Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chính tôi còn không nhận mình ra mà. “
Ba tiếng sau, cậu tỉnh lại trong thất vọng và mất mát, đập vào mắt là được khuôn mặt quen thuộc của Giang Liễm. Câu nói đầu tiên nghe được, cũng đến từ đối phương “Cậu ngủ quên.”
Lâm Gia rốt cục nhớ tới chuyện mình quên mất trước khi đi ngủ, cậu đã quên cài đồng hồ báo thức. Cậu mang một đầu tóc ngắn chỉa lung tung bừa bộn ngồi dậy, quỳ gối trêи giường nhìn đối phương, khóe mắt còn lưu lại một chút buồn ngủ, “Làm sao anh vào được? Ai mở cửa cho anh vậy. ”
Giang Liễm nhẹ nhàng mỉm cười một cái,”Cậu mở cửa cho tôi. ”
Lâm Gia mù mịt, trêи mặt hơi lộ ra lưỡng lự, “Tôi mở cửa cho anh lúc nào? ”
Giang Liễm liếc nhìn cậu một cái, giơ chìa khoá móc trêи ngón giữa lên, “Tối hôm qua lúc cậu về, không rút chìa khoá cắm trêи cửa ra. ”
Lâm Gia nhất thời nghẹn lời, làm sao cũng không nhớ nổi chuyện này. Cậu không nghĩ nhiều nữa, xoay người ngồi bên giường gấp chăn. Hai cái chân nhỏ thon dài thẳng tắp buông xuống dưới giường, đung đưa tới lui.
Giang Liễm đứng ở dưới giường liếc cậu một cái, bất ngờ giơ tay nắm chặt mắt cá chân của cậu.
Nhiệt độ lòng bàn tay của đối phương dọc theo chân nhỏ truyền đến, Lâm Gia bỗng nhiên dừng động tác lại, cúi đầu nhìn Giang Liễm, nét mặt mờ mịt, “Sao vậy? ”
Giang Liễm buông tay, “Chân của cậu sắp đá vào tôi. ”
Lâm Gia gật đầu, thành thật bỏ hai chân lên giường, im lặng xếp chăn xong, nhưng lại không có ý muốn xuống giường đánh răng rửa mặt.
Đoán được cậu còn chưa tỉnh ngủ, Giang Liễm nhíu mày lại, giọng nói hơi lạnh: “Cậu biết hôm nay chúng ta phải làm gì không? ”
Lâm Gia chậm rãi chuyển đầu sang nhìn hắn, sau vài giây trống rỗng, rốt cục như đột nhiên tỉnh mộng mà hoàn hồn, ý thức được mình bây giờ không còn là thiếu niên mười bảy tuổi trong mơ nữa, cũng không phải đang do dự đứng trước hai lựa chọn trong tương lai kia. Mà chỉ sau mười mấy tiếng nữa, mình sẽ nghênh đón sân khấu công diễn đầu tiên trong đời.
Ánh mắt cậu từng chút tỉnh táo lại, không rảnh đi suy nghĩ kết quả đúng sai của các lựa chọn đã qua, động tác dứt khoát leo xuống giường đi rửa mặt. Mười phút sau, cậu mặc áo lông ấm áp rộng thùng thình, nói với Giang Liễm ngồi chờ trêи ghế sa lon đối diện: “Đi thôi. ”
Giang Liễm đứng dậy, ánh mắt từ khuôn mặt cậu dời lên đỉnh đầu, sau đó nhìn cọng tóc vểnh lên nói, “Tối hôm qua cậu chưa sấy khô tóc đã đi ngủ? ”
Lâm Gia có lệ giơ tay ép xuống, “Mệt lắm. ”
Giang Liễm thu ánh mắt lại, “Đội mũ vào rồi đi. ”
Lâm Gia xoay người đến tủ quần áo lục tìm mũ lưỡi trai tổ tiết mục phát, lại không nhớ đã treo ở đâu, mà chỉ nhìn thấy mũ của Giang Liễm lúc trước nhặt được trong phòng học phụ. Cậu cầm mũ trong lòng do dự, sau đó xoay người, để đối phương nhìn thấy cái mũ cậu cầm trong tay.
Giang Liễm liếc cậu một cái, tựa như vẫn chưa nhận ra đây là mũ của mình, chỉ giục: “Tìm được thì đi thôi, những người khác đang ở căn tin chờ cậu đấy. ”
Lâm Gia lẳng lặng mà thở phào một cái, đội mũ lên đầu, theo sau đối phương đi ra ký túc xá.
Sáu người ăn sáng xong, lại đến phòng luyện tập luyện thêm hai giờ, mới bị nhân viên công tác gọi đến phòng hóa trang thay quần áo trang điểm, sau đó sẽ tiến hành diễn tập sân khấu. Trêи đảo chuẩn bị một sân bãi biểu diễn nhỏ, tối đa có thể chưá dưới hai ngàn khán giả, nhóm thực tập sinh diễn tập và biểu diễn cũng không cần rời khỏi đảo, chỉ cần chờ fan ngồi thuyền lên đảo đến xem là được.
Đây là lần đầu tiên cậu trang điểm lên sân khấu, lúc trang điểm xong nhìn vào gương có hơi không quen.
Không biết do cậu vốn đã trắng hay vì trang điểm, cả khuôn mặt nhìn qua còn trắng trẻo mịn màng hơn so với ngày thường. Chắc là vì làm nổi bật lên màu tóc nhạt, nên phấn mắt cũng đánh màu hồng nhạt, quanh mắt còn phủ thêm một lớp phấn bắt sáng. Đường kẻ mắt càng làm cho đôi mắt thêm sáng ngời linh động. Tóc mái bình thường nằm lung tung trêи trán đã được tạo thành hình trái tim, lộ ra cái trán đầy đặn trơn bóng. Trang phục là áo hoodie có mũ trắng đen phối hợp.
Nói không ra cảm giác là gì, Lâm Gia chỉ cảm thấy hơi không nhận ra mình trong gương.
Nhân viên công tác đi tới đi lui trong phòng hóa trang, hô lớn ý bảo thực tập sinh đã thay quần áo trang điểm xong thì xuống lầu lên xe buýt đi đến sân khấu biểu diễn. Lâm Gia xoay người tìm đồng đội, vừa vặn nhìn thấy Giang Liễm và Minh Nhượng đã tạo hình xong đang đi ra từ cửa hông phòng sát bên. Hai người kia đều nhuộm tóc màu tím khói, đánh mắt tông đậm càng làm nổi bật lên ngũ quan và đường nét sắc bén anh tuấn của hai người, vì vóc người cao nên vô cùng dễ thấy ở trong đám người, lúc cùng nhau đi tới khiến không ít thực tập sinh khác trộm nhìn qua.
So với gương mặt của bản thân, Lâm Gia lại càng muốn trang điểm giống bọn họ hơn.
Hai người đi tới đứng trước mặt cậu, ánh mắt Giang Liễm đảo qua khuôn mặt cậu, nhưng không nói gì. Minh Nhượng vẫn luôn không nhìn cậu. Lâm Gia muốn chủ động mở miệng, lại nghe Minh Nhượng nói Giang Liễm trước: “Cậu đi cùng nhóm cậu đi, tôi muốn chờ nhóm bọn tôi.
”
Giang Liễm gật đầu nói: ” Tôi đi trước.”
Minh Nhượng nghe vậy lại nhướng mày, “Cậu không đi tìm nhóm mình? ”
Giang Liễm chợt cong môi, khẽ hất hàm ý nói: “Không phải ở đây sao? ”
Minh Nhượng có hơi ngạc, ánh mắt đảo qua bốn phía một vòng, cuối cùng yên lặng rơi vào trêи mặt Lâm Gia, khuôn mặt lúc này mới lộ vẻ đã hiểu, trong mắt hiện ra vô vàn hứng thú, “Đây là em trai xinh xắn ở đâu tới vậy, sao trước giờ chưa từng thấy qua? ”
Lâm Gia lúc này mới nhếch môi cười, “Anh thật sự không nhận ra tôi? ”
Khuôn mặt Minh Nhượng lộ vẻ ngạc nhiên thích thú, “Thật sự không nhận ra. ”
Lâm Gia khẽ nhún vai, “Chính tôi còn không nhận mình ra mà. ”
Những thành viên khác trong nhóm đã không còn trong phòng hóa trang nữa, cậu và Giang Liễm ra khỏi phòng hóa trang, một trước một sau lên xe buýt đang dừng ở trước cửa. Xe buýt vừa hay còn hai chỗ là đầy, sau khi đợi bọn họ lên, tài xế trực tiếp lăn bánh chạy đi.
Máy quay trêи xe buýt toàn bộ được mở ra, xe chạy quanh đảo hơn nửa tiếng, cuối cùng dừng lại ở cửa sau sân bãi biểu diễn. Nhóm thực tập sinh ngồi trong xe kéo rèm cửa sổ ra, cửa xe còn chưa mở đã nghe thấy tiếng la liên tiếp của fan ở ngoài xe, hàng loạt cái tên chen nhau mà phát ra, nhưng vào trong tai lại không rõ là cái trêи nào.
Lâm Gia nghiêng đầu nhìn vào kẽ hở rèm cửa sổ, fan cầm bảng đèn lead giơ cao đứng xếp hàng hai bên đường, bảo vệ mặc đồng phục đen giang rộng hai cánh tay, cố gắng ngăn fan đang có xu hướng tiến về trước lại. Trong đám người cầm bảng đèn lead này, đa số đều là tên của Giang Liễm và Minh Nhượng.
Không nhìn thấy tên của mình, Lâm Gia cũng không ngạc nhiên chút nào.
Thấy bảo vệ đã khống chế được tình hình bên ngoài, tài xế mới mở cửa xe thả bọn họ xuống. Lâm Gia và Giang Liễm ngồi ở hàng cuối cùng, nên cũng xuống xe sau cùng. Lúc hai người đồng thời bước xuống xe, tiếng reo hò của fan Giang Liễm như dời non lấp bể mà ào ạt truyền vào tai, suýt chút nữa là điếc màng nhĩ. Vẻ mặt Giang Liễm vẫn lạnh lùng, không như các thực tập sinh khác mỉm cười với fan, mắt luôn nhìn thẳng cất bước đi vào trong.
Fan lại nhiệt tình có thừa, gian nan trộn lẫn trong đám người điều chỉnh tiểu điểm của điện thoại di động và máy chụp hình, điên cuồng nhấn nút chụp.
Lâm Gia đi trong tiếng tách tách của máy chụp hình, vẻ mặt bình tĩnh theo phía sau Giang Liễm. Thấp thoáng nghe thấy cô gái trẻ tuổi bên cạnh hỏi: “Em trai đi theo sau Giang Liễm là ai? Trong chương trình còn có cậu ấy sao? Sao tôi không nhớ rõ. ”
Khóe mắt cậu theo âm thanh vội vàng đảo qua, chỉ kịp bắt tới một góc áo khoác dài màu vàng nhạt của chủ nhân giọng nói.
Chỉ là một thanh âm nhỏ bé không đáng kể, nên rất nhanh đã bị bao phủ trong tiếng cổ vũ trùng trùng điệp điệp của fan, không để lại bất kỳ dấu vết hay nổi lên một gợn sóng nào.
Giống như nó chưa bao giờ xuất hiện qua vậy.
Tóc bổ luống trái tim