Lăng Nhiễm Trọng Sinh

chương 59

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vừa mới bình tĩnh trở lại, tâm lúc này lại bị những chuyện ngắn ngủi gần đây đánh vỡ, Trữ Nhiễm lại bắt đầu biến thành trầm mặc không còn nói chuyện, tình trạng tinh thần càng ngày càng kém. Hắn luôn im lặng ngồi ở trong rừng cây hậu viện, ngửa đầu nhìn mây trắng bay ngang qua kẽ hở lá cây. Vì sao lại hư không như thế, cô đơn như thế, cho dù có Bình Hải làm bạn cũng vẫn tịch mịch như vậy, trong thế giới của ta rốt cuộc thiếu cái gì?

Trữ Nhiễm gần đây luôn nằm thấy cùng loại mộng, mộng chính mình có một đôi cánh dài bay lượn ở trên không, hoặc mộng thấy thân thể của chính mình nhẹ như lông tơ lơ lửng giữa giời, mỗi lần ở trong dạng mộng kia tỉnh lại, Trữ Nhiễm đều phải nhắm mắt lại ngủ nhiều thêm nữa, hy vọng có thể tiếp tục cảnh trong mơ.

Trữ Nhiễm lời nói hồ ngôn loạn ngữ càng ngày càng nhiều, có đôi khi hắn hội cười hỏi Bình Hải: “Ngươi có biết con người làm thế nào mới có thể bay không?”

Bình Hải bị hắn hỏi nghẹn lời: “Tiểu Nhiễm, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”

Hai mắt mê mang nhìn chằm chằm chim chóc bay lượn tự dongoài cửa sổ, trong ánh mắt tràn ngập khát khao: “Nếu lại chết một lần, ta nghĩ muốn biến thành một con chim nhỏ, cho dù chỉ là chim sẻ cũng tốt.”

Trữ Nhiễm như vậy làm cho Bình Hải thập phần lo lắng, hắn phát hiện Trữ Nhiễm càng ngày càng kỳ quái, tinh thần cũng thực hoảng hốt, hơn nữa mỗi ngày sức ăn càng ngày càng ít. Để cho người lo lắng hơn là Lăng Nhiễm kiếp trước chính là tự sát mà chết, trước đó hắn cũng biểu hiện ra loại cảm xúc chán đời này, Bình Hải thực lo lắng hắn chịu không nổi áp lực vô hình này mà lần nữa lựa chọn đi lên tuyệt lộ.

“Tiểu Nhiễm, không cần nói những lời ngây ngốc này, nếu ngươi không vui thì lên mạng chơi trò chơi, hoặc nhìn xem hài kịch.”

Trữ Nhiễm lộ ra một tia cười khổ như có như không: “Hết thảy đều là giả, có ý nghĩa sao?”

Bình Hải có chút hoảng hốt, trấn an Trữ Nhiễm ngủ trưa, sau lặng lẽ ra cửa, tìm được bác sĩ phụ trách hỏi một chút chứng bệnh của Trữ Nhiễm. Trải qua liên tục vài ngày quan sát, bác sĩ kết luận Trữ Nhiễm khả năng là mắc chứng trầm cảm. Rất nhanh chẩn đoán của bác sĩ đã được chứng thật, Trữ Nhiễm cảm xúc càng ngày càng chán nản. Có đôi khi sáng sớm tỉnh lại, trên mặt luôn mang theo thần sắc thống khổ, hắn luôn không nói một lời, tựa vào trên giường nửa ngày bất động, Bình Hải hỏi hắn, hắn giống như luôn luôn không nghe thấy, rất ít khi trả lời lại.

Cảm xúc như vậy kéo dài liên tục vài giờ, chỉ có khi đến thời điểm buổi chiều, Trữ Nhiễm thoạt nhìn mới đỡ hơn một chút, hắn lúc này sẽ ăn cơm, sau đó ở trong viện đi dạo một chút. Thời điểm chạng vạng cũng sẽ cùng Bình Hải tán gẫu vài câu. Nhưng là vừa đến sáng sớm ngày hôm sau, lại biến thành phi thường tiêu cực. Loại tình huống này càng ngày càng nghiêm trọng, từ ban đầu trầm mặc dần dần biến thành âm thầm mà khóc không tiếng động, Bình Hải sợ Trữ Nhiễm sinh ra khuynh hướng tự sát, luôn một bước không rời bồi ở bên cạnh hắn, thẳng đến khi trấn an hắn ngủ xong mới trở về công tác.

Mà cùng lúc đó, mặt khác ở bên Thiệu Khải Long tình trạng cũng đồng dạng không chút lạc quan, đối với thay đổi của hắn Tô Nhã rõ ràng nhất, liên tục mấy tháng Thiệu Khải Long đều không có ngủ cùng nàng, thậm chí hắn còn rất ít khi về nhà. Lý do đều là công ty bề bộn nhiều việc, Thiệu Khải Long đem toàn bộ tâm tư đều dùng trên việc làm ăn, dùng một lượng lớn công việc như ma túy kích thích thần kinh chính mình, bởi vì hắn sợ rảnh rỗi, sợ chính mình có thời gian sẽ nhớ đến những chuyện khác.

Rất nhanh Thiệu Khải Long liền lần thứ hai bị đưa vào bệnh viện, bất quá lần này không phải bởi vì xuất huyết dạ dày, mà là đột nhiên hôn mê bất tỉnh. Ở bệnh viện nằm suốt một ngày một đêm mới thanh tỉnh. Tô Nhã thấy hắn tỉnh, sờ sờ nước mắt giữ chặt tay hắn: “Lão công, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”

Thiệu Khải Long sắc mặt thống khổ nhìn nàng: “Thực xin lỗi, làm ngươi lo lắng.”

Tô Nhã lắc đầu: “Có phải hay không gần đây quá mệt mỏi, về nhà nghỉ ngơi một đoạn thời gian đi.”

Mỗi ngày công tác mười mấy giờ vẫn là không thể đình chỉ tưởng niệm đối với Lăng Nhiễm, nếu rảnh rỗi Thiệu Khải Long thật sợ chính mình không chịu nổi cái loại khổ tương tư này, sợ chính mình sẽ hoàn toàn suy sụp.

“Ta không sao, ngươi đi về trước đi.”

Tô Nhã không biết Thiệu Khải Long vốn là không thương yêu nàng, hắn đối chính mình tốt lắm, tương kính như tân, nhưng lại hoàn toàn không mang lại cảm giác yêu đương, nàng cảm thấy tâm Thiệu Khải Long thật sự rất khó bắt lấy, mặc kệ chính mình cố gắng cỡ nào, đều không thể làm cho ánh mắt hắn hoàn toàn dừng lại ở rên người mình. Hắn làm cho người ta có cảm giác luôn thực sầu lo, thực bi thương, hắn rõ ràng có đủ tiền tài, có thê tử xinh đẹp, có nhi tử đáng yêu, nhân sinh hết thảy sở hữu hắn đều có được, vì cái gì hắn lại luôn không vui? Thiệu Khải Long như vậy làm cho Tô Nhã hoàn toàn không thể lý giải.

Thiệu Khải Long chỉ ở bệnh viện nằm một ngày liền trở về công ty, lại như trước đem chính mình chôn ở đống văn kiện. Lão quản gia được phu nhân phân phó đến công ty hắn đưa tới quần áo. Chỉ một đoạn thời gian không thấy, không nghĩ tới chủ nhân thế nhưng gầy đến trình độ này, sắc mặt cũng rất kém.

Lão quản gia là nhìn Thiệu Khải Long lớn lên, có thể nói ở Thiệu gia, tối hiểu biết Thiệu Khải Long chỉ có mình hắn. Hắn biết hết thảy này đều là bởi vì Trữ Nhiễm, có thể bởi vì sự kiện trước kia, Trữ Nhiễm không thể tha thứ cho Thiệu Khải Long, cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ, cho nên tiên sinh hiện tại tâm tình mới có thể đi xuống như thế. Đương nhiên đối với chuyển biến của Trữ Nhiễm, lão quản gia mặc dù nghi hoặc nhiều nhưng vô luận như thế nào cũng không biết nguyên nhân trong đó, phỏng chừng nếu thật sự đã biết thì trái tim hắn cũng sẽ chịu không nổi.

