.
Hoàng Phủ Nghiêm Hàn và Tống Thiên Kiều đều rõ ràng, tuy rằng khắp tòa thành Thủy gia đều là sát khí, nhưng lại là địa phương an toàn nhất, ít nhất người của Thuận Thiên Minh không vào đây được, cũng không dám vào. Lúc này bảo trụ tính mệnh mới là vấn đề then chốt.
Ở giữa đại sảnh, yến hội được bày ra. Vô luận là địch nhân hay là bằng hữu, hoặc là trọng tài của hại đại ẩn môn, không sót một ai, đều đoan đoan chính chính ngồi ở đây. Nhân vật cao tầng của hai nhà Thủy Ngọc đương nhiên cũng không một ai vắng mặt.
Sau khi xong bữa tiệc này, chỉ sợ những người này không còn cơ hội ngồi cùng bàn tiệc nữa! Thậm chí có một bộ phận còn không còn cơ hội ăn uống! Bữa cơm này, cũng là bữa cơm thần thánh nhất của hai nhà Thủy Ngọc. Vô luận là địch nhân hay là bằng hữu, đều xem đây là lần cáo biệt cuối cùng!
Mặt khác, bữa tiệc này, cũng là hai đại ẩn môn ngàn năm trước vì cừu hận của hai nhà này mà cố gắng một lần cuối cùng. Chính là lần điều giải cuối cùng đối với các cao thủ của hai nhà. Nhưng không có hiệu quả nào, hai nhà vẫn như trước sát phạt đến máu chảy thành sông! Lúc đó, hai chưởng môn của hai đại ẩn môn đều ngửa mặt lên trời thở dài: "Không ngờ một bữa cơm chúng ta tổ chức, lại trở thành Âm Dương yến, khiến cho biết bao nhiêu cao thủ cách trở âm u!"
Từ đó về sau, hai nhà liền hình thành một quy định bất thành văn, chính là trước khi quyết chiến, toàn bộ những đối thủ ở cùng một chỗ, cùng nhau ăn một bữa Âm Dwong yến! Bữa cơm này, là chiến thư, cũng là cáo biệt! Ăn xong Âm Dương yên, vô luận là sống hay chết, trong vòng một giáp, hai nhà phải chung sống trong hòa bình! Toàn bộ ân oán, sau Âm Dương yến, đều phải tạm thời kết thúc!
Chiến địa của trận chiến này ở Thiên Tinh, tự nhiên do Ngọc gia cung cấp, ở Thiên Phong, thì là Thủy gia bụng làm dạ chịu! Ngàn năm qua chưa một lần thay đổi!
Bất quá lúc này đây, so với những năm trước lại bất đồng. Trước đây ngoại trừ hai nhà cùng với hai đại môn phái, thì không còn ai khác. Nhưng hôm nay lại có thêm hai người, đương nhiên chính là hai vị mặt dầy là Hoàng Phủ Nghiêm Hàn và Tống Thiên Kiều cùng tới. Xem như là lần đâu tiên Âm Dương yến giữa hai nhà có người khác đứng x
Sắc mặt chúng nhân đều rất trầm trọng.
Trên ghế chủ vị, Thủy Mạn Không an tọa đầu tiên, ngay ở dưới là đệ nhất cao thủ Thủy gia Thủy Vô Ba mảnh khảnh. Lần lượt xuống phía dưới, chính là ba đường huynh đệ của Thủy Mạn Không, tiếp đó là một thân y phục thuần thủy sắc Thủy Thiên Nhu đang ngồi rất bình tĩnh. Phía dưới Thủy Thiên Nhu, đó là hai trăm vị cao thủ trong gia tộc tham dự nhất giáp chi chiến lần này!
Thủy Mạn Không bình tĩnh mà ngồi, sắc mặt mênh mông bất động, trong ánh mắt không kinh không hỉ, nhưng không có ai có thể phát hiện ở sâu trong mắt hắn, khi nhìn về phía ba đường đệ cùng với hai trăm vị cao thủ tham chiến lần này, lại là lãnh liệt không gì sánh được!
Hiện tại, Thủy Mạn Không cực kỳ thống hận những người này. Dĩ nhiên vượt rất xa cừu hận với Ngọc gia! Ngọc gia đối phó với nhà mình vốn vì cừu địch ngàn năm. Đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa! Cho dù có chết trong tay đối phương, Thủy Mạn Không cũng tuyệt không có nửa điểm oán hận. Là một người sống trong giang hồ, chết trong tay cừu nhân, chính là cái chết có ý nghĩa! Tựa như trăm tướng mong muốn có thể da ngựa bọc thây chốn sa trường. Nhưng những người này lại là những "người trong nhà" lòng dạ khó lường đối phó với chính mình. Thực sự hết thảy đều là thiên đả lôi phách không thể tha thứ!
Đối diện với Thủy Mạn Không chính là chủ vị của khách quan, Ngọc Mãn Lâu. Phía dưới Ngọc Mãn Lâu lần lượt là Ngọc Mãn Đường, Ngọc Mãn Thiên, Ngọc Băng Nhan, sau đó là mười sáu trưởng lão suất lĩnh hai trăm cao thủ bạch ngọc! Người người sắc mặt như thường. Cực kỳ bình tĩnh.
Trong không khí tĩnh lặng, ánh mắt tựa như lãnh điện của Thủy Vô Ba nhìn về phía Ngọc Mãn Lâu. Trong toàn bộ những đối thủ, có thể chân chính ở trong mắt hắn cũng chỉ có một mình Ngọc Mãn Lâu mà thôi. Vốn dĩ Ngọc Mãn Lâu đang ngồi rất bình tĩnh, khi ánh mắt của Thủy Vô Ba vừa phóng qua, chợt mỉm cười, nghênh đón.
Ánh mắt hai người vừa vặn đối chọi nhau. Toàn thân họ đều khẽ chấn động.
Theo cách nhìn của người ngoài, hai người này chẳng qua chỉ trong vô ý mà đối mắt nhau, thế nhưng trong lòng Thủy Vô Ba lại nổi lên sóng gió động trời! Hắn đương nhiên biết. Là mình chủ động nhìn qua. Còn Ngọc Mãn Lâu lại là tâm niệm khẽ động trong sát na nghênh đón. Một chữ "nghênh" này. Đã nói rõ
Thủy Vô Ba chủ động. Ngọc Mãn Lâu bị động! Dưới tình huống như vậy. Hai người cân tài cân sức!
Cao thấp hoàn toàn có thể nhìn ra!
Võ công của Ngọc Mãn Lâu không ngờ lại cao hơn mình một bậc! Đây là kết luận ở trong lòng Thủy Vô Ba! Kết luận này làm cho lòng hắn trở nên nặng nề.
Nguyên bản cho rằng có mình tọa trấn, cho dù Ngọc gia cường thịnh trở lại, thì cuộc chiến giữa hai đệ nhất cao thủ cũng nắm chắc thắng lợi, không ngờ võ công của Ngọc Mãn Lâu đã đến mức như vậy!
Điều này làm cho Thủy Vô Ba có phần không rõ, chính mình toàn tâm toàn ý khổ tu, gần như toàn bộ thời gian đều chìm đắm trong tu luyện, có được võ công như ngày hôm nay, có thể nói là thuận lý thành chương, nhưng Ngọc Mãn Lâu thân là gia chủ một gia tộc, trăm công ngàn việc, hắn tu luyện thế nào được? Hơn nữa còn có thể đạt đến trình độ như vậy?
Đối với lần giao thủ cực kỳ bí mật của hai người, những người đang ngồi tại đây có thể phát giác ra không nhiều lắm. Nhưng ngồi ở ghế siêu nhiên dành cho Vô Thượng Thiên, Diệp Khinh Trần và hai đồng bạn cùng với hai người của Thiên Thượng Thiên đều chợt lóe ánh mắt. Chủ vị Thủy Mạn Không nhướng mày, mặt khác, đó là mấy trưởng lão có tạo nghệ cực cao đều liếc mắt nhìn nhau, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Ở một góc không có ai chú ý đến. Thủy Thiên Nhu và Ngọc Băng Nhan lén nhìn nhau mỉm cười. Thủy Thiên Nhu khẽ nhếch miệng, còn Ngọc Băng Nhan thì làm mặt quỷ, tiếp đó hai người cấp tốc khôi phục thần sắc chính kinh…
Người hầu của Thủy gia không ngừng bưng thức ăn và rượu lên. Đại sảnh lớn như vậy, ngoại trừ tiếng bước chân và âm thanh cực nhỏ của thức ăn đặt lên bàn, không còn bất luận âm thanh nào khác. Bầu không khí áp lực đến mức khiến cho người khác hít thở không thông!
"Cứ cách một trăm hai mươi năm, hai nhà Thủy Ngọc chúng ta lại gặp nhau trong đại sảnh này, thực sự là đáng mừng!" Thủy Mạn Không là địa chủ, đương nhiên phải là người đầu tiên mở miệng, phá tan mảnh vắng vẻ trong phòng. Hắn vừa mở miệng, ánh mắt mọi người lập tức cùng nhìn về phía hắn: "Cho phép ta được giới thiệu các vị khách quý của chúng ta cho quý vị.
"Bốn vị này, chính là cao nhân của Vô Thượng Thiên, tương sĩ Diệp Khinh Trần, tú sĩ Lý Chí Phương, tiều phu Tôn Thành Lực, kỳ si Trầm Tiếu Kiều." Theo lời giới thiệu của Thủy Mạn Không, bốn người ngồi vững như núi, mỉm cười gật đầu.
"Mấy vị bên cạnh là…" Thủy Mạn Không đang định giới thiệu mấy nhân vật của Thiên Thượng Thiên, đột nhiên một âm thanh chói tai lạnh lùng chợt vang lên: "Nghe nói cao thủ đệ nhất thiên hạ giang sơn lệnh chủ Tống Quân Thiên Lý chưa tới phải không?"
Những lời này vừa xuất ra, có tám người cùng lúc thay đổi sắc mặt!
Người nói chính là Thủy Vô Ba. Đây chân chính là võ đạo cuồng nhân, cũng là tuyệt đỉnh cao thủ say mê võ học, đạo lý đối nhan xử thế gì gì đó, căn bản hắn không bao giờ thèm suy nghĩ đến. Cũng chỉ có hắn, khi mở miệng nói ra những lời này mới thấy bản thân mình thập phần hài lòng!
Một câu nói này, quả thật là cắt ngang lời của gia chủ Thủy Mạn Không, cũng là chuyện vô cùng kiêng kị đối với bất kể đại gia tộc nào. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Mặt khác, khi chợt hỏi ra một câu như vậy, nói rõ ràng trong mắt Thủy Vô Ba Vô Thượng Thiên chỉ có một mình Tống Quân Thiên Lý, còn bốn người kia không đáng nhắc tới! Đối với bốn người Diệp Khinh Trần đây chính là nhục nhã cực đại!
Còn có một hậu quả nghiêm trọng khác, chính là Thiên Thượng Thiên! Thủy Mạn Không đã giới thiệu xong người của Vô Thượng Thiên, đang muốn giới thiệu các cao thủ của Thiên Thượng Thiên thì bị chặn lời! Điều này nói rõ rằng, trong mắt vị cao thủ đệ nhất của Thủy gia, căn bản không có sự tồn tại của mấy vị cao thủ của Thiên Thượng Thiên, hoặc hoàn toàn không để bọn họ trong mắt! Loại khinh thị tối triệt để này, càng khiến cho người của Thiên Thượng thêm nhục nhã!
Thương thay, có ba việc lỗi lầm, thì lúc nói chuyện Thủy Vô Ba không thiếu cái nào. Hắn căn bản không nhục mạ gia chủ, hoặc là khinh thường bốn người Diệp Khinh Trần, hoặc giả không thèm để ý đến người của Thiên Thượng Thiên, mà là Thủy Vô Ba đối với vị thiên hạ đệ nhất cao thủ Tống Quân Thiên Lý thực sự là tràn ngập hứng thú nồng đậm, tràn ngập kinh ý, lại thấy lúc gia chủ giới thiệu không nghe thấy tên này, Thủy Vô Ba liền cứ thế mà hỏi. Đối với hắn mà nói, thực sự là chẳng có vấn đề nào hết. Nhưng lọt vào trong tai những người hữu tâm, lại đủ để khơi lên thù hận, huyết chiến!
Nhưng vấn đề là với câu nói này của Thủy Vô Ba, cùng với thân phận vủa hắn, thì cho dù là Thủy Mạn Không cũng không thể giải thích được bất kỳ chuyện gì. Còn Thủy Vô Ba đương nhiên cũng sẽ không buồn giải thích, cho nên những lời này gây ra phiền phức thật lớn!
Cảm giác được tám ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía mình, Thủy Vô Ba hừ lạnh một tiếng, không chút yếu thế phản kích trở lại! Vậy mà dám khiêu khích ta ư? Các người có bệnh hay sao mà khiêu khích ta vào lúc này? Chỉ bằng các người, chẳng lẽ Thủy Vô Ba ta phải sợ hay sao?
Diệp Khinh Trần đảo mắt ép xuống đồng bạn, ý bảo ba người khác không nên vọng động. Lấy sự lão lạt của hắn đương nhiên sẽ không phát sinh thị phi vào lúc này. Ba người khác bất bình tức giận hừ một tiếng, ngồi xuống.
Diệp Khinh Trần không tính toán, không có nghĩa là người khác không tính toán.
Quyển