Lãng Tích Hương Đô

chương 339: dân đói châu phi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong ba ngày kế tiếp, Lâm Bắc Phàm có thể nói cực kỳ dễ dàng, không có bất cứ chuyện gì đáng nói, lại cũng không có bất cứ môt nguy hiểm nào phát sinh lần nữa. Cuộc sống hằng ngày cực kỳ thoải mái, chính là tìm Bạch Nhạc Huyên làm chút việc mà nam nữ đều thích làm ở trong phòng khiến cho hai người thiếu chút nữa sướng quên trời đất, hận không thể cả đời triền miên trên giường. Có điều nỗ lực của Lâm Bắc Phàm cũng không uổng phí, da dẻ toàn thân Bạch Nhạc Huyên lúc này nhờ thoải mái mà lóe ra vẻ sáng bóng mê người, trong lúc đó ánh mắt lại chứa mị ý nhàn nhạt. Vẻ phong tình đặc biệt giống như thiếu phụ này làm cho toàn bộ những tay đực rựa có nửa thân là gia súc chảy dãi ròng ròng.

Nhưng cũng có chuyện khiến cho hai người không vui, chính là mấy ngày qua đã đi khắp kinh thành để tìm tăm tích của Kiều Duyên, tuy nhiên lại đặt được một kết quả khiến người ta không thể tưởng tượng được, là Kiều Duyên và phụ thân hắn Kiều Cẩm Phong từ khi rời khỏi kinh thành mấy ngày trước, không biết đã đi đâu.

"Tức thật, thật không ngờ hai cha còn nhà đó chạy trốn thực quá nhanh."

Trương Minh Thắng tức giận kêu lên.

"Ài, chẳng qua cũng vì hiện tại bọn họ bị ép quá, nào là cục thuế vụ, cục công thương, cục điều tra, còn có cục vệ sinh gì đó nữa. Một ngày hai mươi bốn giờ liên tục điều tra công ty bọn họ, chỉ cần khẽ đánh rắm cũng đủ để bị phát hiện ra rồi, mà chuyện bên trong tập đoàn Cự Long càng không phải là nhỏ, cho nên chuyện công ty họ phá sản cũng xảy ra trong khoảng thời gian này!"

Triệu Phong cũng an ủi mấy người Lâm Bắc Phàm.

"Xong, xong rồi, xem ra sau này chúng ta muốn ra khỏi cửa thì phải tìm vài vệ sĩ rồi."

Từ Chính mở miệng than thở.

"Oa ha ha…"

Bạch Minh Phong nghĩ đến cảnh mấy lão chiến hữu của mình thua sạch cả cái quần lót, trong lòng đắc ý từng chập, thiếu chút nữa muốn ôm Lâm Bắc Phàm vài cái thật mạnh. Tiểu tử này thật con mẹ nó hay ho, cứ vậy mà làm bừa đùa cợt với con súc sắc một cách trâu bò, mình sao mà có thể thua được nhỉ? Trong đầu hắn đã hiện ra tràng cảnh mình thu được toàn thắng, khí khách bừng bừng.

Thật sự là quá mức mê ly!

Lâm Bắc Phàm nhìn bộ dạng kiêu ngạo của hắn, trán không khỏi hiện lên vài cái nếp nhăn. Nguồn tại ện FULL

Đều nói là người tham gia quân ngữ đều làm việc dứt khoát hào sảng, thẳng thắn quang minh, là đàn ông trong đàn ông, sao cái thằng nhãi này thoạt nhìn lại giống như gian thương ta? Nếu không phải bởi vì Bạch Nhạc Huyên, bản thân mình hẳn sẽ chả buồn để ý đến thằng nhãi này, làm cho hắn tự sinh tự diệt đi thôi, đỡ khiến cho hắn cả ngày chỉ biết ăn uống chơi đùa, rơi vào vực thẳm, thật sự là khiến cho anh em binh lính của chúng ta mất mặt.

Khách sạn Nguyệt Lượng Hồ.

Quy mô không gọi là quá lớn, trang hoàng không tính là xa hoa, trên dưới tổng cộng năm tầng, ở tại kinh thành có thể được cho là khách sạn bốn sao, thái độ phục bên trong rất tốt, hơn nữa từng tiểu thư bán hàng đều là những cô nàng kiểu Giang Nam, vóc dáng không quá cao, người nào người nấy đều đẹp, eo người nào người nấy đều thon nhỏ, da người nào người nấy đều trắng ngần. Chỉ một lời nói uyển chuyển ôn nhu của người Giang Nam, cũng đủ để trêu chọc lôi kéo một đám đực rựa đến đây.

Bạch Minh Phong nhìn một đám trùng trùng điệp điệp đi phía sau lưng mình, sắc mặt hơi trắng bệch, hai cái chân nhỏ co quắp, thiếu chút nữa thì ngã lăn trên mặt đất.

Con bà nội nó chứ, những người này nói như thế nào thì cũng là những người có chút lai lịch, tùy tiện xuất hiện một người ở kinh thành, cũng đều đáng mặt là người của Thái Tử đảng, hơn mười vạn, hơn mười vạn trong mắt bọn họ thực sự không tính là cái gì, nhưng sao lại vào trong thành như bọn quỷ nghèo thế này? Hận không thể ăn thịt mình ư? Hắn có chút hối hận đã gọi Lâm Bắc Phàm tới, sợ rằng tiền mìn kiếm được của mấy người này, còn chưa đủ mấy người họ ăn chơi nhảy múa.

Trương Minh Thắng sớm đã nhìn ra ý nghĩ trong đầu Bạch Minh Phong, ý tứ bất hảo nói: "Bạch đại ca, anh sẽ không trách vài người chúng tôi không mời mà đến đây chứ? Chủ yếu là chúng tôi muốn nhìn xem mấy người chiến hữu của anh có bộ dạng thế nào, dù sao chúng tôi đều là những người đến từ nơi nghèo khó, chưa thấy qua những người tai to mặt lớn!"

Trên mặt hắn vẫn duy trị nụ cười xấu xa tới cực điểm, làm gì có chút ý tứ xấu hổ nào?

Và người khác cũng không ngừng cười hề hề: "Chúng tôi ăn ít lắm, không thể ăn hết đồ của anh đâu!"

Họ vẫn còn một câu chưa nói, chính là: "Ăn không hết bao nhiêu đồ, nhưng chỉ chọn những món quý hiếm nhất để ăn, mấy loại bình thường gì đó, chúng ta chẳng buồn ăn đâu!"

Lộ Lộ không biết đã lấy được tin tức ở đâu, cũng sớm gia nhập vào trong chiến đoàn, đứng cùng một chỗ với Khổng Băng Nhi, không biết đang thầm thì cái gì, còn thường khúc khích cười duyên vài tiếng. Xem ra hơn phân nửa là sau khi tin tức của Bạch Minh Phong bị tiết lộ, nhịn không được mà bĩu môi, rất là bất đắc dĩ.

Bọn họ đều đã tới, lẽ nào mình còn ép họ rời đi hay sao? Dù sao họ cũng không biết xấu hổ, còn mình vẫn phải giữ thế diện. Bạch Minh Phong chỉ đành cười gượng: "Không có gì, dù thế nào cũng là mấy vị chiến hữu, nhiều người một chút, càng thêm náo nhiệt chứ sao!"

Ttm lập tức vui vẻ cùng hắn kề vai sát cánh tươi cười: "Tôi biết Bạch đại ca là người tốt, sẽ không quan tâm đến việc vài người chúng ta ăn uống thế nào đâu. Khụ khụ. Tôi quên chưa nói, sáng sớm bọn tôi đã dậy rồi, bởi vì biết buổi trưa hôm nay có tổ chức tiệc lớn, cho nên cũng chưa có ăn điểm tâm, hề hề… Anh sẽ không để bùng chứ?"

Mấy người Từ Chính cũng ra sức gật đầu, phụ họa lời nói của Trương Minh Thắng.

Lộ Lộ cũng thấp giọng ra vẻ xấu hổ nói: "Em nghe Băng Nhi nói trưa hôm nay có người mời ăn tiệc, cho nên sáng sớm chỉ ăn một ly kem, Bạch đại ca, anh sẽ không trách em chứ?"

Khổng Băng Nhi càng khoa trương tới cực điểm, dùng sức vuốt vuốt cái bụng nhỏ của mình, trên mặt lộ ra một nụ cười giảo hoạt tựa hồ ly: "Bạch đại ca, bụng tôi còn đói này, chúng ta có nên vào trước ăn chút gì đó hay không?"

Bạch Minh Phong có cảm giác muốn ngất xỉu, những người này thật quá vô sỉ đi! Ngay cả chiêu thức này cũng dùng ra, thật sự là cướp cạn, xem ra mình phải mặc niệm vài phút cho xấp tiền mặt trong túi rồi. Mặt hắn dài như quả mướp đắng, gắng sức nuốt nuốt nước bọt, ngượng ngùng cười nói: "Không sao cả, dù gì cũng đều là người quen, lát nữa chúng ta sẽ đi ăn!"

Hắn giơ tay phải lên, hung hăng béo mạnh vào bên hông một cái, rất đau, xem ra không phải là nằm mơ rồi. Mình thực phải chảy nhiều "máu" rồi.

Trong một phòng lớn ở tầng hai.

Hai cái bàn tròn cực lớn được đặt ở trong, mười mấy người đều ngồi vây xung quanh, rộn ràng nhốn nháo, bầu không khí có vẻ đặc biệt náo nhiệt, nhưng tim Bạch Minh Phong lại như chảy máu, rất đau rất đau nha.

Con bà nó, những người này thật không có chút mặt mũi nào, một chút phong độ cũng không có, nếu không phải mình biết nội tình bọn họ mà nói, quả thực sẽ coi bọn họ là đám nhà quê chưa từng quen mặt. Hen hận không thể tát cho mình một cái, làm cho mình ngất xỉu mà quên đi mọi chuyện.

"Lão đại, vị đạo cái tay gấu này khẳng định không tệ, chúng ta đành phải mỗi người gặm một cái vậy."

Trương Minh Thắng đang cầm thực đơn, cười tủm tỉm nói.

"Còn cả bướu lạc đà nữa này, cái này đại bổ đó nha, bình thường không được ăn đâu, chúng ta cũng nên nếm thử đi!"

Triệu Phong cũng đang cầm thực đơn, lớn tiếng kêu lên, tựa hồ như sợ người khác không biết.

"Ơ, ở đây dĩ nhiên còn có cả cua biển chính tong, mỗi người một con thôi à, chậc, em muốn hai con, em thích ăn nhất món này đấy!"

Phó Cách nói một cách cực kỳ vô sỉ, còn thuận tiện nuốt nước bọt ừng ực.

Vốn dĩ Lâm Bắc Phàm cho rằng mình rất vô sỉ, nhưng lúc này cảm thấy so mình với bọn họ, thực sự có chút cảm giác gặp được sư phụ.Hắn nhìn sắc mặt trắng bệch của Bạch Minh Phong, thấy vẻ mặt thay đổi luôn luôn, liền vội vã vỗ vỗ bờ vai của Bạch Minh Phong, liền khuyên bảo: "Bạch đại ca, bọn họ chính là một đám vô lại, anh không cần để ý tới bọn họ, được rồi, tôi thấy hồng tửu của anh tựa hồ rất không tệ lại cũng khá nhiều, tùy tiện đã có sáu bảy bình, để cho mọi người thưởng thức một chút cũng được!"

"Rầm!"

Bml té lăn trên mặt đất, miệng sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự.

Chiến hữu hội họp với Bạch Minh Phong lần này có chừng bốn năm người, tuổi cũng chừng hai mươi, cả đám đều tràn ngập vẻ cương dương, vừa nhìn cũng đã biết là những người đầy kinh nghiệm chiến trường, so sánh với những bọn thái tử đảng như Trương Minh Thắng, quả thức chính là kim cương so với trứng thối, căn bản không thể so sánh với nhau được.

Người như bọn họ bình thường trong bộ đội quen với thói nghiêm túc, hiện tại thình lình thấy những kẻ dở hơi này, liền ngoác miệng ra, nửa ngày không nói được một câu, nhìn bộ dạng bị làm cho tức giận của Bạch Minh Phong, đều là ôm bụng cười ha hả.

"Bọn mày cười cái rắm, tiền cơm ngày hôm nay, vài người chúng ta chia nhau, hừ, đến lúc đó rồi lại cười nhé!"

Bạch Minh Phong giơ nắm đấm về phía bọn họ, kêu lên một cách rất khó chịu.

Mấy người bọn họ đều trợn tròn mắt, đều tức giận bất bình kêu lên: "Họ Bạch kia, mày thật vô lại quá đi. Sao lại còn có thể gọi chúng ta ra đây hả?"

Bạch Minh Phong lắc lắc đầu, chéo chân ngồi chữ ngũ, cũng bày ra vẻ vô lại, nói: "Cái đó không thể trách tôi được, tôi vừa nói với ông chủ ở đây rồi, tiền cơm hôm nay do các anh trả, nếu các anh không trả được, hì hì, vậy sẽ thật không hay nha, các anh chỉ có thể ở tại đây làm công, cho đến khi nào trả đủ tiền cơm ngày hôm nay mới được, ví như là rửa chén bắt, lau bàn, quét dọn vệ sinh, những việc này không phải rất thích hợp với các anh sao!"

Mấy người bọn họ liền cùng kêu lên: "Mẹ kiếp!"

Liền dựng ngón giữa đưa về phía hắn.

Chuyện tình tiếp đó thực đơn giản, mười mấy người bọn Trương Minh Thắng tựa như dân đói châu Phi, cởi ngay thắt lưng ra mà ăn lấy ăn để, tựa như có cừu oán với thức ăn trên bàn. Bạch Minh Phong nhìn thấy kinh hãi từng chập, cảm giác da thịt đau đớn từng chập.

Khoảng chừng hơn nửa tiếng đồng hồ, một đám người mới cơm no rượu say, nằm ườn trên ghế, dáng vẻ như đã no nê, chẳng khác gì mười con cá chết, ngay cả hai cô gái là Lộ Lộ và Khổng Băng Nhi cũng no đến mức không thể ăn thêm nữa, thẳng thắn đảo mắt thèm thuồng, tựa hồ đang trở lại cảm giác bữa ăn ngon lức nãy. Dựa theo lời các cô nàng, theo vô lại học vô lại, loại cảm giác này đích xác là rất kích thích, một loại cảm giác khác thường. Xem ra câu nói kia quả nhiên không sai, học thói xấu thì dễ học cái tốt mới khó, mới vài ngày không gặp, hai cô nàng thực sự đã có xu thế trở thành nữ lưu manh.

"Này, tôi nói này lão bạch, lần này rốt cục anh thỏa mãn chưa? Lát nữa đừng có khóc thảm cả ngày nữa, chẳng có tí phong độ nào."

Một gã đàn ông mặt hơi đen quay lại cười nói với Bạch Minh Phong.

Bạch Minh Phong vừa nghe thấy những lời này, nhất thời vui vẻ: "Tôi nói lão Tôn này, lần này anh thực là trúng số rồi, tôi mời cao thủ đến đó."

Gã đàn ông mặt đen kia sửng sốt: "Mời cao thủ tới á? Ai vậy?"

Hắn nhìn thoáng qua đám người Bạch Minh Phong mang đến, tựa hồ không có mặt hàng nào tốt, những người này đâu có phong độ của cao thủ bài bạc nhỉ?

Vài người khác cũng mang bộ dạng ngạc nhiên nhìn Bạch Minh Phong: "Lão Bạch, anh sợ thua nên muốn mượn cớ à, ở đây làm gì có cao thủ nào."

Bạch Minh Phong đưa tay phải lên, chỉ vào Lâm Bắc Phàm, đắc ý cười to: "Đây chính là em rể tôi, được tôi đặc biệt mời đến để đối phó với các anh, các anh cứ chờ thua sạch sẽ đi thôi!"

Vài người này liền trợn mắt há mồm nhìn Lâm Bắc Phàm, trán nhăn tít lại.

Người thế này mà là cao thủ bài bạc sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio