Mọi người đứng đây sau khi thấy ông ta bước ra ngoài, thì trên mặt ai cũng lộ rõ vẻ tôn kính, người nào đang nói chuyện thì dừng nói chuyện lại, người nào đang tranh luận cũng dừng tranh luận lại, đến cả thần y khi nãy còn ngồi trên chiếc ghế dài kia cũng đứng thẳng dậy nhìn ông ta.
Một người lãnh tụ vĩ đại của sự mở rộng cải cách Trung Quốc, một tổng thiết kế làm cho nền kinh tế Trung Quốc phát triển nhanh chóng, một người làm cho nền kinh tế Trung Quốc mấy lần đối mặt với khủng hoảng kinh tế đều không bị đánh đổ, một nhà lãnh đạo dám đối đầu với cả Mỹ.
Có thể ông cũng không khác lắm so với trong chương trình tin tức trên truyền hình, không hề có điểm gì quá ư là khác người cả, có thể là khi ông ở trong một đám người thì trông có vẻ rất bình thường, rất phổ thông, nhưng chính người này đã chống đỡ cho thị trường kinh tế Trung Quốc, khiến cho hàng chữ "made in China" nổi tiếng khắp năm châu, làm cho người nước ngoài biết được một điều, đó là người Trung Quốc không chỉ biết làm hàng nhái mà còn biết chế tạo nữa.
Ánh mắt ông sáng như hai ngọn đuốc, lướt nhìn một lượt từng người có mặt ở đây, sau đó khẽ gật đầu nói: "cảm ơn các vị thần y đã đến đây khám bệnh cho cháu gái tôi, tôi xin cảm tạ các vị trước!"
"Chủ tịch khách khí quá!"
Tất cả mọi người đều đồng loạt đáp lại.
Trương Minh Thắng chớp chớp đôi mắt bé như hai hạt đỗ của mình, kêu lên liên tục: ", ông này khủng quá, đây có lẽ là nhân vật khủng nhất mà mình biết đến, chẳng trách bọn Mỹ sau khi gặp ông ta đều run lên như cầy sấy, suốt ngày tính toán tìm cách chơi đều đất nước chúng ta, không biết đến bao giờ em mới đạt được đến trình độ như ông ấy nhỉ?"
Lâm Bắc Phàm không nhịn được, đành phải cắt ngang gã nói: "Người như chú mà cũng đòi làm chủ tịch à?"
"Hề hề, nếu em mà ngồi vào chiếc ghế đó, e rằng mọi người sẽ nói em là A Đẩu tại thế mất!"
Trương MInh Thắng cười ngượng nói.
Chủ Tịch nhìn mấy người Từ Hải Bân, mỉm cười nói: "Lão Tử, tất cả những người này đều là thần y được mời đến ngày hôm nay phải không?"
Ông vô cùng lo lắng cho bệnh tình của cô cháu gái, nhưng ông vẫn còn rất nhiều việc cần xử lý, việc trong nước, việc Đài Loan, việc quốc tế...v.v... việc nào cũng làm cho ông phải bận tối mắt tối mũi, vì vậy mà giờ đây ông chỉ có thể cố gắng tiếp đón hết đám thần y này đến đám thần y khác, mà không có một chút bất mãn hay nôn nóng nào cả.
Từ Hải Bân gật đầu khẳng định bước đến trước mặt ông ta, thấp giọng đáp: "Tổng cộng là có năm mươi bảy người, có điều..." Nói đến đây, bỗng nhiên ông dừng lại: "Người tôi xem trọng nhất đó là một người trẻ tuổi tên là Lâm Bắc Phàm, theo như tài liệu mà con trai tôi cung cấp cho tôi, thì cậu ta đã từng trị khỏi một loại bệnh nan y hiếm gặp ở Nam Thành, mặc dù việc này được một số người giấu kín, nhưng chúng tôi đã qua nghiệm chứng, đúng là có thật!" Text được lấy tại Truyện FULL
Sau đó ông còn tường thuật lại một lượt bệnh tình của Đường Quả Quả.
Chủ tịch nghe ông ta nói vậy thì mắt sáng như sao, không khỏi quay ra liếc nhìn Lâm Bắc phàm mấy cái, sau đó khẽ gật gật đầu.
Theo ông thì nguyên lý chủ nghĩa Mác đúng là tư tưởng chủ nghĩa duy vật, nhưng trên thực tế thì đúng là có một số việc không thể dùng khoa học để giải thích được, giống như việc một người trẻ tuổi như Lâm Bắc Phàm có thể trị khỏi một số bệnh nan y khó chữa vậy, không thể nói là bậc phét mà chưa biết chừng người ta có một bối cảnh đặc biệt cũng nên.
Vị trung y già khi nãy còn to tiếng ở ngoài cửa biệt thự, giờ đây khi ông ta thấy đứng xung quanh mình có vô số bác sỹ thì trong lòng thầm muốn cho họ thấy được y thuật của mình, vì vậy mà ông ta bước lên trước hai bước, cung kính nói: "Chủ tịch, không biết bệnh tình của chái gái ngài thế nào rồi? Ông cha ta vẫn nói, sớm một phút thì thêm một phần nắm bắt, theo tôi thì hãy để chúng tôi nhanh chóng chẩn đoán bệnh cho cháu gái ngài thì tốt hơn!"
Những người còn lại tất nhiên là biết lần này họ đến xem bệnh cho ai, đây là một vinh quang và cũng là một cơ hội, vì vậy mà ai nấy đều nhất loạt tiến lên phía trước tỏ vẻ nguyện nhanh chóng được chẩn đoán cho cháu gái của chủ tịch.
Chủ tịch thấy bọn họ đều rất vội vàng gấp gáp, thì cười nói: "Tôi xin cảm tạ các vị đã lo lắng cho bệnh tình của cháu gái tôi, có điều, để biểu đạt lòng cảm tạ và tôn kính của tôi với mọi người, thì tôi xin nói ra điều này trước mặt mọi người, đó là, nếu ai có thể trị khỏi bệnh cho cháu gái tôi, tôi nguyện đáp ứng ba yêu cầu của người đó với thân phận cá nhân của mình!"
Ông ta vừa nói dứt lời thì mọi người ai nấy đều hơi biến sắc, trong nháy mắt trở nên yên tĩnh lạ thường.
Ba yêu cầu?
Có thể thấy được độ hấp dẫn đến mức nào, không cần nói gì khác, chỉ cần nhìn vào thân phận của đối phương thôi, thì ba yêu cầu này cũng nói lên được là có thích làm gì ở cái đất Trung Quốc này thì làm mà không ai dám động đến cả.
Chủ tịch đã nhìn ra được cái gì đó ẩn hiện trên gương mặt của bọn họ, thì lắc đầu cười nói: "Có điều ba yêu cầu này có hạn chế, thứ nhất là không được làm tổn hại đến lợi ích của Trung Quốc, thứ hai là không được làm tổn hại đến diện tích lãnh thổ Trung Quốc, thứ ba là không được làm tổn hại đến lợi ích của nhân dân!"
Mặc dù ông biết một trăm phần trăm những người này đều là người Trung Quốc, nhưng ai mà chắc được là bọn họ đều sẽ nghiêng về phía quốc gia mình chứ? Chưa biết chừng một trong số này còn là gián điệp mà nước khác phái tới cũng nên, nếu đối phương đề xuất ra những vấn đề có liên quan đến lãnh thổ, vậy thì mình không phải đã có tội với quốc gia hay sao? Vì vậy ông mới bổ sung thêm ba điểm này.
Mọi người sau khi nghe ông nói vậy thì mặc dù trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng cũng chẳng sao, vì nói gì thì nói bọn họ cũng là người sinh ra và lớn lên ở Trung Quốc, là một người Trung Quốc chính cống, cho dù có học được chút ít kiến thức tiên tiến về tây y, nhưng ai cũng là con cháu của Hiên Viên Hoàng Đế, vì vậy mà họ sẽ không bao giờ làm những việc nguy hại đến đất nước, tổn hại đến bộ mặt của tổ tiên, hại dân hại nước cả.
Bọn họ đều nhìn nhau rồi lần lượt gật đầu nói: "Cái này không thành vấn đề!"
Lúc này chủ tịch mới nhìn bọn họ với con mắt mãn nguyện, sau đó liền quay ra nhìn viên cảnh vệ của mình một cái rồi khẽ gật đầu.
Viên cảnh vệ của ông ta vội vàng bước tới, trên tay ôm một tập mã số dày cộp, số thứ tự được đánh từ một cho tới sáu mươi. Theo như thứ tự sắp xếp ở đây, thì Lâm Bắc Phàm là người đến sau cùng, chính vì vậy mà hắn thuộc vào tốp người cuối cùng vào khám bệnh.
Lúc này chủ tịch mới lên tiếng nói: "Vì thời gian của chúng ta có hạn, nhưng những thần y đến khám bệnh cho cháu gái của tôi lại nhiều như vậy, cho nên tôi hy vọng mọi người nhanh tay hơn một chút, nếu người nào chẩn bệnh cho cháu gái tôi rồi mà có thể nhìn ra được chút gì đó, có hy vọng điều trị thì xin ở lại để thương thảo bệnh tình, còn nếu người nào không có cách nào thì tôi đã chuẩn bị chút quà gọi là biểu đạt lòng biết ơn của tôi đối với các vị!"
Mọi người ai nấy đều gật đầu nói: "Cái này là đương nhiên!"
Thế rồi, từ số một trở đi, lần lượt từng người một bước vào bên trong biệt thự tiến hành khám và chữa bệnh cho cô gái nằm bên trong đó, nhưng mỗi một người vào đó cùng lắm là mười lăm phút, rồi lại lần lượt bước ra ngoài, tất cả đều lắc lắc đầu tỏ vẻ bất lực, không có cách nào chữa trị được căn bệnh nan y này.
Chủ tịch và Từ Hải Bân đều đứng ở trong này, lẳng lặng đợi chờ tin tức của từng người, nhưng theo thời gian thì sắc mặt của họ ngày càng trắng xanh ra, ánh mắt cũng ngày một trùng xuống thất vọng.
Mặc dù bọn họ vẫn đặt niềm hy vọng lên người của Lâm Bắc Phàm, nhưng nếu có đến mấy thần y đều có cách thì tỉ lệ cứu chữa sẽ cao hơn nhiều lần.
Đúng là có bệnh thì bái tứ phương.
Đã hơn hai giờ đồng hồ trôi qua, có khoảng mười lăm người từ bên trong bước ra rồi, không một ai dám nói mình có một tia hy vọng có thể chữa khỏi cho cô gái này, mặt ai nấy đều xám xịt lại, không ai dám ngẩng đầu lên.
Người này người nấy đều nói mình là thần y, chuyên trị những bệnh nan y hiếm gặp, thậm chí còn có người nói mình là Hoa Đà tái thế, Biển Thước sống lại, nếu không thì sẽ nói là thần tiên hạ phàm, nhưng giờ đây đành bó tay chịu trói, cảm thấy mất mặt vô cùng.
"Mẹ kiếp, lão đại, rốt cuộc thì mấy người này có được hay không thế? Em thấy bọn họ chỉ có làm lãng phí thời gian mà thôi, hay là anh vào bên trong xem xem thế nào, chúng ta mau mau xem xong bệnh còn đi nơi khác vui chơi một chút!"
Trương Minh Thắng ngồi trên chiếc ghế dài trong vườn, chờ đợi sốt ruột quá làm gã cứ ngáp ngắn gáp dài. Tối qua chiến đấu cả một đêm, làm cho gã sắp không mở nổi mắt ra nữa, nếu không phải chỗ này có mấy chục người có máu mặt còn đứng dây thì chắc gã đã ngủ gật từ lâu rồi.
Mấy vị thần y còn chưa vào bên trong chẩn đoán bệnh sau khi nghe gã nói xong, thì đều tức điên lên, trừng mắt nói: "Thằng mập này, mày... mày nói vớ vẩn cái gì thế? Chẳng lẽ chúng tao không được mà bọn bay lạii được hay sao? mày thế là miệt thị chúng tao. Tao... tao liều mạng với mày!"
Bọn họ ai nấy đều sắn ống tay áo lên như chuẩn bị chà đạp tên mập này vậy.
Trương Minh Thắng rút từ trong túi ra một gói thịt bò khô, đưa lên miệng ăn ngon lành.
Vừa ăn gã vừa nói: "Các ông làm được đó, chắc chắn là được, tôi đứng đây hò hét cổ vũ cho, hy vọng các ông xem bệnh cho tốt!"
"Mày... mấy vị thần y này ngày thường vẫn được mọi người cung kính hầu hạ, thì làm sao chịu được nỗi uất ức này cơ chứ? Nếu không phải lần khám bệnh này quan trọng đến vậy, thì bọn họ sẽ chẳng bôn ba ngàn dặm đến tận đây làm gì, bọn họ tất nhiên là không dám gây ra bất kỳ hành động tàn bạo nào ở đây, vì thế mà chỉ dám thầm khinh bỉ tên mà cà bông này, rồi lầm bầm chửi thầm cha mẹ tổ tiên mấy đời của gã.
Thời gian cả một buổi sáng qua đi rất nhanh, buổi trưa mọi người sau khi dùng bữa trưa đơn giản, thì những người còn lại tiếp tục đi vào tiếp nhận trị liệu, nhưng hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều, sắc mặt người nào người nấy đều rất khó coi.
Tổng cộng có đến hai mươi tám người tiến hành chẩn đoán, nhưng không một người nào nói mình có tia hy vọng nào cả.
Chủ tịch dưới sự dìu đỡ của mấy người thì đã ngồi xuống chiếc ghế dài cạnh đó, mặt mày tái nhợt, ánh mắt trở nên ảm đạm đến bất thường, đôi môi khô khốc run rẩy không ngừng.
Mười mấy người Từ Chánh không khỏi lau mồ hôi lạnh trên trán mình, chen lên trước Lâm Bắc Phàm, ai nấy đều toát mồ hôi hột, đối phương còn khủng hơn cả Trương Minh Thắng. Đối phương ngồi trước một chiếc bàn, đang chậm rãi gặm một con gà quay, bên cạnh còn có một đĩa sườn cừu chiên, một đĩa cá chép hấp, một con cua bể sốt vang, một đĩa tôm hùm kèo theo mười mấy chai bia lạnh nữa.
Đây là đến khám bệnh hay là đến để ăn liên hoan đây?
Mọi người đều ăn trưa vào lúc mười hai giờ trưa, giờ đây đã ba giờ rồi, chẳng lẽ hắn còn chưa ăn no hay sao? Trong đầu họ hiện lên một từ, đó là tên thần y ăn hại.
"Lão đại, ờ... ờ... anh thực sự có thể chữa khỏi bệnh này không?"
Từ Chánh e dè hỏi.
"Ờ, đĩa sườn cừu chiên này không tồi chút nào, vừa thơm vừa giòn, cái này không ăn được ở những nơi khác đâu, cậu có muốn làm một đĩa không?"
Lâm Bắc Phàm gặm sạch sẽ cục sương dê, nói không ra câu, sau đó lại dùng đôi tay mỡ màng của mình tóm lấy con gà quay lên gặm lấy gặm để.
"Bịch!"
Tất cả mọi người đều đồng loạt té ngửa ra đất.