Lăng Thiên ở trên cây chăm chú nhìn Lăng Phong đang nhắm mắt điều tức cũng không buồn chuyển mắt nhìn sang phía hai người đang chiến đấu. Ánh mắt hắn lóe lên một tia cuồng nhiệt, thở dài một tiếng sâu trong lòng!
Hôm nay mình may mắn thay đổi quyết định mà chạy tới đây, nếu không sợ rằng đã bỏ qua một cơ hội nhìn thấy thực lực năm người này tăng tiến mạnh mẽ như vậy rồi.
Nhưng mà lúc này không hiểu tại sao Lăng Phong có thể nhắm mắt điều tức cơ chứ? Hai cao thủ cũng vào giai đoạn giao đấu kịch liệt, mà một người trong đó chính là huynh đệ mình Lăng Vân, người kia lại là kẻ vừa đánh bại mình! Đây chính là cơ hội cực lớn để Lăng Phong tham quan học đề cao kinh nghiệm!
Huynh đệ Lăng Vân về kiếm pháp cũng như thân thủ đều không khác Lăng Phong mấy, ngay cả phong cách tấn công mãnh liệt không buồn hoàn thủ cũng đồng dạng. Có thể nói đây chính là lúc tốt nhất để Lăng Phong nhìn lại cảnh mình đánh nhau lúc trước, hai mắt hắn đáng ra phải mở to hết mức, chỉ giận không thể to hơn được nữa. Đương nhiên lúc này chính là thời điểm mấu chốt của Lăng Phong, cần phải nhắm mắt dưỡng thần, trong người hắn nội tức đang chạy loạn hết cả lên. Tuy nhiên mở mắt ra từ từ, vừa chứng kiến vừa điều tức thì có sao đâu chứ?
Trong khi đó Lăng Kiếm ở bên vẻ mặt háo hức không kém gì các huynh đệ, chỉ muốn nhảy vào thử sức, hắn đương nhiên không nhìn tới Lăng Phong, làm sao mà biết để nhắc nhở nữa đây? Điều này khiến Lăng Thiên chỉ muốn nhảy xuống đạp cho hắn một cước, thực không xứng làm huynh trưởng mà!
Đang nhắm mắt điều tức đột nhiên Lăng Phong cảm thấy sau lưng có gì đó đâm nhẹ vào, trong lòng cả kinh, đang định quay đầu lại thì nghe bên tai truyền tới: "Ngu ngốc! Bây giờ là lúc điều tức sao? Mở mắt ra cho ta, cẩn thận mà nhìn!!"
Lăng Phong cả người run lên, nghe xong đương nhiên biết đây chính là thanh âm của công tử, vậy là công tử cũng tới đây! Nhất thời trên mặt hiện lên một vẻ kính sợ, ánh mắt tôn kính, ngoan ngoãn mở rộng hai tròng mắt. Nhìn hai người Ngọc Mãn Thiên và Lăng Vân đánh nhau, Lăng Phong phát hiện ra mình suýt nữa thì bỏ lỡ cơ hội quý báu này, không khỏi cảm thấy hối hận vô cùng, hai mắt mở to không chớp, cũng không dám dời đi chỗ khác!
Cùng lúc đó bên tai Lăng Kiếm cũng truyền tới thanh âm của Lăng Thiên: "Hỗn đản A Kiếm! Ngươi dạy đồ đệ như thế sao?! Đánh xong mà không nghe không thấy cũng không buồn hỏi?! Hỗn trướng!"
Lăng Kiếm cả kinh, nhất thời mặt đỏ rần rồi chuyển thành tái nhợt! Hắn không khỏi tự trách mình, nhìn thấy tràng đấu kịch liệt phía trước liền quên đi tất cả, kể cả mục đích chủ yếu của cuộc đấu ngày hôm nay! Nếu không có công tử gia âm thầm đi tới, hôm nay chỉ sợ chính mình đã làm hỏng đại sự rồi!
Ngọc Mãn Thiên bắt đầu có dấu hiệu thở dốc. Hôm nay đến thời điểm hiện tại đã chiến đấu bốn trận, lão cảm giác được mình dường như không phải đấu với bốn gã thiếu niên miệng còn hôi sữa mà chính là bốn con dã thú! Bốn con sói đói tới cực điểm! Thể lực hao tổn thật lớn, bực nhất lại không thể hạ sát chiêu, cái này đối với Ngọc quả là hành hạ mà! Tuy nhiên mấy tên tiểu ác lang kia thì cái gì cũng không cố kỵ, chiêu nào cũng như lấy mạng đổi mạng! Ngọc Tam gia đau đầu đến cực điểm, ai nghĩ được một kẻ ham chiến như lão mà giờ đây cảm thấy đau đầu muốn chết vì đánh nhau đây?
Tuy vậy bốn tiểu tử kia cũng may là công lực có hạn, Ngọc Mãn Thiên ứng phó cũng có chút dễ dàng. Những đối thủ của lão kẻ nào cũng một thân cẩm bào bị chia năm xẻ bảy, cơ hồ muốn rơi hết ra ngoài, trên người cũng hơn bảy tám chỗ lộ ra vài nét vẽ bằng kiếm. Rõ ràng là Ngọc Mãn Thiên đã có chút hạ thủ lưu tình, nếu không bằng vào bản tính nóng nảy của hắn chỉ sợ kết quả đã không được nhẹ nhàng như vậy. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Giờ đây chỉ còn lại một người, Ngọc Tam gia thở hổn hển, tâm lý cũng trùng xuống một chút. Đánh xong trận này phải tạm dừng một chút mới được, mẹ kiếp, như vậy là xa luân chiến rồi, người sắt cũng không chịu nổi mà!
Lăng Trì chậm rãi tiến lên trước một bước, nhìn Ngọc Mãn Thiên hô hấp gấp rút, hơi do dự rồi đột nhiên lui về phía sau mấy bước. Trường kiếm soạt một tiếng đã chui lại vào vỏ: "Tam gia, người nghỉ ngơi một chút đi!" Nói xong cũng không buồn để ý phản ứng của Ngọc Mãn Thiên, nhắm hai mắt lại, sắc mặt vẫn tỉnh queo. Đương nhiên hắn đang nhắm mắt dưỡng thần!
Trên cây là Lăng Thiên, dưới cây là Lăng Kiếm, trước mặt là Ngọc Mãn Thiên, tất cả đều lộ ra vẻ tán thưởng. Không luận võ công hắn thế nào, nhưng với khí độ như thế này, Lăng Trì hoàn toàn đã có phong độ của một đại tướng!
Lăng Vân, Lăng Lôi, Lăng Điện ba người trên mặt đồng thời xuất hiện một tia hổ thẹn! Không khỏi cùng cúi đầu. Lăng Kiếm đưa ánh mắt sắc như điện xẹt qua ba người: "Ngẩng đầu lên cho ta! Xem bộ dáng các ngươi đi. Lăng Trì kính nể địch nhân. Anh hùng trọng anh hùng. Mặc dù chỉ là một chút thở dốc, nhưng đó cũng đáng được coi là một hành động anh hùng. Tuy nhiên các ngươi cũng không có làm sai. Phải nhớ được chủ muốn các ngươi làm việc gì. Trong mọi trường hợp phải nhớ tận lực bảo toàn chính mình, giết địch nhân mới là trọng yếu! Hôm nay cùng Tam gia đánh một trận, cũng chỉ là luận bàn võ công cho nên Lăng Trì làm vậy có thể hiểu được. Nhưng nếu là lúc sinh tử đối đầu thì hành động đó chỉ là ngu ngốc, tuyệt đối không phải anh hùng!"
Năm người đồng thời cúi đầu, vẻ mặt đầy nghiêm túc. Lăng Kiếm dừng một lúc rồi tiếp: "Các ngươi phải vĩnh viễn nhớ kỹ. Địch nhân chính là địch nhân! Cho dù đó là một anh hùng hảo hán, một thánh nhân được cả thiên hạ kính ngưỡng. Nhưng tại lúc sinh tử, mọi thân phận của hắn đều biến mất, chỉ có đúng một điều không đổi, đó chính là. Hắn có thể muốn tính mạng của ngươi! Hắn cùng ngươi là địch nhân! Hiểu không?"
Những lời này của Lăng Kiếm không thể phủ nhận rằng có chút cực đoan, nhưng với đặc thù "nghề nghiệp" của hắn cùng những tiểu tử kia thì không phải không có lý! Hắn vừa nói xong thì cả năm tiểu tử đều yên lặng gật đầu, ngay cả Ngọc Mãn Thiên đang nhắm mắt điều tức cũng không nhịn được, mở mắt ra suy tư về những lời Lăng Kiếm vừa nói!
Lăng Thiên ẩn thân trên cây, cẩn thận nghĩ lại lời nói của Lăng Kiếm một phen, cảm giác có chỗ nào đó không ổn. Suy nghĩ hồi lâu mới phát hiện, Lăng Kiếm dưới bàn tay đào tạo khắt khe của mình giờ cũng đã có chút cực đoan, hoặc là cũng có thể nói đạo đức trong lòng Lăng Kiếm mơ hồ xuất hiện chút vặn vẹo! Lăng Thiên quả thật hy vọng Lăng Kiếm có thể trở nên vô tình, có thể tự bảo vệ chính mình không bị thương tổn, nhưng cũng không có nghĩa là hắn muốn Lăng Kiếm trở thành một kẻ tuyệt tình, một kẻ không phân biệt được phải trái trước sau, một kẻ sát nhân điên cuồng!
Lăng Kiếm, thậm chí kể cả đám người Lăng Phong, Lăng Trì, ở trong lòng Lăng Thiên đều là những thuộc hạ trung thành cẩn cẩn, tín nhiệm tuyệt đối, đồng thời cũng là những huynh đệ tốt. Lăng Thiên nhìn mấy người bọn hắn, hy vọng rằng mỗi người cũng có một thân bản lãnh không tầm thường, mỗi người đều có khả năng làm nên một phen sự nghiệp, cũng hy vọng mỗi người có thể tìm được một nữ tử mình thật lòng ngưỡng mộ, hưởng thụ một chút hạnh phúc của con người.
Tương lai một khi đại sự thành công, có hồng nhan tri kỷ làm bạn, ngao du thiên hạ mới là giấc mộng tột cùng của Lăng Thiên. Có thể cùng hoạn nạn, cũng có thể cùng hưởng phú quý, ngay cả khi bản thân mình quyền khuynh thiên hạ, đại phú đại quý nhưng cũng sẽ sẵn sàng buông tay tất cả, chuẩn bị cho mấy vị huynh đệ này một tương lai tốt!
Nhưng nếu cư như tình huống ngày hôm nay mà phát triển, sợ rằng mấy người kia chưa kịp hiểu gì về hạnh phúc nhân gian đã biến thành mấy cỗ lợi khí tử vong, hoàn toàn đem nội tâm phong bế! Như vậy nhất định sẽ trở thành những đao phủ lãnh huyết vô hình! Lăng Thiên không hề muốn điều này, hắn muốn có những thuộc hạ thế lực cường đại, nhưng cũng muốn có mấy vị huynh đệ có máu có thịt đầy đủ!
Tranh giành thiên hạ cũng tốt, vang danh giang hồ cũng được, miễn là trong tay có một cỗ lực lượng cường đại, bản thân là được! Càng nghĩ Lăng Thiên càng thấy rằng sắp tới phải bổ túc cho mấy tên này một khóa về tư tưởng chính trị mới được!
Rốt cục, Ngọc Mãn Thiên cũng đã đứng lên, cùng lúc đó, Lăng Trì ở phía đối diện cũng ở tư thế sẵn sàng! "Cheng" một tiếng, trường kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang lòe lòe, nghiêng nghiêng trước ngực, mũi kiếm chỉ xéo về phía Ngọc Mãn Thiên!
"Xin mời!"
"Xin mời!"
Hai người không hẹn mà cùng nói ra một câu.
Ngọc Mãn Thiên trên mặt biểu hiện sự thận trọng khác hẳn so với bốn trận trước! Không phải vì thực lực của đối phương, mà là vì khí độ của đối phương! Đây đúng là một phong độ lỗi lạc, hơn nữa với một sát thủ, có được điều đó càng khó! Cho nên, Ngọc Mãn Thiên cảm nhận được, vô luận đối phương có thực lực như thế nào cũng đáng để mình tôn trọng! Sự thật thì gần đây võ công Lăng Trì tăng tiến ngày một nhanh, đã vượt xa đám người Lăng Phong, thậm chí cũng không có dưới nhiều so với Lăng Kiếm.
"Xuy!" Biết rõ Ngọc Mãn Thiên vì thân phận nên sẽ không động thủ trước, Lăng Trì cũng không khách khí, trường kiếm đâm thẳng tới! Tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt xé tan không khí, phát ra một tiếng "xuy". Đây không phải tiếng gió gào thét, mà là tiếng trường kiếm cọ xát cùng không khí! Tốc độ thật đáng nể!
Chỉ với một kiếm này cũng đủ khiến cho Ngọc Mãn Thiên thêm một phen hoảng sợ nữa! Ngay cả Lăng Thiên ở trên cây cũng không nhịn được, hai mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc, nghĩ không ra tiểu tử này lại có thể tiến bộ đến như vậy, thật là thống khoái!
Ngọc Mãn Thiên vẫn là lấy bất biến ứng vạn biến, trường kiếm không vội không hoãn đâm ra, tùy theo phương vị công kích của Lăng Trì mà biến hóa. Đối với địch thủ lần này, Ngọc Mãn Thiên rõ ràng công lực hắn hơn hẳn bốn người kia nên đã trực tiếp đề thăng công lực của mình lên tới tám phần cảnh giới, lấy thủ vi công.
Trường kiếm của Lăng Trì vừa tiếp xúc với kiếm của Ngọc Mãn Thiên được vài nháy mắt đã đột nhiên chuyển hướng, thân thể nhẹ nhàng uyển chuyển như nước chảy mây trôi thoáng một cái đã tới bên trái Ngọc Mãn Thiên liên tiếp đâm ba kiếm, chắc chắn Ngọc Mãn Thiên phải chống đỡ! Thế nhưng khi Ngọc Tam gia vừa hoành kiếm chuẩn bị đón đỡ thì thân pháp Lăng Trì lại biến, vòng tới phía sau, đồng dạng đâm ra ba kiếm! Quả nhiên tiền chiêu chưa dứt, hậu chiêu đã xuất! Kiếm chiêu ban đầu đâm bên trái, địch nhân chưa kịp xoay trở đã muốn đâm ra phía sau. Thế công này thật hiếm thấy!
Quyển