Nếu như là những chuyện kia là do Diệp Khinh Trần làm thì hắn cũng không khó chịu như vậy. Vấn đề là tất cả mọi chuyện này Diệp Khinh Trần hoàn toàn không hiểu rõ chút gì lại bị người khác thiên ân vạn tạ hết sức tôn sùng vậy! Tuy là da mặt Diệp Khinh Trần được mài vài chục năm thật dày cũng không được vừa đỏ vừa nóng! Cảm giác còn muốn đầu óc choáng váng hơn so với uống hai hũ lớn 'Anh Hùng Huyết'! Nghe nói lão phu nhân buổi tối còn muốn thiết yến làm Diệp Khinh Trần khẩn trương chuồn mất.
Lăng Thiên nhìn thấy vị lão ca ca này chật vật như vậy chạy trốn đến đây vừa giật mình vừa buồn cười. Vội vàng hỏi chuyện gì xảy ra.
Diệp Khinh Trần lắc đầu cười khổ nói: "Huynh đệ, Lăng Phủ của ngươi lão ca ca ta ở lại không nổi rồi. Lão ca ca ta ở nơi này uống chút rượu cũng không phải uống không, tất cả đều do một mình ta gánh! Điều này rõ ràng không muốn cho ta sống mà. Tiểu tử ngươi thật ngoan độc!"
Lăng Thiên cười ha ha, nói: "Ai bảo huynh là lão ca ca ta đây? Người khác muốn gánh tiểu đệ còn không vui đó! Lại nói, ngoài lão ca ca có mấy người còn có thể gánh được tốt hơn đây?!"
Diệp Khinh Trần lắc đầu cười thở dài: "Tuy nhiên, lão ca ca ta cũng nên đi." Khi nói những lời này, vẻ mặt rất nghiêm trang.
Lăng Thiên giật mình, nói: "Ta mặc dù không có hỏi lão ca ca đến Thừa Thiên rốt cuộc vì chuyện gì nhưng cũng biết lão ca sau khi đến đây còn chưa làm gì thì sao giờ lại muốn đi?"
Diệp Khinh Trần cười lớn nói: "Chưa làm cái gì? Không phải nhận thức một cái tiểu huynh đệ sao?" Vừa nói cười: "Lần này lão đến Thừa Thiên chính là cảm giác được lần này các phương thế lực đều ở Thừa Thiên hội tụ. Xem ra là có chuyện náo nhiệt lớn nên mới đến xem. Không nghĩ tới lại gặp chuyện của tiểu tử ngươi thành ra vẫn còn ở đây; Cục diện hiện tại mà nói thì thân phận của lão ca bị tiết lộ rồi nên không thể ở tại chỗ này, chỉ muốn tránh ra xa là tốt rồi."
Diệp Khinh Trần mặc dù không có nói rõ vì sao không nên ở tại chỗ này nhưng trong lòng Lăng Thiên trong lòng lại là hiểu rõ. Nếu nói Phong Vân Bát Phương hội Thừa Thiên chính là một cái âm mưu của chính mình. Như vậy, mục đích ban đầu của Diệp Khinh Trần đến đây chính là phá hỏng cái âm mưu này nhưng bây giờ hai người lại kết thành huynh đệ. Diệp Khinh Trần không thể xấu hổ đi phá hỏng chuyện của Lăng Thiên nhưng khi Lăng Thiên đang tiến hành kế hoạch lại khó tránh khỏi phải tiến hành một ít thủ đoạn. Nếu như Diệp Khinh Trần vẫn còn ở lại sẽ khó lựa chọn vô cùng. Cho nên Diệp Khinh Trần không có cách nào khác đành phải lựa chọn đi khỏi đây coi như để thuận lợi làm
Lăng Thiên trong lòng cảm động, nhịn không được nói: "Lão ca ca cho dù ở tại chỗ này cũng không sao cả, sao có thể vì huynh đệ lại vứt đi một đời thanh danh của lão ca ca?"
Diệp Khinh Trần ha ha cười to, vỗ vỗ bả vai hắn nói: "Không có gì danh hay không danh. Nếu như là huynh đệ ngươi là đại gian đại ác đồ cho dù cùng lão ca ca có quan hệ thân cận lão ca ca khi ra tay cũng không lưu tình chút nào. Chỉ là lão ca ca tự tin đôi mắt này còn nhìn không sai người. Huynh đệ ngươi có khát vọng, có hùng tâm, có dã tâm nhưng nhân phẩm vẫn là không xấu. Từ xưa đến nay thánh hiền đều cô đơn tịch mịch, chỉ có ẩm giả lưu lại kỳ danh. Phẩm rượu tốt, nhân phẩm nhất định không sai! Cái này là không lừa được người!" Lăng Thiên đổ mồ hôi. Vậy cũng được sao?
Nói xong, Diệp Khinh Trần liếc nhìn Lăng Thiên một cái thật sâu nói: "Đại lục không thống nhất. Loạn lạc cũng đã không có cách nào ngừng. Nếu là thật sự có thể có một vị tài trí mưu lược kiệt xuất Quân Chủ chấm dứt tất cả điều này, trái lại có khi là một việc tốt đẹp không chừng."
Lăng Thiên cười lớn: "Lão ca ca nói rất đúng. Chỉ có thống nhất mới có khả năng triệt để tiêu diệt chiến tranh, khiến cho khắp thiên hạ các dân chúng đều có cuộc sống qua ngày tốt lành."
Ánh mắt Diệp Khinh Trần sáng lên: "Không sai! Nhưng thực hiện cái mục tiêu này không dễ dàng gì."
Lăng Thiên mỉm cười. Diệp Khinh Trần lại cười lớn vỗ vỗ bả vai hắn: "Huynh đệ có hùng tâm cũng không thể đặt bản thân ở một cái Thừa Thiên nhỏ bé này được. Thiên hạ vẫn còn rất lớn, ngươi còn có thời gian nên cần phải đi khắp nơi."
Lăng Thiên mắt chớp một cái, cười hắc hắc nói: "Đó là tự nhiên." Trong lòng thầm cảm kích, biết Diệp Khinh Trần nhắc nhở chính mình cần phải ra ngoài du lịch một lần, đối với bản thân tương lai sẽ có chỗ trợ giúp. Đồng thời Diệp Khinh Trần còn mịt mờ nói một câu ngươi còn có thời gian. Nói cách khác, theo phán đoán của Diệp Khinh Trần đại lục này tạm thời vẫn còn sẽ không có chiến sự.
Nên biết thầy tướng áo xanh Diệp Khinh Trần là nhân vật nào! Quả nhiên là " thiết khẩu trực đoạn, tuyệt vô sơ lậu"! Hắn phán đoán làm sao có thể sai? Huống chi điều này cũng vừa vặn trùng hợp với phán đoán trong lòng Lăng Thiên. Có thể không nói là anh hùng gặp anh hùng được sao?
Diệp Khinh Trần cười lớn, thân thể bay lên giữa không trung rồi đột nhiên dùng một tư thế quỷ dị, chân ở trên đầu chỉ xuống đất ôm quyền: "Huynh đệ, cáo từ!"
Huýt một tiếng, một miếng vải trắng bay lên không trung như một mảnh pháo hoa nở rộ giữa trời đêm.
Lăng Thiên hét lớn: "Lăng Thần!"
Trong phòng Lăng Thần phối hợp với Lăng Thiên vô cùng ăn ý, sớm đem một vò rượu nhỏ quẳng đi ra. Lăng Thiên tay phải một vòng tạo ra một chấn động đem vò rượu kia quay tròn liền hướng Diệp Khinh Trần bóng dáng sắp sửa tan biến bay đi. Giữa trời truyền đến Diệp Khinh Trần thở dài một tiếng, một khối ánh sáng bạc long lanh như tia chớp hướng Lăng Thiên bay tới. Giọng Diệp Khinh Trần vang vọng từ phía xa truyền đến, thậm chí nhỏ đến mức khó có thể nghe: "Trời cao vô thượng, nhân sinh như mộng, huynh đệ trân trọng! Sau này còn gặp lại......"
Lăng Thiên duỗi một cái tay đem ánh sáng bạc kia nắm lấy. Ngẩng đầu nhìn lại thì bóng dáng của Diệp Khinh Trần đã đi mất.
Cúi đầu nhìn xuống liền thấy đây là một cái lệnh bài không biết được làm từ chất liệu gì nhưng lại phát ra ánh sáng bạc long lanh, cầm ở trong tay nhẹ phiêu phiêu như không có gì. Trên mặt có khắc bốn chữ khéo léo: Nhân sinh như mộng! Mặt sau lại như vẽ giang sơn đồ. Đây là...?
Lăng Thần lẳng lặng đi đến phía sau hắn, nói: "Công tử, Lăng Kiếm đến."
Lăng Thiên trong tay vuốt vuốt khối ngọc bài long lanh, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Có tin tức?"
Lăng Thần mỉm cười: "Rất nhiều!"
Lăng Thiên dáng tươi cười: "Cuối cùng muốn bắt đầu sao? Thực sự rất mong đợi." Vung ống tay áo lên tiến vào nhà. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Biểu tình trên mặt Lăng kiếm có chút kích động: "Công tử! Có tin tức. Không có gì ngoại lệ. Vài thế lực lớn cũng đã phái người đến Thừa Thiên. Bất kỳ nơi nào cũng phái đến lực lượng mạnh mẽ."
"Ồ? Đây là chuyện dự đoán trước. Lăng Kiếm, cuối cùng đã có cơ hội cùng đương thời cao thủ so chiêu. Khó trách ngươi hưng phấn như vậy. Chỉ là không thể khinh thường bất kỳ đối thủ nào. Tuy nhiên hôm nay ngươi lại là trở về muộn. Ngày hôm qua ta nhận một tuyệt thế cao thủ ngươi chưa từng gặp qua làm huynh trưởng. Trong giang hồ, ngọa hổ tàng long, kỳ nhân dị sĩ tầng tầng lớp lớp tuyệt đối không thể coi thường thiên hạ anh hùng, nhớ kĩ nhớ kĩ!" Câu nói đầu tiên của Lăng Thiên đã nói ra tâm tư của Lăng Kiếm!
Gương mặt Lăng kiếm hơi nóng lên. Lăng Thần ở một cười nói: "Tiểu Kiếm Kiếm mỗi lần đều như vậy. Nghe được chém chém giết giết sẽ hưng phấn, hì hì."
Lăng Kiếm trợn mắt nhìn, cô gái nhỏ cũng dám bảo ta Tiểu Kiếm Kiếm?! Lăng Thần trừng mắt lại không yếu thế chút nào. Nàng không phải là đám người Lăng Tam, nếu như nói thủ hạ của Lăng Thiên có ai không sợ Lăng Kiếm cũng chỉ mình Lăng Thần mà thôi!
"Ngọc Gia không phái người tới sao?" Lăng Thiên đã xem hết tất cả tin tức nhưng lại không có phát hiện có tin tức của Ngọc Gia. Nhíu nhíu mày hỏi.
"Dạ, nghe nói trong khoảng thời gian này Ngọc Gia đặc biệt im lặng, không có tin tức gì truyền ra. Hoặc là người bọn họ đã đến, chỉ là hành tung càng thần bí, người chúng ta không tìm hiểu được mà thôi." Lăng Kiếm cũng có chút kỳ quái, lần này gần như toàn bộ những thế lực đứng đầu đại lục đều đến một vũng nước đục này thì như thế nào lại thiếu đi một Ngọc Gia quan trọng nhất này?
Lăng Thiên cúi đầu lặng im lặng suy nghĩ một lát nhưng không hiểu được liền lắc lắc đầu mở một trang giấy khác: "Tin tức của Nam Cung thế gia như thế nào? Lăng Kiếm, có hay không cảm thấy trong đó dường như có một vài điều không đúng?"
Lăng kiếm suy nghĩ một chút liền nói: "Nam Cung thế gia lần này đến khoảng ba trăm người. Có đệ đệ của gia chủ Nam Cung Thiên Long - Nam Cung Thiên Hổ dẫn đầu. Ngược lại không phát hiện có cái gì không đúng. Bất quá ba trăm người này có thân thủ không tệ."
"Ngốc!" Lăng Thiên quát mắng một câu: "Ta hỏi ngươi, Nam Cung Thiên Hổ kia là một người như thế nào?"
Thấy Lăng Kiếm có một ít lắp bắp đáp không được, Lăng Thần hiểu rõ liền trả lời: "Nam Cung Thiên Hổ là thân đệ đệ của Nam Cung Thiên Long. Là nhân vật số hai của Nam Cung thế gia. Võ công cao cường, kiếm pháp càng hơn người. Tu vi Kiếm Thần Quyết chỉ hơi dưới huynh trưởng. Là nhất lưu cao thủ đương thời. Sử dụng kiếm bản rộng, lực lớn vô cùng nhưng tính tình hắn nóng nảy không hề tâm cơ, xưa nay thô bạo hung hăng càn quấy, dưới mắt không có ai; càng kiêm tham dâm háo sắc, cho nên......"
Lăng Thiên giương một tay lên, ngăn cản Lăng Thần, nói: "Nếu như ngươi là Nam Cung Thiên Long. Con trai ruột chính mình bị giết, những dòng ám lưu bắt đầu rung chuyển thì sẽ làm gì? Có thể phái một tên mãng phu tiến đến chủ trì đại cục không?"
Lăng Kiếm như tỉnh mộng nói: "Đương nhiên sẽ không! Mãng phu như vậy chủ trì đại cục chỉ sẽ cho khiến cho bản thân thua thiệt hoặc là làm vật hi sinh cho người khác. Vậy... ý Công tử, Nam Cung thế gia phái Nam Cung Thiên Hổ tiến đến mục đích, chỉ là một cái nguỵ trang?"
"Ha ha......" Lăng Thiên lạnh lùng cười, "Nam Cung Thiên Long cho rằng người khác toàn kẻ ngu si! Nam Cung Thiên Hổ nếu như chỉ là một vỏ nguỵ trang vậy với cái tính tình người này Nam Cung thế gia còn có người gì có thể áp chế được hắn? Giờ phút này Thừa Thiên liên quan đến thiên hạ xu thế chung, con trai Nam Cung Thiên Long vừa chết ở nơi này mà hắn cứ như vậy đứng bên ngoài sao?"
" Ý công tử là...... Nam Cung Thiên Long tự mình đến?" Một bên Lăng Thần sau một lúc lặng im suy nghĩ nói từng chữ.
Quyển : Lăng Thiên Công Tử