Lăng Thiên nhìn nữ hài với một bộ quần áo bận trên người như một trường bào của người lớn, trên đó đầy vết chắp vá, có vài chỗ rách lộ ra da thịt xanh tím vì lạnh. Mặt mày xanh xao vàng vọt, gầy yếu đến nỗi một ngọn gió thổi qua cũng có thể ngã. Máu tóc rối loạn, vì thiếu dinh dưỡng mà khô héo như lá cây. Trên mặt dơ bẩn nên không thể nhìn thấy bộ dáng ra sao. Một đôi mắt to nhìn Lăng Thiên mà thân thể run rẩy không ngừng.
Lăng Thiên bình tĩnh nhìn nàng ta một lúc lâu rồi đột nhiên cởi áo choàng trên người xuống mặc cho nàng. Tiểu cô nương hoảng sợ lui về phía sau từng bước, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hoảng thất thố. Lăng Nhất đứng phía sau thấy vậy liền chấn kinh, vội vàng lấy áo khoát trên người bận cho Lăng Thiên. Trong miệng oán giận không ngừng.
Lăng Thiên lạnh lùng nhìn hắn một cái khiến cho Lăng Nhất chấn động cả người vội vàng lui về sau ngậm miệng lại. Lăng Thiên cúi người xuống, âm thanh ôn hòa hỏi tiểu cô nương kia: "Ngươi tên gì? Phụ mẫu ngươi đâu?"
Tiểu cô nương được áo choàng của Lăng Thiên bao phủ cơ thể chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp không nói nên lời. Nghe Lăng Thiên đột nhiên hỏi vấn đều này thì hai mắt liền đỏ lên, nức nở nói: "Ba ba mụ mụ...Bọn họ đã chết, đông lạnh chết, chết đói... Ô ô..."
Lăng Thiên ôn hòa nói: "Ừm, đừng khóc. Chuyện xảy ra khi nào?" Vừa nói vừa nhẹ nhàng lau nưc mắt trên mặt tiểu cô nương này. Không chút nào ngại tiểu cô nương dơ bẩn.
Tiểu nữ hài được bàn tay ấm áp của Lăng Thiên lau mặt chỉ cảm thấy thoải mái cả người, tâm tình cũng dần dần bình phục được một ít: "Ngày hôm trước, ngày hôm trước ta lạnh quá chịu không nỗi nên ba ba mụ mụ mới đưa áo cho ta. Ô ô... Cũng nhường thức ăn cho ta... Ô ô, bọn họ vốn đang bị bệnh..."
Lăng Thiên cảm thấy xót xa hỏi: "Ngươi tên gì?"
Tiểu nữ hài nghẹn ngào nói: "Ta gọi là Tiểu Nha!"
Lăng Thiên 'ồ' một tiếng liền nói: "Tiểu Nha sao? Tiểu Nha, sau này ngươi đi theo ta được không? Ta sẽ cho ngươi ăn no mỗi ngày."
Tiểu nữ hài mặt đầy nước mắt nghe vậy liền vội vàng quỳ xuống: "Cảm ơn thiếu gia hảo tâm. Tiểu Nha nguyện ý làm nô tỳ hầu hạ thiếu gia cả đời." Nàng tuy còn nhỏ những cũng biết vị thiếu gia trước mặt chính là một người hảo tâm nên chủ động lên tiếng lưu nàng bên người. Nếu bỏ lỡ cơ hội này thì sẽ phải chết vì đói và bên đống đổ nát kia.
Bọn thị vệ sau lưng Lăng Thiên nghe Tiểu nha đầu gọi liên tục vài tiếng 'thiếu gia' liền âm thầm kêu khổ. Nha đầu kia gọi gì không gọi lại đi gọi thiếu gia. Thiếu gia chúng ta nghét nhất là bị gọi như vậy. Thật vất vả mới có một tia hy vọng liền tan biến mất.
Nhưng việc ngoài ý muốn của mọi người đã xảy ra, Lăng Thiên không chút nào nỗi giận mà còn tươi cười quay đầu lại phân phó: "Lăng Nhị! Ngươi mang theo vài người đi theo Tiểu Nha giúp nàng ta mai táng phụ mẫu đi. Nhớ làm ký hiệu. Lăng Nhất, ngươi lên xe ngựa cầm hộp điểm tâm của ta lại đây."
