"Bẩm báo thái tử điện hạ, Trấn Nam tướng quân đã tới. Đang ở cửa đợi gặp."
"Ừ, ta biết rồi." Ngụy Thừa Bình thu liễm tâm tình, ánh mắt trên mặt biến đổi, nhất thời lại chuyển thành kẻ quý trọng người hiền vừa rồi, bộ dáng ân cần bình dị dễ gần, đủ để cho bất luận kẻ nào sau khi chứng kiến sắc mặt hắn, cũng có thể dâng lên một loại cảm giác ấm áp như gió mùa xuân. Chỉ nhìn vẻ mặt Ngụy Thừa Bình, có vẻ như bây giờ vị Bắc Ngụy thái tử này bất cứ lúc nào cũng có thể cùng người dốc hết tấm lòng nói chuyện với nhau.
Ngụy Thừa Bình bắt đầu bước đi nhanh, hướng về cửa cung thái tử nghênh đón.
Sáng sớm, đại suất ca Lăng Thiên ra vẻ rất nhàn nhã, lười biếng đi ra cửa phòng, lại còn ngửa mặt nhìn trời ngáp dài một cái.
Trong tiểu viện, Tiết Lãnh vẫn tay ôm trường kiếm, tà tà dựa trên cây bồ đào, hai mắt nhắm lại, tựa hồ đang ngủ gật.
Buổi tối ngày hôm qua, Tiết Lãnh bị Lăng Thiên "chơi xỏ" một hồi với "ba mảnh ngói" gây nên một hồi huyết chiến, gần như làm cho Tiết Lãnh cả tâm lực, thể lực, nội lực ba cái hoàn toàn tiêu hao, một người thân lọt vòng vây, đối mặt với nhiều cao thủ vây công, cảm giác kinh khủng bất cứ lúc nào đều có thể tử vong khiến cho Tiết Lãnh cho tới bây giờ vẫn còn chút sợ hãi trong lòng.
Thật vất vả trở lại tiểu viện của Lăng Thiên, Tiết Lãnh đã sức cùng lực kiệt. May có Tiết Phi tương trợ hắn vận hành nội lực nhiều canh giờ rồi, khôi phục chân nguyên, Tiết Lãnh mới thoáng khôi phục được một chút, nhưng cho tới bây giờ vẫn thấy hơi uể oải.
"Ồ, Tiết Lãnh đại ca, ngươi thức dậy thật sớm đó." Lăng Thiên ngáp dài, vươn vai hướng Tiết Lãnh đi đến. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
"Ưm." Tiết Lãnh mở mắt nhìn hắn một cái, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Tiết Lãnh trong lòng cũng có chút kỳ quái về thế lực của Lăng gia, sáng sớm hôm nay Tiết Phi ra ngoài đi dạo qua một vòng. Sau khi trở về nói cả Thừa Thiên thành gần như bị Dương gia lục soát qua, ngay cả vài tên đại quan triều đình cũng không ngoại lệ, nhưng Lăng gia dĩ nhiên yên lặng như thường, dường như hoàn toàn không biết gì cả!
Điều này làm cho Tiết Lãnh có chút kinh ngạc hẳn lên, mặc dù chính hắn cũng không cho rằng chuyện Nam Cung Nhạc bị giết này là do Lăng gia làm, nhưng biểu hiện của Lăng gia cùng Dương gia là kẻ đối lập lớn nhất, hiềm nghi đối với Lăng gia đáng lẽ lớn nhất mới đúng, nhưng tại sao Dương gia tìm tòi mà lại bỏ sót Lăng gia?
Có tiếng cửa mở ra, Ngọc Băng Nhan trang điểm chỉnh tề đi ra, chứng kiến Lăng Thiên đã ở trong sân, cặp mắt tuyệt mỹ ánh lên niềm hạnh phúc. Có thể sau khi rời giường đầu tiên mắt thấy chính là hắn, là người mà mình quan tâm, loại cảm giác ấm áp này làm cho Ngọc Băng Nhan thỏa mãn, hết sức hạnh phúc!
"Ha ha, "thu thủy vi thần ngọc vi cốt, phù dong như diện liễu như mi", muội tử. Ngươi hôm nay quên lau phấn dịch dung rồi, vẻ đẹp tỏa ra bốn phía rồi." Lăng Thiên nhìn khuôn mặt "ngăm đen" Ngọc Băng Nhan, nói.
"Hả? Thật vậy sao?" Ngọc Băng Nhan thất kinh, chẳng lẽ..?? Vội vàng xoay vòng eo thon nhỏ, quay người hướng bên trong phòng chạy đi. Chạy được một nửa mới hồi phục tinh thần, dừng bước xoay người lại, tức giận nói: "Thiên ca gạt người, ta vừa rồi mới bôi phấn dịch dung xong mà…"
Lăng Thiên như cười như không nói: "Muội tử, thì ra ngươi dịch dung một ngày một lần hả? Có phải hay không mỗi ngày khi ngủ đều phải tẩy trang? Nếu nói vậy, để xem trộm hình dáng muội tử, tiểu huynh đây không ngại phải mất công một phen.."
Ngọc Băng Nhan che miệng cười khẽ: "Không nói cho đại phôi đản ngươi đâu."
Lăng Thiên cười ha ha, đang định trêu chọc nàng vài câu thì một tiểu nha hoàn từ xa xa lại gần: "Công tử, lão phu nhân thỉnh người qua gặp một chuyế
Lăng Thiên lên tiếng, nhìn Ngọc Băng Nhan nói: "Nhan nhi của huynh đừng chạy loạn, một hồi ca ca ta trở về dạy ngươi vẽ tranh."
Ngọc Băng Nhan "Ưm" một tiếng, trên mặt hiện ra nụ cười vui sướng.
Đầu heo, bổn tiểu thư ngay từ đầu đến gần ngươi quả thật là vì theo ngươi học vẽ tranh, nhưng là bây giờ đã không đúng nữa rồi, bây giờ chỉ cần mỗi ngày mỗi khắc lúc nào cũng có thể nhìn thấy ngươi, như vậy cũng đã đủ rồi. Vẽ hay không vẽ cũng đã không còn quan trọng rồi. Chỉ cần ngươi ở nhà, ta sẽ không đi ra ngoài a. Chỉ vì.....thời gian của ta thật sự đã không còn nhiều, có thể nhìn ngươi nhiều hơn một chút đó coi như đã là hưởng thụ hạnh phúc rồi!
Ngọc Băng Nhan nhìn bóng lưng Lăng Thiên, khóe miệng lộ ra nụ cười động lòng người, đáy mắt lại nổi lên lệ quang chua xót....
"Nam Cung Nhạc là ngươi phái người giết sao?" Lăng lão phu nhân sau khi nhìn thấy Lăng Thiên, chuyện thứ nhất chính là hỏi thẳng những lời này!
Lăng lão phu nhân tinh thần tốt lắm, hồng quang đầy mặt. Mười năm qua cứ cách một đoạn thời gian, Lăng Thiên liền dùng tiên thiên nội lực của mình mà vì lão gia tử, lão phu nhân cùng phụ thân mẫu thân, Tần đại tiên sinh đám người điều trị một lần thân thể (đương nhiên, gia gia, cha, mẹ bọn họ đều là dưới tình hình không biết mà tiến hành, điểm này không thể không bội phục lão gia tử cùng Lăng Khiếu, toàn người thần kinh không nhạy, dĩ nhiên không phát hiện được gì. Về phần Sở Đình phu nhân, nàng quả thật một chút võ công cũng không có, cho nên càng không biết gì hết, mấy vị lão nhân gia mặc dù tuổi dần dần cao, thân thể ngược lại càng ngày càng cường tráng, có sống thêm hai ba mươi năm nữa cũng không thành vấn đề.
Lăng Thiên ha ha cười: "Nãi nãi, cháu thật hoài nghi người mỗi lúc mỗi khắc đều ẩn thân đi theo phía sau cháu đó, như thế nào chuyện tốt của cháu người toàn bộ đều biết hết?"
"Hừ hừ, tiểu quỷ đầu, cũng không biết ngươi đi theo người nào học, một bụng tâm địa gian trá, đầu óc âm mưu quỷ kế! Lão nhân gia ta còn đang kì quái đây, gia gia ngươi lẫn phụ thân ngươi rốt cuộc đều là những người thẳng thắn cương trực. Lăng gia cả mấy đời trước cũng không xuất hiện qua nhân vật trí tuệ siêu quần nào, như thế nào tới đời ngươi, ngang trời xuất thế một tên quái thai như vậy?" Lăng lão phu nhân cười mắng.
"Nãi nãi, người nói vậy là oan uổng cho cháu rồi!" Lăng Thiên đi tới phía sau Lăng lão phu nhân, vì Lăng lão phu nhân nhẹ nhàng đấm bóp bả vai chăm sóc, động tác nhẹ nhàng chậm chạp vừa phải, lực đạo nặng nhẹ khống chế tự nhiên.
Lăng lão phu nhân rất thoải mái, nói: "Bất quá từ sau lúc khám phá ra tiểu tử ngươi, nãi nãi cuối cùng có thể thoải mái một ít rồi. Mấy năm nay, thật mệt! Ôi, thật khó có thể trông cậy vào gia gia ngươi và cha ngươi!"
Lăng Thiên cười nói: "Gia gia, phụ thân tính tình thật thà, như thế sao lại không phải là nam nhân tốt được! Ai nào từng dám nghi ngờ ánh mắt của nãi nãi?! Mà đại gia nghiệp của Lăng gia, nhiều năm qua như vậy lại toàn bộ đều dựa vào nãi nãi một mình vất vả, đích xác cũng là rất khổ cực rồi, hết lần này tới lần khác gia gia cùng phụ thân có thể giúp thì cũng rất ít, mà cũng chỉ khiến càng tăng thêm gánh nặng cho nãi nãi thôi. Bất quá nãi nãi người không cần phải vất vả lao tâm lao lực nữa. Làm người không thể lo toan tất cả mọi việc mãi được."
Lăng gia nhìn uy phong vậy thôi, kì thực nguy cơ tứ phía, Lăng lão phu nhân vì để cho Lăng gia tại Thừa Thiên có sức ảnh hưởng lớn hơn, không tiếc dùng hết tâm cơ. Đem hết thủ đoạn, khiến Lăng gia trở thành một trong bát đại thế gia, cả trong lẫn ngoài cơ hồ tất cả đều là một tay Lăng lão phu nhân xử lý. Nhiều năm như vậy, đích xác là có chút tâm tư lao lực cùng mệt mỏi.
Nghe tôn tử thân thiết nói, Lăng lão phu nhân thỏa mãn thở dài: "Ngươi biết là tốt rồi; ôi, gia gia ngươi cùng phụ thân ngươi đâu chỉ là không giúp được mà còn…? Đúng là hai tên đầu gỗ mà…"
Lăng lão phu nhân lắc lắc đầu: " Vốn mẫu thân ngươi Đình nhi là người đủ thông minh, suy nghĩ cũng phi thường chu đáo, là ta gắng sức bồi dưỡng người để nối nghiệp. Nếu không có ngươi xuất hiện, Lăng gia chỉ sợ lại muốn quay về lối cũ, phụ nữ làm chủ trong nhà."
Lăng Thiên "Ha" Một tiếng bật cười. " Đường xưa? Nãi nãi, chẳng lẽ trước kia của Lăng gia đều là nữ lưu làm chủ sao?"
"Hừ!" Lăng lão phu nhân nhíu mày "Không sai, lúc trước trở thành một trong bát đại thế gia, cơ bản là do những nữ tử yếu đuối chúng ta chống giữ Lăng gia. Tại Lăng gia này tựa hồ đã là một loại truyền thống!" Tiếp theo, Lăng lão phu nhân trên mặt thoáng nổi lên đỏ ửng, tựa hồ có chút không có ý tứ nói: "Ngươi nhân tiện nhìn gia gia ngươi bây giờ, và nãi nãi ta xem? Xem một chút phụ thân ngươi, và mẫu thân ngươi luôn? Nói cho ngươi biết. Trước hai người bọn hắn, liên tiếp mấy đời trước, đều chỉ cưới một thê tử! Loại đàn ông thật thà của Lăng gia này có "truyền thống tốt đẹp" nhất đều là được vợ quản lý nghiêm."
Lăng Thiên trợn mắt há hốc mồm, hai tay đang thay lão phu nhân đấm vai cũng không tự chủ được ngừng lại. Tuyệt đối không nghĩ tới Lăng gia dĩ nhiên lại có một cái truyền thống vinh quang như thế! Một hồi lâu, mới bộc phát ra một trận cười to, cười đến nỗi ngay cả nước mắt cũng suýt chảy.
Lăng gia liệt tổ liệt tông, các người thật sự là.... Khổ cho các người quá!
"Cười cái gì? Ngươi nếu là không có bản lãnh thật sự, là một kẻ ngốc thì sẽ tìm một người vợ về đè đầu ngươi!" Lăng lão phu nhân thở dài nói.
Lăng Thiên cười rung cả người. Thật vất vả mới mạnh mẽ kìm lại, "Nãi nãi, điểm này người cứ yên tâm đi! Lăng Thiên ta nếu là ngay cả thê thiếp của mình cũng không quản được, vậy tốt hơn hết là mua khối đậu hủ đập đầu tự sát cho rồi!"
Lăng lão phu nhân giận dữ, nhéo cái lỗ tai hắn: "Ý của ngươi không phải là nói, gia gia ngươi cùng phụ thân ngươi sớm hẳn là mua khối đậu hủ mà đập đầu à? Hừ!"
Lăng Thiên nhe răng nhếch miệng, không ngớt lời xin tha: "Nãi nãi, ách. Nhè nhẹ tay chút. Ý của cháu là nói bây giờ những nữ nhân anh hùng hào kiệt như nãi nãi người cùng mẫu thân gần như đã không còn. Cháu có bản lãnh đi đâu mà tìm được nữ hài tử như vậy hả, lại nói là gia gia cùng phụ thân có phúc thật. Cháu đây chỉ mong tìm một tổ ấm chăn êm là thỏa mãn rồi. Hơn nữa, gia gia cùng phụ thân như thế nào có thể tính là nam nhân không có bản lãnh chứ, nhiều nhất chỉ là về đến nhà mới không có bản lãnh thôi?!"
"Nói vậy còn coi được!" Lăng lão phu nhân hài lòng mà buông cái lỗ tai hắn ra, ngồi xuống.
"Ha ha, nãi nãi, cháu còn tưởng rằng tổ huấn Lăng gia quy định con cháu chỉ có thể được phép cưới một vợ, hóa ra không phải vậy. " Lăng Thiên cười hi hi nói.
"Hừ, chỉ cần ngươi quản được vợ ngươi, thì ngươi có tìm một trăm người cũng không ai nói ngươi. Chỉ cần thân thể ngươi chịu được, lão nhân gia ta sẽ ngồi chờ ôm chắt." Lăng lão phu nhân suy nghĩ chút rồi nói.
Lăng Thiên ha ha cười. Ta không có khả năng lăng nhăng như vậy đâu.
"Bất quá, lần này giết chết Nam Cung Nhạc, mặc dù hơi lỗ mãng chút, nhưng ngược lại thật sự là một cái động tác lớn." Nhàn thoại trò chuyện xong, Lăng lão phu nhân muốn nói về chánh đề.
Lăng Thiên mỉm cười, " Nãi nãi cũng cho rằng đây là một cái động tác lớn sao?"
"Tiểu quỷ đầu, không nên xem thường nãi nãi, ngươi về điểm tâm địa gian xảo này, ta sao lại nhìn không ra chứ?" Lăng lão phu nhân có chút giận dữ vỗ hắn một chút, "Nam Cung tam tử Nam Cung Nhạc chỉ là một tên ăn chơi trác táng, hơn nữa là ở trong Nam Cung thế gia, cũng chỉ là một nhân vật không trọng yếu, người như vậy, vốn là cho dù chết một trăm lần, cũng tuyệt không xảy ra đại sự. Nhưng vấn đề là lúc thời cơ ngươi chọn ra tay, quả là đánh rắn bảy tấc, đùng là rất hiểm. Không sớm không muộn, vừa lúc thích hợp, lại dấy lên một phen sóng gió lớn."
Lăng Thiên sắc mặt cười đùa ngưng trọng lên, không nghĩ tới nãi nãi chỉ là nghe nói tin Nam Cung Nhạc chết, thì đã chỉ ra một phần trọng yếu trong kế hoạch của hắn! Quả nhiên là người già thành tinh, quả thật bất phàm!
"Nam Cung Nhạc chết dưới sự bảo vệ của Dương gia, thời điểm lại rất đúng dịp sau khi cùng Dương gia đính hôn, nếu là lúc bình thường, Dương gia cùng Nam Cung gia cũng sẽ không làm ầm ĩ quá lớn, Dương gia lại còn tại Thừa Thiên làm ra chút động tác che mắt, chuyện này cũng sẽ trôi qua. Nhưng vấn đề là lúc bây giờ, cái chủ ý này của tiểu tử ngươi thật sự là rất âm hiểm, tính toán đúng thời cơ liên quan đến cả đại cục của thiên hạ, tuy vậy cũng vô tình khiến cho Nam Cung Nhạc sau khi chết bỗng "thành danh", trở thành nhân vật mấu chốt của cả đại lục."
Quyển : Lăng Thiên Công Tử