"Thiên ca?" Ngọc Băng Nhan hồ nghi nhìn Lăng Thiên: "Huynh làm sao vậy? Sao lại đột nhiên cười trông hèn mọn bỉ ổi như vậy? Sinh bệnh hả?"
"Ách?" Lăng Thiên phục hồi tinh thần nuốt một ngụm nước bọt mở to hai mắt nhìn:" Nói hươu nói vượn gì đó! Bổn công tử nơi nào là hèn mọn bỉ ổi? Tiểu nha đầu muội đừng nói lung tung, rất tổn hại đến hình tượng của bổn công tử."
Ngọc Băng Nhan bĩu môi lầm bầm nói:" Huynh sinh trước người ta có vài ngày mà luôn kẻ cả gọi người ta là Tiểu nha đầu. Muội và huynh đều mười bảy tuổi, được rồi, Thiên ca, muội hỏi huynh vài lần, huynh rốt cuộc là bao nhiêu tuổi "
Lăng Thiên nhếch miệng "Hỏi cái này làm gì chứ? Tóm lại muội biết ta là Thiên ca của muội là được rồi, Tiểu nha đầu chính là hay thích này mấy trò nhàm chán này, chẳng lẽ Thiên ca của muội văn tài không bằng bọn Dương Khương hay sao"
Ngọc Băng Nhan khóe miệng càng nhếch lên cao:" Muội cùng Thần tỷ tỷ tự nhiên là biết rồi nhưng trừ muội cùng Thần tỷ tỷ thì dường như là chưa có ai biết tới. Muội muốn cho người trong thiên hạ đều biết Thiên ca mới là xuất sắc nhất, là thiên hạ đệ nhất tài tử" tiếp theo hai khóe môi vừa hạ "Có được hay không hả Thiên ca?". Ngữ khí như tiếng xé gió đột nhiên vang lên làm cho Lăng Thiên toàn thân run run, cơ hồ lập tức giơ hai tay đầu hàng.
"Lăng công tử, nguyên lai ngươi cũng có ý định đi hay không!" Từ cửa tiểu viện truyền tới thanh âm êm ái của một nữ tử, ba người quay đầu lại nhìn lại thấy Tiêu Nhạn Tuyết. Chỉ thấy nàng một thân hoàng sam tử lãnh đạm, trên mặt mỉm cười đứng ở cửa sân, trong làn gió nhẹ tay áo cùng mấy sợi tóc mai bay phất phơ, trông không khác gì Lăng Ba tiên tử. Lăng Thiên trong mắt nhanh chóng xẹt qua một tia kinh diễm: "Là ngươi? Tiêu cô nương, sao ngươi lại tới đây?"
Ngọc Băng Nhan đang đứng đối diện hắn, trong lòng tràn đầy hy vọng chờ hắn trả lời nhất thời phát hiện ra trong đáy mắt Lăng Thiên chợt lóe mà qua thần sắc kinh diễm thì không khỏi cúi đầu hừ một tiếng. Tiểu ny tử này lúc này lại tới đây, thật là đáng giận.
Tiêu Nhạn Tuyết nhìn Lăng Thiên, trong mắt cũng hiện lên một tia phức tạp, tựa hồ vẫn còn vài phần chán ghét vừa lại giống như là có chút ngạc nhiên cùng không thể tin được. Lăng Thiên mấy ngày nay uy chấn Thừa Thiên, Tiêu gia há có thể không biết? Đến tận đây mới biết thực lực Lăng Thiên quả nhiên là sâu không lường được, nguyên Tiêu Phong Hàn trước khi nàng tới đây đã ân cần dặn dò, dĩ nhiên toàn bộ không phải là hư ngôn!
Vốn nếu Lăng Thiên chỉ có võ công cao cường thì cũng không nói. Tiêu gia vốn lấy tài luận thế, tự tin "tiền chính là vạn năng". Nếu Lăng Thiên chỉ là một dũng phu thì cũng chưa chắc có thể lọt vào pháp nhãn của vào Tiêu đại tiểu thư nhưng trong mấy ngày nay Lăng Gia cường thế xuất kích. "Kết minh" với Nam Cung Thế Gia vừa lấy thủ đoạn sét đánh thanh tẩy họa hoạn bên trong. Thế lực tất nhiên là lại tăng lên mà người chủ sự đại quyền tại Lăng Gia lại trực tiếp nhảy vọt qua "quân thần" cùng "nữ tài thần" mà rơi vào một Lăng Thiên này. Việc này như thế nào không khiến kẻ khác sợ hãi không thôi!
Lăng Thiên từ nhỏ mang danh "Thừa Thiên đệ nhất hoàn khố" nhưng cái này đòi hỏi bao nhiêu trí tuệ mới có thể chịu đựng nổi. Hắn tuổi còn trẻ mà tài hoa rõ ràng hơn người, bản lĩnh siêu quần nhưng lại ẩn nhẫn cam tâm mang ô danh khắp thiên hạ là vì cái gì? Nếu không phải tâm trí như núi thì như thế nào có thể nhẫn nại được? Bây giờ bát phương anh hùng tề tụ, đúng là thời khắc mấu chốt phong vân rung chuyển thì hắn lại đột nhiên thể hiện ra thực lực cường đại của chính mình. Vì cái gì? Sao không khỏi khiến cho người ta phải suy nghĩ?
Hôm nay gặp lại Lăng Thiên, vô số cảm xúc và suy nghĩ như cơn lũ tràn ngập trong đầu Tiêu Nhạn Tuyết. Nàng đã mơ hồ cảm giác được bên trong thiếu niên bề ngoài luôn luôn lãnh đạm thong dong này tất nhiên là ẩn dấu rất nhiều bí mật! Mà bây giờ Tiêu Nhạn Tuyết có một loại xúc động, muốn vạch tr tất cả bí mật của Lăng Thiên xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Đối hết thảy vấn đề này, Tiêu Nhạn Tuyết thật sự là đầy tò mò!
Tiêu Nhạn Tuyết dù sao cũng là thành phần trong hàng ngũ lãnh đạo của Tiêu gia, nàng nhanh chóng thu liễm nội tâm phức tạp, phục hồi tinh thần rồi đem tấm Giấy mời trong tay phải trắng như ngọc thản nhiên vỗ vỗ vào tay trái cười nói:" Tiểu muội cũng nhận được vật này nhưng e lúc tiểu muội đến đó lại xảy ra sai lầm nên trong lòng không yên. Lại nghĩ đến Lăng Thần tỷ tỷ tài cao bát đấu, thật là cân quắc Trạng Nguyên trong hồng phấn nữ nhi, có sẵn cao nhân như thế sao lại không dùng đến nên muốn mời Lăng Thần tỷ tỷ cùng đi để mượn uy danh."
Lăng Thiên mỉm cười " Ta cũng nhận được đồ vật giống của ngươi, Lăng Thần tự nhiên là sẽ đi theo ta. Một phụ đạo nhân gia (phụ nữ có chồng) không đi với tướng công của mình mà lại đi bồi tiếp nữ tử khác, sợ rằng không được tốt a?"
Tiêu Nhạn Tuyết hừ lên một tiếng tức giận. Lăng Thần chính là nhân vật chẳng khác gì thiên tiên mà từ miệng hắn dĩ nhiên lại biến thành một cái danh tục tằn "phụ đạo nhân gia", nghe không được thanh nhã. Vốn trong lòng vì Lăng Thần mà bất bình, Tiêu Nhạn Tuyết không khỏi trong lòng khó chịu không nhịn được thốt lên:" Ồ, như vậy là tiểu muội mạo muội rồi. Vốn tưởng rằng lấy tài hoa phong lưu của Lăng công tử chắc là sẽ không thèm nhận Giấy mời, nghĩ không ra Nhã văn hội này lại được bực cao nhân như công tử tới dự, quả nhiên là rất cao. Ha ha a."
Lời này có ý tứ là không nghĩ tới người không học vấn không nghề nghiệp, hoàn khố như ngươi mà dĩ nhiên cũng được Nhã văn hội gửi Giấy mời, đây quả thực là chuyện khó tin! Mặc dù Tiêu Nhạn Tuyết bây giờ đã biết Lăng Thiên cũng không phải là một gã hoàn khố đơn giản, thậm chí tài trí siêu nhân, võ công càng đã đến cảnh giới cực điểm cao thâm nhưng cũng không cho rằng hn trong lồng ngực có thể có bao nhiêu mặc thủy (ý nói dốt văn chương). Dù sao người có thể văn võ toàn tài đưa mắt nhìn trên thế gian này cũng không có được mấy người.
