Lãng Tích Hương Đô

chương 112: cơ hội tới!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiểu Lâm ca đã sớm quyết định dù thế nào cũng không thể khuất phục trước mặt Long Yên Nguyệt. Cho nên cuối cùng hắn không chuyển ra ngoài phòng ngủ chính. Nhưng Tiểu Lâm ca cũng có chút lo lắng, Long Yên Nguyệt rõ ràng đã chuyển chiến thuật, cô không hề đấu đá với mình nữa mà chuyển tất cả vốn liếng sang nịnh nọt Liễu Vi. Chỉ sau vài ngày, hai cô gái này đã có cùng một lỗ mũi để trút giận.

Quan trọng hơn là chính Tiểu Lâm ca cũng không cách nào cùng Vi Nhi làm chuyện đó, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không dám đảo ngang quét dọc. Mà chết tiệt là ngôi sao tai họa kia lúc nào cũng đề phòng hắn, chỉ cần hắn ở cùng Vi Nhi là lập tức xuất hiện.

Tiểu Lâm ca bực bội ngồi bên cạnh cửa sổ phòng ngủ, trên miệng đang ngậm một cây kẹo đường, trên mặt mơ hồ có đau thương.

Tiểu Kim đang đứng trên bàn phím laptop múa trảo như bay, đang chat vài chuyện nóng nổi với cô sinh viên Bắc Đại gì đó.

Chiếc thuyền Nô-ê (): Tiểu Lâm ca, có thể nói cho em biết trên thế giới này rốt cuộc có cuộc sống tốt đẹp không?

. Phiên âm Hán Việt: Nặc Á Phương Chu. Chu ở đây là con thuyền, cũng là họ của cô bé. Các bạn đọc tiếp các chương sau sẽ biết.

Thuyền Nô-ê (hay Noah), là con thuyền được nhắc đến trong Kinh Thánh (Genesis :) do Chúa hướng dẫn Nô-ê (Noah) đóng (thường gọi là Ark) để tránh qua cơn Đại hồng thủy do Chúa tạo ra để trừng phạt loài người đã có quá nhiều tội lỗi.

Anh chỉ là truyền thuyết: Trong mắt anh thì trên thế giới này không có cuộc sống nào là tuyệt đẹp cả, nếu quá tốt thì sẽ không còn gì để tiếc nuối. Đời người nếu không có gì tiếc nuối thì sao có thể coi là hoàn mỹ được? Nhưng đối với một số người hoang tưởng thì trên thế giới vẫn còn hoàn mỹ, vì hoang tưởng đã trở thành những ký sinh vật trên tín ngưỡng của bản thân, chỉ cần lòng tin của hắn không bị đổ vỡ thì hắn sẽ là vô địch, cuộc đời của hắn đã trở nên hoàn mỹ.

Chiếc thuyền Nô-ê: Tiểu Lâm ca, anh thấu hiểu vấn đề hơn em rất nhiều.

Anh chỉ là truyền thuyết: Không, anh chỉ có kinh nghiệm hơn em mà thôi! Chúng ta có thể khác nhau nhưng em phải biết rằng, sự khác biệt này không phải chỉ được hình thành và có liên quan đến tuổi tác, hơn nữa nó còn có liên quan đến những kinh nghiệm mà con người từng trải qua.....

- Mày...Mày lại nói cho người khác biết mình tên là Tiểu Lâm ca sao?

Lâm Bắc Phàm đứng sau lưng Tiểu Kim quan sát một lúc lâu. Đủ rồi, không chừng tên khốn này còn đem mình bán đi. Hắn chụp lấy đuôi Tiểu Kim kéo ngược lên rồi khẽ quát:

- Nếu người ta tìm đến cửa, mày có gánh dùm tao một phần trách nhiệm không?

- Lão đại, sao cứ mở miệng là trách nhiệm này nọ thế, đừng quên linh hồn của ác long Barbara đã bị người ta mang đi. Hắn chắc chắn đã tu luyện bí tịch của Long Cốc, anh muốn xử lý hắn thì phải tu luyện Long Tu Bảo Điển. Thứ này có những chín cảnh giới rất nặng, anh cần phải có chín cô gái mới đột phá được, mà hiện tại anh đã có bao nhiêu phụ nữ rồi? Liễu Vi, Mộc Tiểu Yêu. Long Yên Nguyệt thì chẳng biết năm nào tháng nào mới có thể thu phục được, anh nói xem như vậy em không nóng vội sao? Anh nói xem em sao có thể trơ mắt nhìn anh không tán được cái muội muội mà buồn chán à?

Tiểu Kim rất cố gắng để lời nói trở nên vô cùng chính nghĩa:

- Hơn nữa, Chiếc thuyền Nô-ê này chính là sinh viên đại học Bắc Đại, muốn dáng có dáng, muốn tướng mạo có tướng mạo.

- Đủ rồi, chuyện cưa gái không cần mày phải quan tâm, nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt đi. Chỉ còn một khoảng thời gian nữa là đến Đại hội thần bài rồi, nếu chúng ta không giành được hạng nhất, hì hì hì, mày cũng biết hậu quả rồi đấy.

- Không được thì sao? Chẳng lẽ Đầu Sắt cho rằng hắn là nhất à? Hắn có thể làm thế nào chứ?

Tiểu Kim ngây người ra, trên mặt nó lộ ra một nụ cười nịnh nọt:

- Đó! Điều này lão đại cũng không cần phải quá lo lắng, em đã tĩnh dưỡng tốt lắm rồi.

.......

Mấy ngày nay tâm tình của Tiểu Lâm ca cũng không được tốt lắm, mà tâm tình của Long Thiên Hữu cũng không được vui. Dù trời đã sáng nhưng Long Thiên Hữu vẫn ngồi tên ghế sa lông trong phòng khách, yên lặng hút thuốc rồi khẽ thở dài. Tiểu Nguyệt và Lâm Bắc Phàm rốt cuộc là đang làm trò gì, ông cũng không cần quan tâm, cũng không cần biết, dù sao con gái của mình không chịu nhiều thiệt thòi là được.

Nhưng ngoài chuyện của con gái, vẫn còn một chuyện khác làm cho Long Thiên Hữu mặt mày ủ ê.

Để Liêu Thiên Cửu phải hủy bỏ hợp đồng với Huyết Sắc Hoàng Hôn, Long Thiên Hữu phải bỏ ra một cái giá khá lớn, ít nhất Long Thiên Hữu cũng cam đoan không can thiệp vào chuyện giữa Liêu Thiên Cửu và Hồ Điệp Bang. Dù Liêu Thiên Cửu có làm chuyện gì thì chính mình cũng không cần phải quan tâm. Nhưng chuyện lúc này đã không giống trước đó nữa. Lúc trước ông dùng khí thế sấm sét để nhanh chóng giúp đỡ Hồ Điệp Bang vùng lên ở Nam Thành, với sự giúp đỡ của Lâm Bắc Phàm đã hoàn toàn khống chế nửa giang sơn hắc đạo trong Nam Thành, cũng đã chèn ép Liêu Thiên Cửu xuống rất nhanh. Nhưng hiện nay Hồ Điệp Bang đã mai danh ẩn tích từ rất lâu lại trở về Nam Thành với khí thế như chẻ tre, trực tiếp làm Liêu Thiên Cửu thất bại liên tục, chống đỡ không nổi.

Ngày hôm qua Liêu Thiên Cửu đã đến tìm Long Thiên Hữu, bắt buộc Long Thiên Hữu dù dùng bất kỳ biện pháp gì cũng phải khống chế Hồ Điệp Bang của Mộc Tiểu Yêu, nếu không thì Liêu Thiên Cửu hắn sẽ trở mặt. Phải biết rằng vì sự bình an của con gái, Long Thiên Hữu phải nhường một phần cán dao cho Liêu Thiên Cửu, nếu không để tên này trở mặt thì Long Thiên Hữu cũng chỉ có nước ngã ngựa.

Nhưng chuyện khống chế Mộc Tiểu Yêu cũng không thực tế, gần đây Nam Thành Nhất Ca Đường Thiết Sơn hình như cũng đang bao che cho Hồ Điệp Bang. Nếu Hồ Điệp Bang và người của Liêu Thiên Cửu ác chiến với nhau, mà cơ quan pháp luật lại bắt được người của Hồ Điệp Bang thì Đường Phong sẽ chính thức ra mặt.

Hai ngày nay Long Thiên Hữu đau cả đầu, tình cảnh hiện nay của ông giống như kiến bò chảo nóng, nếu không có người kéo ông ra khỏi nguy hiểm thì phiền phức lớn.

Nhưng trong lòng Long Thiên Hữu cũng đã có nhân tuyển, bởi vì ông đột nhiên nghĩ tới thần thông của Lâm Bắc Phàm. Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì Lâm Bắc Phàm này chỉ là một tên tiểu tử bình thường của Lâm Gia Thôn, sau khi tốt nghiệp một trường đại học loại hai thì ở lại Nam Thành làm công.

Có phải là như vậy hay không? Tất nhiên trong tâm lý của Đường Thiết Sơn thì đáp án sẽ là ngược lại. Chẳng lẽ một kẻ bình thường có thể làm cho Nam Thành Nhất Ca Đường Thiết Sơn phải cúi đầu khom lưng sao? Chẳng lẽ một tên bình thường lại làm cho dư luận Nam Thành xôn xao? Chẳng lẽ một người bình thường lại có thể phun từ trong cổ họng ra một viên đạn, chẳng lẽ một người bình thường lại có thể đem con gái bảo bối đi để mình phải phát điên.......

Tên Lâm Bắc Phàm này rốt cuộc là thần thánh phương nào, Long Thiên Hữu tự nhận là không thể biết được, nhưng ông cũng không cần phải biết. Hiện nay thứ ông muốn chính là làm sao cho Lâm Bắc Phàm giúp đỡ mình, giúp mình kéo phần cán dao từ trong tay Liêu Thiên Cửu trở về.

Không biết Lâm Bắc Phàm có gì chú ý đến con gái của chính mình không, há miệng thì nói yêu con gái mình, nhưng rõ ràng lại ở chung với Liễu Vi. Cũng không biết con gái mình đang làm trò gì, thoạt nhìn thì có vẻ hận Lâm Bắc Phàm thấu xương nhưng lại sợ tên khốn kia cùng ở một chỗ với Liễu Vi, lại muốn chính mình đứng ra làm chủ, nói Lâm Bắc Phàm là nam nhân của cô.

- Mẹ kiếp, lộn xộn, con mẹ nó tất cả đều rối loạn, đang làm máy bay à!

Long Thiên Hữu càng nghĩ càng bực, ông nhịn không được phải chửi ầm lên.

- Rống thi à? Ông không ngủ được cũng phải cho kẻ khác ngủ chứ?

Tiếng sư tử hống của Long thái thái vang lên.

- Ôi, đi vào hôn nhân là cung điện giam cầm đàn ông!

Long Thiên Hữu thở dài, ông đứng lên, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi đến cuối phòng khách. Sau khi ông kéo màn ra thì thấy ngọc đèn nhà Lâm Bắc Phàm vẫn còn sáng, tâm tình ông đột nhiên lại trở nên khẩn trương.

Không được! Long Thiên Hữu cảm thấy mình phải đi tìm Lâm Bắc Phàm nhưng ông lại sợ. Lần đầu tiên ông và Lâm Bắc Phàm làm quen thì đã biết tên thanh niên kia không đơn giản. Dù tên kia chịu giúp mình thì chắc chắn sẽ chiếm tiện nghi của mình, có trời mới biết tên kia sẽ đưa ra yêu cầu gì.......

Mẹ kiếp, dù thế nào cũng phải nói chuyện trước đã, nếu Lâm Bắc Phàm có những yêu cầu quá đáng thì chính mình sẽ không cần phải để ý tới nữa. Sau khi hạ quyết tâm, Long Thiên Hữu vội vàng khoác áo rồi đi xuống lầu, ông đi về phía nhà của Lâm Bắc Phàm mà trong lòng cảm thấy lo lắng bất an.

- Cha, sao cha lại tới đây?

Khi Long Yên Nguyệt mở cửa thì cảm thấy sửng sốt, cô đứng chắn trước cửa lớn không cho Long Thiên Hữu đi vào, cô khẽ hạ giọng nói:

- Không phải con đã nói là đừng đến đây tìm sao? Lỡ để Vi Vi tỷ biết chúng ta không có xích mích, con sẽ rất xấu hổ! Đặc biệt là để cho tên vô sỉ kia biết được thì hắn nhất định sẽ đuổi con đi!

- Hôm nay cha tới đây cũng không có chuyện gì liên quan đến con, cha muốn tìm Lâm Bắc Phàm nói chuyện.

Long Thiên Hữu nói.

- Cha muốn nói chuyện với loại người đó sao? Chuyện này khỏi cần cha phải lo lắng, con có thể thu xếp được.

- Không phải nói đến chuyện của con, mà là chuyện của cha!

Long Thiên Hữu quét mắt vào phòng khách:

- Lâm Bắc Phàm đang ở đâu?

Thấy thái độ của cha rất kiên quyết, Long Yên Nguyệt đành phải cong miệng lên rồi trừng mắt nhìn Long Thiên Hữu. Sau đó cô mới lớn tiếng nói:

- Hừ! Cha muốn nói gì con cũng sẽ không quay trở về, ai bảo lúc trước các người đuổi con đi chứ?

- Long thúc thúc.......

Liễu Vi nghe thấy Long Yên Nguyệt hét lên thì chạy ra cửa nhìn thấy tình cảnh đang lộn xộn. Cô thấy người đến là Long Thiên Hữu thì rất nhiệt tình nói:

- Muộn như vậy mà chú còn muốn đến đây, chắc chú muốn đưa Tiểu Nguyệt trở về phải không ạ? Mời chú vào nhà cháu rót chén trà.

- Khụ!

Long Thiên Hữu tiến vào đại sảnh, ông nhìn một lượt xung quanh rồi vẻ mặt có chút kinh ngạc:

- Ủa, Tiểu Lâm đâu? Tối nay không ngủ được muốn tìm cậu ta nói vài chuyện, miệng lưỡi của hai con bé này không đáng tin lắm.

Xem ra Long Thiên Hữu đến đây để giải quyết tình hình của Long Yên Nguyệt, Liễu Vi cười cười rồi chỉ tay vào phòng ngủ, cô khẽ nói:

- Anh ấy đang trong phòng, lúc này chắc vẫn chưa ngủ đâu!

Phong cách kiến trúc của nhà Lâm Bắc Phàm cũng giống y hệt nhà Long Thiên Hữu, khi thấy Liễu Vi chỉ tay vào phòng ngủ, trong lòng Long Thiên Hữu cảm thấy muốn dập đầu xuống đất bội phục tên kia. Một tên đàn ông cùng hai người phụ nữ ở chung một nhà mà dám chiếm phòng chính làm phòng ngủ sao? Điều này bắt buộc phải làm cho tất cả đàn ông phải khâm phục sát đất! Đàn ông như thế mới là đàn ông! Long Thiên Hữu cũng không dám làm quá trước mặt Lâm Bắc Phàm, ông giữ lễ gõ cửa phòng ngủ, sau đó mới vặn chốt cửa đi vào.

- Nhạc phụ đại nhân à?

Lâm Bắc Phàm đang lên mạng chat chit thì thấy Long Thiên Hữu, hắn không nói nhiều mà lập tức logout.

- A! Cái này...Không cần khẩn trương, ha ha ha ha...Tiểu Lâm, ta cũng là người từng trải, chỉ là thời đại của ta không có máy tính, cũng chỉ biết viết thư. Thật ra đạo lý và hình thức cũng giống như nhau mà thôi.

Long Thiên Hữu vì muốn lôi kéo làm quen với Lâm Bắc Phàm mà không tiếc lộ ra thiên cơ. Nếu như những lời vừa rồi mà Long thái thái nghe được thì không biết sẽ có con sóng thần mạnh đến mức độ nào được sinh ra.

"Nụ cười của lão già này sao lại bỉ ổi như vậy, nhất định là có chuyện cần mình! Cơ hội đuổi Long Yên Nguyệt ra khỏi nhà đã đến, cơ hội đã đến để Tiểu Lâm ca lấy lại địa vị chủ nhân. Đừng kích động, đừng kích động! Mình nhất định phải cẩn thận, phải tranh thủ lợi ích lớn nhất!"

Tâm niệm của Lâm Bắc Phàm thay đổi rất nhanh, hắn đứng thẳng người lên để nghênh đón rồi cười ha hả nói:

- Nhạc phụ đại nhân, Tiểu Nguyệt ở nơi đây rất tốt, ngài cứ yên tâm đi!

- Tiểu Nguyệt ở đây, ta tất nhiên sẽ rất yên tâm. Hôm nay ta đến tìm cậu, chỉ muốn cùng cậu tâm sự vài chuyện thôi. Text được lấy tại Truyện FULL

Vẻ mặt Long Thiên Hữu trở nên cực kỳ hiền lành, trên mặt hắn lộ ra nụ cười hòa ái dễ gần:

- Hiện nay mọi chuyện phải hài hòa với xã hội và gia đình, Tiểu Lâm tử đã quán triệt tư tưởng này rất tốt đấy. Ta tin Tiểu Nguyệt ở đây một thời gian ngắn nhất định sẽ có những thay đổi lớn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio