Thực thế thì Liễu Vi cũng không hiểu tất cả những gì đã xảy ra giữa Lâm Bắc Phàm và Long Yên Nguyệt. Nhưng lúc này ít nhất Liễu Vi cũng hiểu một chuyện, đó là mấy ngày trước Lâm Bắc Phàm xin nghỉ là để bảo vệ an toàn cho Long Yên Nguyệt, hơn nữa lại còn phải mạo hiểm tính mạng. Ngoài những thứ đó ra, Liễu Vi cũng hiểu được Lâm Bắc Phàm sẽ không nói ra những lời kia với Long Yên Nguyệt được. Sau hai năm, Liễu Vi cảm thấy mình đã hiểu một ít về Lâm Bắc Phàm. Ngược lại con bé Long Yên Nguyệt kia nhìn như muốn dùng trăm phương nghìn kế để kéo mình và Lâm Bắc Phàm ra xa nhau.
- Hừ hừ! Lúc này anh còn gì để nói nữa?
Khóe miệng Long Yên Nguyệt đã lộ ra một nụ cười đắc ý.
Lâm Bắc Phàm hít vào một hơi thuốc thật sâu, nụ cười chế giễu trên mặt lại càng rõ ràng. Âm thanh tiếng cười của hắn phát ra những điều bất đắc dĩ và chán chường làm Liễu Vi cảm thấy rất đau lòng. Lâm Bắc Phàm lặng lẽ nhìn Long Yên Nguyệt thật lâu, thật lâu.
- Nhìn gì? Đừng tưởng tôi sợ anh nhé!
Long Yên Nguyệt không khỏi cảm thấy chột dạ, nhưng lại mạnh miệng và trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm.
- Cô mà sợ tôi sao? Đường đường là con gái của Giám đốc công an Nam Thành, đệ nhất phó cục công an khu Bản Kiều Long - Yên Nguyệt tiểu thư, cô mà sợ tôi sao? Ha ha!
Lâm Bắc Phàm giống như một người phương bắc bị sói cắn bị thương, trong đôi mắt lộ ra vẻ u buồn và bất đắc dĩ, giọng nói đã bùng nổ đến giới hạn.
- Tôi có là lưu manh, là vô lại, là hỗn đản được chưa? Nhưng tôi chỉ hy vọng cục trưởng giơ cao đánh khẽ, không nên chấp nhất với loại lưu manh như tôi.
- Anh.......
Sau khi Long Yên Nguyệt nhìn thấy bộ dạng Lâm Bắc Phàm trở nên như vậy thì mơ hồ cảm thấy chuyện lớn không ổn. Tên khốn kiếp kia đang muốn đập nồi dìm thuyền, phá rồi lại lập. Nếu cứ như vậy thì Vi Vi tỷ nhất định sẽ vì đồng cảm mà không thèm để ý đến chân tướng sự việc.
- Đủ rồi, cục trưởng Long, cô đã thắng, tôi thừa nhận chính mình là một tên lưu manh, cô còn muốn gì nữa đây?
Lâm Bắc Phàm đứng thẳng người lên, thậm chí còn trở nên lảo đảo. Hắn đi tới cửa chính rồi mở ra, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đám người Long Yên Nguyệt. Thậm chí khi ánh mắt của hắn dừng lại trên người Liễu Vi cũng lộ ra vẻ tuyệt vọng.
- Lúc này xin mời các vị đi ra ngoài, đây là nhà của tôi!
- Kẻ cả em sao?
Liễu Vi quay đầu, ánh mắt của cô nhìn Lâm Bắc Phàm rất dịu dàng, rất trìu mến.
Lâm Bắc Phàm nuốt nước miếng, hắn nhắm mắt lại rồi đặt đầu lên khung cửa cười khổ nói:
- Em còn tin tưởng một tên lưu manh như anh sao?
Khi Lâm Bắc Phàm nhắm mắt lại thì dùng sức rất mạnh, hắn tưởng sẽ tuôn ra được hai giọt nước mắt nhưng lại chẳng có thứ gì, điều này làm hắn cảm thấy rất đáng tiếc.
Nhưng chỉ bấy nhiều đã là quá đủ, trái tim Long Yên Nguyệt đã đập lên rất mạnh; hai người Long Thiên Hữu và Long thái thái đưa mắt nhìn nhau; còn Liễu Vi, lúc này trái tim cô đã tan nát. Cô cắn chặt răng, nếu như không hết sức khống chết thì sợ rằng đã sớm lên tiếng trong đau đớn rồi.
- Em không có lý do gì để nghi ngờ anh!
Liễu Vi vừa nói xong lời này thì hai hàng lệ đã không thể kìm được nữa mà rơi xuống lã chã.
- Thật vậy sao?
Lâm Bắc Phàm mở to mắt, trong mắt tràn đầy vẻ vui mừng và cảm động.
- Vi nhi, em thật sự đang nghĩ như vậy sao?
- Anh thật ngốc, anh là một tên đầu gỗ, chẳng lẽ anh tưởng rằng chỉ vì điều này mà em sẽ bỏ đi sao?
Lúc này Liễu Vi đã gạt bỏ tất cả hình tượng, cô vội vàng phóng lên phía trước rồi nhảy hẳn vào lồng ngực Lâm Bắc Phàm. Lúc đầu Liễu Vi khóc rất lớn, sau đó lại trở nên nức nở:
- Hu hu hu hu...Tại sao lại cậy mạnh chứ? Vì sao không nói cho em biết tất cả mọi chuyện...Anh đúng là kẻ ngốc, rất ngốc...Hu hu hu hu.......
Lâm Bắc Phàm rất cảm động, hắn ôm chặt Liễu Vi rồi khẽ nói:
- Cô bé ngốc, nếu anh nói cho em biết, chẳng phải để em lo lắng sao?
- Hu hu hu hu.......
Liễu Vi ôm chặt cổ Lâm Bắc Phàm, tiếng khóc của cô càng lúc càng lớn.
Long Yên Nguyệt khẽ nhếch miệng, cô trợn mắt há mồm nhìn tất cả tình cảnh xảy ra trước mắt, mọi thứ đều đã nằm trong tầm kiểm soát của mình, vì sao chứ? Vì sao cuối cùng tên lưu manh kia chỉ tỏ ra yếu kém là có thể lật ngược thế cờ?
Long Thiên Hữu giống như đã lọt vào trong sương mù, con bà nó, đây rốt cuộc đang chơi trò gì? Nhưng lão cáo già này cũng không dám đi, mà ở lại thì cảm thấy giống như kim châm trên lưng. Lão già này vội làm bộ móc điện thoại ra rồi bắt máy:
- Alo...Sao? Có trọng án? Được được được, lập tức khống chế hiện trường, sơ tán quần chúng, ta tới ngay!
Vừa nói, lão cáo già này vừa bước vội ra khỏi nhà Lâm Bắc Phàm. Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL
Sau khi thấy bộ dạng của Lâm Bắc Phàm và Liễu Vi thì Long thái thái cũng thấy cảm động. Nhưng khi nhìn thấy con gái mình không chiếm được thượng phong thì ưỡn ngực quay đầu nhìn con, bà trầm giọng nói:
- Tiểu Nguyệt, rốt cuộc là tình hình thế nào? Trong mắt mẹ không được phép có một hạt cát nào, con không cần sợ, cứ nói rõ mọi chuyện đã xảy ra.
Vì bao che khuyết điểm cho con mà Long thái thái cũng không quản cái quái gì là từ mẫu, bà nương này chuẩn bị lộ ra bộ mặt thật.......
Long Yên Nguyệt thấy Liễu Vi khóc muốn chết đi sống lại, cô nhịn không được phải đứng thẳng lên rồi cẩn thận nói:
- Vi Vi tỷ, chị tin.......
- Đủ rồi!
Liễu Vi quay đầu lại, cô dùng hai mắt đầy lệ nhìn về phía Long Yên Nguyệt, khóe miệng cô liên tục run rẩy:
- Tiểu Nguyệt, em cũng biết, chị lúc nào cũng coi em như em ruột của mình, vì vậy mới nuông chiều em như vậy. Chị không biết giữa em và Lâm Bắc Phàm đã có những hiểu lầm gì, chị chỉ biết Lâm Bắc Phàm vì giúp em mà bị thương. Anh ấy đã mạo hiểm tính mạng bảo vệ cho em, cho dù em có hiểu lầm lớn thế nào cũng phải đặt trên bàn cân sinh tử mà hóa giải tất cả đi chứ? Em đã lợi dụng nhiều cơ hội đễ làm khó dễ Lâm Bắc Phàm, chị cũng đã nhiều lần dung túng, nhưng hôm nay em đã hơi quá đáng rồi! Chị cũng không muốn nói thêm gì nữa, bây giờ, lập tức... Lập tức đi ra ngoài cho chị!
- Em.......
Long Yên Nguyệt muốn giải thích thêm nhưng Long thái thái là người đã thành tinh, bà thấy Lâm Bắc Phàm và Liễu Vi đang cùng nhau đứng trên một mặt trận, lúc này sức mạnh của tình yêu đã là một cộng một nhưng lớn hơn hai rất nhiều lần. Nhìn thấy tình cảnh Long Yên Nguyệt và Liễu Vi đã cùng hợp nhất, Long thái thái biết rõ nếu ở lại cũng không có gì tốt, bà vội vàng kéo tay con gái để miễn cho tình hình chiến sự leo thang đến mức căng thẳng.
- Hu hu hu hu...Hu hu hu hu.......
Ông trời ơi, cô gái Long Yên Nguyệt này đang khóc lớn như loa phóng thanh. Tiếng khóc của cô giống như nát gan vỡ phổi, khàn giọng khóc rống, khí thế mãnh liệt, bộ dạng đau thương của Long Yên Nguyệt lúc này cũng chẳng kém Liễu Vi.
"Ha ha! Biết rõ lợi hại của anh chưa cưng? Cưng đúng là ngôi sao tai họa, tất cả đều tự mình chuốc lấy nhé!"
Lâm Bắc Phàm biết rõ Long Yên Nguyệt đang khóc thật lòng, không phải giả vờ, nhưng hắn sẽ không mềm lòng. Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân mình.
Trong thời gian tới, Long Yên Nguyệt này chính là kẻ địch của mình.
Lâm Bắc Phàm tất nhiên sẽ không quên ném đá xuống giếng với kẻ địch, hắn cười lạnh nói:
- Khóc đi, chiêu này đã không còn tác dụng gì nữa rồi bé ơi!
- Hu hu hu hu...Hu hu hu.......
Long Yên Nguyệt hầu như đã muốn bùng nổ, cô rất muốn chết. Cô bé này gào lên một lúc rồi dùng hai tay ôm đầu xông ra ngoài, lúc xuống đến dưới lầu rồi mà vẫn không thể nhịn được trở nên điên cuồng:
- Hu hu hu hu hu hu.......
Khi Long thái thái đi ra ngoài thì dùng ánh mắt sâu xa nhìn về phía Lâm Bắc Phàm:
- Hừ hừ! Lâm Bắc Phàm cậu nhớ đấy, lão nương sẽ không bỏ qua đâu.
Sau khi đóng cửa lại, Lâm Bắc Phàm mới thở phào nhẹ nhõm. Dù tương lai thế nào, hôm nay Tiểu Lâm ca cũng có kinh hoàng nhưng không xảy ra nguy hiểm tính mạng.
- Bắc Phàm, thời gian qua đã khổ cực cho anh rồi!
Liễu Vi dùng đôi bàn tay trắng nõn ôm lấy gương mặt Lâm Bắc Phàm, hai vai cô vẫn còn run rẩy.
- Anh yên tâm, dù kẻ nào, dù chuyện gì, cũng không thể tách rời hai chúng ta!
- Vi Nhi, em thật tốt!
Lâm Bắc Phàm khẽ thở dài, hắn dịu dàng ôm Liễu Vi vào lồng ngực.
"Nếu mình không phải tu luyện Long Tu Bảo Điển thì chắc chắn sẽ sống cả đời với chỉ một mình Liễu Vi. Điều này không thể nói Tiểu Lâm ca phong lưu được, mà phải chấp nhận rằng Liễu Vi là người phụ nữ vĩ đại, vì vậy mới được Tiểu Lâm ca yêu bằng tất cả tâm ý."
Lâm Bắc Phàm khẽ hôn vành tai Liễu Vi, trong lòng thầm nhắc lại những suy nghĩ của mình...Dù thế nào cũng không thể để phụ nữ của mình bị tổn thương.
.......
Vì lần này Tiểu Lâm ca giao chiến toàn thắng với Long Yên Nguyệt, nên mấy ngày tiếp theo chẳng biết có phải vì Long Yên Nguyệt sợ hay không mà chưa từng xuất hiện trước mặt Lâm Bắc Phàm. Nhưng Lâm Bắc Phàm biết rõ cô gái Long Yên Nguyệt này sẽ tuyệt đối không nhận thua.
Dù sao thì Lâm Bắc Phàm đã cùng sống hai ngày hạnh phúc cùng Liễu Vi, đặc biệt là về đêm.
Nhưng mỗi khi Lâm Bắc Phàm về nhà thì đều cảm giác được có một đôi mắt cảnh giác đang nhìn chằm chằm vào chính mình. Hắn biết rõ đó chính là Long thái thái. Nhiều lần bà nương kia còn cầm trong tay một chai xì dầu rỗng, nhưng mỗi lần như vậy Lâm Bắc Phàm đều có kinh hoàng nhưng không nguy hiểm, hắn đều trở về an toàn.
Năm ngày sau tiền thắng của Lâm Bắc Phàm đã được tính sổ sách ở Kim Ngọc Thiên Đường, không nhiều không ít, chỉ là năm tỉ nhân dân tệ. Tuy Lâm Bắc Phàm không có khái niệm rõ ràng về tiền bạc nhưng năm tỉ vẫn làm cho người ta kinh hoàng. Khi Lâm Bắc Phàm đi đến ngân hàng xác minh thì chỉ nhếch môi cười ngây ngô nhìn nhân viên ngân hàng làm việc. Con bà nó, Tiểu Lâm ca bây giờ chính là tỉ phú hàng thật giá thật đấy nhé.
Tuy nhân viên ngân hàng cảm thấy nụ cười của Lâm Bắc Phàm rất ngu đần, nhưng cô cũng không dám nói. Cô gái này thậm chí còn có suy nghĩ viễn vông, chẳng lẽ người đàn ông này đang muốn tán tỉnh mình? Nếu thật sự hắn muốn cưa mình, chẳng biết mình có nên đồng ý không? Nói thừa, tất nhiên phải "chơi" ngay.
Quản lý ngân hàng muốn tự mình liên lạc với Lâm Bắc Phàm để giúp quản lý tài sản, nhưng lúc này tên kia lại tự động đi đến, sao dám chậm trễ chứ? Năm tỉ gửi ngân hàng thì sẽ là loại người gì? Đây là loại khách hàng cấp bậc kim cương đấy.
Khi vị quản lý gặp Lâm Bắc Phàm thì cúi đầu khom lưng, tên này chỉ đơn giản đưa ra một yêu cầu, nếu có thể thì xin Lâm Bắc Phàm đừng chuyển tiền ra ngoài. Lâm Bắc Phàm cũng chẳng muốn khách sáo với tên này, hắn chỉ thuận miệng nói vài câu cho vui, lại thuận tiện uống vài chén trà thơm rồi bỏ đi.
Đối với số tiền năm tỉ này, Lâm Bắc Phàm đã sớm có mục đích đầu tư sơ bộ trong đầu rồi. Đầu tiên hắn vung tay đưa cho Tiểu Yêu một tỷ, nếu dùng một tỷ cũng không kéo được Hồ Điệp bang lên thì như vậy cũng chỉ coi như vứt đi ít tiền mà thôi. Tiếp theo hắn dùng hai tỷ để xây dựng một trung tâm giải trí mới ở Nam Thành. Thật ra điều này cũng vì lo cho Hồ Điệp bang, vì chính mình là cơ quan đầu não của Hồ Điệp bang ở Nam thành.
Nam Thành đã có Kim Ngọc Thiên Đường, nhưng cũng không có vấn đề gì, Kim Ngọc Thiên Đường dành cho những nhân vật tai to mặt lớn mà thôi. Nếu là một trung tâm giải trí dành cho những tầng lớp trung tầng bình thường hoặc một vài người có ít tiền, Lâm Bắc Phàm muốn xây dựng một trung tâm giải trí như vậy.
Trung tâm giải trí này gọi là cái quái gì nhỉ? Dạ điếm sao? Đúng vậy, Dạ Điếm!
- Huynh đệ, anh tìm tôi sao?
Trương Kế Bằng kiêu ngạo gõ cửa phòng an ninh, hắn đẩy gọng kiếng vàng lên sống mũi rồi xoay người đóng chặt cửa lại. Sau khi xoay lại thì trên mặt tràn đầy nụ cười:
- Nói thật đi, có phải anh và Liễu tổng đã làm cái kia rồi phải không?
Lâm Bắc Phàm nằm nghiêng trên mặt ghế, hắn cũng không quay đầu lại hoàn toàn nhìn Trương Kế Bằng, hắn cũng không nói điều gì mà chỉ hít vào một hơi thuốc thật sâu.
- Huynh đệ, chẳng lẽ có kẻ thù tìm đến nữa sao?
Trương Kế Bằng nhíu mày, hắn suy nghĩ một chút rồi ra vẻ trượng nghĩa nói:
- Không sao, cùng lắm chúng ta bỏ hết mọi thứ, tôi có bà con ở Quảng Đông, bên kia làm ăn cũng không tệ lắm đâu...Nhưng anh và Liễu Tổng.......