Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

chương 73: đệ thất thập tam thoại nháo, mộc đầu đấu đại ý

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu trở lại Nguyên gia trang, mới vừa vào sơn môn, liền có gia nhân của Nguyên gia chạy tới đối hai người nói, “Hai vị cuối cùng cũng trở lại, lão gia tử tìm các ngươi cả đêm.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu khoát khoát tay nói, “Trời tối rồi, ngủ trước đi, sáng mai lại cùng lão gia tử đàm đạo ” sau đó, cũng trở về trong viện của mình.

Hai người ngồi xuống, lấy hơi uống chén trà, Triển Chiêu than thở, “Ai, chuyện càng ngày càng phức tạp.”

“Còn không phải sao.” Bạch Ngọc Đường hơi bất đắc dĩ bảo ” mấy câu nói của quan Tri phủ quả thực là gãi không đúng chỗ ngứa, không nói thì còn đỡ, càng nói càng thấy ngứa ngáy khó chịu.”

“Ân…” Triển Chiêu gật đầu, đột nhiên sờ sờ bụng, bảo “Ngươi có cảm thấy đói bụng không?”

Bạch Ngọc Đường cũng sờ sờ bụng, gật đầu, bảo “Đúng rồi, hai chúng ta còn chưa ăn cơm tối mà!”

Hai người đồng thời đều cảm thấy chán nản, thăm dò tra án đến cơm cũng chưa ăn được nữa.

“Hai ta xuống núi đi kiếm một ít thức ăn đi.” Bạch Ngọc Đường đứng lên.

“Bây giờ tửu lâu khách sạn dưới núi chắc cũng đóng cửa mất rồi.” Triển Chiêu bảo “Nếu không sang nhà bếp tìm thử xem có thứ gì ăn không.” Nói, liền đứng lên, đi về hướng phòng bếp hậu viện.

Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai, đi theo Triển Chiêu ra hậu viện.

Hỏi đường mấy gia đinh, đến trong nhà bếp, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vốn tưởng rằng sẽ có đầu bếp gì đó, nhưng lại không thấy một ai, nên cũng hơi buồn bực nhìn nhau.

“Đại trạch Nguyên gia lớn như vậy, sao đến một đầu bếp cũng không có?” Bạch Ngọc Đường cau mày.

“Đại khái hôm nay bận rộn dữ quá, đều về nghỉ ngơi đi.” Triển Chiêu mở ra hộc tủ nhìn nhìn, bảo “Chỉ có đồ sống không có thứ gì chín rồi.”

“Cũng phải thôi.” Bạch Ngọc Đường cười nói, “Đến mấy ngàn người cùng nhau ăn cơm, không ăn hết mới là lạ đó.”

“Có bột mì.” Triển Chiêu từ một tủ để bát lấy nguyên liệu ra, lại tìm được ít trứng gà, bảo “Trong tủ còn có thịt nữa… chỉ là đều còn sống.”

Bạch Ngọc Đường khoanh tay đứng dựa sang một bên, hỏi, “Triển đại nhân, ngài biết nấu ăn sao?”

Triển Chiêu quay đầu lại liếc Bạch Ngọc Đường, bảo “Ân… hình như biết một chút.”

“Thật không?” Bạch Ngọc Đường hào hứng, đi đến, cầm bột mì đưa cho Triển Chiêu, “Không bằng ngươi làm bữa cơm cho ta nếm thử?”

Triển Chiêu nheo mắt lại, bảo “Ngươi không phải giỏi lắm sao, tại sao ngươi không làm?”

Bạch Ngọc Đường chớp mắt, hời hợt nói, “Ta muốn ăn đồ ngươi làm, Miêu nhi, ngươi không phải là không biết làm món gì hết đi?”

Triển Chiêu liếc hắn một cái, mạnh miệng, “Ai nói?”

“Tốt lắm, hôm nay ta sẽ chờ ăn.” Bạch Ngọc Đường mở túi bột mì ra, nhìn vào trong, hỏi, “Miêu nhi, làm cái gì ăn?”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, nhìn nhìn, có trứng gà, có bột mì, còn có cải xanh, thịt bò tươi…

“Ân, bằng không… Làm mì đi? Mì trứng gà thịt bò gì đó?” Triển Chiêu hỏi.