Nhìn Thiệu Khải Long tay không ngừng nghỉ xử lý văn kiện, lão quản gia âm thầm thở dài một tiếng, đem lời nói vọt tới bên miệng nuốt trở vào, lặng lẽ ly khai văn phòng. Hôm nay giữa trưa, lão quản gia một mình đi một chuyến đến bệnh viện, nếu có thể khuyên bảo Trữ Nhiễm hồi tâm chuyển ý, đối với Thiệu Khải Long mà nói hẳn là so với bất luận linh đan diệu dược gì cũng đều tốt hơn.

Thời điểm đến bệnh viện, Bình Hải vừa mới rời đi, quản gia mang theo một rổ hoa quả đi phòng bệnh, khi thấy Trữ Nhiễm ngủ say, hắn quả thực không thể tin hai mắt của mình. Như thế nào so với lần trước nhìn thấy ở toà án còn muốn gầy yếu hơn, gương mặt tái nhợt, hai mắt hãm sâu, thoạt nhìn tựa như người bệnh hấp hối nguy kịch. Bàn tay nhỏ bé khoát lên bên gối có thể thấy rõ ràng gân tay màu xanh cùng mạch máu, tựa như người mắc bệnh kén ăn giống nhau, thoạt nhìn thậm chí có điểm khủng bố.

Dù sao Trữ Nhiễm cũng từng ở Thiệu gia lâu như vậy, quản gia đối với hắn vẫn là có chút cảm tình, thấy hắn bộ dáng này, tâm lý cũng không chịu nổi. Hai người kia đều là làm sao vậy, hoàn toàn là tra tấn lẫn nhau. Nếu rời xa cũng không tốt, vì cái gì không thể tha thứ, vì cái gì không thể buông oán hận tiếp tục cùng một chỗ?

Lão quản gia thở dài đem hoa quả nhẹ nhàng đặt ở bên giường, ngồi ở trên ghế nhìn Trữ Nhiễm. Trong khi ngủ say, Trữ Nhiễm sắc mặt rất thống khổ, dường như bị một loại sợ hãi vô hình bao phủ, hoàn toàn giãy không ra. Lão quản gia ngồi hồi lâu Trữ Nhiễm vẫn là không có tỉnh lại, nhìn xem thời gian đã muốn đến khuya, lão quản gia đành phải cất bước rời đi.

Sáng sớm hôm sau, quản gia lại vụng trộm đi bệnh viện thăm Trữ Nhiễm, kỳ quái là phòng bệnh đã không có người, lão quản gia hỏi ban bác sĩ cũng không có kết quả, ở phía sau sân tìm tìm cũng không thấy người, lúc này lại nhìn thấy Bình Hải vẻ mặt lo lắng, hai người không quá quen thuộc, bất quá ở toà án có gặp qua vài lần.

“Trữ thiếu gia đâu?”

“Ta sáng sớm đi lên cũng tìm không thấy hắn, không biết hắn đi nơi nào.” Bình Hải cảm xúc thoạt nhìn thực kích động, lão quản gia mơ hồ thấy có điểm bất an.

“Trữ thiếu gia gần đây có phải hay không rất không tốt, ngày hôm qua thời điểm đến, ta thấy thân thể hắn dường như rất kém cỏi?”

“Đúng là rất không tốt, trước đừng nói cái này, tìm người quan trọng hơn, bằng không ta sợ hắn gặp chuyện không may.”

Lão quản gia cảm giác được sự tình tựa hồ không có đơn giản như vậy, Trữ Nhiễm hiện trạng so với chính mình tưởng tượng còn tệ hơn nhiều, hai người không nói nhiều lời, ở bệnh viện phân công nhau tìm kiếm Trữ Nhiễm mất tích. Rất nhanh quản gia tìm đến trên sân thượng, Bình Hải đã chạy trước tới nơi này. Lúc này Trữ Nhiễm ngồi ở bên cạnh cuốn lui thân thể, hai tay gắt gao ôm đầu gối chính mình, bả vai không ngừng run run, trên người chỉ mặc một kiện áo ngủ đơn bạc, thậm chí cả giày cũng chưa mang.

“Tiểu Nhiễm, ngươi mau tới đây.” Trữ Nhiễm ngẩng đầu, trên mặt kia tất cả đều là nước mắt.

“Tiểu Nhiễm, ngoan, nơi đó rất nguy hiểm, ngươi mau tới đây.” Bình Hải đi rất chậm, từng bước một tới gần hắn, Trữ Nhiễm hơi động một chút, hắn liền lập tức ngừng cước bộ không dám đi tiếp.

“Ta, ta không sao, ngươi không cần lại đây, để cho ta ngồi trong chốc lát.”

Bình Hải nuốt nuốt một chút, tận lực chậm lại ngữ khí: “Ngoan, nghe lời, chúng ta quay về phòng ngồi được không?”

Trữ Nhiễm thống khổ lắc đầu: “Cầu ngươi, để cho ta ngồi đây trong chốc lát, lập tức sẽ hảo.”

Lão quản gia hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ cảm thấy Trữ Nhiễm tựa hồ rất thống khổ, rất khó chịu.

Bình Hải không dám nhiều lời, sợ càng thêm kích thích cảm xúc hắn, chỉ có thể ở rất xa kia canh giữ, tìm cơ hội một chút tới gần hắn. Trữ Nhiễm thủy chung đầu đều đặt ở trên đầu gối, khóc thực thương tâm, thực tuyệt vọng, hắn cực lực muốn áp chế cái loại cảm giác này, áp chế cái loại xúc động muốn nhảy xuống. Loại cảm thụ đau lòng muốn chết này đã tra tấn hắn thật nhiều ngày, toàn dựa vào một chút ý chí duy nhất khống chế tâm tình của mình, ý niệm sống không bằng chết trong đầu lại càng thêm mãnh liệt.

Bác sĩ khai dược, hắn mỗi ngày đều có đúng hạn dùng, nhưng lại không thấy hiệu quả gì, hắn không nghĩ sẽ ích kỷ chấm dứt sinh mệnh chính mình, hắn không nghĩ sẽ làm cho Bình Hải khổ sở, nhưng cái loại cảm thụ này tựa như ma quỷ, tàn nhẫn cướp đoạt ý niệm sinh tồn của hắn.

Bình Hải đi bước một tới gần Trữ Nhiễm, cuối cùng đem thân thể run run ôm vào trong ngực, tâm tình khẩn trương mới dần bình tĩnh trở lại, toàn thân đều đổ ra một tầng mồ hôi lạnh: “Tiểu Nhiễm, ta biết ngươi tâm tình không tốt, muốn khóc liền khóc đi.”

Trữ Nhiễm gắt gao bắt lấy quần áo Bình Hải, áp chế tiếng khóc đau thương của chính mình, Bình Hải khe khẽ thở dài, ôm lấy thân hình gầy gò đi xuống lầu. Quản gia thấy một màn này đều cảm thấy lòng chua xót khó chịu, đi theo phía sau hai người cùng nhau trở về phòng bệnh. Lão quản gia nhìn đến bình thuốc trên bàn, đó là một loại thuốc trị trầm cảm. Bình Hải bảo quản gia từ trong bình lấy ra vài viên thuốc cấp Trữ Nhiễm uống xuống, sau đó hống hắn đi vào giấc ngủ, thẳng đến khi Trữ Nhiễm ngủ say, Bình Hải vì hắn chỉnh hảo góc chăn, mới tiếp đón quản gia ra khỏi phòng bệnh.

“Thiệu tiên sinh ở đâu?” Bình Hải giống như hạ quyết tâm rất lớn hỏi.

“Thiệu tiên sinh ở công ty, làm sao vậy?”

Bình Hải thở dài: “Phiền toái ngươi ở trong này chiếu cố hắn một chút, ta có việc muốn đi tìm Thiệu tiên sinh nói chuyện.”

“Yên tâm, ta sẽ chiếu cố tốt hắn.”

Trữ Nhiễm tình huống đã muốn càng ngày càng không xong, nếu tiếp tục đi xuống sớm muộn gì cũng có một ngày làm ra những chuyện đáng sợ. Cuối cùng Bình Hải vẫn là phát hiện chính mình thật sự không có năng lực chiếu cố tốt cho Trữ Nhiễm, cũng hoàn toàn vô pháp dung nhập đến trong long Trữ Nhiễm, trên thế giới này chỉ có một người có thể làm cho Trữ Nhiễm dựa vào, có thể làm cho Trữ Nhiễm cảm thấy có hi vọng, mặc kệ là yêu cũng tốt hận cũng tốt, ít nhất khi đối mặt với nam nhân kia, Trữ Nhiễm sẽ có động lực sinh tồn.

Thời điểm Bình Hải đến công ty Thiệu Khải Long, ngoài ý muốn đã thấy bảo vệ cùng bí thư hổn loạn thành một đám, mọi người ba chân bốn cẳng đem chủ tịch nâng vào trong xe, hỏi sau mới biết được Thiệu Khải Long trong khi đang họp lại đột nhiên hôn mê. Bình Hải không có thời gian hỏi nhiều nguyên nhân, đi theo mọi người trên xe cùng vào bệnh viện. Hai người kia tội gì muốn tra tấn lẫn nhau, đã gần nửa năm cả hai đều bị tra tấn mỏi mệt không chịu nổi, cứ tiếp tục như vậy khi nào mới dừng lại?

Thiệu Khải Long lần này không có hôn mê lâu, mở mắt ra nhìn thấy bệnh viện gắng gượng ngồi xuống, thở dài một hơi, Bình Hải thấy hắn tỉnh vội vàng đứng dậy đi tới.

“Thiệu tiên sinh, ngươi cuối cùng tỉnh.”

“Tiểu Hải? Ngươi như thế nào lại ở đây?”

“Tiểu Nhiễm hiện tại thật không tốt, ta nghĩ ngươi hẳn là đi xem hắn đi.”

Thiệu Khải Long mỏi mệt ngã vào trên giường, ánh mắt có chút ảm đạm không ánh sáng: “Hắn làm sao vậy?”

Bình Hải do dự thở dài một chút nói: “Bệnh rất nặng, hắn hiện tại thực cần ngươi.”

Thiệu Khải Long sửng sốt một chút: “Ngươi không phải cùng hắn……?”

“Mặc kệ là Lăng Nhiễm hay là Trữ Nhiễm, tâm hắn đều chỉ có một mình ngươi.” Bình Hải thở dài: “Thiệu tiên sinh, tuy rằng là hai cái linh hồn nhưng dù sao vẫn cùng là một thân thể, có lẽ sẽ có kỳ tích xuất hiện.” Đem người yêu của chính mình lần thứ hai chắp tay đưa cho người ta, Bình Hải không biết đã hạ bao nhiêu quyết tâm, nếu ta không thể mang cho hắn hạnh phúc, vì sao còn muốn trói buộc hắn, nam hài kia nhất định sẽ không thuộc về ta. Chuyện hiện tại duy nhất mình có thể làm chính là giúp hắn bảo vệ bí mật.

Thiệu Khải Long chậm rãi nhíu mày, tâm lý lặp lại suy nghĩ những lời này, một lát sau Thiệu Khải Long rút kim tiêm trên tay ra, rất nhanh ra khỏi phòng bệnh. Giống như ốc đảo trên sa mạc, mặc kệ đó có phải là ảo ảnh hay không, hắn đều cố gắng tranh thủ, có lẽ kỳ tích thật sự sẽ xuất hiện.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio