Lặng Thinh

chương 43: nụ hôn muộn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cái khăn lông vốn là vai chính, lúc này lại không biết bị ném ở xó nào.

Giang Liễm đặt cậu lên gạch men sứ trơn trượt lạnh như băng quan sát, như một con sư tử đã bắt được con mồi thơm ngon trong tay, lại không vội vàng hưởng thụ, mà là giơ chân trước lên lật tới lật lui chơi đùa, chậm rãi suy tư nên ăn từ đâu.

Hai giây sau, hắn cười nhẹ một cái nói: “Vừa vặn tiết kiệm thời gian cởi quần áo. ”

Loại chuyện thân mật dưới ánh đèn này với cậu là lần đầu tiên. Lâm Gia hơi không được tự nhiên, nét mặt mặc dù không lộ ra vẻ gì, nhưng mang tai lại nóng rực.

Cậu nghiêng mặt qua trốn tránh cái nhìn chăm chú của Giang Liễm, lặng lẽ áp lỗ tai lên gạch men sứ lạnh lẽo để giảm nhiệt, khóe mắt liếc qua người Giang Liễm, “Anh chưa cởi quần áo. ”

Ý cười bên môi Giang Liễm càng rộng, tới gần cậu thấp giọng nói: “Cậu cởi cho tôi. ”

Không lý gì mình bị thấy hết, còn Giang Liễm vẫn áo quần chỉnh tề đứng đây. Lâm Gia dứt khoát giơ tay giúp hắn cởi áo, rồi cúi đầu cởi dây lưng quần.

Cũng không biết là vì khẩn trương hay nguyên nhân gì khác, Lâm Gia nửa ngày cũng không thể cởi được nút thòng lọng trêи quần đối phương ra.

Giang Liễm tùy ý cậu loay hoay với dây lưng của mình, ánh mắt dừng ở cần cổ thon dài trắng nõn vì cúi đầu mà lộ ra của Lâm Gia.

Hắn cúi người mở miệng gặm lên thịt cổ của Lâm Gia, lưu lại trêи cổ cậu một dấu hôn ướt át nóng bỏng.

Tay Lâm Gia run lên, kéo nút thòng lọng thành nút chết. Cậu thoáng trấn tĩnh, ép buộc chính mình quên đi cảm giác tê dại phía sau cổ truyền đến, cong ngón trỏ đi gỡ nút chết.

Giang Liễm chẳng những không hề dừng lại, ngược lại còn táo bạo hơn, môi dọc theo cần cổ cậu chậm rãi dời xuống, dừng lại tại xương đòn, ngậm thịt non trêи xương quai xanh hút nhẹ.

Đầu vai Lâm Gia cứng lại, nhịn không được nhẹ hít một hơi. Đầu ngón tay run run đi gỡ nút chết, lặp lại nhiều lần cũng không gỡ ra được.

Giang Liễm buông cần cổ cậu ra, từ bả vai thẳng tắp ʍút̼ lên đầu vai cậu. Đôi tay vịn ở đầu vai Lâm Gia trượt xuống vỗ về sống lưng trơn bóng đang khẩn trương của cậu, sau đó đặt lên hõm Venus vừa tròn vừa sâu trêи eo cậu.

Lâm Gia nhếch môi, mất kiểm soát ưỡn lưng ra, phía sau lưng đã thấm đầy mồ hôi mỏng tinh tế.

Một tay Giang Liễm bóp thịt eo mềm mại của cậu vuốt ve, một tay mơn trớn hõm Venus, lòng ngón cái nhẹ nhàng nhịp lên xương cụt của cậu, vuốt nhẹ hai lần, sau đó không nói một lời, vươn ngón trỏ và ngón giữa thon dài, chà nhẹ lên xương cụt của cậu, nhưng lại dây dưa không vào trong kẽ ʍôиɠ cậu.

