Một vị trưởng lão ở bên cạnh hừ một tiếng, nội khí trùng trùng nói: "Cô nương đãi khách như vậy, lại tự xưng rằng là người có thể làm chủ, chắc là một nhân vật của Lăng gia, không biết cô nương giữ chức gì trong Lăng phủ biệt viện? Sao lại càn rỡ như vậy, chẳng có chút nghi thái nào của thế gia, đối đãi với khách từ phương xa tới như vậy, không sợ người trong thiên hạ cười chê sao?"
Câu hỏi này lại vừa hay hỏi đúng kỵ húy trong lòng Lê Tuyết, hiện tại trong Lăng phủ biệt viện cơ hồ tất cả mọi người đều có vị trí của mình, duy có Lê đai tiểu thư lại không có một chức vị chính thức nào. Điều này khiến Lê Tuyết trong lòng vốn đã bực bội không thôi, hiện tại lại bị lão đầu này nói trúng chỗ đau.
Lê Tuyết hừ một tiếng, đứng dậy nhìn lão đầu ở trước mặt, trên khuôn mặt băng lãnh hiện ra một tia trào phúng, nói: "Lão đầu, đây là đạo làm khách của Ngọc gia các người à? Ở nhà chủ nhân mà lại tác oai tác phúc như vậy? Ấy? Ngươi không sợ bị người trong thiên hạ chê cười à? Còn chức vị của bản cô nương tại Lăng gia ư? Ta đã nói rồi đó, ngươi không nghe thấy hả? Tôi nói ta có thể làm chủ là có thể làm chủ! Ngươi hoàn nghi cái gì? Còn có dụng ý gì khác ư? Xem ra ngươi lớn tuổi như vậy rồi mà không ngờ vẫn vẫn có tính hóng hớt tò mò của nữ tử trẻ tuổi. Lão đầu đáng chết! Râu mép dài cả nắm thế kia rồi mà không biết xấu hổ à!"
"Ngươi…" Mặt lão già tím tái cả lại chỉ vào Lê Tuyết, ngón tay run rẩy, đột nhiên hai mắt trợn lên, không ngờ lại thức sự ngã xuống ghế bất tỉnh nhân sự.
Mấy người Ngọc gia lần này tới đây đều là nhân vật cấp trưởng lão của Ngọc gia, bình thường đều sống an nhàn sung sướng, nói sao là người khác làm theo vậy. Tại Ngọc gia, hoặc là tại nơi khác thì thực sự có rất ít người dám đụng vào họ, lão già đó nào có ngờ rằng nữ tử ở trước mặt lại chua ngoa như vậy? Vốn là một phen khí thế hừng hực hưng binh hỏi tội, nhưng lại bị lời nói của Lê Tuyết nói cho bản thân biến thành một lão già không biết xấu hổ, mà ở trước mặt lại là một nữ tử trẻ tuổi như hoa như ngọc, lão tự thị thân phận, đánh không được mà mắng cũng không xong, đành chịu uất ngẹn ở cổ.
Có thể trực tiếp khiến cho một võ giả tiên thiên cảnh giới tức giận đến nỗi hôn mê, Lê Tuyết đại tiểu thư cũng tính là mở ra một dòng mới mà cổ kim chưa hề có.
Ngọc Tiêu Nhiên cũng giận đến nỗi tay chân vung vẩy, râu run run, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lê Tuyết, thở hổn hà hổn hển, nhưng lại không nói ra được câu nào.
Lê Tuyết cũng bướng bỉnh trợn mắt nhìn lại lão, hừ một tiếng, nói: "Còn dám soi bản cô nương à, một đám già dịch không biết xấu hổ, đây chính là bản sắc trưởng lão của Ngọc gia ư? Bản cô nương lĩnh giáo rồi, các ngươi cho rằng bản cô nương nhàn rỗi lắm hả? Thứ cho không thể phụng bồi!" Nói xong Lê Tuyết đứng dậy đi ra ngoài, không ngờ lại không có hề có ý tứ quay đầu lại.
"Rầm!" Ngọc Tiêu Nhiên đặt mông ngồi xuống ghế thái sư, không hổ là tiên thiên cao thủ, ngay cả một cái ghế thái sư làm bằng gỗ tử đàn cứng ngang sắt đá này mà cũng bị đè nát tươm.
"Các chủ, Lăng gia thực sự là quá khinh người rồi! Một tiểu nha đầu mà không ngờ lại dám vũ nhục chúng ta. Đợi sau khi quay về nhất định phải bẩm báo với gia chủ, rửa sạch mối hận ngày hôm nay!" Một lão già khác tức giận nói.
Lão già này thực sự là quá đề cao mình rồi, nhìn khắp đương kim thế gian, người đủ tư cách để bị Lê Tuyết Lê đại tiểu thư vũ nhục chỉ e rằng cũng chỉ có lưa thưa mấy người mà thôi. Nhắc tới tư cách, người trong Ngọc gia có lẽ cũng chỉ có hai huynh đệ Ngọc Mãn Lâu, Ngọc Mãn Đường mới có tư cách này, nhưng mấy người này cho rằng là Lê Tuyết cố ý tới để vũ nhục họ, thật đúng là tự đại quá rồi!
Lão gia bị Lê Tuyết khiến cho tức giận qua mà ngất đi dưới sư xoa bóp của mấy người khác đã dần dần tỉnh lại, còn chưa mở mắt đã há miệng thốt ra một câu: "Thật sự là tức chết lão phu mà!"
Sáu lão đầu ai ai cũng mặt mày tức giận, mồm năm miệng mười thảo luận rồi nhất trí cho rằng hành vi của Lăng gia ngày hôm nay thực sự là quá khinh người!
Ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng hừ lạnh, chỉ một tiếng hừ này mà sáu người đồng thời cảm thấy một cỗ áp lực vô cùng cường đại ập tới. Đồng thời cảm thấy không khí trong phòng trong nháy mắt đã hạ xuống cả mấy chục độ. Lãnh ý của tiếng hừ này tựa hồ như đóng băng linh hồn của mọi người. Mọi người lập tức cảm thấy mình đang trần truồng đứng trên đỉnh núi mờ tuyết lạnh giá.
Cao thủ! cao thủ tuyệt đỉnh!
Chẳng lẽ là Lăng Thiên tới rồi?
Sau người đồng thời rùng mình, ngước mắt nhìn về phía cửa.
Ở cửa, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một thanh niên áo trắng, vào lúc trời đổ tuyết lớn như thế này mà không ngờ lại mặt một thân áo trắng, cơ hồ như dung thành một thể với tuyết lớn tung bay khắp trời ở bên ngoài. Khuôn mặt gày gò, thân hình cao lớn, hai mắt sắc bén như điện, mặt lạnh tanh như phủ một lớp sương mù, lặng lẽ đứng ở cửa lạnh lùng nhìn sáu người, rất rõ ràng, tâm tình của người này vô cùng không tốt!
Sáu lão đầu tựa hồ như đều nóng mặt, dẫu sao thì bị người ta nghe thấy sáu người mình ở sau lưng mắng trộm người ta, cũng là một chuyện không vinh quang gì, huống chi còn là người có liên quan nghe thấy. Trong lòng nhao nhao mắng thầm: Nơi đây chết à? Sao ai ai cũng mặc đồ trắng hết vậy... Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Đúng vào lúc này, thanh niên áo trắng nhấc chân bước vào.
Ngọc Tiêu Diêu miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, chắp tay nói: "Xin hỏi tôn giá có phải là Lăng Thiên công tử không?"
Thanh niên áo trắng trợn mắt lên, quan sát lão từ trên xuống dưới, ngạo nghễ hỏi: "Ngươi... chính là Ngọc Tiêu Nhiên à?"
Ngọc Tiêu Nhiên lập tức có một loại xung động muốn vung quyền đấm vỡ mặt cái mặt lạnh lùng ở phía trước này.
Mẹ kiếp! Sao người nào của Lăng gia cũng đều có tính tình như vầy? Cho dù là Ngọc gia gia chủ Ngọc Mãn Lâu cũng chưa từng nói chuyện với lão phu kiểu như vậy!
"Hỏi ngươi đó, không nghe thấy à?" Thanh niên áo trắng chắp tay sau lưng hất cằm hỏi, chậm rãi bước hai bước, lại nhướn mắt, nói: "Ngươi điếc à? Hay là vì lớn tuổi rồi nên ngũ cảm đều thoái hóa!"
Thân hình của sáu lão đầu đồng thời run rẩy.
Kỳ thực bọn họ vẫn nên cảm thấy kiêu ngạo, cho dù là tại Lăng gia, cũng rất ít người có thể được thanh niên áo trắng này chủ động nói chuyện, hơn nữa còn là một lại ngữ điệu cũng không phải là quá lạnh lùng.
Một lão già không nhịn nổi nữa, bước ra phẫn nộ nói: "Dạng tiểu bối như ngươi không có lễ mạo gì cả! Cho dù hai nhà đối địch, nhưng ta từ xa tới đây, một không phải là để đánh nhau, hai là không có chút ác ý nào, sao các ngươi lại ba lần bốn lượt sỉ nhục chúng ta, đây là đạo lý gì hả? Cho dù ngươi là hôn phu của tiểu công chúa, Lăng gia thiếu gia Lăng Thiên đi chăng nữa thì cũng không thể thất lễ như vậy được?" Lão dừng lại một chút, thở hổn hển rồi nói ta: "Chuyện ngày hôm nay, Lăng gia các ngươi bất kể là như thế nào cũng phải cho lão phu một cái công đạo!"
"Công đạo?" Thanh niên áo trắng cười lạnh, bước lên trước mấy bước, ngồi xuống vị trí chủ nhà, ngẩng đầu lên nhìn lão đầu đang phẫn nộ, lớn: "Muốn công đạo gì? Ngươi sao không tự hỏi hai tiếng, Ngọc gia các người lần này rốt cuộc là rắp tâm làm gì, cho dù là ngươi không nói, người trong thiên hạ đều biết cả, chính là lợi dụng thiếu phu nhân để đoạt lấy Lăng chưa thành, về sau lại sai Lôi gia tới đánh lén, hiện tại không ngờ còn có mặt mũi tới đón thiếu phu nhân về Ngọc gia chiến đấu cho các ngươi, ta cũng rất có hứng thú muốn biết, Ngọc gia rốt cuộc có phải là biết công đạo hay không?"
"Thiếu phu nhân? Ngươi... không phải là Lăng Thiên?" Sáu lão đầu nhìn nhau, ngoài việc bọn họ vô cùng kinh ngạc vì nhận sai người ra, còn kinh ngạc hơn là Lăng gia ngoại trừ Lăng Thiên không ngờ còn có một tuyệt đỉnh cao thủ trẻ tuổi như thế này, điều này thực sự là ngoài sức tưởng tượng của người ta!
"Công tử há lại có thể tới gặp mặt các ngươi à? Các ngươi cho rằng mình là ai chứ?" Thanh niên áo trắng lạnh lùng nhìn họ, trong mắt tràn ngập vẻ coi thường và chán ghét.
Ngọc Tiêu Nhiên cả người run rẩy, nếu là Lăng Thiên nói, căn cứ vào việc địa vị của Lăng Thiên hiện giờ ngang hàng với Ngọc Mãn Lâu, vậy thì sự vũ nhục này mấy người bên mình thôi thì cố gắng nhẫn nhịn, nhưng tên gia hỏa ở trước mặt căn bản không phải là Lăng Thiên, không ngờ lại dám trắng trợn vũ nhục mấy người mình như vậy, điều này khiến trong lòng Ngọc Tiêu Nhiên dâng lên một loại cảm giác nhục nhã vô cùng, loại cảm giác này đã gần hai chục năm rồi chưa trải qua, loại cảm giác khuất nhục cường liệt này khiến lão cơ hồ phát cuồng.
"Các hạ là?" Ngọc Tiêu Nhiên miễn cưỡng không chế để giọng nói của mình không run rẩy, bình tĩnh hỏi. Trong thanh âm đã mang theo sát ý rõ ràng.
"Ta là Lăng Kiếm." Lăng Kiếm nhìn hắn với vẻ hứng thú, "ngươi có phải là từ lâu đã nghe thấy đại danh của ta rồi không?"
"Lăng Kiếm" Ngọc Tiêu Nhiên nhanh chóng tìm kiếm một vòng trong đầu rồi lắc đầu nói: "Chưa từng nghe qua."
Quả thực, danh tiếng của Lăng Kiếm ở trong Lăng phủ biệt viện cũng là một nhân vật mà mọi người đều biết, ngoại trừ phạm vi cố định ra, thực sự là không có ai biết vị Lăng Kiếm này rốt cuộc là ai, trong tình báo của Ngọc gia, tư liệu về Lăng Kiếm cũng có, nhưng nội dung rất đơn giản, chỉ là một nô phó giống như là thư đồng từ nhỏ đã theo Lăng Thiên mà thôi, thân phận tôn quý như Ngọc Tiêu Nhiên tất nhiên sẽ không để một tên thư đồng, nô phó ở trong lòng. Nếu không phải là Lăng Kiếm vừa rồi đã hiển lộ ra khí thế kinh người, sáu người chắc cũng chẳng thèm chú ý
Đáng tiếc, Ngọc Tiêu Nhiên hoàn toàn không biết thư đồng, nô phó này còn có một thân phận, một thân phận đủ để dọa chết người ta!
Lăng Kiếm đột nhiên giận tím mặt: "Thanh danh của Lăng Kiếm ta truyền khắp tứ hải, danh động thiên hạ, ai mà không biết, ai mà không hiểu. Ngươi không ngờ lại dám nói rằng chưa hề nghe thấy tên ta? Điều này đối với Lăng Kiệm ta là một sự vũ nhục lớn nhất! Lão thất phu! Ngươi không ngờ lại dám vũ nhục ta như vậy! Ta... ta nhất định không bỏ qua cho ngươi đâu!"
Lời nói này của Lăng Kiếm không hề sai một chút nào, cũng không phải là khoa trương, Đệ Nhất lâu chi chủ đương nhiên là danh động thiên hạ, không ai không biết, nhưng cái tên Lăng Kiếm thì... Khụ khụ, người biết quả thật là không nhiều lắm, nếu Ngọc Tiêu Nhiên không phải là học thuộc tư liệu của người trong Lăng gia, còn thực sự không biết Lăng Kiếm là ai, mà Lăng Kiếm lại có thể mượn lý do này để nổi nóng, cũng thực sự là phí một phen đầu óc, tuy lý do này quá buồn cười.
Ngọc Tiêu Nhiên giận tím mặt, đám người mình từ lúc tới đây, hai ba lượt bị người ta đối xử lạnh nhạt, trước tiên bị một nữ tử áo trắng mạc danh kỳ diệu ô miệt một trận, một bụng nộ hỏa còn chưa kịp phát tiết thì đã không thấy nữ tử đó đâu, đang vào lực cự kỳ bực bội thì lại xuất hiện một Lăng Kiếm, vô danh tiểu tốt mà không ngờ lại dám ngang ngược vũ nhục đám người bên mình. Giờ lại còn quật ngược lại, nói đám người mình không nghe thấy tên của hắn thì chính là vũ nhục hắn... không ngờ lại dám nói là không tha cho mình?
Ngươi có thể tùy tiện hỏi một người, hỏi Lăng Kiếm là thằng cha nào? xem có ai biết không? Lão phu cũng là biết ngươi, ngươi chẳng phải là một thư đồng, nô phó của tên tiểu tặc Lăng Thiên sao? Thân phận cao quý quá nhỉ.
Giận quá thành ra bật cười, Ngọc Tiêu Nhiên âm trầm nhìn Lăng Kiếm: "Sao, chẳng lẽ một hạ nhân của Lăng phủ còn muốn giáo huấn đám người lão phu ư?"
Quyển