Ý chê cười của nàng ba người đều rõ ràng, Lăng Thiên tự nhiên là bất động thanh sắc nhưng nếu để ý thì thấy trong mắt Lăng Thần lúc đó hàn quang chợt lóe. Tuy nhiên nàng dù sao cũng được Lăng Thiên chỉ giáo, tâm cảnh cũng là siêu nhân nhất đẳng, hàn quang chỉ chợt lóe lên rồi lập tức khôi phục bình tĩnh.
Mà bên kia Ngọc Băng Nhan lại chịu không được, Tiêu gia mặc dù là thiên hạ đệ nhất đại tài phiệt, thế lực không thể nói là không mạnh nhưng Ngọc Gia gia tộc ngàn năm võ học thực lực há một cái gia tộc tài phiệt thế gia mới "bộc phát" có thể so sánh. Tiêu Nhạn Tuyết mặc dù là tâm can bảo bối của Tiêu gia nhưng Ngọc Băng Nhan cũng là thiên kim Tiểu công chúa duy nhất của Ngọc Gia! Nếu chỉ luận về thân phận, so với Tiêu Nhạn Tuyết thì chỉ có cao chứ không thấp hơn, như thế nào có thể chịu được việc Tiêu Nhạn Tuyết trước mặt mình nhục mạ người trong lòng?
Lạnh lùng một hừ một tiếng, Ngọc Băng Nhan nói:" Lấy tài hoa cùng mỹ mạo của Tiêu cô nương, hiển nhiên là sẽ có hằng hà vô số hộ hoa sứ giả làm bạn, chẳng lẽ còn cần Thần tỷ tỷ tương trợ?" Ngụ ý câu này rất không khách khí nhưng dù bị chế giễu Tiêu Nhạn Tuyết vẫn không chút tức giận mỉm cười nói:" Tiểu muội dung mạo xấu xí, nào dám theo so sánh với Ngọc Gia Tiểu công chúa"
Ngọc Băng Nhan cho tới bây giờ vẫn lấy diện mạo dịch dung mà xuất hiện, chưa có người nào thấy qua chân diện mục của nàng, ngay cả Lăng Thiên cũng không là ngoại lệ. Tiêu Nhạn Tuyết lại trả lời một cách mỉa mai có ý nói chế giễu nàng diện mục xấu xí! Ngọc Băng Nhan như thế nào lại không hiểu, lập tức tức giận, hai tròng mắt đỏ lên hừ một tiếng rồi xoay người đi vào nhà, không ra nữa.
Lăng Thiên sắc mặt trong nháy mắt đó phát lạnh, hai tròng mắt trên dưới lạnh lùng đánh giá Tiêu Nhạn Tuyết đến lúc nàng có chút co quắp bất an mới nói:" Tiêu cô nương, thiên phú dung mạo là do cha mẹ sinh ra nhưng cũng không phải dùng để phỉ báng người khác. Như vậy cho dù không làm bẩn tai người khác thì cũng bẩn miệng lưỡi của mình, xin cô nương tự trọng."
Tiêu Nhạn Tuyết đỏ mặt thấp giọng nói:" Là ta quá lời, xin lỗi." Vừa rồi nàng vừa nói ra khỏi miệng liền đã cảm giác được mình quá đáng. Vạn nhất Ngọc Băng Nhan dung mạo thật sự là như thế những lời này thật sự làm nàng bị thương tổn. Trước mặt người trong lòng mắng nàng xấu xí, nữ hài tử nào có thể thừa nhận?
Lăng Thiên không nghĩ tới một Đại tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ như nàng lại nhận lỗi nên không khỏi cảm giác ngoài ý muốn liếc nhìn nàng một cái thản nhiên nói:" Thôi, cô nương còn có sự tình gì nữa không!"
Câu này đã có ý bưng trà tiễn khách. Nếu như không phải Tiêu Nhạn Tuyết đã ngoài ý muốn lên tiếng xin lỗi thì Lăng Thiên sợ rằng sẽ trực tiếp không khách khí hạ lệnh trục khách!
Tiêu Nhạn Tuyết tự thấy không mặt mũi nào ở lại thêm niện nói:" Lăng công tử đến lúc đó nếu như đến phó ước Minh Yến chi hội thì nhân tiện mời đến Minh Quang các nơi Tiêu gia đang ở để được tiếp đãi, tiểu muội xin cáo từ."
Nàng xem Mính Yên Lâu mặc dù an bài chỗ ở của các đại thế gia nhưng đối với thế lực tại Thừa Thiên như Lăng Gia cùng Dương Gia thì lại không đặc ý an bài. Nếu Lăng Thiên không muốn xem náo nhiệt trong đám người thì mời Lăng Thiên đến Tiêu gia bên kia, tất nhiên là một phen hảo ý. Nói xong những lời này, nàng mỉm cười thi lễ rồi lập tức cáo lui. Nguồn:
Lăng Thiên như cười như không nhìn nàng xoay người đi chậm rãi nói:" Đa tạ hảo ý của Tiêu cô nương, bất quá Lăng Gia sẽ ở trong Thiên Hương các."
Là Thiên Hương các? Không phải Thiên Hương các không mở ra cho ngoại nhân sao!
Tiêu Nhạn Tuyết vốn tưởng rằng đó là do Mính Yên Lâu vì Thừa Thiên hoàng gia tiếp đón các đại thế gia ở lại Thừa Thiên mà chuẩn bị đặc biệt. Hoặc là hoàng thất chi trả cho Mính Yên Lâu để tiếp đón các đại thế gia ở lại miễn phí, dù sao thời gian các đại thế gia đều ở lại Thừa Thiên không phải ngắn, chi phí xa xỉ. Lấy cái này mà nói, lầu các xa hoa nhất Mính Yên Lâu chưa từng mở ra đối với các đại thế gia là vì Thiên Hương các chuyên lưu lại cho hoàng thất, chuyến này bất ngờ lại vì Lăng Gia mà chuẩn bị! Như vậy, thành viên hoàng thất nếu như muốn tham gia thì phải xử lý ra sao. Lăng Gia làm như vậy là đại biểu cho cái gì?! Có phải Lăng gia điều khiển hoàng thất.
Tiêu Nhạn Tuyết đang bước nhanh đi nghe vậy thì nhất thời dừng lại, lưng quay về phía Lăng Thiên cũng không xoay người lại buồn bã nói:" Lăng công tử, buổi tối hôm đó … có phải là ngươi hay không"
Những lời này không đầu không đuôi nhưng là người đương sự, Lăng Thiên cùng Lăng Thần đều nghe ra Tiêu Nhạn Tuyết rõ ràng hỏi buổi tối hôm đó người cứu ta có phải là ngươi hay không?
Tiêu Nhạn Tuyết đợi một hồi lâu cũng không nghe thấy bất cứ câu trả lời gì quay đầu lại nhìn thì thấy phía sau đã không còn nhân ảnh nào. Trên mặt thần sắc phức tạp, khẽ cắn môi suy nghĩ một hồi rồi dậm chân bỏ đi.
Từ xưa đến nay, văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị. Tây Môn Thế Gia lần này tổ chức Nhã văn hội đã khiến Thừa Thiên thành nổi lên một trận sóng lớn. Không nói đến các công tử tiểu thư văn nhân trong thành mà dĩ nhiên Lăng Kiếm từ Lăng Ph biệt viện tự mình truyền đến tin tức nói rằng mấy tiểu tử kia cũng cảm thấy hứng thú muốn đến xem náo nhiệt, làm người phong nhã một phen.
Lăng Thiên nhận được tin tức này thì có chút dở khóc dở cười, Lăng Thần càng lại đương tràng cười khom bụng. Một nơi văn nhân tao khách tụ hội, một đám sát thủ các ngươi đến xem náo nhiệt làm gì? Các ngươi cho dù biết chữ, hơi có chút văn chương thì so với cái gọi là văn nhã còn kém xa!
Quyển