“Được đó.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, hỏi, “Mì đâu?”

Triển Chiêu sờ sờ cằm, đưa tay cầm chiếc bồn bên cạnh lại, đổ ít nước vào trong, sau đó rắc một ít bột mì vào… tiếp tục rót một ít…

“Miêu nhi, ngươi đang làm gì vậy?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu cau mày, bảo “À, nhào bột.”

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, cũng không động thủ, nhìn Triển Chiêu bận rộn.

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, lại cầm một lon muối đến, rắc vào bên trong một chút…

“Người khác nhào bột không phải đều là nhào thành một khối bột sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Tại sao ngươi làm lại ra nước bột?”

“Ách…” Triển Chiêu nhìn chằm chằm chậu nước bột, bảo “Có phải tại cho quá ít bột không?”

Nghĩ vậy, ôm lấy túi bột đổ thêm vào bồn… Chỉ bất quá Triển hộ vệ ban đầu đã đổ nước quá nhiều, dù có đổ hơn phân nửa túi bột vào thì chẳng qua cũng chỉ thành nước bột có nồng độ cao hơn chút mà thôi.

“Không đúng a.” Triển Chiêu khó hiểu, bảo “Ta thấy đại nương phòng bếp mỗi lần nhào bột đều không dùng bao nhiêu bột mì mà.”

Bạch Ngọc Đường giương mắt nhìn Triển Chiêu, “Miêu nhi, rốt cuộc thì ngươi có làm được hay không đây?”

Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, do dự một hồi lâu, bảo “Biết…”

Bạch Ngọc Đường chân mày giật giật, hỏi, “Vậy trước kia ngươi từng làm bao giờ chưa?”

“Ách… Ân.” Triển Chiêu gật đầu, “Nhìn người ta làm.”

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một hồi lâu, vốn tưởng rằng có thể ăn một bát mì do đích thân con mèo này làm cho, ai ngờ lại là mèo ba chân… Nghĩ đến đây, giơ tay bốc bột ném về phía Triển Chiêu, “Mèo ba chân.”

Triển Chiêu cúi đầu, thấy trên bộ y phục màu lam của mình, mấy đám bột mì trắng loang lổ… Đột nhiên cảm thấy bụng thật đói, con chuột này bản thân không biết làm, còn nói hắn… Nghĩ tới đây, nắm bột mì rắc trên người Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường tránh ra, hai người cãi nhau mấy câu… Sau đó, nhìn mắt nhau, liền bắt đầu cuộc chiến tranh bằng bột mì…

Đang đánh nhau rất hào hứng, liền nghe thấy bên ngoài có người đang nói chuyện, “Ngươi mới vừa rồi ăn nhiều như vậy, tại sao vẫn còn đói bụng? Đồ thùng cơm.”

“Ta đang tuổi phát triển mà, đầu gỗ mục, bản thân ngươi cũng không phải không ăn no sao?!” trong lúc nói chuyện, chỉ thấy hai người đi đến… Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xoay mặt nhìn ra bên ngoài, hai người ngẩng đầu nhìn vào bên trong… Bốn người nhìn nhau… im lặng.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cả người đều là bột mì, trên tay còn đang nắm bột mì, bên cạnh là một bồn lớn, bên trong chứa đầy nước bột.

Mà người đi vào, chính là Thần Tinh và sư phụ của hắn Lạc Đồng Thanh, hai người há to miệng, nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

Chỉ chốc lát sau, Lạc Đồng Thanh tương đối trấn tĩnh khôi phục lại vẻ mặt như lúc đầu, hành lễ với Bạch Ngọc Đường, “Sư thúc tổ, Triển đại hiệp.”

Thần Tinh cũng kịp phản ứng, nhỏ giọng lảm nhảm, “Người đã bao nhiêu tuổi rồi chứ? Bối phận còn cao như vậy thế nhưng cầm lương thực ra chơi đùa… ui da.”

Chưa kịp nói xong đã bị Lạc Đồng Thanh giơ tay lên tặng cái thiêu lật, “Không biết lớn nhỏ!”

Thần Tinh không phục xoa đầu, bảo “Lạc Đồng Thanh, ngươi nịnh hót, lớn ăn hiếp nhỏ!”

Lạc Đồng Thanh giương mắt liếc hắn, “Vậy ngươi tự nấu ăn?”

Thần Tinh lập tức mềm nhũn ra, nhỏ giọng làu bàu, “Coi như ngươi độc.”

Lạc Đồng Thanh đi tới bên cạnh bàn, nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Sư thúc tổ, các ngươi muốn làm cái gì?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lúng túng ho khan một tiếng, Bạch Ngọc Đường khoát tay chặn lại, bảo “Đây là mèo gây ra!”

Lạc Đồng Thanh nhất thời không hiểu ý Bạch Ngọc Đường, đưa tay sờ cằm, bảo “Đám mèo ở Nguyên gia trang này quá vô pháp vô thiên rồi, vậy mà lại dám đem bột mì ra chơi đùa, nếu để cho ta bắt được, nhất định sẽ đem nó ra lăn bột rồi bỏ vào chảo chiên xù!”

“Phốc…” Bạch Ngọc Đường nhịn không được, xoay mặt sang một bên nhịn cười.

Triển Chiêu mặt trắng bệch, dùng gót chân đạp hắn một cái… trên vạt dưới bộ y phục trắng như tuyết của Bạch Ngọc Đường in một dấu chân đen… Thấy mặt Bạch Ngọc Đường trắng bệch, Triển Chiêu mới hài lòng ngửa mặt.

“Ân… Quá lãng phí đi.” Lạc Đồng Thanh bảo Thần Tinh “Thần Tinh, đốt lửa, ta làm bánh rán đi.”

“Bánh rán?” Triển Chiêu khó hiểu, “Bánh làm sao rán?”

Vừa hỏi xong, đổi lấy Thần Tinh và Lạc Đồng Thanh cùng nhau ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt mang theo tràn đầy khi dễ…

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ xoay mặt.

Triển Chiêu trấn định đứng sang một bên, quyết định chờ ăn, không nói gì thêm nữa.

Lạc Đồng Thanh quậy bồn bột nhão, rửa tay, chạm một chút để thử mùi vị, lại thả chút muối và dầu ăn vào, đánh hai cái trứng gà dùng chiếc đũa tinh tế khuấy đều, lúc này, lửa cũng đã cháy.

Lạc Đồng Thanh đổ một muỗng nhỏ dầu ăn vào trong nồi, dùng xẻng tráng đều dầu trong nồi, phủ một tầng thật mỏng, lại dùng cái vá múc nước bột, rót vào trong nồi, không bao lâu, nước bột biến thành lớp bánh mỏng.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tò mò nhìn, ngửi thấy mùi trứng rán.

Lạc Đồng Thanh bào chế đúng cách, nguyên bồn nước bột, hắn làm được mười mấy cái bánh, xúc bánh lên, đặt trên thớt gỗ, lắc lắc đầu, bảo “Quá lãng phí, cái này đủ năm người ăn.”

Triển Chiêu đếm, nơi này có bốn người, cùng lắm thì hắn ăn nhiều một chút thôi.

Lạc Đồng Thanh lại cắt thịt thành sợi… Đao pháp điêu luyện động tác lại nhanh.

Thần Tinh đã rửa rau xong rồi, còn cắt thành hai khúc lớn, Lạc Đồng Thanh đều cắt hết, đổ dầu ăn vào nồi, xào chín thịt, lại bỏ rau vào xào chung.

Hắn để cho Thần Tinh dùng muỗng đảo thức ăn, bản thân giơ tay lên, nhanh tay xắt sợi đám trứng rán trên thớt, sau đó bỏ vào nồi nóng.

Lạc Đồng Thanh để cho Thần Tinh dập lửa, từ trên bếp cầm đường, muối và hạt tiêu rắc vào trứng rán, cuối cùng bỏ hành băm vào, đảo lại xào một lát… thoáng chốc, cả nhà bếp tràn đầy mùi thơm.

Triển Chiêu nhìn trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy bụng thực đói, Bạch Ngọc Đường liếc Triển Chiêu, khiêu mi — thấy chưa? Đây mới gọi là biết làm!

Triển Chiêu nheo mắt lại trừng hắn — đồ chuột chết!

Bán rán ra lò, Lạc Đồng Thanh ước chừng múc đầy năm tô lớn, bốn người mỗi người một tô, dư ra một tô…

Thần Tinh ăn phần của mình, bảo “Cái kia chờ đến buổi tối ta xem như bữa ăn khuya là được rồi.

Lạc Đồng Thanh có chút bất đắc dĩ nhìn hắn, “Bây giờ đã là đang ăn khuya rồi!”

Thần Tinh bĩu môi, bảo “Vậy thì ăn khuya hai lần.”

Lạc Đồng Thanh lắc đầu, “Ngươi ăn nhiều như vậy, cẩn thận no chết!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bưng bánh rán, nhìn hai thầy trò, nhìn nhau — nhớ Lạc Đồng Thanh mới vừa rồi rõ ràng phạt Thần Tinh không cho ăn cơm tối nha, làm sao còn đích thân nấu cho hắn ăn.

Suy nghĩ một chút, cũng hiểu, khó trách Thần Tinh càn rỡ như thế, thì ra là Lạc Đồng Thanh miệng lạnh mặt lạnh, bất quá tâm địa lại mềm, ngoài miệng nói khắt khe hơn nữa thì cũng chưa từng thật sự phạt hắn, cho nên mới chiều ra một đồ đệ vô pháp vô thiên không chút kiêng kỵ như thế.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều cảm thấy con người Lạc Đồng Thanh thật tốt, Bạch Ngọc Đường bảo “Đến sân chúng ta ăn đi, có rượu ngon.”

“Hảo a!” Thần Tinh mừng rỡ, “Ta chính là thích uống rượu!”

Lạc Đồng Thanh lại cho hắn một cái thiêu lật, bảo “Ngươi nên nói, tạ tằng sư thúc tổ!”

Mọi người vô lực…

Trở lại trong sân bọn Bạch Ngọc Đường, mọi người ngồi bên cạnh bàn đá, Bạch Ngọc Đường mở một vò rượu ngon mang đến, Triển Chiêu lấy ra bốn cái ly, rót rượu, mọi người cùng nhau vừa uống rượu vừa ăn bánh rán.

Thủ nghệ Lạc Đồng Thanh không tầm thường, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại đều đói bụng, ăn bánh rán cảm thấy siêu cấp thơm ngon, đến Bạch Ngọc Đường từ trước đến giờ hay kén chọn cũng khen không dứt miệng.

Triển Chiêu thở dài nói, “Lạc huynh, hảo thủ nghệ a.”

Lạc Đồng Thanh gật đầu, “Triển đại hiệp quá khen.”

“Lợi hại không?” Thần Tinh vừa nhét một miếng bánh rán vào miệng, bảo “Thủ nghệ sư phụ ta chính là thiên hạ nhất tuyệt!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.

“Đúng rồi… tằng cái gì tổ này…” Thần Tinh nhìn Bạch Ngọc Đường, muốn gọi tiếng tằng sư thúc tổ ra ngoài, Bạch Ngọc Đường khoát khoát tay, bảo “Gọi Ngũ gia, Bạch đại ca, cái gì cũng được, tằng sư thúc tổ thì miễn đi.”

Thần Tinh chăm chú nhìn Bạch Ngọc Đường, cười nói, “Con người ngươi thật tốt a, vậy ta gọi ngươi Bạch đại ca đi.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, Triển Chiêu cũng cười, Lạc Đồng Thanh liếc Thần Tinh một cái, nhỏ giọng nói một câu, “Khi sư diệt tổ.”

Thần Tinh đưa tay, từ trong chén hắn đoạt lấy nửa tô bánh rán, tiếp tục ăn, vừa nói với Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu…”Đám người Hắc Sơn phái lúc nãy, sau đó cũng không xuất hiện lại nữa.”

“Hắc Sơn phái đó, trước giờ chưa nghe nói qua nha.” Triển Chiêu bảo.

“Hắc Sơn phái là môn phái vừa thành lập trong vòng nửa năm nay.” Lúc này, từ cửa có người thong thả đi đến, cười nói, “Về phần lai lịch gì thì ta không rõ lắm, bất quá lão Đại hắc sơn chân nhân nghe bảo rất tài giỏi.”

Mọi người quay đầu lại, liền thấy Đường Di lắc lư đi đến, “Ta là nghe mùi thơm tiến vào, thật đói.”

Lạc Đồng Thanh chỉ chỉ phần bánh rán còn dư lại, bảo “Còn một phần.”

“Thật tốt quá.” Đường Di mỉm cười đi đến, ưỡn mặt ngồi xuống, cầm bánh rán ăn.

Thần Tinh nhỏ giọng lầm bầm, bảo “Đó là bữa ăn khuya của ta.”

Lạc Đồng Thanh trợn mắt nhìn hắn, “Thùng cơm.”

Thần Tinh chân mày khiêu khiêu, chỉ vào Lạc Đồng Thanh bảo “Ngươi mới khi sư diệt tổ, hắn là Đường môn, mới vừa rồi ở bên ngoài thật oai phong, đám người Hắc Sơn phái đều sợ Đường môn không sợ phái Hành Sơn!”

“Cái gì?” Lạc Đồng Thanh cau mày, nhìn Thần Tinh.

“Ta nói ta là phái Hành Sơn, bọn họ nói chưa nghe qua bao giờ, sau đó vừa nghe hắn là Đường môn, đều dọa chạy!” Thần Tinh nhỏ giọng càu nhàu, vẫn còn chút bất mãn nhìn Đường Di, “Cứ làm như Đường môn lợi hại hơn chúng ta gấp bao nhiêu lần vậy.”

Lạc Đồng Thanh trợn mắt nhìn Thần Tinh, bảo “Đó là bởi vì ngươi thua kém!”

Thần Tinh bĩu môi, rất không phục.

Lạc Đồng Thanh đem phần bánh cuối cùng trong tô của mình bỏ vào trong tô của Thần Tinh, để chén đũa xuống, xoay mặt nhìn Đường Di, nghiêm túc nói, “Ngươi ăn cơm xong, hai chúng ta quyết đấu.”

“Khụ khụ…” Không chỉ Đường Di, cả Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng bị mắc nghẹn bánh, cùng nhau ho khan.

Đường Di trợn to hai mắt nhìn Lạc Đồng Thanh, bảo “Trừ khi đoạt nữ nhân, ta không cùng người khác quyết đấu.”

Lạc Đồng Thanh nháy mắt mấy cái, không quan tâm bảo “Đó là chuyện của ngươi, ta không đánh thắng ngươi, ở trước mặt đồ đệ thật mất mặt, ăn nhanh đi.” Nói xong, rót chén trà uống nước, bảo với Thần Tinh “Ăn xong rồi thì đi mang kiếm của ta đến!”

“Ân!” Thần Tinh ăn thật nhanh, nhét một họng bánh chạy về lấy kiếm đến cho Lạc Đồng Thanh.

Đường Di dở khóc dở cười nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bên cạnh, giống như đang nói — Bạch Ngọc Đường, ngươi không phải trưởng bối của tiểu tử này sao? Nói dùm một câu xem.

Nhưng Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu bưng bánh rán vừa ăn vừa có vẻ rất hào hứng, Triển Chiêu hỏi, “Ngươi đặt cho ai vậy?”

Bạch Ngọc Đường nhai bánh rán, bảo “Vậy thì đặt cho người nhà mình đi, một vò lê hoa bạch, đặt cho Lạc Đồng Thanh.”

“Vậy ta đặt Đường Di đi.” Triển Chiêu bảo “Một vò lê hoa bạch, thêm một hộp Bát Bảo quế viên tô.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio