.
Lăng Thiên lạnh lùng cười, nhìn Lăng Kiếm, nói: "Đã không có năng lực bảo trụ thể diện thì phải bảo trụ tính mạng trước tiên. Cái thứ thể diện đó, chính là phải đợi đến khi đạt được thực lực và địa vị nhất định mới cần phải chú ý. Thân thể là của mình, thể diện là của người khác dâng tặng! Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng, ngươi hiên tại, có tư cách để bảo trụ thể diện trước mặt giang sơn lệnh chủ Tống Quân Thiên Lý hay sao?"
Lăng Kiếm lẳng lặng đứng, trong ánh mắt không có một tia xấu hổ vì chiến bại, bình tĩnh nói: "Dạ."
Dừng một chút, Lăng Kiếm nói ra từng chữ: "Nhưng cuối cùng ta sẽ có ngày đó, nhất định sẽ có!"
"Nếu như ngươi không có dũng khí phun ra ngụm máu kia, ngươi thực sự mất đi lần khiêu chiến thứ hai đối với ta, bất quá, hiện tại ta lại rất hài lòng. Được, vậy đợi đến ngày đó, ngươi hãy đến để tìm lại thể diện đã mất đi. Ha ha!" Tống Quân Thiên Lý cười sang sảng, nhìn Lăng Kiếm lại cười mà nói: "Giết người, cũng có chút thời gian là chuyện rất thú vị, phải không?"
Rất hiển nhiên, sát khí sắc bén trên người Lăng Kiếm, khiến cho Tống Quân Thiên Lý cực kỳ hứng thú.
Lăng Kiếm trầm ngâm một hồi, chợt nhìn Tống Quân Thiên Lý, khẽ nở nụ cười ngầm hiểu.
Nói thật ra, Lăng Kiếm cười. cho dù không là phượng ma lân giác (lông phượng sừng lân hiếm có) nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu. Cho dù là đám người cực kỳ quen thuộc như Lăng Thiên, Lăng Thần, Lăng Trì, bốn tên tiểu tử Phong Vân Lôi Điện cũng rất khó nhìn thấy Lăng Kiếm cười. Mà lúc này, Lăng Kiếm dĩ nhiên nở nụ cười với một ngoại nhân! Hãn văn hãn kiến nha! (Ít nghe ít thấy)
Lăng Thiên thấy hắn như thế thì cũng mỉm cười, chậm rãi đi đến chỗ mà hai người vừa đứng khi nãy, lắc đầu thở dài nói: "Đáng tiếc, đáng tiếc, mặt sân của ta bằng phẳng thế này mà." Nói rồi, tay phải nhẹ nhàng áp xuống, một cỗ kình lực hình một cơn gió xoáy nhỏ mà mắt người có thể nhìn rõ, nhẹ nhàng xoay tròn, trên mặt đất đột niên xuất hiện một cái đại động vuông vắn rộng chừng nửa thước. Mặt sân được tạo thành từ đá núi vô cùng cứng rắn, không ngờ trong lúc hai người so đấu khí thế đã vô thanh vô tức bị chấn thấn một cái động lớn. Những hòn đá trong động đã hoàn toàn nát vụn!
Tại vị trí mà Lăng Kiếm đứng hiện ra một vết tích rất sâu, tựa như bị đao chém lên! Mà vị trí Tống Quân Thiên Lý đứng, lại không có bất luận một biến hóa nào, cho dù là nhỏ nhất.
Nhìn vết chân của mình và Tống Quân Thiên Lý để lại, Lăng Kiếm cúi đầu than khẽ một tiếng. Ánh mắt nhìn Tống Quân Thiên Lý càng phát ra quang mang nóng bỏng.
Đây là chênh lệch! Cũng là mục tiêu của Lăng Kiếm!
Ba ngày sau đó. Lăng Kiếm, Lăng Thần, Lê Tuyết, Lăng Trì. Từng người hoặc hai người liên thủ. Hoặc ba người, liên thủ lần lượt giao chiến với Tống Quân Thiên Lý. Cuối cùng là bốn người liên thủ cùng với Tống Quân Thiên Lý giao chiến. Không ngờ vẫn không chiếm được chút tiện nghi nào.
Kỳ quái hơn chính là, thủy chung Lăng Thiên chưa một lần xuất thủ. Mà Tống Quân Thiên Lý cũng phi thường vượt ra noài ý muốn của mọi người. Từ đầu đến cuối không có ý tứ tự mình yêu cầu Lăng Thiên xuất thủ. Lăng Thiên một mực trầm tư. Tựa như đang suy nghĩ về một thứ gì đó. Mà đại bộ phận thời gian của Tống Quân Thiên Lý, đều là ngửa đầu nhìn trời cao. Cũng chìm trong suy tư. Hành vi của hai người. Gần như hoàn toàn tương đồng.
Ba ngày qua đi. Sau khi Tống Quân Thiên Lý uống liền hai bình liệt tửu Anh Hùng Huyết, rốt cục quyết rời đi. Nhưng trước khi đi, Tống Quân Thiên Lý và Lăng Thiên lại đàm thoại một phen. Lại làm đại đa số chúng nhân như lọt vào sương mù.
Tống Quân Thiên Lý: "Ta phải đi. Trước khi thời cơ tới. Ta sẽ không trở lại."
Lăng Thiên: "À."
Tống Quân Thiên Lý: "Người dự đoán ngươi còn cần bao lâu nữa?"
Lăng Thiên: "Đại khái… dăm ba năm, tối đa, sáu năm."
Tống Quân Thiên Lý: "Rất có lòng tin nha! Vậy năm năm sau đi, được chứ?"
Lăng Thiên: "Được.
…
Lăng Thiên: "Chúng ta làm bằng hữu được không?"
Tống Quân Thiên Lý: "Chúng ta là địch nhân thì sao?"
Lăng Thiên: "Chúng ta không phải bằng hữu, cũng không phải địch nhân. Là đối thủ, nhưng vẫn là đồng bạn".
Tống Quân Thiên Lý: "Ha ha…"
Lăng Thiên: "Đáng tiếc, nếu như… ta sẽ giết ngươi!"
Tống Quân Thiên Lý: "Nếu như… ta cũng sẽ giết ngươi!"
Lăng Thiên: "Ta chờ ngươi đến giết ta."
Tống Quân Thiên Lý: "Cũng vậy."
Khi hai người nói chuyện, người có cảnh giới gần Lăng Thiên nhất là Lê Tuyết bất chợt phát hiên, trên người Tống Quân Thiên Lý tuy rằng không có phóng xuất khí thế sắc bén, nhưng tản mác ra một khí tức đáng sợ, dị thường nguy hiểm. Khí tức như vậy, nếu như không phải Lê Tuyết và Lăng Thiên đã từng chân chính đi qua hoàng tuyền lộ, sẽ không thể phát hiện ra. Còn Lăng Thiên tựa hồ cũng không có bất kỳ động rác nào đặc biệt, nhưng thân hình hắn lại tựa như một thanh thần kiếm xuất vỏ, cực kỳ bức nhân, tựa hồ đang công kích đến một thứ gì đó.
Ngoài ra, hai người còn nói thêm, tựa hồ là ý tứ bên trong rất mịt mờ, tựa hồ là đang ước định cái gì đó, lại tựa hồ như đang thử thăm dò…
Rất hiển nhiên, hai người này triển khai một hồi so đấu kinh thế hoàn toàn mới. Lê Tuyết thầm suy nghĩ. Bất quá, đến tột cùng là so đấu như thế nào, mà làm cho nàng vốn là người hiểu rõ Lăng Thiên nhất, cũng là người hiểu rõ công pháp tu luyện nhất không thể nhìn ra được?
Hơn nữa, tu vi có biên độ tinh tiến cực lớn như Lăng Thiên, trong trận so đấu này, vẫn mơ hồ bị vây ở thế hạ phong. Tu vi của Tống Quân Thiên Lý rốt cục đã cao đến mức nào đây?!
Lê Tuyết cau mày, bắt đầu trầm tư, một lúc rất hai hàng lông mày chợt nhướng, trên mặt lộ ra một vẻ khiếp sợ, chẳng lẽ, cái mà bọn họ gọi là so đấu dĩ nhiên là…
Đúng lúc này, hai người ngừng nói chuyện. Một đoạn thoại của họ đã làm cho những người khác có nghe mà chẳng hiểu ra sao. Tống Quân Thiên Lý ý vị thâm trường nhìn Lăng Thiên, mỉm cười, phất phất tay, phiêu nhiên mà đi. Không quay đầu lại. Thân ảnh cao to của hắn, theo gió thu bay lên, hòa vào trong lá vàng bay tán loạn, sau đó, đột nhiên biến không thấy đâu nữa, phảng phất như đột nhiên biến mất trong thiên địa.
Lăng Thiên chắp tay mà đứng, nhìn chỗ thân ảnh của Tống Quân Thiên Lý biến mất trong lá vàng, thì thào tự nói: "Ngươi biến mất, nhưng ngươi còn sông. Cho nên, ta tất thắng." Mãi đến lúc này, khí chất thần thái của Lăng Thiên mới khôi phục lại tiêu sái tự nhiên thường thấy, nhưng loại biến hóa phi thường bí ẩn này, trong mắt người khác, Lăng Thiên hiện tại, cùng với Lăng Thiên lúc trước, gần như không có gì khác nhau. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Nói xong, đột nhiên cười cười, lắc đầu, tựa hồ là ném đi cái gì, lại lắc đầu khó hiểu, lầu bầu nói: "Thú vị, người thú vị. Thật… không nỡ nha!"
Lăng Kiếm nhìn hai người trò chuyện, nhìn nơi Tống Quân Thiên Lý đột nhiên biến mất, nhìn thân ảnh Lăng Thiên đang chắp tay đứng, trong ánh mắt, dần hiện ra quang mang cuồng nhiệt!
Đây, mới chính là lực lượng đỉnh cao?!
Hai người Lăng Thần, Ngọc Băng Nhan nhìn thân ảnh mạnh mẽ của Lăng Thiên, trong đôi mắt đẹp lộ ra thần sắc say mê, tựa hồ chỉ cần bóng lưng ấy, đã làm cho hai nàng tâm thần câu túy… (tâm và thần đều say)
Duy nhất không bình thường, chính là Lê Tuyết đại tiểu thư. Điên cuồng chu miệng nhỏ, vẻ mặt muốn nôn mửa, biểu tình cực kỳ khinh bỉ, thì thào tự nói: "Thật… có thể giả bộ cơ đấy! (thành thật không biết là gì.) Lúc nào cũng đều giả bộ! Thật không chịu nổi… Ông trời à, nếu như có măt, mau nổi sét đi…"
Kết thúc chuyện này, Lăng Thiên lại tọa trấn Lăng phủ biệt viện một lần nữa, chân chính bắt đầu những ngày thanh thản nhất kể từ khi hắn đến thế giới này. Mỗi ngày đều cùng với mỹ nữ tuyệt sắc chơi cờ, tâm sự, gảy đàn viết sách, vẽ tranh… Điển hình cho cuộc sống mà chỉ có thần tiên mới có thần tiên mới có thể hưởng t
Đối với toàn bộ phân tranh ở bên ngoài, Lăng Thiên hoàn toàn không nghe không thấy, một mực mặc kệ tất cả, hết thảy giao lại cho đám người Lăng Thần, Lê Tuyết, Mạnh Ly Ca, Tiêu Nhạn Tuyết đi xử trí. Loại uy quyền chưa từng có này, làm cho mọi người oán giận không thôi. Nhất là Mạnh Ly Ca và Lăng Thần, hai người này không nghi ngờ là mệt mỏi nhất, hàng ngày đều đến trước mặt Lăng Thiên kêu khổ thấu trời. Lăng Thần dù sao cũng còn có một lồng ngực vững chãi để mà dựa dẫm. Mạnh Ly Ca Mạnh đại tiên sinh thì không có loại đãi ngộ như vậy. Mà cứ tính là cho dù có người để cho hắn dựa, thì cũng phải là Mạnh đại tiên sinh nguyện ý dựa thì mới được!
Lăng Thiên trả lời rất đơn giản: nếu mọi việc đều cần ta tự mình đến xử lý thì các ngươi làm cái gì? Cần ta phụ trách, chỉ là mấy người các ngươi, còn các ngươi có mệt hay không… không liên quan đến ta. Nếu các ngươi không muốn mệt như thế, các ngươi cũng có thể làm theo ta, phân công nhiệm vụ xuống dưới, chỉ cần không ảnh hưởng đến đại cục là được.
Với những lời này, Lăng Thần nghe xong liền cong môi sát vào trong lồng ngực vững chắc, làm nũng cắn một hồi, rồi thì cũng thuận theo. Mạnh Ly Ca Mạnh đại tiên sinh thì trực tiếp đảo mắt đầy khinh thường, thở phì phì xoay người đi luôn ra ngoài, thái độ như vậy đối với chủ quân, có thể xem như là Mạnh đại tiên sinh cực kỳ to gan lớn mật!
Nói đùa, nếu ai cũng có thể làm được, thì còn cần gì đến Mạnh Ly Ca ta chứ? Nếu chúng ta cũng có thể giống như ngươi làm một chưởng quỹ bỏ mặc hết thảy như vậy, thiên hạ không đại loạn mới là lạ.
Bất quá, với cá tính người không cần thì không cần dùng của Lăng Thiên, trong lòng Mạnh Ly Ca vẫn phi thường thưởng thức. Từ xưa đến nay, quân chủ độ lượng như thế này có kể ra rất ít, nhưng không có người nào mà không thành tựu đại nghiệp! Chỉ có người không lưu luyến quyền lực tuyệt đối, mới có khả năng đạt được quyền lực đỉnh cao! Làm việc dưới tay loại chủ tử như thế này. cho dù phải chịu khổ cực một chút, tâm tình vẫn rất thoải mái. Chỉ cần phần tín nhiệm này, tin tưởng trong thiên hạ cũng không có người thứ hai có thể cấp cho.
Cho nên tuy rằng thân thể rất mệt nhọc, nhưng tâm tình Mạnh Ly Ca vẫn phi thường thư sướng.
Về phần Lăng Kiếm, Lăng Thiên chỉ nói đúng một câu: các ngươi không phải hằm hè muốn tìm người Lôi gia báo thù hay sao? Sau khi lưu lại cho ta một lực lượng vừa đủ, còn lại để mấy tên tiểu tử khác ra ngoài học hỏi kinh nghiệm cả đi. Tùy ý các ngươi muốn ồn ào thế nào thì cứ làm như thế.
Lời vừa nói ra, ngoại trừ Lăng Kiếm, tám đại sát thủ khác phân làm hai nhóm, cao hứng bừng bừng thay phiên xuất kích, giết chóc đến bất diệc nhạc hồ, nhất là bốn tên tiểu tử Phong Vân Lôi Điện, một thời trước bị Tống Quân Thiên Lý chà đạp quá mức, lúc này chính là lúc bọn hắn chà đạp người khác! Điều này làm cho Lăng Kiếm tọa trấn Lăng phủ biệt viện ngứa ngáy vô cùng, hận không thể kéo Lăng Trì trở về thay mình, để mình tự tay ra trận.
Trong khoảng thời gian này, Ngọc gia cũng thành công tiêu diệt Ngô quốc. Ngoại trừ Nguyệt Thần quốc tại cực Tây ra, thì cũng gần như đã thống nhất nửa giang sơn. Nhưng nếu muốn bình định Nguyệt Thần quốc, thì lại bởi vì đường xá quá xa xôi, ở giữa còn bị một sa mạc rộng lớn nguy hiểm vô danh cách trở, ngay cả lấy thực lực khổng lồ của Ngọc gia, trong lúc nhất thời cũng tuyệt không dám tùy tiện động binh. Huống hồ, theo mùa đông đang dần đến, chiến sự cũng đến lúc phải ngừng lại. Ngọc Mãn Lâu nào dám đi ngang qua đại mạc giữa lúc rét mướt, một mình thâm nhập? Nếu động binh thì hoàn toàn có thể toàn quân bị diệt! Bình định Nguyệt Thần quốc, đối với Ngọc gia mà nói, tin rằng, sẽ là một quá trình lâu dài.
Đối với chuyện Lôi gia tập kích Lăng gia, Lăng Thiên chỉ phái Lăng Trì đưa đến cho Ngọc Mãn Lâu một phong thư, thứ nhất nói rõ lần này bên trong nguy cơ, Ngọc Băng Nhan cũng không có gì nguy hiểm, tình hình thân thể hoàn toàn khỏe mạnh, về những thứ khác thì chỉ là tỏ rõ quyết tâm nhất định diệt Lôi gia. Đồng thời cảnh báo Ngọc Mãn Lâu cùng Ngọc gia không được nhúng tay. Thuyết pháp này, Ngọc Mãn Lâu đồng ý không chút do dự. Điều này đối với Lăng Thiên, cũng là chuyện nằm trong dự liệu. Thực lực của Lôi gia đã hoàn toàn tan vỡ, với Ngọc Mãn Lâu mà nói, lại là vô giá trị, không đáng để lợi dụng nữa. Huống hồ, Lôi gia hàng ngày vẫn phái người đến Ngọc gia khóc lóc kể, thỉnh Ngọc Mãn Lâu báo thù cho đám người Lôi Chấn Thiên. Ngọc Mãn Lâu đã sớm phiền toái ngập đầu. Lăng Thiên hôm nay, thực sự là loại người cứ nói muốn đối phó là đối phó được hay sao?
Cho nên hôm nay khi Lăng Thiên đưa ra quyết định muốn diệt sạch Lôi gia, quả thực đã đúng với ý nguyện của Ngọc Mãn Lâu.