Vì sao.”

“Mèo gian.” Bạch Ngọc Đường bảo, “Ai sẽ lau đao ở trên bàn? Tự nhiên là cầm ở trên tay.”

Triển Chiêu nhìn thanh đao kia được đặt nghiêm chỉnh trên bàn, bên cạnh còn có vải lau, bảo, “Nếu như là cầm ở trên tay lau, vội vã đặt đao xuống tại sao lại để được bằng phẳng như thế?”

“Hắn cũng không phải là cầm ở trên tay lau, là đặt ở trên bàn lau.” Bạch Ngọc Đường cười, “Vẫn là câu nói kia, ai sẽ lau đao ở trên bàn, trừ phi...”

Hai người nhìn nhau, hai miệng đồng thanh, “Hắn ngại đao nặng, cầm lấy lau không thoải mái.”

“Đao này căn bản không phải của hắn.” Triển Chiêu cười lạnh, “Nếu như hắn không lau đao, cũng chưa chắc sẽ nhìn thấy chuyện đã xảy ra ở đối diện đầu tiên.

“Nếu như đao này không phải của hắn, như vậy có khả năng nhất là của Hạ Quốc Đống.” Bạch Ngọc Đường bảo, “Đao đều là mệnh của đao khách, ai sẽ đưa đao cho thuộc hạ lau?!”

“Hạ Quốc Đống cố ý đem đao cho bộ hạ lau, sau đó đoán chừng hắn sẽ đến bên cửa sổ đặt trên bàn nghiêm túc lau, cũng sẽ thấy hắn chết cháy đầu tiên.” Triển Chiêu thấp giọng nói, “Nói cách khác, hắn cần tên phó tướng này đến chỗ hắn trước tiên, tại sao vậy chứ?”

Kiểm tra xong gian phòng của phó tướng, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại từ cửa sổ nhảy xuống, đi tới dưới cửa sổ gian phòng của Hạ Quốc Đống, Triển Chiêu cúi đầu nhìn dưới đất, Bạch Ngọc Đường ngửa mặt quan sát kỹ mặt trên.

“Ngọc Đường.” Triển Chiêu đưa tay kéo y phục Bạch Ngọc Đường, “Nhìn.”

Bạch Ngọc Đường ngồi xổm xuống, nhìn mặt đất chỗ ngón tay Triển Chiêu, chỉ thấy có một ít màu đen, giống như là tro bụi.

Triển Chiêu từ trong lòng ngực móc ra một bọc giấy, cẩn thận đem những thứ đó nhặt lên, đưa ra trước mắt nhìn, cảm giác giống như là mảnh vụn bị vỡ rách của gỗ hoặc vải vóc.

“Tại sao có thể có loại vật này?” Bạch Ngọc Đường cũng nhặt lên một mảnh ngửi thử, cau mày, “Thối.”

Triển Chiêu sáp lại, ngửi thử vật trên tay hắn, cũng cảm thấy trên mảnh vụn đó có một ít mùi thối cổ quái, nhưng trên người Bạch Ngọc Đường lại có một cổ huân hương nhàn nhạt, cảm giác vi diệu nói không ra lời.

“Đều thu lại, đi về hỏi thử tiên sinh đây là cái gì.” Triển Chiêu đem bọc giấy cất xong, hai người thuận thế nhảy lên cửa sổ, tiến vào trong phòng.

Tinh tế tra tìm, chỉ thấy bốn phía thi thể cũng có một ít mảnh vụn, Triển Chiêu đều nhặt lên, gọi lão tiên sinh phụ trách họa trong Khai Phong phủ, đem vị trí thi thể vẽ một chút, sau đó lệnh nha dịch mang thi thể trở về Khai Phong phủ.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ra cửa, có mấy nha dịch lưu lại trông chừng, hai người tới trong sân, chỉ thấy Bao Chửng cùng Công Tôn đứng ở trong viện. Bọn binh sĩ phụ trách thủ vệ nói luôn mồm luôn miệng, Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ từng người một hỏi qua, lời bọn binh sĩ nói đều cơ bản giống nhau, chính là ở bên ngoài nhìn thấy người nọ đứng ở bên cửa sổ, đột nhiên liền bắt đầu phún lửa, sau đó liền đốt như cây đuốc.

Đến đêm khuya, tất cả mọi người trở về phủ, nghe nói phó tướng kia tỉnh dậy, tất cả mọi người đi xem.

Phó tướng họ Lưu, tên Lưu Phong Phó. Bạch Ngọc Đường vừa nghe tên liền thấy buồn cười, làm sao trong tên cũng có chữ phó thế, nhất định cả đời đều là phó tướng a. Bất quá tà môn chính là, phó tướng kia thế nhưng chuyện gì đều không nhớ rõ, điên điên khùng khùng, chẳng qua là không ngừng la, “Hỏa a! Hỏa a!”