Hai người vội vàng vâng một tiếng liền chạy đi làm việc. Nhất là Lăng Nhất, trong lòng cảm kích vô cùng. Biết rõ mình vừa rồi lấy áo choàng nhường cho thiếu gia nên Lăng Thiên bảo hắn đi lấy điểm tâm cũng rất rõ ràng bảo hắn đi lấy một cái áo choàng mới để bận vào.
Lăng Thiên ngồi ở trong xe, đôi mắt lo lắng dường như không có tiêu cự nhìn về phía trước. Tần đại tiên sinh nhìn thấy ánh mắt này của hắn cũng không dám lên tiếng, e sợ sẽ quấy rầy. Trong cảm giác của Tần đại tiên sinh thì Lăng Thiên hiện tại tràn đầy một khí chất không thể giải thích được. Có cô đơn, có thương cảm phát ra tận đáy lòng, có cô độc và tịch mịch...
Vài loại khí tức này tập trung lên người Lăng Thiên tụ hợp thành một thần sắc phức tạp không từ nào để hình dung. Tần đại tiên sinh âm thầm cảm thấy kỳ quái, không biết vì sao một tiểu hài tử năm tuổi lại có được tâm sự sâu nặng như vậy? Trong mắt của hắn thì trên người Lăng Thiên luôn có những vẻ mặt kỳ quái xuất hiện. Từ sau khi Lăng Thiên hoàn toàn tín nhiệm Tần đại tiên sinh thì những vẻ mặt này xuất hiện càng lúc càng nhiều. Hắn luôn có cảm giác Lăng Thiên rất cô độc, rất tịch mịch. Dường như hắn đi trên dòng người đông đúc trên phố hay là trong quân doanh có vạn người thì hắn vẫn như cũ, như một thế giới độc lập. Đây là một khí chất rất đặc biệt, trên thế giới này không có một ai có thể bắt chước được, chỉ có một mình Lăng Thiên sở hữu thôi. Cũng vì khí chất này mà Tần đại tiên sinh mới đoán Lăng Thiên là người mang thiên mệnh.
Mặc dù không biết vì sao Lăng Thiên lại cô đơn và tịch mịch, ngay cả sau này hắn đã có những kiều thê mỹ thiếp tử tôn đầy cả đại sảnh cũng không hề thay đổi. Chỉ là nhớ về kiếp trước mà thôi. Trên thế giới này Lăng Thiên chính là một linh hồn cô độc.
Xuyên việt! Trong lòng Lăng Thiên khổ không thôi. Vô số tiểu thuyết Internet luôn thổi phồng một khi xuyên việt. Dường như mỗi một nhân sĩ nào khi xuyên việt đều đi tới thời cổ đại hoặc là thế giới khác chỉ cần nhấc tay liền tạo ra một phen sóng gió, tạo ra cơ nghiệp to lớn. Điểm đó Lăng Thiên rất đồng ý. Có được tri thức và kinh nghiệm tích lũy mấy ngàn năm mà không làm ra được sự tình nào cho ra hồn thì tốt nhất nên đi mua một khối đậu hủ đâm đầu vào chết để xuyên việt trở lại. Nhưng mà tại cảnh tượng phong quang vô hạn kia thì ai có thể hiểu được sự cô đơn, tịch mịch trong lòng mỗi nhân sĩ xuyên việt chứ? Không thể nào điều khiển được trái tim mình mà. Kiếp trước của mình chưa từng có cuộc sống sung sướng ngày nào cả, luôn chịu khi dễ và khuất nhục.
"Công tử. Tiểu nhân đem Tiểu Nha đến đây rồi. Công tử sẽ an bài nàng như thế nào? Xin công tử cho chỉ thị!" Đang lúc Lăng Thiên thả hồn du thiên ngoại thì bên ngoài xe ngựa truyền đến giọng nói cung kính của Lăng Nhị.
Lăng Thiên xốc màn xe lên nhìn thấy sắc trời đã tối liền thuận miệng nói: "Đưa nàng lên xe."
Lăng Nhị khẽ vâng một tiếng, sau đó một cái đầu nhỏ sợ hãi thò đầu vào xe. Xem ra trước khi lên xe thì Lăng Nhị cũng đã chải lại đầu tóc của nàng rồi. Tuy không nói là gọn gàng như cũng không rối bù như vừa rồi. Ách, bất quá phải nỏi Lăng Nhị thật sự rất ngu ngốc. Không có hoa nào dùng hay sao mà lại dùng dây gai kết tóc cho Tiểu Nha? Mà hình dáng phải nói là rất kỳ lạ nữa chứ. Tiểu Nha một tay cầm bím tóc, vẻ mặt tức giận chu mỏ. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Nữ hài tử trời sinh tính tình thích đẹp, Tiểu Nha cũng không ngoại lệ. Không có điều kiện thì thôi, hôm nay có được điều kiện liền bị người ta biến thành như vậy đương nhiên không thể nào thoải mái được.
Tiểu Nha khi nhìn thấy Lăng Thiên liền cao hứng vô cùng. Trong lòng hàng chỉ có duy nhất một ý niệm: Chỉ cần ở bên người Lăng Thiên thôi thì bản thân cảm thấy rất hạnh phúc; vội vàng quỳ xuống: "Đa tạ công tử đã giúp phụ mẫu hạ thổ không bị phơi thây nơi hoang dã. Đại ân đại đức này tiểu tỳ vĩnh viễn không dám quên."
Lăng Thiên nghe nàng nói thật là lịch sự liền cảm thấy có chút ngoài ý muốn: "Tiểu Nha? Ngươi biết chữ sao? Đã từng đọc sách?"
Tiểu Nha có chút ngượng ngùng nói: "Phụ thân từng là tú tài, cũng từng là sư gia nên Tiểu Nha đều được phụ thân chỉ dạy." Nhắc đến phụ thân khiến Tiểu Nha không kiềm nén được
Lăng Thiên ồ một tiếng: "Thì ra là thế."
Nhìn thấy Tiểu Nha rụt rè cứ tránh một bên làm Lăng Thiên cảm thấy tức cười: "Lại đây, đến bên cạnh ta này. Bên này ấm hơn một chút."
Tiểu Nha nghe vậy liền kinh hoàng lắc đầu noi: "Công tử. Người nô tỳ rất bẩn, mùi cũng không dễ ngửi chút nào. Nô tỳ ngồi ở cửa là được rồi." Vừa nói vừa cắn môi, vẻ mặt xấu hổ vô cùng.
Lăng Thiên lắc lắc đầu vươn tay ra kéo hắn lại ngồi bên cạnh mình.
Tiểu Nha rất kích động ngồi yên một chỗ. Bộ dáng thoạt nhìn so với Lăng Kiếm đang đóng cọc một bên tốt hơn một chút.
Mùi trên người Tiểu Nha quả thực không dễ ngửi chút nào, khi nàng vừa vào xe thì Lăng Thiên đã biết rõ. Tần đại tiên sinh ngồi bên cạnh khẽ cau mũi lại, yên lặng tránh ra phía ngoài một chút...
Nhưng trong lòng Lăng Thiên lại nỗi lên một tư vị quen thuộc rất thân thiết. Mùi trên người của Tiểu Nha so với mùi trên người mình ở kiếp trước rất giống nhau. Lăng Thiên không nhịn được ôm Tiểu Nha vào trong lòng, đôi mắt có chút ướt át. Có lẽ trên thế giới này, điều có thể cho mình cảm thấy như kiếp trước có lẽ chỉ là mùi khó ngửi này mà thôi. Có lẽ chỉ có nó mới hiểu rõ mình là một linh hồn không thuộc về thế giới này...
Tiểu Nha bị Lăng Thiên ôm vào trong lòng ngực khiến cho thân thể cứng ngắt một trận. Sau đó liền cảm thấy cuộc đời chưa bao giờ được bình yên như lúc này. Nàng vẫn không nhúc nhíc nằm trong lòng của Lăng Thiên, hai hàng nước mắt vô thanh vô tức rơi xuống. Ba ba mụ mụ, các người thấy rõ không? Tiểu Nha gặp được một vị chủ tử rất tốt. Các người cứ yên tâm nhé...
Trong hoảng hốt, Tiểu Nha nghe được âm thanh kiên định mà ấm áp của Lăng Thiên: "Từ nay về sau, tên của ngươi gọi là Lăng Thần. Không còn bất kỳ ai có thể khi dễ ngươi được nữa!"
Tiểu Nha không dám mở miệng, nàng sợ khi mình mở miệng sẽ khóc thành tiếng. Chỉ đem cái đầu nhỏ vùi vào lòng Lăng Thiên: "Từ nay về sau ta gọi là Lăng Thần! Là Lăng Thần chỉ thuộc về thiếu
Quyển : Thiên tinh thiếu niên