Xuân thủy bích cho thiên, họa thuyền nghe vũ miên. (Trời trong xanh như nước mùa xuân, trên thuyền nghe tiếng mưa rơi)
“Thiếu gia, hôm nay hoàng hôn thật là đẹp mắt, đẹp quá a!” Cô gái ngẩng đầu, nhìn về phía chân trời trời đỏ rực. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, tràn ngập ý cười.
Các nàng đến nơi đẹp như họa này, đã ba ngày. Hai ngày này, nàng và tiểu thư đều đến đây, nhìn mặt trời xuống núi, thưởng thức hồ nước lăn tăn gợn sóng. Mỗi khi đứng phía sau, nàng đều cảm thấy, hơi thở lạnh như băng trên người tiểu thư dần dần biến mất, nàng biết, tiểu thư thích nơi này, nói chính xác thì, tiểu thư thích nơi yên tĩnh và xinh đẹp.
Khóe miệng nam hài gợi lên, gương mặt lạnh như băng nhất thời bị ý cười trên khóe miệng che dấu, “Ân.” Là rất đẹp, nàng thích, đời trước nàng quá quen với cuộc sống giết chóc, đối với nàng mà nói, hết thảy trải qua ở hiện tại, đối với trước kia, đây giống như cảnh tượng trong mộng.
Không thể tin được hiện tại thế nhưng thành sự thật.
Híp đôi mắt lại, cảm thụ gió nhẹ quất vào hai mà. Nhẹ nhàng ôn nhu, giống như hai tay của mẫu thân tinh tế vuốt ve nàng. Thật lâu thật lâu trước kia, nàng cũng từng ảo tưởng rằng, cảm giác được mẫu thân vuốt ve là như thế nào, có phải thật ấm áp hay không?
Nhưng mà, đây cũng chỉ có thể là trong đêm khuya yên tĩnh, không có bất cứ nguy hiểm gì, chỉ trong thời gian vài giây, nàng mới nghĩ đến.
“Kế tiếp chúng ta nên làm gì đây? Nửa tháng này không ngừng đi, hai ngàn hai ngânphiếu đã chỉ còn lại một trăm hai, lại không tìm cách, sớm muộn gì cũng có một ngày chúng ta sẽ miệng ăn núi lỡ.” Thiếu nữ thanh tú nhỏ nhắn mềm mại lo lắng nói.
Nghe vậy, tiểu nam hài mở mắt lạnh, nhìn mặt hồ gợn sóng, câu môi cười nói: “Không vội.”
Thiếu nữ sửng sốt, không vội? Tiểu thư quả là một tiểu hài tử, đối với việc này đương nhiên không thèm để ý, nhưng mà, nếu hiện tại không nghĩ đường lui tốt, về sau nên đi đường như thế nào? Huống hồ nàng hiện tại là một nô tịch, nếu bị người tra được, nhất định sẽ dẫn đến rất nhiềuphiền toái.
“Tiểu thư… Thiếu gia, sắc trời không còn sớm, chúng ta nên…….” Chỉ Hâm ngẩng đầu nhìn thấy, mặt trời đã sớm không thấy, sắc trời dần dần trầm xuống, lập tức nói với Hàn Lăng. Còn nói chưa hết câu, đã bị một trận thanh âm đuổi giết chặn lại.
Một trung niên nam tử cả người đầy máu, trong lòng ôm một nam hài xấp xỉ tuổi của Hàn Lăng, bị hơn hai mươi nam nhân cầm đao đuổi theo.
“Giết bọn họ! Tuyệt đối không cho bọn họ thoát!” Đầu lĩnh của hai mươi mấy người đuổi theo nam nhân giơ đại đao với người phía sau hô.
Trung niên nam tử vẻ mặt kiên nghị, rõ ràng thân bị trọng thương, nhưng vẫn ôm chặt lấy nam hài trong lòng như cũ cố chạy đi. Mà nam hài trong lòng hắn, vẫn không có một tia e ngại, răng nanh gắt gao cắn môi.
“Hai tên nô lệ vừa mới mua này lại dám chạy trốn! Mau, bắt lấy bọn họ! Mau!”
Trong lúc nhất thời, bọn họ tạo ra động tĩnh lớn hấp dẫn tất cả mọi người trong đình nghỉ chân chú ý. Người sợphiền phức vội vàng rời đi. Người không sợ thì vậy quanh ở một bên xem náo nhiệt.
Nhất thời bốn phía vang lên tiếng nghị luận.
“Những người này không phải người trong nhà Lâm đại nhân sao? Làm sao lại ở bên đường kêu đánh kêu giết?”
“Người bị đuổi theo kia là quản gia của võ quán ở Tây thành, nam hài hắn ôm là tiểu thiếu gia cảu võ quán, không biết thời gian trước đã xảy ra chuyện gì, võ quán trong một đêm biến mất, quản gia và tiểu thiếu gia bị bán cho Lâm đại nhân làm nô lệ!”
“Thì ra là thế, có thể là bọn họ chịu không nổi nên trốn đi!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Có lẽ chính là như thế!”
“Đều làm nô lệ, nên nhận mệnh a! Bọn họ như thế nào còn chạy? Cũng khó trách Lâm đại nhân phái người bắt bọn họ!”
Trung niên nam tử bị thương và tiểu nam hà nghe được tiếng nghị luận bốn phía, nhất thời trên mặt là một mảnh lạnh lùng.
Thanh âm nghị luận liên tiếp. Không có một ai quan tâm tới một lớn một nhỏ bị thương. Có lẽ, ở trong mắt bọn họ, nô lệ là không cần đồng tình.
“Tiểu thư.” Chỉ Hâm sắc mặt tái nhợt như tờ giấy nhìn về phía Hàn Lăng, trong lúc nhất thời quên mất xưng hô của mình có vấn đề. Đáng sợ, những người đó trong tay là đao và kiếm cũng không có mắt a! Nếu vô tình làm bị thương nàng và tiểu thư thì làm sao bây giờ?
Hàn Lăng đôi mắt lạnh lẽo, tầm mắt lạnh như băng khóa trụ nam hài trong lòng trung niên nam tử. Đồng thời, nam hài thế nhưng quay đầu mặt không chút thay đổi nhìn về phía Hàn Lăng, tiếp theo bám vào người trung niên nam tử nói khẽ gì đó. Một màn này đều bị Hàn Lăng thu vào mắt, khóe miệng chậm rãi kéo lên, có ý tứ.
Đúng lúc này, trung niên nam tử thế nhưng ôm nam hài nhảy xuống hồ nước!
“Bọn họ nhảy sông tự sát!” Chỉ Hâm kinh hô! Đây là lần đầu tiên, nàng thấy có người ở trước mặt mình tự sát. Cảm giác hoảng sợ, không thể diễn tả bằng lời.
Bốn phía đều vang lên âm thanh hút không khí!
Người đuổi theo lập tức dùng đại đao khuấy khuấy nước. Hơn nữa ngày, trong hồ nước một chút động tĩnh cũng không có.
Mà trên mặt hồ đã có chút vết máu.
“Đã chết! Trên người nam nhân kia trúng hơn mười đao, tiểu thí hài mới bảy tám tuổi, nhảy xuống hồ, không chết đuối mới là lạ! Khẳng định đã chết!”
“Đi thôi! Đi thôi! Đừng ở chỗ này lãng phí thời gian, mau trở về bẩm báo cho Lâm đại nhân đi!”
“Chết tiệt, hai nô lệ gan lớn nhu vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, không lo làm tốt công việc trong phủ, trốn cái rắm! Chết là xứng đáng!”
Sắc trời ảm đạm, màu đen buông xuống.
Hai mươi mấy nam nhân hung thần ác sát hướng tới hồ nước mở miệng mắng to. Đợi hồi lâu, đều không thấy được người nổi lên, mắng cũng mắng mệt mỏi, liền đi hết toàn bộ.
Dân chúng vây quanh một bên thấy không có gì náo nhiệt để xem, cũng toàn bộ bỏ đi.
“Tiểu thư, chúng ta cũng đi thôi.” Chỉ Hâm thấy tất cả mọi người rời khỏi, đình nghỉ chân to như vậy chỉ còn lại hai người các nàng, hơn nữa chóp mũi còn tràn ngập mùi máu tươi gay mũi, có chút sợ hãi nói với Hàn Lăng.
Hàn Lăng từ ghế đá đứng lên, hai tay chắp sau lưng, nhìn về mặt hồ không gợn sóng, ý cười bên miệng ngày càng thâm, “Đợi chút.”
Chờ? Chờ cái gì? Trong đình nghỉ chân cũng còn người? Chỉ Hâm nghi hoặc nhìn Hàn Lăng.
Gió nhẹ nhàng thổi, tĩnh lặng không tiếng động.
Thời gian dần dần trôi đi. Ngay lúc kiên nhẫn của Chỉ Hâm biến mất vô tung vô ảnh, lúc muốn mở miệng, mặt hồ vốn bình tĩnh, thế nhưng lại nổi sóng lớn.
Sóng nước nhắm phía trong đình nghỉ chân, bắn tung tóe lên người Hàn Lăng và Chỉ Hâm!
“A! Tiểu thư cẩn thận!” Chỉ Hâm kinh hô một tiếng, thân thể hướng đến Hàn Lăng, ngăn sóng nước bắn lên người Hàn Lăng.
Hàn Lăng không sợ hãi cơn sóng, mắt lạnh nhìn về phía hai người nhảy ra từ trong sóng nước.
“Nha, bọn họ thế nào……” Không chết? Chỉ Hâm miệng há hốc nhìn trong đình nghỉ chân, trung niên nam tử và nam hài một thân chật vật, kinh ngạc nói.
Trung niên nam tử liếc nhìn Hàn Lăng, vốn có chút thả lỏng muốn tựa vào lan can nghỉ ngơi lập tức đứng thẳng thân thể, sát khí thật mạnh nhìn về phía Hàn Lăng, bọn họ thật vất vả mới trốn được, tuyệt đối không thể bị phát hiện bọn họ còn sống!
So với trung niên nam tử cảnh giác, nam hài nhìn thấy Hàn Lăng và Chỉ Hâm cũng không kinh ngạc, ngược lại thập phần bình tĩnh. “Trung thúc, không ngại.” Nam hài nhẹ giọng nói với trung niên nam tử.