Truyện: lãng quên hận thù.
Tác giả: bạch nhược.
Tôi lôi chị ta ra khỏi lớp chạy tới dãy tường bỏ hoang sau trường, mắt tôi híp lại hỏi “tìm tôi có chuyện gì?” một chân tôi chống vào tường còn lưng thì dựa vào nền tường đã ngả màu, đôi tay vòng qua nhau làm một tư thế theo kiểu đàn chị chính hiệu.
Tôi thấy chị ta vỗ tay ba cái sau đó...
Một lũ tóc xanh, mỏ đỏ, tóc lò xo đang bao quanh tôi, nhìn lũ này mà tôi thấy ớn lạnh quá 'khung kỉnh' rồi.
“Nhìn cái gì mà nhìn chưa thấy người đẹp bai giờ sao” một con nhỏ tóc rám vàng lên tiếng.
Tôi xùy cười nói mỉa “đẹp, đẹp như cô tiên, đẹp như...con điên ý“.
Con nhỏ đó định tát tôi thì bị Lê Mĩ Vân bắt được cánh tay quát “lui ra“.
Con nhỏ đó rấm rức vặn xéo tay trợn trừng mắt nhìn tôi, nhưng ánh mắt này... không đủ uy hiếp tôi.
Chị ta mò tay vào túi áo lấy ra chiếc iphone rồi khua khua cái màn hình đen thui trước mặt tôi, sau đó thấy chị ta mỉm cười, nhấn núi, iPhone tự động cho ra một video trong đó có...
Qua màn hình iphone khá lớn Trang bánh bèo hình như đang khóc, dường như rất đau, rất khổ sở, lòng tôi trầm xuống, trái tim đau đớn, lần đầu tiên tôi thấy bánh bèo khóc, khóc...rất thảm thiết, nó xé lòng của tôi thành nhiều mảnh, chơi với nhau lâu vậy rồi mà... bây giờ tôi làm liên lụy tới nó.
Tô đang rất tức giận mà khi tôi tức giận thì hậu quả thật lớn bọn chúng không muốn gánh cũng phải gánh tôi tính giật chiếc iphone nhưng rồi nó lại bị Lê Mĩ Vân giật lại cất vào trong túi áo, chị ta mỉm cười nói “muốn cứu con nhỏ này thì tao sẽ cho mày cơ hội chỉ có điều...“.
Tới đây chị ta ngừng một lúc rồi đua ngón tay lên vuốt ve khuân mặt tôi, thật kinh tởm, chị ta nói tiếp “ mày phải bị tao trói lại“.
Nói xong chị ta quay qua chỉ huy lũ đồng bọn “ trói nó lại“.
Tôi để mặc cho lũ đó trói lại, trong đầu thì đang xoay chuyển nghĩ cách.
Chị ta đưa tôi lên chiếc xe hơi màu đen, mặt tôi trầm xuống khi thấy trong xe là hai tên to con nhìn là biết người trong nghề được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Lê Mĩ Vân lên tiếng “đi thôi” nhưng có vẻ hai người này không nghe lời chị ta thì phải dường như đang chờ một ai đó ra lệnh và đúng như thế cái bộ đàm phát ra tiếng nhưng tôi không nghe thấy và giờ thì bắt đầu đi, đi được một lúc và điều tôi biết được bây giờ là tôi đang đi vào đường núi những hàng cây um tùm xanh đang đua nhau vươn lên lấy ánh sáng nhưng quãng đường núi này lại được xây, xe hơi có thể đi qua, chắc có lẽ ở đây có nhà.
Tới nơi, trước mắt tôi là căn biệt thự hiện đại màu đen truyền u ám trông giống căn nhà ma hơn là căn nhà cho người ở.
Bao quanh căn nhà chính là rừng và chỉ có rừng.
Một sự lo láng không hề nhỏ đang lan tỏa với tốc độ nhanh chóng trong lòng tôi, - trang bánh bèo sợ màu đen, liệu nó...
Nhìn khuân mặt Lê Mĩ Vân không vui có lẽ do bị khinh thường.
Và rồi Lê Mĩ Vân bị bỏ mặc ngoài cửa lớn.
Tôi được đưa qua các hành lang dài rồi cuối cùng dừng chân ở trước cửa một căn phòng.
“Vào đi” tiếng nói lạnh lùng vang từ căn phòng ra hai tên to con mặc áo đen ném tôi vào căn phòng đó, tôi ngã ra khá là đau đớn.
Một thứ gì đó đang ở trên đầu tôi nhưng thứ này...không đơn giản bởi tôi biêt nó là...súng.
Bị súng chĩa vào đầu thật không dễ chịu đó là cảm giác của tôi hiện tại. Chiếc súng di chuyển cũng là lúc tôi đứng lên nhìn vào mặt kẻ đang cầm súng.
Đây là một khuân mặt rất đẹp nhưng lại quá tà khí, đôi mắt hẹp dài đang nhướng lên nhìn tôi và đôi môi nhếch lên nhẹ hỏi một câu hỏi làm tôi chết sững “lâu rồi không gặp, thủ lĩnh bạc“.
Lòng tôi run lên và biết anh ta nhìn nhầm tôi thành em gái tôi bởi đây là một khuân mặt hoàn toàn xa lạ, tôi thốt lên “anh” đôi mắt tôi hình thành một rãnh thật sâu
Anh ta nói tiếp “tôi biết cô không dễ để mình ở thế bị động đến thế” rồi anh ta thu nòng súng lại.
Cùng lúc đó đôi tay tôi cũng từ trong sợi dây được tự do và đây chính là hiệu quả của việc tôi cầm chiếc kẹp tóc khi bị Lê Mĩ Vân trói lại.
Lòng tôi trầm xuống địch không động tôi cũng không động.
Trong không khí lại vang lên tiếng nói lạnh lùng mà mang đầy tà khí “cô thay đổi“.
Tôi nói lại “con người mà, ai cũng sẽ thay đổi thôi“.
“Trước kia cô sẽ xông vào cướp súng cho bằng được, cũng không cho phép ai có thể chĩa súng vào đầu cô, đúng chứ, vậy mà giờ cô có kiên nhẫn chờ thời cơ, đúng là trưởng thành thật rồi“.
“Liên quan quái gì tới anh” ánh mắt tôi đừng lại ở cây súng đang được anh ta quay quay trên tay.
“Cô biết hôm nay cô sẽ phải chết chứ“.
Tôi nở nụ cười thật tươi “cái danh thủ lĩnh bạc cũng không phải nói chơi, anh nên biết chứ” thế rồi chân tôi quẹt một đường cong hoàn hảo chiếc súng đáng nhẽ sẽ không rơi đâu, cũng chỉ tại anh ta quá chủ quan nên nó mới rơi, anh ta có né nhưng cũng chỉ là né được chân tôi thôi còn chiếc dao nhỏ ở chân tôi thì lại không, thế rồi chiếc súng đã văng ra cách tôi và anh ta khoảng mét, khoảng cách này đủ xa để không ai có thể chạm vào cái súng.
Anh ta trưng ra ánh mắt nghi hoặc, nói “cô như vầy không dễ thương chút nào, lâu rồi dễ thương hơn“.
Cái tên này thời khắc sinh tử mà còn đùa được tôi đen mặt.
“Nhưng thú vị hơn trước kia nhiều” không bkết khánh quen biết kẻ giở hơi này như thế nào.
“Nên tôi tha cho cô một con đường sống, chỉ cần chạy ra được khỏi căn biệt thự này thì chúng ta là người dưng, chuyện đàn em tôi chết cũng sẽ được bỏ qua”
Theo cách nói này của anh ta thì anh ta có vẻ là người tùy tâm sở dục.
“Hừ” hừ lạnh một cái tôi chồm tới cái súng nhưng bên cạnh đó anh ta cũng nhảy tới gần cây súng, may quá tôi giờ là người giữ súng trong tay, tôi nhếch môi chĩa súng vào đầu anh ta.
Tôi nói “tôi sẽ không giết người, nhưng phải nhờ anh vậy, nếu anh không hợp tác thì...lãnh hậu quả, nên biết súng chỉ có đạn không có mắt” thế rồi tôi vừa cầm cổ áo anh ta lôi đi vừa giữ nguyên cây súng trên đầu anh ta, tôi không nhìn thây được mắt anh ta lóe sáng, môi nhếch lên một nụ cười thú vị như khi tìm được con mồi của mình.
Tôi nghênh ngang qua lại trước mặt lũ người áo đen được tôi xem là vệ sĩ của anh ta, nhìn bọn chúng như ngáp phải ruồi mà thấy thương.
Khi sắp ra tới nơi tôi nói “bạn tôi đâu“.
Anh ta ngả ngớn đáp “tôi tưởng cô quên bạn mình rồi chứ, mà bạn của cô...“.
Tôi thấy anh ta cứ ấp úng liền nóng mặt dí mạnh cây súng vào đầu anh ta hơn nữa, thấy vậy mặt anh ta liền trầm xuống nói “làm người phải thấy được điểm dừng nếu không sẽ rất thảm“.
Tôi nghe anh ta nói vậy mà ngẩn người, tôi không biết anh ta là ai và nguy hiểm thế nào, nhưng chẳng phải anh ta cũng đang chạm tới điểm dừng của tôi hay sao vậy mà còn dạy đời tôi, tôi nói mỉa “anh cũng đang chạm tới điểm dừng của tôi đấy“.
Khuân mặt anh ta biến đổi một cách nhanh chóng từ trầm sang tươi cười vui vẻ nhưng đâu đó trong ngôi nhà u ám này tôi vẫn thấy được luồng khí bóng đêm phát ra từ anh ta, mà khí này phải trải qua bao nhiêu cuộc diết chóc mới có được, nó là gì? Chính là sát khí, anh ta động sát khí với tôi.