Toàn thân Lâm Gia như bị điện giật mà run rẩy, phản xạ có điều kiện muốn kẹp chặt hai đùi lại. Nút chết đã được kéo lỏng trong tay bỗng tụt ra, thắt chặt lại lần nữa. Cậu hơi buồn bực, nhưng ốc còn không mang nổi mình ốc.

Ngón tay bị cậu kẹp chặt trong bắp đùi, Giang Liễm rõ ràng nhận ra được, bắp đùi mềm mại mượt mà của Lâm Gia một khi siết chặt cũng rắn chắn như vậy.

Hai ngón tay Giang Liễm bị kẹp chặt ở giữa đùi, mặc dù không cương quyết đẩy bắp đùi cậu ra, nhưng cũng không hề rút hai ngón tay lại. Mà là lật cổ tay, lấy ngón tay chậm rãi xoay tròn, ma sát lớp thịt non ở giữa hai bắp đùi.

Cùng lúc đó, cái tay hắn vẫn bóp ở eo Lâm Gia kia, men theo eo sờ lên phần bụng không quá rắn chắc của cậu, chuẩn xác tìm được lỗ rốn, lòng bàn tay rộng lớn nóng hổi phủ lên rốn cậu, thoáng dùng sức xoa lên.

Đầu gối Lâm Gia bỗng chốc mềm nhũn, không khống chế được muốn trượt xuống đất.

Giang Liễm không giơ tay dìu cậu, mà nâng ngón tay ở giữa hai đùi lên, lòng bàn tay trượt qua khe hở, đè lên xương cụt của cậu.

Đối phương dường như không phải đè lên xương cụt của cậu, mà là trực tiếp đè lên dây thần kinh của cậu. Lâm Gia mở to hai mắt, thân thể cuối cùng cũng đứng vững vàng.

Cậu cúi đầu nhìn sợi dây, lại phát hiện qυầи ɭót của Giang Liễm bị cậu cầm lỏng lẻo trong tay, không biết từ lúc nào thì cậu đã gỡ ra được nút chết.

Lâm Gia gấp gáp thở ra một hơi dài, buông sợi dây trong tay ra, cái eo bủn rủn dựa lên người Giang Liễm.

Rõ ràng còn chưa bắt đầu làm, cậu đã chảy ra một thân mồ hôi đầm đìa.

Giang Liễm nâng mặt cậu lên, “Gỡ được rồi? ”

Lâm Gia nói: “Được rồi. ”

“Xoay người sang chỗ khác.” Giang Liễm vỗ vỗ mặt cậu.

Lâm Gia không nhúc nhích, chỉ mở to mắt nhìn hắn, trong mắt có vài phần nghi hoặc, “Lúc vào anh có mang đồ theo không? ”

Giang Liễm cố ý hỏi: “Mang theo cái gì? ”

Lâm Gia khựng lại một giây, thấp giọng phun ra mấy chữ.

“Chỗ đây chẳng phải có rồi sao?” Giang Liễm nhướng mày, xoay người cầm sữa tắm trêи bệ cửa sổ tới, bóp ra một ít sữa màu trắng đậm đặc, ngón tay cái và ngón trỏ khép lại, rồi mở ra khiến cho sữa tắm kéo ra một sợ tơ mảnh trêи lòng bàn tay, kề sát tai cậu chậm rãi mở miệng, “Cậu chẳng phải thích cái mùi này sao? ”

Lâm Gia phản ứng lại nhưng không mở miệng phản bác.

Giang Liễm xoay cậu lại, mặt hướng vào tường đưa lưng về phía mình, bôi sữa tắm lên đầu ngón tay chậm rãi đưa vào giữa hai đùi cậu. Nhưng mà lần này, ngón tay của hắn không chỉ lưu luyến ở sát cửa vào, mà là trực tiếp đi đến nơi càng sâu càng chặt hơn.

Cho dù đã trải qua một lần, nhưng phản ứng của Lâm Gia lại vẫn ngây ngô.

Giang Liễm áp lên lưng cậu từ phía sau, cắn tai cậu nói: “Thả lỏng. ”

Lâm Gia dần dần buông lỏng ra.

Ngón tay Giang Liễm đưa vào bên trong cơ thể cậu chưa từng dừng lại, mà ở trong cơ thể cậu khuấy động. Sau một lát, đối phương lấy ngón tay ra, rồi ngay lập tức tăng thêm một ngón tay nữa.

Sau đó là ngón thứ ba.

Lâm Gia ʍút̼ ngón tay của hắn rất sâu, hương vị nhàn nhạt trong phòng tắm ngày càng nồng đậm. Giang Liễm xoè ngón tay đầy sữa tắm ra, môi kề sát cần cổ cậu, tạo ra một độ cong nhỏ, “Bây giờ, cậu từ trong ra ngoài đều nhiễm mùi vị của tôi. ”

Lâm Gia xoay người lại, chủ động giơ tay ôm lấy cổ Giang Liễm, “Muốn vào thì nhanh lên.”

Giang Liễm nói: “Tách chân ra.”

Lưng Lâm Gia dựa vào tường tách hai chân ra, Giang Liễm bước lên trước, khi bước vào giữa hai chân cậu thì tính khí ma sát lên đùi non, không tốn chút sức nào đã tìm được lối vào ướt át trơn trượt bên dưới của cậu.

Giang Liễm nói: “Tôi muốn đi vào. ”

Lâm Gia nhắm mắt lại, gật đầu.

Giang Liễm giơ tay lên nắm cằm cậu, “Mở mắt. ”

Lâm Gia mở mắt.

Giang Liễm nhếch môi, “Tôi vào thật đấy.”

Lâm Gia mở mắt nhìn hắn, một bộ vò đã mẻ không sợ sứt thúc giục hắn: “Cũng không phải lần đầu vào, muốn vào thì vào nhanh chút — ”

Một câu còn chưa dứt, âm cuối đột nhiên bị nuốt hết. Giang Liễm bất ngờ chen vào trong cơ thể cậu, bị đối phương húc tới suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi, Lâm Gia kêu lên một tiếng đau đớn, hai tay ôm cổ Giang Liễm dần dần nắm lại.

Giang Liễm cũng không cho cậu cơ hội thở dốc, lập tức đã ở trong cơ thể cậu chuyển động.

Lâm Gia vô ý thức mím chặt môi, thân thể trực diện với đối phương, phía sau lưng lại cạ vào gạch men sứ lạnh như băng.

Con ngươi Giang Liễm dần dần sâu thẳm, ngay cả tiếng nói khàn khàn cũng nhiễm vào vài phần tình ɖu͙ƈ, “Kêu ra tiếng. ”

Đầu lưỡi Lâm Gia mắc kẹt ở khớp hàm, tâm tư trong đầu bị sự va chạm kịch liệt của Giang Liễm trong cơ thể đánh cho tán loạn, thân thể và giác quan giống như đồng thời bị sóng biển hung mãnh cuồn cuộn cuốn đi, rồi lại từ trêи cao rơi xuống. Đã không rảnh phân tâm nghe đối phương đang nói gì.

Giang Liễm hơi híp mắt, duỗi tay nắm chặt tính khí đang ngẩng cao đầu ở bụng dưới của Lâm Gia, một bên có quy luật ở trong cơ thể cậu chuyển động, một bên dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đảo quanh tính khí cậu bắt đầu đùa bỡn.

Dường như không nhịn được mà nhíu mày lại, Lâm Gia buông hai cánh tay đang khoác trêи cổ Giang Liễm xuống, một tay cầm tính khí của mình, tay kia đi ngăn cản cái tay khiến cậu khó chịu của Giang Liễm.

Giang Liễm cũng không có ý định làm khó cậu, vô cùng dứt khoát thu tay về chống lên tường sát bên tai cậu, cơ thể ép về phía trước đè lên người Lâm Gia, lại tiến sâu hơn vào cơ thể cậu.

Đã bị đối phương khơi ra lửa, lại bỏ mặc phản ứng sinh lý của mình không quan tâm, Lâm Gia hết cách, không thể làm gì khác hơn là cau mày, phần là vì khó chịu phần là mất tự chủ cầm tính khí của mình vuốt ve.

Chỉ là kỹ thuật của cậu quá sức vụn, tự vuốt lung tung nửa ngày, chẳng những không hề trở nên thoải mái một chút, ngược lại càng thêm khó chịu và nóng nảy.

Cậu híp đôi mắt trống rỗng, đi sờ cánh tay rắn chắc của Giang Liễm chống bên mặt mình. Nửa dứt khoát nửa gấp gáp mà bẻ cánh tay đối phương, đặt lên trêи tính khí của mình, trong miệng đứt quãng nói: “Vuốt giúp tôi. ”

Giang Liễm giúp cậu xoa xoa, sau đó mở miệng hỏi: “Thoải mái không?”

Nét mặt Lâm Gia đã nổi lên ửng hồng nhàn nhạt, “Thoải mái. ”

Bàn tay và thân dưới của Giang Liễm đồng loạt chuyển động, “Ở đâu thoải mái hơn? ”

Lâm Gia không khống chế được duỗi cần cổ thon dài ra, ngửa đầu ra sau dựa vào tường. Mồ hôi từ trán lăn xuống, lướt qua sống mũi và chóp mũi, nhẹ nhàng rơi xuống bờ môi trêи của cậu. Cậu theo bản năng vươn đầu lưỡi ra, ɭϊếʍ mồ hôi mằn mặn trêи môi, một bên liên tục thở dốc, một bên chật vật phát ra từng chữ rõ ràng: “Đều thoải mái. ”

Giang Liễm không hề nói gì mà buông tay ra, tiếng nói trầm thấp mờ ám: “Cậu kêu một tiếng cho tôi nghe, tôi sẽ xoa xoa giúp cậu. ”

Lâm Gia mở miệng thử kêu, nhưng thốt ra chỉ có tiếng thở dốc liên tục phối hợp với tần số ra vào Giang Liễm.

Giang Liễm rõ ràng không hài lòng lắm, mu bàn tay đụng một cái lên bắp đùi trái của cậu, “Nâng chân lên. ”

Lâm Gia thuận theo nâng chân trái lên, lại nhớ đến tình trạng kịch liệt trong cơ thể, không thể nào nâng chân lâu được. Mắt thấy cái chân kia đang lung lay sắp đổ, Giang Liễm chủ động đưa tay ra vòng xuống bắp đùi cậu nâng lên.

Một giây kế tiếp, Giang Liễm rút tính khí từ trong cơ thể cậu ra.

Lâm Gia mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn.

Giang Liễm nhếch môi cười, nâng chân trái cậu lên, lần nữa đút vào trong cơ thể cậu, đâm tới chiều sâu trước nay chưa từng có. Lâm Gia chợt ngửa đầu thẳng lưng, hoài nghi thân thể mình bất cứ lúc nào cũng có thể bị Giang Liễm xuyên thủng, giữa cổ họng kìm lòng không đậu tràn ra tiếng rêи rất thấp.

Giang Liễm không cho cậu cơ hội buông lỏng, phần eo dùng sức đâm chọc vào cơ thể cậu, Lâm Gia bị động tác của đối phương làm cho không khống chế được liên tục rêи khẽ, tiếng sau so với tiếng trước càng thêm triền miên, càng thêm gợi cảm. Giữa tình ɖu͙ƈ trầm luân, thậm chí còn chủ động cong đầu gối lên, chân nhỏ vòng lên eo Giang Liễm.

Giang Liễm dùng một tay rảnh đặt lên tính khí cậu lần nữa, giúp cậu xoa nắn. Lâm Gia chống đỡ không được đối phương luân phiên dày vò, mí mắt khẽ run rẩy, trêи miệng tính khí tràn ra chất lỏng màu trắng đục.

Đây là dấu hiệu muốn xuất tinh.

Giang Liễm lại giơ ngón tay cái lên, ngăn miệng tính khí của cậu lại.

Cơ thể Lâm Gia siết chặt, dũng đạo đang ngậm tính khí của Giang Liễm cũng siết lại vài phần, trêи mặt dần dần lộ ra biểu cảm khó nhịn.

Giang Liễm chẳng những ngăn chặn không cho cậu bắn, ngược lại còn đùa bỡn tính khí của cậu. Cho đến khi thấy khóe mắt Lâm Gia xuất hiện nước mắt sinh lý, hắn mới buông tay ra.

Trong nháy mắt đối phương buông tay đó, chất lỏng trắng đục gây mũi như nước lũ tràn vào, lập tức từ trêи lỗ tính khí phun ra, rơi xuống bụng dưới và trêи ngực Giang Liễm.

Giang Liễm đưa tay quét tϊиɦ ɖϊƈh͙ trêи lồng ngực mình, nheo mắt nhếch môi nói, “Tôi để cậu bắn lên người tôi, cậu có phải cũng nên để tôi bắn vào bên trong cậu? ”

Lâm Gia mới bắn xong, trong đầu trống rỗng, trong khoảng thời gian ngắn không phân biệt được “Trêи người” và “Bên trong”, chỉ vô ý thức nghe theo thanh âm của đối phương mà gật đầu, đáp ứng hiệp ước không bình đẳng với Giang Liễm.

Giang Liễm quả nhiên bắn vào trong cơ thể cậu.

Sau đó lúc nhớ lại, Lâm Gia cũng không định nghĩa được đó là loại cảm giác vi diệu gì. Trong nháy mắt tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng hổi rót đầy trong cơ thể Lâm Gia ấy, phần bụng trở nên tràn đầy căng chặt. Thậm chí còn có tϊиɦ ɖϊƈh͙ chậm rãi men theo giữa đùi và bắp đùi chảy xuống.

Sau khi đối phương bắn xong, thì lưu lại trong cơ thể cậu chốc lát, mới chậm rãi rút ra. Lâm Gia dính mồ hôi đầy người, trong đầu đã tỉnh táo, còn hai chân lại bủn rủn vô lực.

Cậu dựa lên gạch men sứ trượt xuống, ngồi dưới đất.

Lúc cái ʍôиɠ sắp chạm phải mặt đất, Giang Liễm khom lưng ôm cậu lại, đưa cậu tới dưới vòi sen, xoay người mở công tắc nước nóng.

Chờ nước lạnh qua đi, nước nóng ấm áp thoải mái phun xuống đỉnh đầu hai người, sau đó chảy xuống toàn cơ thể, lập tức đã bao vây hai người bên trong.

Lỗ chân lông trong nước nóng giãn ra, bắp thịt siết chặt cũng dần dần thả lỏng. Giang Liễm vẫn cảm giác thấy có chỗ nào đó không hài lòng lắm. Hắn ở trong dòng nước nóng hổi đầy hơi sương nhìn về phía Lâm Gia.

Lâm Gia đang nhắm hai mắt lại, ngưỡng mặt về phía hắn, giữa chân mày khóe mắt đều đã thư giãn thả lỏng, môi mím nhẹ, tùy ý để dòng nước nóng chảy xuống trán và khuôn mặt mình.

Giang Liễm nhẹ nhàng mỉm cười một cái, chụp lấy cổ tay cậu túm tới trước người, trong làn nước nóng hổi cúi đầu hôn lên môi cậu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio