Lặng Thinh

chương 81: xuống nông thôn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lâm Gia cũng tỉnh táo lại rất nhanh.

Bọn họ lách ra từ sau thân cây, một đường không nói chuyện đi trở về tòa nhà luyện tập, cuối cùng ở trêи hành lang tách ra mỗi người một ngả, ai nấy tự quay lại nhóm của mình.

Sinh hoạt sóng êm biển lặng lần nữa khôi phục lại, chuyện Lâm Gia bị tố cáo bắt đầu trong yên lặng, cuối cùng vẫn kết thúc trong lặng yên. Rất nhiều thực tập sinh từ đầu đến cuối đều không biết gì về chuyện này.

Một ngày này trôi qua rất nhanh, nhật trình xuống nông thôn làm từ thiện rốt cuộc cũng tới, mười lăm thực tập sinh ở mười lăm thứ hạng đầu trêи đảo nhao nhao sửa soạn đồ đạc xong, đi theo nhân viên công tác trong căn cứ ngồi thuyền rời đảo. Lần này tổ tiết mục lại chuẩn bị xe buýt, đưa nhóm thực tập sinh đến vùng núi giáp biên với Hải thành.

Cũng không biết lấy được tin tức từ đâu, những người hâm mộ sáng sớm đã canh giữ ở bến tàu. Sau khi nhóm thực tập sinh rời thuyền, lập tức đã gây ra náo loạn trêи bến tàu. Những người hâm mộ giống như nước thủy triều trắng trợn vọt tới, vây chặt bọn họ không một kẽ hở.

Nhờ vào thời gian phát sóng định kỳ từng tập, cũng kéo đến tỉ lệ người xem chương từng bước tăng lên, độ phủ sóng của nhóm thực tập sinh đương nhiên càng không cần nói đến. Lâm Gia giương mắt nhìn qua một cái, thấy số lượng người hâm mộ đến tiễn bọn họ đợt này còn nhiều hơn mấy lần so với đợt trước.

Chẳng qua điều này có thể liên quan trực tiếp đến số lượng thực tập sinh tham gia trong lần này. Lần trước đi chụp hình cho tạp chí chỉ có tám người, lúc này lại trực tiếp lên gấp đôi, thành mười lăm người.

Bến tàu phái ra nhân viên an ninh xếp thành hai hàng, che chắn cho nhóm thực tập sinh đi về phía trước, đảm bảo cho họ tránh khỏi đám người hâm mộ quá khích tràn lên.

Nhưng hiệu quả vẫn rất thấp, số lượng người hâm mộ quá nhiều, nhân viên an ninh bị kẹp ở giữa không biết làm sao, nhóm thực tập sinh bị bao vây nửa bước cũng khó nhúc nhích nổi.

Trong tai chỉ có thể nghe được người hâm mộ của từng nhà thay nhau lớn tiếng kêu gọi cổ động, căng cổ họng ra gào lên, chỉ vì để ca ca hoặc đệ đệ nhà mình có thêm động lực và thể diện. Mà trong những thanh âm này, còn kèm theo tiếng la không rõ ràng của nhân viên an ninh:”Đừng đẩy! Đừng đẩy! ”

Người hâm mộ ở sát vòng vây không chen lên trước nữa, mà là cố gắng giơ cao máy chụp hình hoặc điện thoại di động lên, quay chụp nhóm thực sinh đang từng bước một khó khăn tiến về phía trước.

Người hâm mộ tới trễ một bước chỉ có thể nhón chân đứng bên ngoài nhìn vào đám người nhốn nháo và cái ót của nhóm thực tập sinh, từ đầu đến cuối đều cảm thấy bất mãn trong lòng, nên đã theo bản năng đẩy những người ở trước mình ngày càng tiến về trước, chỉ vì muốn nhìn rõ mặt của nhóm thực tập sinh.

Người đang đứng bên trong bất ngờ không kịp chuẩn bị, chưa kịp đứng vững gót chân đã bị người phía sau đẩy vào trong.

Mặc dù là nhân viên an ninh nhưng cũng gánh không được ngoại lực như vậy đè ép lên, nhóm thực tập sinh đi ở chính giữa lập tức bị chen lấn đến lệch cả vai, không chỗ đặt chân.

Hiện trường một lần nữa lại rơi vào hỗn loạn, trình độ có thể so với thời điểm ở bến tàu vào mùa tết.

Lâm Gia đi ở phía sau đội ngũ suýt chút nữa bị chen đến tụt lại, cũng nhờ Đồng Tinh Châu đi phía trước nhanh tay kéo cậu, đưa cậu vào lại bên trong đội ngũ thực tập sinh.

Nhân viên công tác nhìn thấy Đồng Tinh Châu đang kéo tay Lâm Gia, vội vàng nói với các thực tập sinh khác: “Mọi người nắm tay lẫn nhau, đừng để lạc đội. ”

Giang Liễm theo bản năng quay đầu tìm Lâm Gia, nhưng chợt hồi tưởng lại, hắn và Lâm Gia đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa, nên lại quay mặt đi.

Chẳng qua lúc khóe mắt xẹt qua bàn tay của Đồng Tinh Châu, tầm mắt của hắn chợt dừng lại. Một giây sau, Giang Liễm lần nữa quay đầu lại, đôi mắt hơi buông, tâm tình khó đoán mà rơi vào trêи cái tay của Đồng Tinh Châu đang kéo Lâm Gia kia, chân mày lặng lẽ nhăn lại.

Tình hình trước mắt đã có xu thế ổn định lại, vẫn không chú ý tới Giang Liễm đang nhìn cái gì, Đồng Tinh Châu lên tiếng nhắc nhở hắn: “Liễm ca, bây giờ có thể đi rồi. ”

Ánh mắt Giang Liễm liếc nhìn cậu ta, nghiêng người sang lạnh nhạt nói: “Cậu đi trước đi. ”

Không suy nghĩ gì nhiều, Đồng Tinh Châu gật đầu, định kéo tay Lâm Gia cùng lướt qua hắn đi về phía trước.

Giang Liễm để cậu ta đi qua, sau đó mặt không đổi sắc xoay người chen vào giữa Đồng Tinh Châu và Lâm Gia. Đồng Tinh Châu buông tay Lâm Gia ra, sắc mặt kỳ quái quay đầu liếc nhìn Giang Liễm.

Người nọ lại không để ý đến cậu ta, mà quay đầu cầm lấy cánh tay Lâm Gia còn chưa kịp thu lại kia, đều đều mở miệng: “Theo sau. ”

Vẻ mặt Đồng Tinh Châu càng thêm kỳ quái và khó hiểu, cậu ta cảm giác có lẽ ngày cuối cùng trước khi về đảo mình nên đến bệnh viện chuyên khoa mắt để khám mắt thôi, mấy ngày trước nhìn thấy Lâm Gia và nhân viên công tác trong căn cứ đã cảm thấy không thích hợp, lúc này nhìn đến Giang Liễm và Lâm Gia lại càng thêm không thích hợp.

Càng làm người ta khó hiểu là, động tác của Giang Liễm rõ ràng tuy không hề dịu dàng, giọng nói cũng không hề nhỏ nhẹ, nhưng Đồng Tinh Châu nhìn thế nào, cũng đều cảm thấy giữa hai người này lại có một loại mờ ám vô cùng thân mật.

Tay bị Đồng Tinh Châu túm lấy và bị Giang Liễm nắm được là hai loại cảm giác hoàn toàn không giống nhau. Người trước kéo tay cậu gần như không có chút cảm giác nào, còn người sau nắm cổ tay cậu, lại làm trái tim cậu đập rộn lên.

Cậu luôn tự nói với lòng mình rất nhiều lần, người đi ở phía trước cũng tay trong tay giống bọn họ, đây chẳng qua là người phụ trách yêu cầu mà thôi, chẳng có chút liên quan nào tới tình cảm cá nhân của Giang Liễm cả. Mặc niệm xong ba lần, nỗi lòng rối bời của Lâm Gia cũng dần dần bình tĩnh lại.

Ý định muốn dùng hoàn cảnh xung quanh để phân tán suy nghĩ của mình, khóe mắt liếc thấy bên cạnh có người hâm mộ giơ máy ảnh lên muốn chụp sườn mặt cậu, Lâm Gia cũng rất phối hợp quay đầu lại, nhìn vào màn hình nở nụ cười đúng chuẩn.

Người hâm mộ bị nụ cười bất ngờ của cậu làm cho hoảng hốt, ngón tay đang để ở phím chụp nhanh chóng nhấn xuống, hình như có ý định chụp liên tục mấy tấm.

Nụ cười của Lâm Gia không duy trì lâu lắm thì nhanh chóng quay mặt lại, tập trung nhìn vào đoạn đường trước mặt.

Người hâm mộ đạt được mục đích mình muốn, đã không còn thoả mãn với việc chỉ chụp góc nghiêng của cậu nữa, giơ máy ảnh lên chen vào người cậu, “Em trai xinh xắn nhìn chị đây, lại nhìn thêm cái nữa được không? Chỉ một cái nữa thôi.”

Lâm Gia bị đối phương chen lấn đến không thể đi tiếp được, nghiêng người lùi sang bên cạnh, nhưng không hề nhìn cô ta thêm lần nào nữa.

Bất mãn trong lòng người hâm mộ càng sâu, không nói hai lời lập tức đi lên phía trước chặn đường cậu, máy ảnh trong tay trực tiếp nhắm ngay vào mặt cậu.

Lúc này phía sau lại có người chen tới, khuỷu tay nặng nề đánh lên lưng người hâm mộ kia, đẩy cô ta lảo đảo về trước một cái, máy ảnh trong tay theo quán tính muốn đập lên mũi Lâm Gia.

Một cánh tay bất chợt giơ ra, giúp cậu đỡ lấy cameras đập tới kia.

Dòng người đang di động ở phía sau lấy Lâm Gia và Giang Liễm làm trung tâm, chợt rơi vào trạng thái ngưng trệ. Những người hâm mộ đều sững sờ nhìn tình huống phát sinh ngoài ý muốn này, sắc mặt Giang Liễm bình tĩnh đẩy máy ảnh ra khỏi khuôn mặt Lâm Gia.

Người hâm mộ kia ôm lấy máy ảnh suýt chút nữa bị đẩy đến rơi xuống đất, mặt lập tức giận dữ, không quan tâm là ai đã phát ra giọng nói the thé: “Mày biết cái máy này bao nhiêu tiền không? Mày biết ảnh chụp bên trong bao nhiêu tiền một tấm không? ”

Người hâm mộ mấy nhà khác đang hóng chuyện cũng dần dần hiểu ra, thì ra đây không phải là người hâm mộ lỗ mãng gì cho cam, mà là một trạm tỷ thường xuyên chạy theo minh tinh chụp ảnh kiếm lợi nhuận.

Giang Liễm thờ ơ nhếch môi, ý cười ngày càng nhạt, “Rớt bể tôi đền. Chẳng qua,” Đầu ngón tay thon dài của hắn đặt bên sống mũi cao ráo của Lâm Gia, trong con ngươi đen nhánh lại nổi lên mấy phần lạnh lẽo, “Cô biết mũi cậu ấy đáng giá bao nhiêu không? ”

Trạm tỷ bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, mắt thấy những người hâm mộ khác ở bên cạnh dần dần trở nên không còn thân thiện nữa, tâm trạng chột dạ và hối hận càng ngày càng nghiêm trọng, vốn cũng đã thu hoạch xong xuôi cả, nên cô ta lập tức ôm máy ảnh chạy khỏi vòng người.

Còn những người hâm mộ khác lại mang ánh mắt khác nhau mà len lén quan sát Giang Liễm và Lâm Gia, cuối cùng lại đồng loại đưa mắt nhìn về phía bàn tay của hai người đang nắm lấy nhau, sắc mặt có thể nói là lộ ra năm màu sinh động.

Không để ý bên cạnh còn có rất nhiều người hâm mộ đang nhìn qua đây, Lâm Gia vẫn một mực chăm chú nhìn vào Giang Liễm.

Mũi cậu trị giá bao nhiêu tiền cậu là người rõ ràng nhất, cậu không phải minh tinh nổi tiếng có giá trị con người cao gì cả, cậu chẳng qua chỉ là thực tập sinh còn chưa ra mắt mà thôi. Cậu càng không dư tiền để mua bảo hiểm cho mũi của mình.

Cho nên mũi của cậu căn bản chẳng đáng bao nhiên tiền.

Cậu biết đối phương nói như vậy chỉ là vì muốn bảo vệ cậu, nhưng mà, Lâm Gia tuy ngoài mặt bình tĩnh nhưng bên trong đã nổi lên sóng thần cuồn cuộn, Giang Liễm tại sao lại muốn bảo vệ cậu?

Thậm chí dù cho Giang Liễm không kịp giơ tay đỡ lấy, thì cậu cũng có thể tự mình né tránh máy ảnh đập tới.

Nhưng bây giờ vì sao lại vậy?

Rõ ràng bọn họ đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa, rõ ràng bọn họ đã không cần phải ở trước mặt fan làm bộ giả vờ giả vịt tạo fanservice nữa, rõ ràng Giang Liễm đã xem cậu như người dưng nước lã.

Lâm Gia im lặng nhìn về phía Giang Liễm, suy nghĩ trong lòng ngổn ngang.

Cùng lúc đó, bức ảnh chụp live bằng điện thoại di động của hai người tại hiện trường đã nhanh chóng bị người hâm mộ đăng công khai lên mạng.

Fangirl pudding sữa gừng kϊƈɦ động hô to: “Ai nói Khương Trấp Gia Nãi BE hả??? Đứa nào nói BE mau đứng ra đây nhận gậy cho chế. Ca ca che chở đệ đệ giống như che chở cho vợ mình vậy, còn giữa ban ngày ban mặt không coi ai ra gì mà dắt tay, giống như một giây sau sẽ lập tức tiến vào lễ đường trước mặt người hâm mộ vậy! ”

Gia Thanh tỷ tỷ nhắm mắt nhắm mũi khen ngợi: “Ảnh live của đệ đệ chúng ta cũng quá biết chụp đấy chứ! Sao tôi nhìn kiểu gì cũng cảm thấy còn đẹp hơn so với mấy tấm mà trạm tỷ chỉnh sửa qua nhỉ! ”

Sinh Khương muội muội căm giận giải thích: “Có video làm chứng, là nhân viên công tác bảo ca ca đi dắt tay đồng sự! Không phải ca ca tự nguyện! Ca ca là bị ép buộc! ”

Còn có người qua đường nhưng mắt lại sáng như đuốc: “Tôi ngẫm nghĩ mấy chi tiết trong tấm hình này, sao lại cảm thấy thực tập sinh khác không phải tôi túm cổ tay cậu, thì là cậu bắt lấy cánh tay tôi, nhưng nhìn đến chỗ Giang Liễm và Lâm Gia, lại là ngón tay xen lẫn ngón tay như này nhỉ??? ”

Lời của tác giả: Giang Liễm: Khiến các mama thất vọng rồi, hôm nay không có hôn gì cả.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio