Năm tên bọn nhãi tóc vàng tức giận gần chết, nếu như đối phương không sử dụng loại thủ đoạn hèn hạ đâm xe bọn chúng vậy thì bọn chúng chỉ cần vài giây thời gian đã có thể bỏ xa đối phương. Nhưng đối phương lái xe theo kiểu liều mạng như thế này quả thật là làm cho bọn chúng rét run.
Thằng nhãi tóc vàng rất không cam lòng, rất tức giận, không muốn đối phương dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để chiến thắng năm người phe mình, hắn gào lên với bốn tên khác:
- Chúng mày mau nghĩ biện pháp làm thế nào để vượt qua tên khốn này, chết tiệt, hắn lại dám dùng xe đâm chúng tao. Tao, tao muốn liều mạng với hắn!
Hắn tức giận đến nỗi ngay cả giọng nói cũng run rẩy.
Một thằng nhãi tóc xanh trong bọn hét lớn:
- Thằng ranh này không muốn sống, không dễ xử lý đâu!
Một thằng tóc xoăn khác cũng lớn tiếng hét lên:
- Chạy thêm vài phút nữa phía trước là đường núi, nơi đó đường xá không được tốt lắm, góc cua gần như là một trăm tám mươi độ, chỉ cần chạy đến nơi đó với kỹ thuật lái xe rác rưởi của hắn thì không thể điều khiển được, không cần chúng ta ra tay hắn tự mình đâm vào vách núi!
Hai tên còn lại cũng gật đầu phụ họa, gặp phải loại người liều mạng như Lâm Bắc Phàm bọn chúng không thể đánh bừa, chỉ có thể dùng trí.
Tên tóc vàng nghe xong trên khuôn mặt vốn âm trầm liền lộ ra vẻ tươi cười, nhìn chiếc xe của Lâm Bắc Phàm đang điên cuồng chạy phía trước, tức giận thở dốc, nói:
- Bây giờ tao để cho mày thằng khốn nạn đắc ý một hồi, lát nữa sẽ để cho mày biết sự lợi hại của tao!
Bản thân mình là gốm sứ, sao có thể cùng so sánh với đám gạch vụn kia được chứ?
Nếu như bọn chúng vì một thằng ranh bình thường mà vứt bỏ tính mạng vậy thì thật rất không đáng giá.
Tốc độ xe của Lâm Bắc Phàm không phải là rất nhanh, mặc dù hắn nhấn ga hết cỡ nhưng tốc độ cũng chỉ đạt đến khoảng sáu mươi km/h, chỉ có điều, đối với kẻ mới tập lái xe như Lâm Bắc Phàm mà nói, tốc độ này quả thật còn rất nhanh. Sự vui sướng ban đầu đã tan đi rất nhiều, nhìn cảnh vật không ngừng băng qua, trên trán hắn cũng lấm tấm mồ hôi lạnh.
Con bà nó, lái xe mặc dù rất phong cách nhưng cũng cần phải có tố chất tâm lý nhất định, người bình thường thì không được.
- Tao nói tiểu Kim, nếu chẳng may chúng ta va phải cái gì đó, sẽ không việc gì phải không?
Lâm Bắc Phàm dùng sức nuốt nước bọt, thấp giọng hỏi. Trái tim nhỏ bé của hắn đang đập bình bịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
- Điều này, án theo lý thuyết chắc hẳn là không có việc gì?
Tiểu Kim rất cẩn thận nói.
- Cái gì? Án theo lý thuyết?
Lâm Bắc Phàm lập tức phanh kít một cái, làm cho xe tại chỗ xoay tròn ba trăm sáu mươi độ rồi mới ngừng lại, còn vẩy ra một chùm tia lửa ở giữa con đường. Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL
Tiểu Kim ngượng ngừng nói:
- Em... Pháp lực của em đã bị Đồ Long đao phong ấn mất một nửa, cho nên lực phản ứng có đôi khi sẽ bị chậm một chút, mà đâm xe vốn diễn ra với tốc độ ngang ngửa ánh sáng, nếu chẳng may em chậm mất một hai giây...
- Mày...
Lâm Bắc Phàm hung hăng gõ xuống đầu nó một cái.
Tiểu Kim lè cái lưỡi nhỏ, nói:
- Đừng say đắm ca, ca chỉ là một truyền thuyêết...
- Truyền thuyết cái rắm nhà mày!
Lâm Bắc Phàm tức giận thở phì phò kêu lên:
- Vậy bây giờ làm sao mà đấu?
- Chuyện này sao...
Tiểu Kim còn chưa nói hết thì nghe rầm một tiếng, chiếc xe của Lâm Bắc Phàm rung mạnh, chiếc xe Ferrari màu đỏ của thằng nhãi tóc vàng đã thân mật hôn lên đít xe của hắn.
- Mày, mày lại dùng thủ đoạn hèn hạ này. Tao, tao khinh bỉ mày!
Lâm Bắc Phàm vẻ mặt đầy chính khí thò đầu ra ngoài cửa xe tức giận chửi thằng nhãi tóc vàng, trên mặt hắn vô cùng phẫn nộ bất bình và hèn mọn.
Thằng nhãi tóc vàng tức giận khóe miệng run rẩy, thiếu chút nữa đập đầu vào tay lái mà chết. Trên thế giới này còn có kẻ vô lại hơn cả mình sao?
Mới vừa rồi khi đối phương đâm vào xe mình sao không nói mấy câu hoành tráng đến cực điểm này chứ? Ngược lại bây giờ đổ hết nước đen lên người mình, quả thực là tên ác ôn vô lại.
Thằng nhãi tóc vàng này rất không phục, cao giọng rống lên:
- Ai bảo xe của mày đứng ở giữa đường làm gì? Chúng ta đang đua xe, mày chắn ngang giữa đường, tao đương nhiên phải đâm mày rồi!
Trong lòng hắn rất oan uổng, đối phương đột nhiên dừng xe lại, mà mình lại không kịp phanh mới đâm phải, cũng không biết đèn xe của mình bây giờ thế nào rồi.
- Đây là đua xe không phải đâm xe, ài, nghiệp dư rốt cuộc vẫn là nghiệp dư mà!
Lâm Bắc Phàm vô cùng đau đớn lắc đầu nói. Vì kỹ thuật rác rưởi của năm tên bọn chúng mà đau đớn, vì sao người Trung Quốc lại không có những tay đua trình độ thế giới chứ?
Khục, khục...
Năm tên này thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết.
Trên thế giới này tại sao lại có loại người da mặt dày đến vậy chứ? Rõ ràng là hắn cố ý dừng lại ở giữa đường, ngược lại còn đánh bừa nói bọn chúng không phải, loại người này thật là quá vô sỉ, quá ghê tởm.
Tiểu Kim lúc này mới nhỏ giọng xen vào một câu:
- Lão đại, kỳ thật em còn có một cái biện pháp, đó là giống như trước đây đem lực lượng của em truyền lên người anh, như vậy anh có thể tự bảo vệ mình vào thời khắc mấu chốt, hơn nữa còn có thể phát ra một ít bảo vệ đối với xe, không đến mức luyện xe mang theo cả người lăng xuống!
- Cái gì? Chuyển lên người tao? Ừm, đề nghị rất không tồi!
Lâm Bắc Phàm vuốt cằm một cái, rất đáng khinh nghĩ.
- Chẳng qua...
Tiểu Kim càng đáng kinh hơn.
- Một trăm bình XO, thêm một két bia nữa!
Lâm Bắc Phàm rất trực tiếp nói.
- Tốt quá, tốt quá!
Tiểu Kim vui vẻ hai mắt rồng sớm híp lại thành một khe hẹp, nước miếng chảy ra ròng ròng.
Rồng mà, chính là vì hoành tráng mà sinh, vì cải thiện cuộc sống của bản thân có đôi khi làm một số chuyện bất đắc dĩ cũng có thể hiểu được. Lại nói, bản thân cũng là vì cứu khổ cứu nạn, càng là vì việc nghĩa quên thân mà.