Công Tôn Sách muốn tiến lên bắt mạch cho hắn, nhưng hắn giương nanh múa vuốt thiếu chút nữa làm bị thương Công Tôn, Triển Chiêu tay mắt lanh lẹ đem Công Tôn kéo về, Bạch Ngọc Đường giơ tay lên liền điểm huyệt đạo của hắn. Lưu Phong Phó lúc này mới yên tĩnh lại, nằm ở trên giường vẫn là hai mắt vô thần nhìn trần nhà, một bộ dáng bị đả kích rất lớn.

Công Tôn tiến lên nhìn nhìn, lắc đầu, “Hắn giống như là bị dọa sợ.” Mọi người đầy bụng hồ nghi nhưng cũng rất bất đắc dĩ, chỉ đành phải chia nhau làm việc trước, Công Tôn cả đêm kiểm nghiệm thi thể, những người khác trở về phòng.

Triển Chiêu sau khi rửa mặt vừa định tắt đèn, liền có người từ ngoài cửa sổ lộn vòng vào tới. Triển Chiêu bất đắc dĩ, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đã rửa mặt, mặc y phục nhẹ nhàng, y phục trong màu trắng bằng loại vải thượng hạng, sau khi đi vào đóng kín cửa sổ liền vọt thẳng đến giường của Triển Chiêu.

Triển Chiêu ngăn cũng ngăn không được giận “Chuột Bạch, tự ngươi có gian phòng, làm gì cùng ta giành giường?!”

Bạch Ngọc Đường khiêu khiêu mi “Phòng khách của Khai Phong phủ các ngươi nhiều người ở, ai biết trước đó từng có ai ngủ qua, tất cả chăn cũng lạnh như băng, ta mới không ở.”

Triển Chiêu dở khóc dở cười, đi tới bên giường, thấy Bạch Ngọc Đường ngủ ở chính giữa, liền nói, “Qua một chút! Ngươi ngủ hết chỗ ta ngủ ở đâu?”

Bạch Ngọc Đường dịch dịch ra phía ngoài, ý bảo Triển Chiêu ngủ bên trong. Triển Chiêu nheo mắt, tâm nói ngủ bên trong hảo a, chờ đến tối, đạp ngươi xuống giường. Nghĩ xong, tung mình vào trong giường, nằm xong, mặt hướng ngoài, lấy tay chống má đối Bạch Ngọc Đường bảo, “Buổi tối không cho phép cùng ta giành chăn, trong ngăn kéo kia của ta còn có một cái chăn, buổi chiều vừa phơi xong thu vào, ngươi ngủ cái kia.”

Bạch Ngọc Đường đưa tay kéo chiếc chăn bên cạnh Triển Chiêu lại đắp lên trên người mình, khiêu khiêu mi “Ta liền thích tấm này.”

“Ngươi không đối nghịch với ta thì không được à?” Triển Chiêu giành chăn “Đã giường mèo bị chuột chiếm, còn muốn chiếm chăn ta?!”

“Sai!” Bạch Ngọc Đường khiêu mi, nhanh tay đoạt lấy gối của Triển Chiêu, “Còn muốn chiếm gối.”

Triển Chiêu đưa tay đoạt lại, vì vậy hai người liền một giành chăn, một kéo chăn, một giành gối, một kéo gối, náo loạn lên.

Sau nửa canh giờ, Triển Chiêu ngủ nửa gối, đang đắp nửa tấm chăn, nhìn chằm chằm con chuột trước mắt. Bạch Ngọc Đường ngủ nửa gối phía ngoài, đang đắp nửa tấm chăn chăn phía ngoài, nhìn chằm chằm con mèo trước mắt. Hai người cách rất gần, cơ hồ mũi chạm mũi, nhưng là vì cái gối kia, ai cũng không nhường nhịn.

Lại ngủ một lát...

“Mèo, qua một chút.” Bạch Ngọc Đường đối Triển Chiêu chỉ chỉ phần gối phía sau, “Ngươi vượt qua một nửa.”

Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường “Không có, ta chỉ ngủ một nửa nhỏ, nửa kia của ngươi lớn hơn một chút!”

Hai người sau khi cãi hai câu, đều cảm thấy đấu võ mồm không có ý nghĩa, vì vậy bắt đầu hành động — giành gối, Bạch Ngọc Đường đi phía trước, Triển Chiêu cũng đi phía trước, hai người cùng nhau hành động, động tác thống nhất, một khắc không để ý... Đôi môi dán vào...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio