Ôn Miễn cũng không lập tức rời đi, nhìn thấy Lâm Gia móc một bản nhạc quen thuộc từ trong túi ra nhờ Giang Liễm hướng dẫn, trong lòng cũng có chút xúc động, nên đã tiến lên trước cùng gia nhập vào thảo luận. Song khi ngồi xuống bên cạnh hai người, chóp mũi Ôn Miễn lại khẽ ngửi ngửi, mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Trêи người Giang Liễm và Lâm Gia có cùng một loại mùi hương.
Không nói đến chuyện mùi hương này rất dễ ngửi, thì Ôn Miễn lại không phải quá chắc chắn, là lỗ mũi mình quá mức nhạy bén, hay là lúc trước khi tìm đồng hồ vì hai người cách quá gần, nên một người trong đó đã dính phải mùi hương trêи người một người khác.
Cậu ta cũng không suy nghĩ kỹ chuyện này.
Thoáng nhìn thấy ống kính ngày càng đến gần, cậu ta đè kinh ngạc trong mắt xuống, tập trung nhìn vào lời bài hát.
Trêи ống kính các thành viên trong nhóm cùng nhau hỗ trợ vô cùng hài hòa vui vẻ, cho tới khi Minh Nhượng bước vào cửa phòng, trong một chớp mắt có hơi hoài nghi, mình không phải là đi nhầm phòng ngủ đấy chứ.
Ôn Miễn tỏ vẻ với nhân viên công tác rằng muốn chuyển giao nhiệm vụ làm MC cho Minh Nhượng, người kia đành chịu thiệt, cái ʍôиɠ còn chưa dính vào ghế sa lon lại nhấc thân lên, dẫn người đến vài phòng ký túc xá khác gõ cửa.
Còn lại ba người Lâm Gia ở trong phòng Giang Liễm tiếp tục thảo luận cách hát và kỹ thuật, khoảng chừng nửa giờ sau, Hạ Đông Thiền cũng mang tóc ướt tìm tới cửa.
Cửa là Ôn Miễn mở, thấy Giang Liễm ngồi trêи ghế sa lon hướng dẫn cho Lâm Gia, vẻ mặt Hạ Đông Thiền hơi sững sờ. Sau đó mới trong tiếng hỏi thăm của Ôn Miễn mà lấy lại tinh thần, “Minh Nhượng nói đã mượn máy sấy của tôi, kêu tôi đến đây lấy. ”
Ôn Miễn nghiêng người nhường đường cho cậu ta, Hạ Đông Thiền đi vào trong ký túc xá, liếc mắt nhìn thấy máy sấy quen thuộc đặt tùy ý trêи bàn. Cậu ta khom lưng gỡ phích cắm, ôm máy sấy vào ngực, nhìn về phía Lâm Gia đang tập trung luyện bài hát trêи ghế sa lon, kêu tên cậu.
Giọng nói Lâm Gia dừng lại, lúc này mới nhận thấy sự xuất hiện của Hạ Đông Thiền, vẻ mặt ngoài ý muốn, “Sao cậu cũng tới đây thế? ”
“Tôi tới lấy máy sấy.” Hạ Đông Thiền giơ giơ vật đang ôm trong tay lên, “Giờ cậu về chưa? ”
Lâm Gia nghe vậy, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ treo tường, “Đã chín giờ rưỡi rồi sao?” Cậu mang giày đứng dậy, ” Tôi về với cậu! ”
Hai phút sau, ba người rời khỏi phòng Giang Liễm. Phòng bọn họ không cùng hướng, Ôn Miễn quẹo phải trở về phòng mình, hai người Lâm Gia và Hạ Đông Thiền lại quẹo trái. Hạ Đông Thiền theo sau cậu, bỗng dưng mở miệng hỏi: “Giang Liễm có phải là một người rất tốt không?”
Lâm Gia vô cùng kinh ngạc nhíu mày, “Sao cậu lại cảm thấy như vậy?”
“Anh ta vậy mà tự mình phụ đạo thanh nhạc cho cậu.” Hạ Đông Thiền như có điều suy nghĩ, “Tôi vốn cho rằng ngoại trừ Minh Nhượng, anh ta đối với ai cũng lạnh lùng như nhau, chứ đừng nói là tự mình phụ đạo thực tập sinh khác. ”
Lâm Gia im lặng nửa ngày, sau đó nở nụ cười, “Dù sao lần công diễn đầu tiên là thi đấu theo hình thức nhóm nhỏ, tôi vốn dĩ đoán anh ta sẽ không chọn một người đi nhầm lớp như tôi vào nhóm. Nhưng mà dù sao cũng đã vào rồi, vì mọi người ở tổ A, ít nhất vẫn phải tỏ ra là muốn kéo trình độ của tôi lên trêи trình độ bình quân của nhóm, mới có thể không ngáng chân người khác chứ!”
Hạ Đông Thiền suy nghĩ một chút, không nói thêm nữa, “Cậu nói cũng đúng. ”
Hai người một trước một sau vào phòng ngủ, rất nhanh đã quên mất đề tài này.
Buổi sáng hôm sau, Lâm Gia bảy giờ rời giường. Mặc quần áo tử tế rửa mặt xong, cậu đi đến các phòng khác gọi thành viên trong nhóm dậy. Phòng ký túc xá của Giang Liễm ở gần nhất, Lâm Gia lại theo bản năng bỏ qua, để đến cuối sẽ vào gọi.
Cậu đến gõ cửa ký túc xá của Ôn Miễn và Nhan Thường Phi trước. Ôn Miễn đã tự giác rời giường, trong miệng còn ngậm bàn chãi đánh răng, miệng ú a ú ớ nói cho cậu biết: “Hơn sáu giờ sáng Nhan Thường Phi đã đến phòng tập rồi. ”
Lâm Gia gật đầu, lại đi gọi Trình Trì và Kỳ Hoãn. Dường như là nghe thấy tiếng gõ cửa của cậu mới tỉnh lại, Trình Trì khoác áo còn ngái ngủ đi tới mở cửa, thấy rõ mặt cậu thì nở nụ cười, “Đội trưởng qua đây gọi dậy hả? ”
Đối với danh hiệu này nhất thời hơi không thích ứng, Lâm Gia sửng sốt một giây, mới cười đáp lại,”Đúng vậy, các cậu đã dậy chưa? ”
“Kỳ Hoãn còn chưa.” Trình Trì nói xong, đỡ khung cửa quay đầu nhìn vào trong kêu, “Kỳ Hoãn, dậy nào! ”
Sau một trận yên tĩnh ngắn ngủi, trong phòng ngủ truyền đến tiếng mặc quần áo sột soạt. Câu “Các cậu từ từ đến, tôi đi gọi Giang Liễm trước” Lâm Gia còn chưa mở miệng, đã nghe thấy Kỳ Hoãn lớn tiếng hô ra cửa: “Trình Trì, cậu có phải mặc nhầm quần tớ không?”
Trình Trì nhìn cái quần đang mặc, một bên tự nói “Có mặc nhầm đâu!”, một bên xoay người đi vào trong.
Không còn ai che, Lâm Gia lúc này đứng ở cạnh cửa, thuận tiện quét một vòng tình huống trong phòng. Sau đó mới ý thức được, trong cả tòa lầu ký túc xá này có hai phòng chỉ ở hai người, một phòng là của Giang Liễm và Minh Nhượng, một phòng khác là của Trình Trì và Kỳ Hoãn.
Cậu không có ý định ở đây xem hai người kia có mặc nhầm quần hay không, chân lùi về sau một bước, nói với Trình Trì: “Tôi đến gọi Giang Liễm đây, chúng ta gặp nhau ở phòng tập. ”
Trình Trì quay đầu lên tiếng trả lời, “OK, lúc đi giúp chúng tôi khép cửa lại nhé. ”
Lâm Gia gật đầu, lúc sắp xoay người đi, mắt liếc qua những chiếc giường trong phòng, dưới chân lại lập tức chần chờ.
Tổng cộng sáu cái giường, trong đó có hai cái giường trải ga. Cũng chỉ có một cái giường lớn là lộn xộn lung tung, có dấu vết ngủ qua. Lâm Gia trong lòng tuy rất kinh ngạc, nhưng cũng không nghĩ gì thêm.
Cậu gõ cửa ký túc xá Giang Liễm, đối phương đã thức dậy đến căn tin mua đồ ăn, lúc này đang ngồi trước bàn ăn điểm tâm. Lúc nãy còn chưa cảm thấy dạ dày có bao nhiêu đói, bây giờ rốt cục bụng đói mà kêu vang. Lâm Gia chuẩn bị trở về ký túc xá kêu Hạ Đông Thiền cùng đi ăn điểm tâm.
Giang Liễm gọi cậu lại, lời ít mà ý nhiều: “Ăn sáng không? ”
Lâm Gia nhìn một phần khác trêи bàn còn chưa có ai động đến, lại nhìn Minh Nhượng đang ngủ trêи giường, “Chẳng lẽ không phải mua cho anh ta sao? ”
“Là mua cho cậu ta.” Giang Liễm ngước mắt, “Tối hôm qua cậu ta tán gẫu với bạn trêи mạng đến nửa đêm, bây giờ không dậy nổi. ”
“Vậy tôi đây sẽ ăn sạch chỗ này.” Lâm Gia cười với hắn, kéo ghế ra ngồi xuống, giơ tay lên gỡ nắp hộp ra.
Bữa sáng ăn được một nửa, Ôn Miễn tới.
Cậu ta men theo mùi vị mò tới trước bàn, một tay chống bả vai Lâm Gia chồm người ra ngửi một cái, “Thơm ghê há, tôi cũng muốn ăn. ”
Lâm Gia nghe vậy, cầm đũa mình đang ăn gắp một cái bánh bao nhỏ, đút vào miệng đối phương. Ôn Miễn cũng không ngại ngùng mà cắn lên đầu đũa của Lâm Gia, nuốt bánh bao vào miệng.
Giang Liễm ngồi ở đối diện liếc hai người một cái, không nói gì, cầm ly đứng dậy rót nước.
Nhìn thấy hắn đi rồi, Ôn Miễn kề tai Lâm Gia nói nhỏ: “Tôi còn muốn ăn sủi cảo của Giang Liễm nữa.”
Lâm Gia nói: “Cậu ăn đi. ”
“Tôi không dám kêu Giang Liễm đút.” Cậu ta thấp giọng bày tỏ, sau đó giựt giây Lâm Gia, “Cậu gắp giùm tôi một cái đi. ”
Lúc trước ở trong công ty mua đồ ăn ngoài, mọi người đều dùng một đôi đũa ăn qua ăn lại. Chưa từng suy nghĩ nhiều, Lâm Gia đứng dậy dùng đôi đũa Giang Liễm ăn kia gắp một cái sủi cảo lên, muốn đút cho Ôn Miễn.
Người kia lại chợt lùi ra sau một bước, liều mạng nháy mắt với cậu.
Lâm Gia sửng sốt, chậm chạp nhận ra Giang Liễm đã bưng ly nước xoay người đi tới.
Cậu thấy khó xử, đút cũng không được, mà không đút cũng không xong, cuối cùng nhanh gọn tự đút cho mình.
Giang Liễm để ly nước trong tay xuống, nhíu mày hỏi cậu: “Cậu dùng đũa của tôi? ”
Không ngờ tới đối phương biết sẽ không vui, Lâm Gia lưỡng lự:”Anh có tính khiết phích? ”
“Không có.” Giang Liễm phủ nhận, giọng nói lại có vẻ lạnh lùng, “Nhưng tôi cũng không có đam mê đặc biệt là ăn nước bọt của người khác. ”
Lâm Gia tức giận, lục ra một đôi đũa mới đưa tới, “Xin lỗi, sau này tôi sẽ chú ý. ”
Ôn Miễn đứng ở phía sau cậu, vẻ mặt không thay đổi, nhưng trong lòng thầm nghĩ, chuyện tối ngày hôm qua có lẽ là mình đa nghi rồi.
Cậu ta có ý định kết bạn với Lâm Gia, nhưng mà bối cảnh và thân phận của Giang Liễm thực tập sinh còn lại ai ai cũng biết. Nếu như lúc này hai người thật sự có cái gì, cậu ta quyết sẽ không muốn bởi vì quá thân thiết với Lâm Gia mà đắc tội với đối phương, cuối cùng lại vô duyên vô cớ ném đi cơ hội ra mắt.
Lời của tác giả: Tiểu kịch trường, Giang Liễm: Bây giờ còn chưa có, rất nhanh thì có.
————————
Yeah: Chúc anh Chiến sinh nhật vui vẻ!