Ngay sau đó một đao kim quang từ trong người tiểu Kim bắn ra, chui vào trong người Lâm Bắc Phàm.
Tiểu Lâm Ca hai mắt bắn ra kim quang bức người, cách xa một trăm thước cũng có thể nhìn rõ, toàn thân tràn ngập sức mạnh vô tận, ngay cả chiếc xe cũng được bao phủ bởi một tầng kim quang nhàn nhạt, trong đêm tối đặc biệt bắt mắt. Hắn nhấn mạnh chân ga, cả chiếc xe như tên rời khỏi cung, "vút" một tiếng, đã vọt đi.
Năm tên kia nhất thời sửng sốt, tiếp đó há miệng chửi ầm lên:
- Mẹ kiếp, xe của thằng ranh này tại sao lại có thể phát sáng như vậy nhỉ? Gặp quỷ rồi! Mau đuổi theo, đừng để cho hắn về nhất là được!
Bọn chúng cũng vội vàng tăng tốc độ xe của mình lên đến cực hạn, tựa như năm tia chớp điên cuồng đuổi theo.
Lâm Bắc Phàm lái xe, đã chạy đến cực hạn của xe, bốn bánh xe ma sát trên mặt đất liên tiếp phát ra từng chùm tia lửa, tựa như bôn lôi tựa như chớp giật, đáng tiếc... Vẫn bộ dáng bỉ ổi như trước, xiêu xiêu vẹo vẹo, nghiêng nghiêng ngả ngả, không theo chương theo pháp nào cả.
- A.....
Thằng nhãi tóc quăn từ bên cạnh chuẩn bị vượt qua Lâm Bắc Phàm, nhưng xe của đối phương đột nhiên quẹo sang đâm về phía xe của hắn, hắn hoảng sợ vội vàng đảo tay lái chuyển hướng, mạo hiểm né tránh va chạm của đối phương.
Lâm Bắc Phàm rất vô sỉ nói:
- Mày chạy cái gì? Tao lại không thích đàn ông, tao không có hứng thú với mày?
Thằng nhãi tóc quăn này tức giận đến mức sắc mặt tái nhợt, hung ác rống lên:
- Mày, mày đê tiện!
- Vừa rồi tao không đâm vào mày, sao lại đê tiện? Ai da, ai da, khống chế xe không tốt rồi!
Lâm Bắc Phàm vừa giải thích vừa lảo đảo đánh võng đâm về phía một chiếc xe khác.
Rầm!!!
Xe của Lâm Bắc Phàm đâm vào một chiếc xe thể thao khác, đâm nó lệch sang một bên mà xe của hắn phần đằng trước bốc lên một luồng khói đen, nếu như không phải xe hắn có một tầng bảo vệ ở bên ngoài chỉ sợ xe của hắn cũng đã bay đi rồi.
- Mày, mày, mày làm cái gì vậy?
Thằng nhãi con trong xe tức giận thở phì phò rống lên.
- Khục khục, chuyện này không quan hệ tới tao, đều do nó nói chuyện với tao làm phân tán sự chú ý của tao, mới có thể làm ra như vậy!
Lâm Bắc Phàm rất vô sỉ đổ hết nước đen lên người tên tóc quăn.
- Mày, mày thối lắm!
Tên tóc quăn tức giận thở hổn hển rống lên.
Lâm Bắc Phàm chợt quát to một tiếng:
- Thằng nhãi con tóc vàng, mày dám nhân cơ hội này lẻn qua, đợi đấy cho tao!
Hắn đạp chân ga một phát, lại điên cuồng đuổi tới, hù dọa tên tóc vàng kinh hồn khiếp vía, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu lo sợ đối phương đâm vào mình.
Tiểu Lâm Ca là vô sỉ, dám dùng tư thế liều chết không sờn, cua gấp ở tốc độ cao khiến cho mấy tên này trong lòng thầm ''an ủi'' tổ tông trên trên dưới dưới của hắn mấy lần.
- Hắn, hắn là một tên vô lại điển hình!
Thằng nhãi tóc vàng tức giận không để đâu cho hết rống lên.
- Đúng, hắn là một ác ma, siêu cấp ác ma!
Thằng nhãi tóc quăn nhớ lại một màn điên cuồng vừa rồi của Tiểu Lâm Ca, trong lòng phát run nói.
- Hắn, xe của hắn tại sao lại không sợ va chạm vậy?
Thằng nhãi tóc xanh vẻ mặt kinh ngạc nói.
........
Bên ngoài chiếc xe của Lâm Bắc Phàm được bao bọc bởi một tầng kim quang mỏng, khiến cho xe của hắn giống như là tăng thêm một lớp bảo vệ, đừng nói là đâm vào xe đua của bọn chúng cho dù là đâm vào vách núi cũng sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn.
Hai giờ sau.
Lâm Bắc Phàm lái chiếc xe Toyota Accord rách nát quay trở lại điểm xuất phát, vẻ mặt ngượng ngùng mở cửa xe đi ra nói:
- Vi nhi, anh, kỹ thuật lái xe của anh không quá tốt, đã phá hư chiếc xe của em rồi!
Liễu Vi nhìn chiếc xe của mình gần như đã biến hình, hoảng sợ sắc mặt trắng bạch, nước mắt lập tức trào ra, lại thấy Lâm Bắc Phàm bình an trở về, lúc này mới mặc kệ tất cả nhào vào lòng hắn, nức nở nói:
- Anh bình an là tốt rồi...
Cô không chút keo kiệt dâng đôi môi thơm của mình lên lấp kín đôi môi của đối phương.
Lâm Bắc Phàm hai tay ôm lấy chiếc eo thon của Liễu Vi, hưởng thụ nụ hôn của đối phương, trên mặt nở nụ cười tà ác và tự tin.
Long Yên Nguyệt kinh ngạc mắt trợn tròn, con mắt thiếu chút nữa rớt cả ra ngoài hốc mắt.
Tên đại sắc lang này không ngờ dành được thắng lợi? Điều này, điều này thật không thể tin được? Hắn, hắn lái xe như thế nào vậy?
- Mẹ kiếp, tao muốn đấu lại một lần nữa. Mày, mày quá vô sỉ, không ngờ dùng loại phương pháp đó giành thắng lợi!
- Tao phản đối, tao phải phản đối, hắn là một tên khốn kiếp!
- Trời ơi, hắn là một thằng điên!
Năm thằng nhãi con tóc vàng cũng theo sát phía sau trở lại, xe của bọn chúng mỗi chiếc đều bị đâm cho không còn hình dạng gì nữa, không chỉ cửa xe bị đâm lõm vào mà ngay cả đèn xe cũng dập nát, nếu không thì đuôi xe bị đâm biến hình, còn có vài chiếc đang bốc khói đen, nhìn thế nào cũng thấy giống đám rác rưởi mới nhặt ra từ bãi rác làm cho bọn chúng nghẹn uất một cỗ lửa giận trong lòng. Nhìn thấy Lâm Bắc Phàm không ngờ đang cùng với mỹ nhân đứng đó ôm hôn say đắm, hơn nữa còn phát ra đủ loại thanh âm khiến cho máu nóng nam nhân muốn sôi trào, khiến cho bọn chúng nổi trận lôi đình hận không thể chém hắn thành tám khối ném ra ngoài cho chó ăn.
Đám thanh niên bất lương không tham gia so đấu nhìn thấy một cảnh này thì con mắt thiếu chút nữa rớt cả ra ngoài.
Chuyện này là sao vậy? Chẳng lẽ đâm vào vách núi mà hư hỏng?
Đua xe sao lại biến thành như vậy? Điều này cũng quá kinh thế hãi tục đi, ánh mắt bọn chúng nhìn Lâm Bắc Phàm đã có thêm vài phần sợ hãi và sùng bái.