Nguyên Thế Xương cùng Chu Trì hai người dẫn theo một ngàn bang chúng, trùng trùng điệp điệp từ cửa chính giết vào, vài tên tiểu đệ của Hồ Điệp Bang còn chưa kịp phản ứng, trực tiếp bị bọn họ giết chết, cả câu lạc bộ đêm cũng chìm trong hỗn loạn, mọi người đang chơi đùa ở trong này cũng bị dọa cho chết khiếp, cũng liều mạng lao ra ngoài cửa. Bọn họ nhân số mặc dù không phải rất nhiều, nhưng cũng có hơn một trăm người, thiếu chút nữa đem cả hai người Nguyên Thế Xương mà Chu Trì đầy ra ngoài.
"Mẹ kiếp, nơi này tại sao có nhiều người như vậy? Làm chậm trễ thời gian của chúng ta!"
Nguyên Thế Xương lau lau mồ hôi trên trán, nỗi giận đùng đùng kêu lên một tiếng với Chu Trì bên cạnh.
Chu Trì trong bốn người là người ít tuổi nhất, bất quá công phu của hắn lại là tốt nhất. Hắn cũng rất bất đắc dĩ nói:" Nơi này là tổng bộ của Hồ Điệp Bang, tất nhiên là chủ lực kinh tế của bọn họ, khách nhân tới hiển nhiên không ít, đáng tiếc bọn họ nhiều người lắm, chúng ta lại không thể giết chết bọn họ, cho nên chúng ta chỉ có thể cho bọn họ rời khỏi nơi này trước!" Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Nguyên Thế Xương hiển nhiên biết đạo lý này, chuyện trong hắc đạo, thì phải là người trong hắc đạo giải quyết, ngàn vạn lần không được liên lụy đến người bình thường, dù sao đến câu lạc bộ đêm vui chơi cũng có một ít nhân vật có máu mặt, ai biết được người nào là con cục trưởng cụ công an, người nào là tiểu mật của thị trưởng? Vạn nhất giết lầm người, vậy thì bọn họ cũng coi như xong đời. Hắn chỉ có thể hổn hển chỉ về mấy tên tiểu đệ phía sau hét lên:" Nhanh để cho bọn họ rời khỏi nơi này, con mẹ nó, hơn nữa đêm không lo về nhà, đến đây là gì?"
Hắn cũng quên, bản thân cũng là người hoạt động vào lúc nữa đêm, giống như con cú mèo vậy.
Hắn nói ra những lời này, đám tiểu đệ phía dưới không dám cải lời, cũng vội vàng tránh sang một bên, để cho đám thanh niên nam nữ quần áo không chỉnh tề trên khuôn mặt còn mang theo một nét ửng hồng nhanh chóng rời khỏi nơi này.
"Các anh...các anh không phải muốn đánh nhau ở đây chứ?"
Một đại nhân béo quần áo vô cùng hoa lệ người hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt tò mò dò hỏi.
"Mau cút đi, ít hỏi nhiều đi, có tin tao một đao chém chết mày không!"
Một tiểu đệ nổi giận đùng đùng kêu lên.
"Ôi chao, tiểu huynh đệ vóc người của cậu đúng là không tệ, không bằng đi theo tôi đi, một tháng mười vạn, như thế nào."
Trong hai tròng mắt của mụ béo kia lóe lên quang mang tham lam, hận không thể nuốt sống người tiểu đệ này.
"Một tháng vạn? Bà nói thật sao? Khụ khụ, mày nói bậy bạ gì đó? Nhanh cút đi cho tao!"
Tiểu đệ kia thiếu chút nữa chảy nước miếng, bản thân làm tiểu đệ cho Liêu Thiên Cửu, một tháng cũng chỉ có hai ngàn, còn chưa đủ cho mình ăn uống vui chơi, bất quá hình thấy hình dáng đối phương nặng gấp ba mình, tốt nhất vẫn là không nên xúc động, tiền mặc dù là thứ tốt, nhưng thẩn thể của mình vĩnh viễn là tốt nhất.
Mụ béo kia vứt cho hắn một cái mị nhãn, từ bên trong túi tiền lấy ra một cái danh thiếp, lúc này mới uốn éo mông, hướng về phía trước đi đến.
Khoảng chừng -' sau, những người đó mới đi ra khỏi bên trong câu lạc bộ đêm.
Nguyên Thế Xương đã sớm nhịn không được, lấy ngón tay chỉ về phía cầu thang bên trong, lớn tiếng kêu lên:" Tất cả xông lên cho tao, đem đám tạp chủng Hồ Điệp Bang chém chết cho tao!"
Hắn lao lên đầu tiên, ba bước cũng chỉ bước hai bước, lao vọt tới cầu thang.
Đám tiểu đệ khác cũng gắt gao theo sát phía sau, hướng lầu hai lao đi.
Từ bên trong lầu hai không ngừng truyền ra những tiếng thở dốc, có thể thấy được bên trong đang tiến hành một cuộc chiến đấu thân thể kịch liệt, không bị tình huống bên ngoài quấy rầy một chút nào, mà bọn họ cũng không có nhìn thấy đám tiểu đệ nào của Hồ Điệp Bang.
"Di? Cho dù chủ lực của Hồ Điệp Bang đi ra ngoài, cũng không có khả năng cả tông bộ chỉ còn lại mấy người vừa rồi kia?"
Nguyên Thế Xương vẻ mặt kinh ngạc, quay đầu dò hỏi Chu Trì.
Chu Trì cau màu, nhìn thoáng qua hành lang trống rỗng, trong lòng cũng có chút nghi hoặc, nhưng vẫn hướng về mấy tên tiểu đệ bên cạnh phất phất tay:" Bọn mày mang theo mười tên huynh đệ, đem lầu hai kiểm tra một chút xem, xem có người của Hồ Điệp Bang không, những người khác, đi theo chúng ta lên lầu ba, nơi đó mới là tổng bộ của bọn chúng!"
Hắn nói xong những lời này, liền dẫn mọi người đi nhanh lên lầu ba.
Nguyên Thế Xương sợ Chu Trì cướp mất công lao của mình, cũng vội vàng đuổi theo, nhưng mà bọn họ cũng nhìn thấy một màn làm cho kinh dị, bởi vì lầu ba cũng không có một thành viên nào của Hồ Điệp Bang, bọn họ lại vội vàng chạy lên lầu bốn, kết quả cũng giống vậy, cuối cùng khi bọn họ một hơi chạy đến tầng năm, ai biết được ngay cả một bóng ma cũng không có.
Chu Trì lúc này mới giật mình mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, run giọng kêu lên:" Chẳng lẽ...chẳng lẽ, đây là một cái bẫy?"
Nguyên Thế Xương hai mắt trừng lên, lớn tiếng kêu lên:" Điều này...điều này làm sao có thể?"
Hai người bọn họ đang muốn ra lệnh cho đám người phía dưới, nhanh rời đi khỏi nơi này, ai biết được hai người Mộ Dung Phong cùng Tôn Hưng cũng vội vã chạy lên, lớn tiếng kêu lên:" Lão Nguyên, lão Chu, bọn mày đã giải quyết đám người Hồ Điệp Bang rồi sao, cái con nhỏ kêu là Chị Tiểu Yêu gì kia có phải đã bị bọn mày bắt rồi không?"
Nguyên Thế Xương cùng Chu Trì hai người đều trợn mắt há hốc mồm, hai người kia chính là tấn công từ cửa sau, tốc độ này cũng quá nhanh rồi?
Trong lòng bọn họ đều có vài phần sợ hãi, cái câu lạc bộ đêm xa hoa này, phảng phất như một cái lồng sắt, đem tất cả bọn họ nhốt ở bên trong, có hơn hai ngàn người.
"Này, bọn mày nói đi chứ, chúng tao không có đoạt công lao của bọn mày, cần gì phải như vậy?"
Mộ Dung Phong cùng Tôn Hưng hai người nhìn thấy hai người bọn họ không nói chuyện, còn tưởng rằng bọn họ sợ mình đoạt công, trong lòng rất là khó chịu kêu lên.
Nguyên Thế Xương cùng Chu Trì hai người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, run giọng nói:" Chúng ta trúng kế rồi!"
"Cái gì? Trúng kế?"
Sắc mặt hai người Mộ Dung Phong cùng Tôn Hưng đều đại biến.
Lúc này từ phía sau, từ phía dưới truyền đến từng đợt chém giết cùng tiếng kim loại va vào nhau, làm cho bọn người bọn họ đều biến sắc, thoáng nhìn lẫn nhau, đều biết người ta đã bắt đầu phản công rồi.
Hiện tại câu lạc bộ đêm Xà Mỹ Nhân phảng phất như một cái lồng sắt cho dù chắp cánh cũng khó bay khỏi, đừng nói nhiều người như vậy, cho dù là một con ruồi cũng không bay được. Tứ đại kim cương thủ hạ của Liêu Thiên Cửu mang theo hai ngàn người, nhưng ngay cả một chút biện pháp cũng không có, người đẩy người, mặt dán mặt, mỗi người đều muốn nhanh chóng lao vào trong câu lạc bộ đêm, giết chết mấy đầu mục của Hồ Điệp Bang, lập mấy cái công lao, cũng là làm tăng địa vị của mình một chút, mỗi người đều có loại suy nghĩ này, làm cho hai ngàn người đều bị giam bên trong câu lạc bộ đêm, từ trên lầu năm xuống dưới, đừng nói đánh nhau, ngay cả chỗ để mà giơ tay lên cũng không có.
Hai ngàn người bị nhốt ở bên trong, không có một chút tác dụng nào, nhưng sau khi Mộc Tiểu Yêu ra lệnh, cửa trước đột nhiên có hơn một trăm người lao vào, đều là những thanh niên hai mươi mấy tuổi, đằng đằng sát khí, tay cầm đao, tựa như lang sói vậy, hơn nữa đi đầu chính là Diệp Vân đường chủ Chu Tước đường.
Hắn xông pha đi đầu, hướng tới ba bốn tên tiểu đệ của đối phương đang ở phía trước chém vài đao sau lưng, chỉ nghe thấy vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, mấy tên tiểu đệ còn không kịp phản ứng, đã chết ngay tại chỗ, hắn đém mấy cỗ thi thể đó đá sang bên cạnh, hướng đám tiểu đệ phía sau kêu lên:" Giết tất cả cho tao!"
Hắn dẫn theo vài trăm tên tiểu đệ hung mãnh bưu hãn, liên tục chém giết mười mấy người của đối phương, lúc này mới làm cho tiểu đệ của đối phương phản ứng lại, cũng vội vàng xoay người ngăn cản bọn họ tấn công, nhưng khi bọn hắn nhìn thấy một đám người hắc y nhân Diệp Vân không biết đã tới từ lúc nào, nhiều ít không biết bao nhiêu người, trong lòng hiển nhiên có chút lo lắng cùng sợ hãi, khí thế hiển nhiên là yếu đi rất nhiều.
Phía sau cũng xuất hiện một đám hắc y nhân, số lượng cũng không phải rất nhiều, cũng chỉ có hai trăm người, nhưng trên mặt mỗi người đều tràn ngập sát khí, phảng phất như ác ma đến từ địa ngục vậy, mỗi người trong tay đều cầm một thanh đao sắc bén, léo ra quang mang chói mắt, không ai nói chuyện, động tác tề nhất. Đi đầu chính là Tiết Ảnh đường chủ Linh Thứu đường. Hắn ngay cả một câu cũng không nói, hướng tới đám tiểu đệ đối phương đang đông kín ở phía cánh cửa phía sau lao đến, mới có vài hiệp trôi qua, đối phương đã có mấy tiểu đệ chết thảm trong tay hắn.
Cửa trước cùng cửa sau đều động thời bị địch nhân đột nhiên tập kích, tình cảnh này càng khiến cho hai ngàn người đông kín ở bên trong câu lạc bộ đêm càng hỗn loạn, có người muốn lao lên trên, hy vọng có thể tìm được đường ra, có người lại muốn xông ra, mở một đường máu, khiến cho cả đám chen lấn xô đẩy nhau, ngược lại càng làm cho tràng diện trở nên hỗn loạn hơn.
Mộ Dung Phong, Tôn Hưng, Nguyên Thế Xương cùng Chu Trì bốn người bọn họ đều có bản lãnh không kém, tùy tiện một người xuất hiện ở tầng một, cũng sẽ không phát sinh chuyện như vậy, đáng tiếc bọn họ vì tranh đoạt công lao, tất cả đều xông lên tầng năm, làm cho đám tiểu đệ ở phía dưới hỗn loạn không nhất trí với nhau, ngay cả thế phòng ngự đơn giản nhất cũng quên mất.
Hai bên giao chiến, quan trọng chính là nhân số cùng sách lược, bên Hồ Điệp Bang nhân số mặc dù không nhiều lắm, nhưng bọn họ lại chiếm được không gian có lợi, khiến cho nhân số của đối phương không có bất cứ tác dụng gì, hơn nữa còn có hai gã đường chủ là Diệp Vân cùng Tiết Anh dẫn đầu, tất nhiên là dũng mãnh lao thẳng tới, không có một ai nguyện ý lùi bước.
Hai người bọn họ hai mắt trừng lớn, đem khí lực cả người thi triển toàn bộ ra, đem đám tiểu đệ của đối phương ở tầng một này giết cho tối tăm mặt mũi, quỷ khóc sói tru, thương vong thảm trọng, trước sau không tới ' đồng hồ, xu thế hiện đã nghiêng về một bên, về phần đám tiểu đệ tầng hai, nhìn thấy bọn họ dũng mãnh như vậy, đều bị dọa cho trắng mặt ra, không có lực để hoàn thủ, có hơn mười tiểu đệ càng không dám chống lại Hồ Điệp Bang, trực tiếp lao vào trong phòng, từ cửa sổ trực tiếp nhảy xuống.
Ai biết được xung quanh câu lạc bộ đêm có ba bốn trăm tên bang chúng Hồ Điệp Bang đang mai phục xung quanh, dưới sự dẫn dắt của Thụy An phó đường chủ Chu Tước đường, đem đám tiểu đệ nhảy xuống này toàn bộ bắt lại.
Liêu Thiên Cửu cùng Cao Nham hai người còn chuẩn bị xem cảnh toàn thắng, đem Mộc Tiểu Yêu lão đại Hồ Điệp Bang bắt lại..., nhưng thật không ngờ chuyện lại phát triển thành như thế này, nhất thời cả kính trợn mắt há hốc mồm, hồi lâu nói không nên lời.
"Cái này...này, đây là chuyện gì?"
Cao Nham bị dọa cho sắc mặt tái nhợt, tay chân run rầy, thiếu chút nữa té lăn trên đất.
Liêu Thiên Cửu cau mày, làm sao không biết được bản thân đã trúng gian kế của đối phương? Lúc đầu tự cho là thông minh tuyệt đỉnh, nhưng buổi tối hôm nay đánh một trận, bản thân lại lọt vào công kích điên cuồng của đối phương, tổn thất thảm trọng, xem ra sau này bản thân còn muốn tồn tại tại Nam thành, so với lên trời còn khó hơn. Hắn vội vàng ngồi vào trong xe của mình, bất chấp những người khác, vội vàng hướng về phía tài xế phất phất tay:" Nhanh rời khỏi chỗ này!"
"Cửu ca, buổi tối hôm nay mát mẻ như vậy, anh tại sao lại vội vả rời đi như thế? Không bằng lưu lại, mọi người cùng nhau ngắm trăng, không phải rất tốt sao?"
Một âm thanh nhẹ nhàng đột nhiên vang lên xung quanh.