Đó là bốn năm về trước, dù sao họ cũng đã có được khoảng ký ức vui vẻ, những chuyện xảy ra sau đó đều khiến anh không thể nào ngờ đươc, thậm chí cho đến tận lúc này anh cũng không biết rốt cuộc mình sai ở đâu.
Quan Nhã Dương nghiêng đầu ngắm nhìn khuôn mặt như trăng giữa đêm rằm của Nguyên Phi Ngư, thực sự đã rất muốn hỏi cô khi ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh không sao mở miệng được, trông thấy bộ dạng của cô gặp ác mộng, dáng vẻ yếu ớt như hoa băng của cô, chỉ cần chạm vào sẽ vỡ, anh sợ rằng cô sẽ vỡ, cho nên anh lựa chọn là không chạm vào nữa, nhu thế chí ít cũng có thể để cô vẹn nguyên ở bên anh thế này.
Không gian tĩnh lặng, Nguyên Phi Ngư lặng lặng chìm đắm trong suy tư của mình, rồi lại quay sang Quan Nhã Dương lay lay anh, khẽ gọi tên: “Quan Nhã Dương…”
“Sao vậy?”. Ngay từ đầu Quan Nhã Dương đã cảm thấy Nguyên Phi Ngư có gì đó là lạ, hình như chủ động muốn gần gũi anh, mặc dù vì chuyện đó khiến anh cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhưng cũng đồng thời không thể nào bỏ qua ánh mắt như đang muốn lẩn tránh của cô, cho nên tâm trạng mới hoàn toàn không thấy thoải mái, “Nguyên Phi Ngư, em muốn nói gì phải không?”.
Nguyên Phi Ngư lặng lẽ gật đầu, sau đó bất ngờ hành động. Cô dè dặt động đậy bên chân bị thương, bước xuống khỏ sofa, sau đó nhảy lên đùi Quan Nhã Dương, ánh mắt cháy bỏng như lửa đốt lại pha chút xấu hổ nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói lo lắng, khe khẽ run rẩy hỏi: “Đêm nay Hiểu Bách không ở nhà, anh có thể ở lại cùng em không? Làm xong chuyện hôm qua… làm xong…”
Quan Nhã Dương thở một hơi dài, rõ ràng không tin vào tai mình nữa, thực sự không thể tin nổi, liền nhìn cô: “Em nói cái gì?”.
Nghĩ đến hành động hôm qua khi mình muốn cô, cô còn một mực giữ thái độ kiên quyết, cứ như đang phải đối mặt với yêu râu xanh, cuối cùng còn khóc toáng lên, khiến anh cho đến tận giờ vẫn cảm thấy áy náy hổ thẹn, hôm nay còn cố tình giữ khoảng cách với cô, nghĩ rằng cô vẫn đang đề phòng mình, không ngờ chính cô lại chủ động yêu cầu tiếp tục.
Rốt cuộc là chuyện gì đây?
“Nguyên Phi Ngư, em biết mình đang nói gì không?”.
Anh nhắc nhở cô, giơ hai tay ra ôm cô sát gần mình, rồi lại đặt lên sofa, cô mặc bộ đồ ở nhà màu xanh nước biển, chất vải rất mỏng, nên khi ngồi lên đùi anh, anh thậm chí có thể cảm nhận được luồng nhiệt từ cơ thể cô đang tỏa ra, đường cong yêu kiều trên cơ thể cô, lại thêm những lời nói vô cùng kích thích của cô, cơ hồ lập tức khơi dậy dục vọng trong anh.
Anh lại di chuyển sang bên, mắt vẫn giả bộ xem ti vi, “Em muốn chơi với lửa, anh sẽ chiều em, nhưng hôm nay không được, chân em bị thương.”
Nguyên Phi Ngư không phải người dễ dàng từ bỏ, lại dựa sát vào người anh, “Anh có mắc hội chứng yêu chân không?”.
“Không.” Quan Nhã Dương bị câu hỏi của cô làm cho rối mù.
“Vậy chân em bị thương, thì có liên quan gì?”.
Cô vẫn quyết không từ bỏ, lại lần nữa trèo lên đùi anh, hơn nữa còn bắt đầu cởi cúc áo anh, hai tay tuy khẽ run rẩy, nhưng lại kiên định khác thường, cởi được một chiếc cúc lại hít thở thật sâu, khi cô cảm thấy phần dưới căng cứng, khuôn mặt không kiềm chế được mà đỏ bừng, răng cắn chặt xuống môi dưới, đôi mắt khép hờ, đưa tay vuốt ve phần ngực đang lộ ra của anh.
“Đợi chút.” Giọng anh khàn khàn, nắm lấy bàn tay đang khơi dậy dục vọng trong anh, cố gắng duy trì lý trí, nhưng toàn thân đã nóng như lửa đốt, hơi thở thêm gấp gáp, “Em thật sự muốn không? Anh chưa chuẩn bị bao cao su.”
Cô choàng mở mắt, khẽ gật gật đầu, đôi môi hồng run rẩy chủ động hôn lên môi anh.
Tình dục của ngày hôm qua vốn tích lũy trong con tim không thể giải tỏa, chẳng có nơi nào phát tiết, khiến anh làm sao kiềm chế được cái đụng chạm như thế này, vì thế liền bế cô lên, đi vào phòng ngủ, đè chặt cô xuống giường.
Những thứ của ngày hôm qua, cho đến hôm nay đã được tiến hành thuận lợi hơn nhiều, lại thêm co chủ động phối hợp, chỉ một loáng sau, cả hai đã lõa lồ cuốn chặt lấy nhau trên giường, yêu nhau bao nhiêu năm, nên anh cũng biết rõ từng đường cong trên cơ thể, cũng từng tưởng tượng qua vô số lần, nhưng đến khi thực sự trải nghiệm, cảm giác tuyệt vời lại khiến anh không thể nào kiềm chế được hơi thở gấp. Cơ thể cô chưa từng trải qua chuyện này nên thật ngọt ngào, anh nghe thấy cô khẽ rên đau, anh lại nhẹ nhàng điều chỉnh chậm lại… Đợi đến khi thực sự hòa vào nhau, anh phủ phục người vùi mặt vào hõm cổ cô, ngẩng đầu khẽ hôn lên vành tai, rồi dè dặt dò hỏi như đứa trẻ: “Phi Ngư, chúng ta hãy quên đi mọi chuyện trước đây, bắt đầu lại từ đầu được không?”.
Đắm chìm trong cảm giác say mê, Nguyên Phi Ngư nghe thấy lời anh, rất muốn gật đầu, nhưng cuối cùng cũng lại im lặng không làm gì, chỉ khi cảm giác khoái lạc mơ hồ đã đạt đến cao trào, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống.
Cô nhớ anh từng nói rằng: “Phi Ngư, có đôi vây dài tựa như đôi cánh, đó cũng chính là chiếc vây, đừng hòng có thể bơi ra được biển lớn, cho nên em phải ngoan ngoãn ở bên cạnh anh đi.” Anh so mình với biển lớn của cô, hơn nữa những năm qua cũng luôn là như thế, bất luận có bao nhiêu lần cô muốn rời đi, bao nhiêu lần làm anh tổn thương, nhưng anh vẫn ở yên đó, dù thi thoảng có dâng trào những con sóng cũng chỉ do mong cô sớm quay trở về. Nhưng, anh lại không hề biết rằng, anh trong lòng cô, là mặt trời, cô hướng về phía anh, nhưng không cách nào chạm vào anh được, khoảng cách giữa họ là cách nhau cả mặt biển mênh mông, tựa như chân trời góc bể, khiến người ta càng thêm tuyệt vọng.
Cùng lúc đó, trong một nhà hàng truyền thống ở thành phố Takinoue tại Hokkaido Nhật Bản, Tô Hiểu Bách đang ngồi dựa lưng vào cửa ngắm sao trên trời, mái tóc đen láy bị gió khẽ thổi bay, hiện ra khuôn mặt tuấn tú điển trai, sắc mặt cậu rất nặng nề, ánh mắt xa xăm, chẳng biết đang nghĩ gì nữa.
Tần Lạc dè dặt đi về phía cậu, đứng ở phía sau cậu hồi lâu cũng chẳng dám động đậy, có điều khi nhìn nghiêng cậu như thế này, cô chợt đờ đẫn. Cậu quá đẹp, bất luận nhìn từ góc độ nào, đều hoàn mỹ tựa như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc băng, cho dù nhìn vào thời điểm nào cũng khiến con tim cô loạn nhịp rất lâu, từ nhỏ cô đã có lòng yêu mến vẻ đẹp, nhưng kể từ năm mười tám tuổi khi gặp cậu, cô cảm thấy trái tim mình mang trong người dường như không còn thuộc về mình nữa, hằng ngày hằng đêm, lúc nào cũng nghĩ cách để đến nhà Nguyên Phi Ngư thăm câu, làm sao để đối tốt với cậu, làm sao để cậu vui, làm sao để cậu cười, dù giờ đã hai mươi sáu tuổi đầu, nhưng cô vẫn cảm thấy mình yêu cậu đến phát điên đến nơi.
Từng phút từng giây cứ lặng lẽ trôi, qua mười mấy phút, cuối cùng cô cũng không chịu đựng được cảnh tĩnh lặng như thế này, khẽ ho một tiếng, chủ động mở miệng nói với cậu: “Hiểu Bách… hay là, chúng ta đi dạo được không? Chẳng phải hôm qua em nói muốn đến quán rượu ở Takinoue sao, thử nếm trải cuộc sống đêm ở đây một lần xem sao? Giờ chúng ta đi được không?”.
Tô Hiểu Bách ngoái đầu lại, nhưng chẳng trả lời Tần Lạc, nhìn chằm chằm vào cô rất lâu rồi lạnh lùng hỏi: “Chị Tần Lạc, chuyện Quan Nhã Dương về thành phố S, chị đã sớm biết rồi phải không?”.
“Biết… biết…”. Tần Lạc bị ánh nhìn của cậu làm cho bối rối, giống như đứa trẻ lúng túng khi làm sai chuyện gì, gật gật đầu, cô biết Tô Hiểu Bách ghét Quan Nhã Dương, nhưng không biết là cậu có đang giận hay không?
“À, vậy chị em nhất định cũng biết. Hóa ra mọi người đều biết cả rồi…”, Tô Hiểu Bách ngước mắt nhìn trời, vừa nói vừa nhếch khóe miệng mỉm cười, nụ cười trông cực kỳ bình thường không có gì khác lạ, nhưng nếu nhìn kỹ, chắc chắn sẽ thấy ánh mắt cậu dường như đang toát ra ánh lửa, sau đó lại cúi đầu nhìn Tần Lạc, cũng không biết có phải đang cố tình do thám cô hay không, mà giọng khe khẽ đến mức chán nản, “Lần trước, anh ta đưa chị em đến bệnh viện, hơn nữa anh ra còn trả tiền viện phí, giờ nghĩ lại, anh ta cũng rất tốt.”
Tần Lạc thấy Tô Hiểu Bách cười, cho rằng cậu thực sự đã suy nghĩ thông suốt rồi, không còn ghét Quan Nhã Dương nữa, mới nhẹ nhõm thở phào một một hơi khoan khoái, mỉm cười rồi cúi đầu phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, Quan Nhã Dương là người tốt, giờ anh ta có thể sánh ngang với kim cương Vương Lão Ngũ nổi tiếng nhất thành phố.”
“Ừm, nói như thế, nếu chị em có thể ở bên cạnh anh ta thì cũng rất tốt.” Tô Hiểu Bách lại cười.
“Đương nhiên, hơn nữa chị biết Nguyên Phi Ngư cũng rất yêu Quan Nhã Dương nữa…”. Tần Lạc trước nay nói gì cũng chẳng có ác ý, nhìn thấy Tô Hiểu Bách cười càng khiến đầu óc rối loạn mờ mịt, căn bản nói còn nhanh hơn nghĩ, “Để giúp đỡ cho hai người họ, chị đã gửi chìa khóa nhà đến công ty của Quan Nhã Dương rồi…”.
Tô Hiểu Bách đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tần Lạc, bao trùm trong ánh mắt là một mảng đen tối đáng sợ. Tần Lạc chợt thót tim, lo lắng vội vã lùi về sau hai bước, nhưng thấy anh mắt Tô Hiểu Bách dần trở nên mềm yếu hiền hòa, khóe miệng lại toét ra nở nụ cười, ngay sau đó đứng bật dậy, từng bước từng bước áp sát cô, cô cũng theo đó lùi từng bước từng bước một, lùi cho đến khi lọt vào góc ban công, không còn đường thoái lui, sau đó cảm giác như cả cơ thể đổ nhào về trước, Tô Hiểu Bách đã vòng tay kéo chặt eo cô.
“Tần Lạc...”. Tô Hiểu Bách nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoảng sợ của Tần Lạc, cười như điên dại, nụ cười như mê hoặc khiến người khác chấn động, khiến người khác không có sức phản kháng, “Tôi không muốn gọi cô là chị Tần Lạc nữa, từ nay về sau, tôi có thể gọi cô là Tần Lạc không?”.
Trừ nụ hôn sau khi say ở quán rượu ra, trước nay Tần Lạc chưa từng gần gũi cậu như thế, chỉ cảm thấy đầu óc mình lúc này đã hoàn toàn trống rỗng, cảm giác hạnh phúc muốn ngất đi, căn bản không biết nên phản ứng như thế nào, rồi cô mở mắt tròn to nhìn khuôn mặt của Tô Hiểu Bách trước mặt mình, đôi môi của cô đã được một nụ hôn mềm mại bịt kín.