Lặng Thinh

chương 38: cũng không ngốc lắm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi làm xong cái ʍôиɠ cũng không đau nhức lắm, Lâm Gia thậm chí trước khi ngủ còn suy nghĩ, có phải là cậu có thiên phú về phương diện này hay không.

Hôm sau tỉnh lại trong tiếng chuông báo thức, Lâm Gia cố nén cái ʍôиɠ khó chịu, ra khỏi chăn đi tắt đồng hồ, mới ý thức được suy nghĩ của mình sai lầm cỡ nào.

Cậu giẫm lên cầu thang giường leo xuống, động tác chậm chạp như một ông cụ tuổi xế chiều. Lúc hai chân rơi xuống đất, trong đầu chỉ còn lại có một suy nghĩ, cậu quá thiệt thòi rồi.

Chẳng qua là một vị trí main dancer mà thôi, nhưng lại khiến cái ʍôиɠ bị đau nhức mấy ngày, đây chắc chắn là giao dịch không bình đẳng.

Mà ý nghĩ này, cho tới lúc cậu nhìn thấy Giang Liễm đi đứng bình thường trong phòng học, lại càng bộc phát mãnh liệt. Cũng may chỉ học bài hát nên không cần vận động nhiều, Lâm Gia mới lặng lẽ thở phào một cái.

Chỉ là sàn nhà trong phòng tập rất cứng, nên khiến cho Lâm Gia ngồi không được thoải mái. Ngay cả các thành viên khác trong nhóm ngồi ở bên cạnh, cũng đều rõ ràng nhìn ra được Lâm Gia đang khó chịu không tập trung.

Khưu Dặc không nhịn được ngẩng đầu hỏi cậu: “Cậu hôm nay sao vậy? ”

Lâm Gia khựng lại, ánh mắt lướt qua Khưu Dặc, bay tới Giang Liễm, đáp rất ngắn gọn: “Bị trĩ. ”

Trạng thái trêи mặt Khưu Dặc từ vô cùng kinh ngạc chuyển sang đồng tình, “Mẹ tôi cũng bị trĩ, lúc tái phát cực kỳ rất khó chịu. ”

Minh Nhượng cười trêu tức, “Bị trĩ thì đừng ngồi trêи sàn nhà cứng như vậy nữa. ”

Lâm Gia nhìn về phía phòng học trống rỗng, tùy ý hỏi: “Vậy anh nghĩ tôi nên ngồi ở đâu? ”

Minh Nhượng không trả lời, nhưng Khưu Dặc lại chớp mắt nói tiếp: “Không có chỗ nào ngồi thì ngồi trêи chân bọn tôi này. ”

Lời vừa ra khỏi miệng, ngay lập tức đưa tới cái nhìn sáng quắc của Lâm Gia và những thành viên khác trong nhóm.

Khưu Dặc ngẩn người, hơi chần chờ mở miệng: “… Chỉ đùa một chút thôi mà, mấy người ai cũng nhìn tôi làm gì? Lẽ nào lúc mấy cậu học cấp hai chưa từng ngồi lên bắp đùi bạn cùng bàn hả? ”

Khoé miệng các đồng đội khẽ giật, không nói gì.

Chỉ có Giang Liễm vẫn mang vẻ mặt thản nhiên coi lời cậu ta nói là thật, rất thoải mái mà giãn hai chân ra, lòng bàn tay vỗ nhẹ trêи đùi hai cái, ngước mắt quét về phía Lâm Gia, nhếch khóe môi nói: “Có muốn ngồi trêи đùi tôi không?”

Loại hình diễn kịch trước ống kính này, thấy nhiều lần thì thành thói quen.

Lâm Gia rất nhanh đã phản ứng kịp, cầm lời bài hát đứng dậy, đi tới trước mặt Giang Liễm, nhấc chân bước vào giữa hai chân đối phương, không hề khách khí mà khom lưng ngồi lên đùi hắn.

Các đồng đội ở bên cạnh thấy vậy sửng sốt một hồi, chỉ có Minh Nhượng và Khưu Dặc là mặt không đổi sắc. Khưu Dặc thậm chí còn học theo dáng vẻ của Giang Liễm, mở hai chân ra, bóp vào bắp thịt trêи đùi mình, hào phóng cười với Lâm Gia, “Bắp thịt trêи đùi tôi chắc chắn mềm hơn Giang Liễm nhiều, cậu có muốn tới ngồi thử không? ”

Lâm Gia cũng chỉ nghĩ là sẽ làm màu một chút mà thôi, nên dựa theo lời Khưu Dặc nói, duỗi tay vịn lên bả vai của Giang Liễm, muốn đứng dậy.

Giang Liễm vốn dĩ đang dựa lưng vào tường lại thẳng lưng lên, thân thể bất ngờ nghiêng về trước, quai hàm để lên đầu vai cậu, hai tay vòng qua nách cậu, cầm lấy lời bài hát trong tay cậu, vẻ mặt thản nhiên mà xem ghi chú cậu viết bên cạnh lời bài hát, thậm chí còn dứt khoát phê bình hai câu: “Tâm trạng câu này không đúng, không chỉ đơn giản là sự căm phẫn.”

“Vậy sao?” Lâm Gia sửng sốt, ánh mắt rơi xuống lời bài hát, “Vậy trừ căm phẫn ra, còn có tâm trạng gì? ”

Giang Liễm nhếch môi phun ra hai chữ: “Bi thương. ”

Lâm Gia khăng khăng, “Bi thương lúc đó chẳng phải là một loại tức giận sao? ”

Giang Liễm nói: “Hai cái không giống nhau. ”

Lâm Gia phản đối, “Khác nhau chỗ nào? ”

“Ngoại trừ căm phẫn ra, còn có bi thương.” Giang Liễm quay đầu nhìn về phía Minh Nhượng mở lòng bàn tay ra, “Đưa bút cho tôi. ”

Minh Nhượng lấy bút của người khác đưa cho hắn. Giang Liễm cầm bút gạch bỏ hai từ 'căm phẫn' mà Lâm Gia viết trêи giấy đi, tìm chỗ trống viết xuống hai từ 'bi thương'.

Lâm Gia nhìn chữ viết của Giang Liễm trêи lời bài hát của mình mà thoáng thất thần, không tự chủ được nghĩ tới ngày thứ hai khi tới tham gia chương trình, Giang Liễm vào ký túc xá bọn hơn thu điện thoại di động, sau đó viết tên cậu lên phong bì.

Chữ viết của đối phương vẫn cứng cáp đẹp mắt như trước, mà quan hệ của cậu và Giang Liễm lại xảy ra biến hóa trời long đất lỡ. Nếu như là lúc đó, cậu tuyệt đối không thể ngờ tới, có một ngày mình và Giang Liễm sẽ lên giường.

Đương nhiên, nói là lên giường nhưng cũng không hợp lý lắm. Cậu và Giang Liễm cũng chỉ là ở trêи sàn nhà trong phòng học làm một lần, không hề lên giường, thậm chí ngay cả quần áo còn không cởi hết.

Nhận ra cậu đang sững sờ, Giang Liễm đậy nắp bút trong tay lại, giơ bút gõ lên mu bàn tay cậu, “Sao tự nhiên lại đờ người ra vậy? ”

Lâm Gia hoàn hồn, “Không sao. ”

Ánh mắt Giang Liễm quét lên hai chữ mình đã gạch bỏ trêи lời bài hát, một lát sau, đầu lông mày khẽ giơ lên, “Chữ hơi xấu một chút. Nhưng mà,” trong giọng nói của hắn nhiễm vào ý cười nhạt đến mức không thể nhìn thấy, “Người đẹp hơn chữ là được. ”

Lâm Gia sửng sốt, lời nói phản bác quanh quẩn bên môi nhất thời tán đi sạch sẽ.

Giang Liễm ngồi phía sau nhét lời bài hát và bút vào trong tay cậu, lên tiếng nhắc nhở: “Ngồi đủ rồi thì đứng lên đi. ”

Lâm Gia không làm theo mà đứng dậy, nhưng lại nghĩ tới một việc, theo bản năng giương mắt nhìn qua bốn phía, trông thấy những người khác đều đang vùi đầu xem lời bài hát, không một ai chú ý đến bọn họ bên này, mới yên tâm mà quay đầu lại nhìn về phía Giang Liễm.

Đối phương cũng đã thu hai tay về, dựa vào bức tường phía sau. Lâm Gia giơ tay lên kéo áo Giang Liễm, ở nơi cameras không quét đến, nhướng mày hỏi: “Tôi làm với anh, là vì anh giúp tôi giành được vị trí main dancer mà chính tôi có thể dựa vào thực lực của mình để giành được? ”

Giang Liễm tới gần cậu, vẻ mặt thâm thúy, “Đùi của C vị không phải ai muốn ngồi cũng ngồi được. ”

“Ai biết tổ tiết mục có cắt đoạn đó không chứ.” Lâm Gia thấp giọng thì thầm, cái tay nắm lấy áo hắn cũng buông lỏng ra.

Lúc thời gian luyện tập buổi sáng sắp kết thúc, nhân viên công tác ở tổ tiết mục đưa tới đồng phục mới.

Nhóm Lâm Gia được phát cho nguyên bộ quần áo hoodie màu trắng có khắc ký hiệu của nhà tài trợ, nhân viên công tác căn dặn bọn họ: “Bắt đầu từ ngày mai, không được mặc áo lớp nữa, tất cả mọi người phải đồng loạt mặc đồng phục của chương trình. ”

Nhóm thực tập sinh gật đầu đáp ứng, mỗi người đều chọn kϊƈɦ thước phù hợp với mình. Nhân viên công tác đi rồi, Khưu Dặc vuốt đồng phục mới cảm khái: “Tổ tiết mục rốt cục cũng chịu phát đồng phục mới cho chúng ta rồi. Tôi còn tưởng rằng bộ đồ trêи người này phải mặc tới hết chương trình chứ. ”

Có người cười mắng cậu ta đang sống trong sung sướиɠ mà không biết hưởng, “Nếu là đồng phục lớp A, bảo tôi mặc tới ngày ra mắt tôi cũng tình nguyện. ”

Khưu Dặc lập tức náo loạn với đối phương.

Lâm Gia lót đồng phục còn chưa mở bao xuống dưới ʍôиɠ, cầm lời bài hát còn mấy hàng chưa xem xong lên, người của tổ tiết mục lại đến.

Đối phương trực tiếp gọi tên Giang Liễm kêu ra ngoài, Khưu Dặc và đồng đội đang đùa giỡn tạm thời giảng hòa, vẻ mặt tò mò nhìn qua, sau đó thẳng lưng bước nhẹ, di chuyển đến cạnh cửa nghe lén.

Không qua hai phút sau, Khưu Dặc đã mang tin tức quay lại, “Tổ tiết mục muốn để Giang Liễm chọn ra một người có vóc dáng cao, xế chiều cùng đi quay quảng cáo cho nhà tài trợ.” Cậu ta khẽ chậc một tiếng, “Ai cao nhất trong chúng ta vậy? ”

Minh Nhượng cười một tiếng, “Đứng lên đo thì biết liền. ”

Khưu Dặc giơ tay ý bảo mọi người đứng lên, lại kéo Lâm Gia từ trêи sàn nhà dậy. Bảy người đứng thành một hàng nhìn vào gương đo, ánh mắt nhóm thực tập sinh đồng loạt rơi trêи mặt Minh Nhượng.

Khưu Dặc đang muốn mở miệng, khóe mắt lại thoáng nhìn thấy Giang Liễm đi tới. Cậu ta tính xoay người sang chỗ khác, lại nghe Giang Liễm nói: “Tổ tiết mục để tôi mang theo một thành viên đi quay quảng cáo — ”

Đối phương còn chưa dứt lời, Khưu Dặc đã xen ngang: “Biết, cần một người cao. ”

Giang Liễm liếc cậu ta một cái, vẻ mặt không thay đổi, “Đúng là phải cao. Nhưng không thể cao hơn tôi, cũng không thể thấp hơn Khưu Dặc. ”

Mọi người sửng sốt, vì không ngờ tới còn có điều kiện đi kèm khắc khe như vậy. Sau đó lại nhao nhao nhìn về phía Lâm Gia, đẩy cậu ra ngoài, “Vừa hay có một người đạt chuẩn. ”

Lâm Gia kinh ngạc, nhìn Giang Liễm xác nhận nói: “Tôi sao? ”

Giang Liễm lạnh nhạt hỏi lại: “Trừ cậu ra còn có ai phù hợp yêu cầu này à? ”

Các đồng đội nhìn nhau một hồi, cuối cùng lắc đầu,”Không có. ”

“Vậy thì là cậu rồi.” Giang Liễm nhìn về phía cậu khẽ giơ cằm lên, “Buổi trưa phải trang điểm sớm, cậu đi theo tôi. ”

Đối phương nói xong lập tức xoay người đi ra ngoài, Lâm Gia đứng tại chỗ lưỡng lự một giây, sau đó vẫn đi theo.

Hai người mới vừa ra khỏi phòng học, Lâm Gia đã gọi Giang Liễm lại, sắc mặt phức tạp hỏi: “Quay quảng cáo có cảnh nhảy không? ”

Giang Liễm dừng bước lại, “Tôi hỏi qua rồi, không có. ”

Lâm Gia thoáng yên tâm, một lát sau mặt lại lộ vẻ nghi ngờ, “Tổ tiết mục thật sự nói, muốn tìm người không thể cao hơn anh nhưng cũng không được lùn hơn Khưu Dặc sao? ”

Giang Liễm đút hai tay trong túi quần, yên lặng nhìn cậu nửa ngày, thích thú mà hỏi lại: “Cậu tin? ”

Lâm Gia suy nghĩ một lát, “Tôi không tin. ”

Giang Liễm gật đầu, rồi bất ngờ vươn một tay ra bóp má cậu. Mấy giây sau, hắn buông tay ra, thu hồi ánh mắt, “Cũng không ngốc lắm. ”

Lâm Gia sửng sốt, nửa bên mặt vừa bị bóp dường như muốn nóng lên.

Trong phòng học lớp A bên kia, Khưu Dặc vỗ đầu vai Minh Nhượng thở dài nói: “Tiếc ghê, anh lại để vụt mất cơ hội lên ống kính rồi.”

Minh Nhượng mỉm cười, đẩy cánh tay của cậu ta trêи vai mình ra, lại vỗ vỗ mặt cậu ta, nụ cười bất biến, “Cậu còn non lắm. “

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio