Trước khi đến đêm chung kết, thực tập sinh nghênh đón một buổi ghi hình quảng cáo cuối cùng của bọn họ.
Hai mươi thực tập sinh đều tham gia vào quá trình ghi hình, điạ điểm là ở bãi biển trêи đảo.
Dù đã ở trêи đảo mấy tháng, nhưng có rất nhiều người vẫn không có cơ hội đi ngắm biển. Mọi người tách mình ra khỏi những buổi luyện tập dày đặc, đồng loạt nghĩ đây là hành trình thả lỏng trước trận chung kết.
Lúc này đã qua hơn một nửa tháng tư, trêи đảo cũng đã tiến vào hai tháng cuối mùa xuân.
Đơn vị tài trợ là của một thương hiện thời trang nổi tiếng, chủ đề ghi hình là trang phục mùa hè thường ngày ở thành thị. Giữa mùa xuân mà mặc trang phục mùa hè đứng trêи bãi biển lộng gió có cảm giác hơi lạnh, cũng may mọi người đều là những thanh thiếu niên nhiệt huyết cao tràn đầy sức sống, nên không ai xem trọng chuyện nhiệt độ không khí này cả.
Đồ án thiết kế của quảng cáo kỳ này là mặt trời mọc, nên trời còn chưa sáng nhóm thực tập sinh đã lên xe xuất phát, xe buýt mang bọn họ đến khu vực bãi biển tư nhân. Nhân viên công tác xuống xe chuẩn bị và kiểm tra đạo cụ quay phim, trong xe mở đèn sáng choang, thợ trang điểm ở trêи xe hóa trang cho bọn họ.
Thực tập sinh được chia làm bốn nhóm, Lâm Gia ở nhóm thứ tư, không cần tham gia quay cảnh mặt trời mọc.
Nửa giờ sau, chân trời dần dần hiện lên màu trắng bạc, mặt trời rốt cuộc cũng mọc lên. Nhóm thực tập sinh thứ nhất xếp hàng xuống xe, đi vào khu vực quay phim. Tổ đạo cụ đem tới năm chiếc xe đạp, đạo diễn tập trung bọn họ lại, giảng giải điểm quan trọng và vị trí đứng của mỗi người, để bọn họ có thời gian luyện tập làm quen.
Khi mặt trời từ từ ló khỏi mặt biển, tia sáng màu vàng kim bao phủ toàn bộ bãi biển, nhóm thực tập sinh mặc quần dài áo ngắn tay, đạp xe trong khung cảnh mặt trời mọc, gió mai hơi lạnh luồn vào mái tóc và quần áo bọn họ, thiếu niên tươi trẻ nhắm mắt ngửa đầu trong gió, làn gió thổi bay vạt áo họ.
Những người ở nhóm khác đều kề sát vào cửa sổ xe quan sát bên ngoài.
Nhiệm vụ của nhóm thực tập sinh thứ hai là chơi bóng chuyền trêи bãi biển, nhóm thực tập sinh thứ ba thì chơi trò chơi đắp cát tạo hình, sau đó phải tháo giày ra xuống biển nghịch nước. Nhóm thứ tư của Lâm Gia là nhóm nhạc cụ, bọn họ ăn mặc quần soóc và áo ngắn tay nhẹ nhàng khoan kɧօáϊ, ôm đàn ghi-ta ngồi trêи bờ cát cúi đầu gẩy, tiếng đàn ghi-ta trong trẻo dễ nghe phát ra từng đầu ngón tay bọn họ chậm rãi lan vào không khí, cuối cùng tạo thành giai điệu của Ca khúc chủ đề.
Ống kính chuyển từ trêи người bọn họ sang nhóm thứ nhất, Giang Liễm và bốn người khác dừng xe đạp cạnh bờ biển, lấy Giang Liễm làm trung tâm đứng thành đội hình tam giác, nương theo âm nhạc mà nhảy Ca khúc chủ đề.
Ống kính lại chuyển ra khỏi khuôn mặt năm người, thực tập sinh nhóm thứ hai cũng bỏ bóng chuyền trong tay xuống, băng qua lưới tennis chạy tới gia nhập vào đội ngũ của bọn họ, ngay sau đó lại quay đến nhóm thứ ba đang lên bờ, rồi đến nhóm thứ tư đã buông ghi-ta xuống đứng dậy.
Nhóm thực tập sinh đưa lưng về phía đại dương và mặt trời mọc, tràn đầy tinh thần phấn chấn nhiệt huyết mà hoàn thành vũ đạo Ca khúc chủ đề.
Phần ghi hình của nhóm thứ nhất và nhóm thứ ba quay hai lần là xong, còn nhóm thứ hai và thứ tư phải quay thêm một cảnh nữa. Hai nhóm thực tập sinh hoàn thành nhiệm vụ giải tán tại chỗ, ngoại trừ khu vực quay phim ra, những nơi khác đều có thể tự do hoạt động. Giang Liễm đi tới cạnh xe đạp, xoay người ngồi lên yên sau, một chân giẫm lên bàn đạp, nhếch môi nhìn Lâm Gia, “Muốn đạp xe đạp dạo một vòng không?”
Lâm Gia cũng hơi muốn đi, nhưng lại lắc đầu, “Em không biết đi xe đạp.”
Ý cười bên môi Giang tràn khắp khuôn mặt, “Em ngồi phía sau, anh chở em.”
Lâm Gia đi tới, mặt lộ vẻ nghi ngờ, “Anh chở nổi không vậy? Em không phải cô gái chỉ nặng có ký đâu –”
Giang Liễm cắt ngang lời cậu, “Em nghĩ anh chở không nổi?” Hắn rũ mắt kề sát vào mặt Lâm Gia, hạ giọng gọi tên cậu, “Lâm Gia, em đây là đang nghi ngờ năng lực của bạn trai à.”
Lâm Gia nở nụ cười, xoay người sảng kɧօáϊ ngồi lên yên, đôi tay vịn chặt cái báng phía sau.
Khưu Dặc từ đằng xa chạy tới, vẻ mặt hưng phấn, “Hai người muốn đạp xe đạp hả?”
Giang Liễm liếc nhìn cậu một cái, “Cậu muốn đi?”
Khưu Dặc gật đầu, “Tôi muốn đi. ”
Giang Liễm nói: “Đằng sau còn xe, cậu đạp đi.”
Khưu Dặc lưỡng lự, “Tôi không biết đạp xe.”
Giang Liễm trực tiếp nói: “Cậu tìm Minh Nhượng chở cậu, cậu ta biết đạp.”
Khưu Dặc lại cao hứng, “Vậy anh chờ chút, tôi đi gọi anh ta.”
Giang Liễm nói: “Đi đi. ”
Khưu Dặc quay lại tìm Minh Nhượng đạp xe đạp, Minh Nhượng thầm mắng trong lòng một tiếng thằng ngốc này, khom lưng nhặt quả bóng chuyền ở bên chân lên, thuận tay ném vào ngực cậu ta, “Đạp cái gì mà đạp, còn không bằng đi đánh bóng chuyền.”
Ngẫm lại cũng đúng, Khưu Dặc ôm bóng nhấc chân muốn đi với hắn, nhưng chợt nghĩ tới, Giang Liễm và Lâm Gia còn ở chỗ kia đợi bọn họ, mới giải thích với Minh Nhượng một lần: “Tôi quay lại nói với họ một tiếng.”
Mới đi được hai bước, đã bị Minh Nhượng nắm áo lôi lại, khoác bả vai cậu ta hờ hửng nói: “Không cần, bọn họ đã đi rồi. ”
Khưu Dặc ngờ vực nhướng mày, hiển nhiên là không tin.
Minh Nhượng nhẹ chậc một tiếng, “Là cậu hiểu Giang Liễm hơn, hay tôi hiểu Giang Liễm hơn?”
Lúc này Khưu Dặc mới thôi, bỏ đi ý nghĩ quay lại tìm Giang Liễm và Lâm Gia trong đầu.
Theo đúng như lời Minh Nhượng nói, Giang Liễm quả thật đã chở Lâm Gia đi trước. Cơn gió mang theo vị mặn của nước biển thổi qua mặt, Lâm Gia nhìn vùng biển trước mắt, “Chúng ta không chờ bọn họ sao?”
Giọng Giang Liễm nhàn nhạt, chẳng ừ hử gì, “Hẹn hò yêu đương đem theo bóng đèn làm gì? ”
Lâm Gia lặng lẽ nhếch môi cười, “Nếu cậu ấy quay lại phát hiện chúng ta không đứng chờ thì sao? ”
“Cậu ta không quay lại đâu.” Giọng nói Giang Liễm tùy ý mà thoải mái, “Minh Nhượng sẽ giải quyết.”
Bọn họ đạp xe một đường dọc theo bờ biển, rất nhanh đã rời khỏi khu vực ghi hình.
Lâm Gia quay đầu nhìn đoạn đường bọn họ đi qua, xe đạp chịu trọng lượng của hai người đàn ông trưởng thành, in hai đường ngoằn ngoèo thật sâu trêи bờ cát. ở
Bánh xe đột nhiên cáng qua cục đá, Lâm Gia ngồi phía sau xóc nảy một hồi, thân thể theo quán tính nghiêng về trước, chóp mũi đập vào lưng Giang Liễm.
Cậu dứt khoát thả cái cáng phía sau x era, đưa hai cánh dài ngồi phía sau ôm chặt eo Giang Liễm.
Khoảnh khắc gò má áp sát vào lưng đối phương, trong đầu chợt xông lên vài phần cảm giác quen thuộc mơ hồ. Cậu đột nhiên nhớ lại Giang Liễm đã từng nói, đêm đó mình ở căn tin uống say, là đối phương cõng cậu từ căn tin về phòng ngủ.
Trong lòng Lâm Gia khẽ rung động, xoay khuôn mặt lại cách một lớp áo mỏng đặt môi lên tấm lưng Giang Liễm.
Cảm giác quen thuộc ẩn giấu trong trí nhớ chẳng những không giảm mà càng tăng, thậm chí còn có hình ảnh mơ hồ nào đó lướt qua mắt. Sau nhiều lần âm thầm xác nhận, hình ảnh mơ hồ đó từng bước trở nên rõ ràng.
Một lúc sau, Lâm Gia rời khuôn mặt khỏi lưng Giang Liễm, híp mắt mắt hỏi: “Anh nói cái hôm em uống say đã hôi môi anh? ”
Giang Liễm bật cười, “Sao vậy?”
Lâm Gia nhẹ nhàng mở miệng: “Sao em lại nhớ là mình hôn sau lưng anh, chứ không phải môi anh nhỉ?”
Giọng nói Giang Liễm từ trong gió truyền đến, ý cười ngày càng đậm: “Em nhớ lại rồi à? ”
Lâm Gia bất mãn, “Em không nhớ lại anh còn muốn gạt em tới khi nào?”
Giang Liễm dừng xe lại, hai chân giẫm lên mặt đất, xoay đầu lại, nhướng mày nhìn về phía cậu, “Nếu anh không gạt em, sao em có thể thật lòng thừa nhận em thích anh đây?”
Hắn kéo Lâm Gia từ yên sau xe đạp lên hôn môi.
LưngLâm Gia dựa vào xe đạp, xe không chịu được trọng lượng mà ngã xuống. Sau lưng Lâm Gia không còn gì để chống đỡ, cũng nương theo mà ngã xuống.
Giang Liễm đưa tay ôm lấy cậu, hai người đồng loạt ngã nhào trêи cát.
Ánh mặt trời trêи đỉnh đầu chiếu xuốn có hơi chói mắt, Lâm Gia nhắm hai mắt lại.
Nụ hôn của Giang Liễm rất nhanh đã đuổi tới, hôn xuống mí mắt cậu.
Sau đó là nhờ Minh Nhượng gọi điện thoại tới, bảo bọn họ trở về.
Khoảng buổi trưa, tổ đạo diễn mới kết thúc quay phim, nhân viên công tác đang thu dọn đồ đạc. Mặt trời cũng dần dần đứng bóng, nhóm thực tập sinh nối tiếp nhau quay lại trong xe buýt.
Lâm Gia nhảy xuống khỏi yên sau xe, đứng tại chỗ chờ Giang Liễm, nhận thấy phía sau có người đang nhìn mình chằm chằm. Cậu bất giác quay đầu, lập tức đối diện với đôi con người sâu thẳm của Hạ Đông Thiền đứng cách đó mấy bước.
Lâm Gia lặng lẽ nhíu mày.
Cũng không biết vì sao, trong nháy mắt đó, trực giác nói cho cậu biết, Hạ Đông Thiền đã biết mối quan hệ khó nói của cậu và Giang Liễm.
Sở dĩ gọi là quan hệ khó nói, mà không phải là quan hệ yêu đương, là vì ngay cả cậu cũng không cách nào xác định được, Hạ Đông Thiền đã biết được cái nào.
Là mối quan hệ yêu đương ở thời điểm hiện tại của cậu và Giang Liễm, hay là mối quan hệ bạn giường trước đó của họ.
Trong lòng cũng không nắm chắc.