Lâm Bắc Phàm rất nhanh chạy ra phía sau tòa nhà Ortolan, dựa vào bản lĩnh hiện nay của hắn, kể cả là không khống chế được những tên côn đồ đó, nhưng nếu là để chạy thoát ra thì là có thừa, vừa nãy nếu không phải là phải chú ý đến sự an toàn của ba người Trương Minh Thắng, Khổng Băng Nhan và Đường Quả Quả, thì hắn đã ra tay ngay từ đầu, cứ khắc chế mấy tên côn đồ đó đã rồi nói.
Hắn bò lên tầng hai của tòa nhà theo đường ống nước trên tường, nhẹ nhàng đập vỡ một tấm kính, chui vào trong, nhưng lại nghe lấy bên trong tầng hai là rất yên tĩnh, thấp thoáng có tiếng mấy người đang nói chuyện, ngoài những lời uy hiếp như là: không được động đậy, kẻ nào làm bừa sẽ bắn chết kẻ đó, xem ra tầng hai đã bị những tên côn đồ này khống chế hoàn toàn rồi, không biết số lượng của chúng có bao nhiêu người.
"Lão đại, số người của tầng hai hình như là không ít, tổng cộng có người!".
Tiểu Kim đột nhiên truyền âm vào tai hắn.
" người?".
Lâm Bắc Phàm trợn ngược lòng trắng mắt lên, số lượng này hình như có hơi nhiều.
"Không hay rồi, lão đại, có người đang bước đến từ phía bên phải anh".
Tiểu Kim đột nhiên truyền âm đến.
Lâm Bắc Phàm mặt hơi biến sắc, vội vàng nhìn quét một lượt ra xung quanh, thấy chỗ này cũng là một quầy chuyên bán quần áo, hai bên cách tường đều treo rất nhiều quần áo của nam giới, hắn nhanh mắt nhanh tay, đồng thời giơ cả hai tay ra, cầm lấy mấy cái áo, ném ra phía hành lang.
"Kẻ nào?".
Ba người đó giật mình, vội vàng quát lớn.
Lâm Bắc Phàm giậm mạnh hai chân, thân người đã bay vọt lên không trung, hai tay nắm chặt lấy một bóng đền trên trần nhà, giống như là một con rơi, cứ như vậy treo trên không trung, hai mắt nhìn chằm chằm vào động hướng của ba người này.
"Lão đại, động thủ đi".
Tiểu Kim đột nhiên truyền âm, nói.
Hai cánh tay Lâm Bắc Phàm đột ngột dùng lực giật mạnh một cái, cả thân người hắn liền giống như một con chim ưng đang săn mồi, bay vụt về phía hành lang, lúc này ba tên côn đồ vừa khéo bước đến trước mặt hắn, chân phải của hắn nhanh như chớp giật bổ về hướng cái cổ của một tên trong số đó. Chỉ nghe thấy một tiếng rắc, cổ của đối phương lập tức bị đá gẫy, hai người còn lại cũng là bị đè ở bên dưới.
Đối với những tên côn đồ kiểu này, Lâm Bắc Phàm đương nhiên là sẽ không hạ thủ lưu tình, mà hắn cũng đã nhìn ra những tên này không phải là người Trung Quốc. Bởi vì những lời người Trung Quốc nói, là không có sự cuồng ngạo như này, càng đừng nói là giết chết mấy chục người. Chỉ sợ là những thế lực đối địch với Trung Quốc, cố ý gây ra chuyện ở đây, muốn làm mất mặt Trung Quốc trên trường quốc tế.
Đối với những kẻ như này, còn cần phải băn khoăn gì nữa?
Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu lên, thấy hai người đó đang muốn nổ súng vào người hắn, hắn liền vội vàng thuận theo thế luộn một cái về trước, tránh được sự tấn công ngay chính diện của hai người họ. Sau đó là một cú đá quét được đánh ra, hai tên côn đồ này đều là kêu lên một tiếng thảm thiết, cùng ngã lăn ra đất. Trong khi chúng đang ra sức phản kháng, thì Lâm Bắc Phàm đã bóp chặt lấy cổ của hai người, cười lạnh lùng một tiếng, nói: "Các người rốt cuộc là ai vậy? Tại sao lại ở đây?".
"Chúng tôi, chúng tôi…..". Tên côn đồ bên trái ấp a ấp úng kêu lên.
"Batasumi, thả bọn tao ra, tao….". Tên côn đồ bên phải nộ khí đùng đùng kêu lên.
Trên mặt Lâm Bắc Phàm lộ ra một nét bình thản, nói: "Hóa ra lại là người Nhật Bản, các người quả thực vẫn là âm hồn không tan, muốn đến nước Trung Quốc chúng tôi làm chút việc gì đó phải không? Vậy thì thật sự rất xin lỗi".
Hai tay bắn đồng thời dùng lực, chỉ nghe thấy hai âm thanh rắc, rắc giòn tan của tiếng xương gãy, hai tên côn đồ cổ nghiêng sang một bên, hai mắt trợn tròn, chết tại chỗ. Lâm Bắc Phàm hiện giờ cuối cùng cũng hiểu tại sao thân người của những nhân viên bán hàng đó đều không cao lắm, mà tên nào tên nấy mặt mũi gian manh, hiện giờ lại công thêm lời nói của tên này, hắn càng thêm khẳng định đám lưu manh này chính là người Nhật Bản. Hắn cười thầm trong lòng, mối ân oán giữa mình với người Nhật Bản tuy là có một chút, nhưng hoàn toàn không phải là quá nhiều, cũng chỉ là có chút mâu thuẫn với hai tên Ito Kiyoko và Oda Cherokee. Hắn hoàn toàn chưa thật sự tiếp xúc với những người Nhật Bản khác, không ngờ lần này lại được đại khai sát giới thật sự.
Trong đầu hắn không ngừng hiện lên cảnh những người dân vô tội bị chúng tàn sát trong đại sảnh, nghĩ đến những người đó từng người một ngã xuống vũng máu, làm cho từng sinh mệnh biến mất, hai mắt hắn liền biến thành đỏ ngầu, nắm chặt hai nắm đấm lại, phát ra những tiếng crac crac.
Cùng với những tiếng khớp xương kêu răng rắc, cơ thể hắn dần dần lan tràn một khí thế kinh người.
"Lão đại, anh, anh làm sao vậy?".
Tiểu Kim đột nhiên cảm thấy bầu không khí có chút gì đó ngột ngạt, làm cho nó cảm thấy khó thở, vội vàng sợ hãi hỏi.
"Giết người!".
Lâm Bắc Phàm nói ra hai chữ này một cách rất đơn giản.
Hắn là một người Trung Quốc chuẩn %, trong lòng ít nhiều cũng là có khúc mắc với người Nhật Bản. Nhưng cách làm của chúng lần này thật sự là đã làm cho ngọn nửa phẫn nộ trong người hắn đang được đốt cháy lên bừng bừng.
Trước đây người Nhật Bản bọn chúng đến Trung Quốc tiến hành cuộc đại đồ sát ở Nam Kinh, vậy thì hôm nay hắn cũng muốn đích thân mình thực hiện một trận đồ sát, làm cho bọn người Nhật Bản này phải hối hận vì đã giẫm chân lên đất Trung Quốc này, khiến cho chúng phải hối hận tại sao mình lại là người Nhật Bản.
Tiểu Kim đã ở bên cạnh Lâm Bắc Phàm trong thời gian rất dài rồi, lần đầu tiên nó cảm nhận thấy sự phẫn nộ của anh ta, nó cũng gật gật đầu, nói: "Lão đại, chúng tuy nhân số là rất nhiều, nhưng chỉ cần chúng ta hợp tác với nhau, đảm bảo có thể cho chúng biết mùi lợi hại".
Toàn thân nó lóe lên một tia sáng màu vàng rất chói mắt, bắn thẳng vào trong người của Lâm Bắc Phàm.
Toàn thân Lâm Bắc Phàm bị một vòng sáng màu vàng bao phủ lấy, giống như là phật tổ hiển linh vậy, tốc độ của hắn cũng nhanh lên hơn rất nhiều so với lúc bình thường, giống như một mũi tên nhọn đang được bắn ra, lao vun vút về phía tên côn đồ đang đứng ở hành lang.
Bốn tên côn đồ đó sau khi nghe thấy tiếng đấm đá ở bên này, đều là vội vàng chạy đến xem xét, ai mà biết chúng vừa mới chạy đến, liền trông thấy một tia sáng rực rỡ đang lao về phía chúng, ai nấy đều là sắc mặt kinh hoàng, vội vã nâng súng lên là xả đạn luôn, nhưng phát súng này của chúng vừa bắt xong, liền cảm giác cổ như bị người khác tóm chặt lấy, rồi sau đó xách lên.
Hai tên côn đồ đó muốn mở miệng ra nói, nhưng cổ họng như có gì đó chặn lại, chỉ có thể phát ra những tiếng "gư gư gư…". Chúng cảm thấy hô hấp ngày càng khó khăn, sắc mặt trắng bệch, hai chân không ngừng giãy giụa, nhưng bất luận là giãy như thế nào cũng là giãy không ra, điều đó làm cho chúng có cảm giác như đang phải đối diện với tử thần, trên mặt bắt đầu lộ ra nét hốt hoảng.
Hai tên côn đồ khác thấy tình hình như vậy, vội vàng giơ súng lên nhả đạn về phía Lâm Bắc Phàm.
Lúc hai tên này vừa nhấc súng lên thì Lâm Bắc Phàm đã phát giác ra, hắn vội vàng giơ hai tên trong tay hắn ra trước mặt, làm thành bia đỡ đạn.
"Pằng! Pằng!".
Hai tiếng nổ vang lên, hai tên côn đồ đó đều là bị trúng đạn vào ngực, máu tươi phun ra nhiệt tình, không kịp kêu lên tiếng nào, chết luôn tại chỗ.
Lâm Bắc Phàm cười một tiếng lạnh lùng, nói: "Nếu các người muốn hai người bọn chúng chết, vậy ta cho các người được toại nguyện".
Hắn vung mạnh hai cánh tay, thi thể của hai tên côn đồ đó bay thẳng về phía hai tên còn lại như là hai quả bom thịt người, còn kèm theo cả tiếng gió rít vù vù, nghe thôi cũng biết là uy lực cực lớn.
Hai tên côn đồ đó đều là mặt mày biến sắc, nhanh chóng né tránh sang hai bên, nhưng phản ứng của chúng vẫn là hơi có chút chậm chạp, mới chỉ vừa bước được một bước, thì đã thấy hai thi thể đó bay đến đập vào người mình, chúng kêu lên một tiếng hự, ói ra một ngụm máu tươi, sắc mặt nhợt nhạt, lập tức đứng không vững, khụyu gối ngã ra đất.
Cú ném này của Lâm Bắc Phàm nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng lại là được dùng hết mười thành công lực, lại cộng thêm sức nặng của hai cái xác đó, trọng lượng chắc phải đạt đến vài trăm cân, hai tên côn đồ này sao có thể chịu đựng được?
Lâm Bắc Phàm nhìn cũng không thèm nhìn, nhấc chân phải lên, đá hai cước vào hai tên côn đồ này, cùng với tiếng kêu gào thảm thiết, hai tên này giống như là ván trượt vậy, trượt sát sàn sạt trên mặt đất, trượt về phía đại sảnh của tầng hai. Text được lấy tại Truyện FULL
"Uỳnh! Uỳnh!".
Hai tiếng va đập mạnh vang lên, tiếp đó là một âm thanh như có vật nặng gì đó rơi xuống đất, không biết hai tên này đâm phải vật gì, dù gì cũng là gây nên một sự hỗn loạn trong đại sảnh, những tiếng kêu thét vang lên khắp cả đại sảnh tầng hai.
"Kẻ nào? Bước ra đây, nếu không bọn ta sẽ giết chết những người này".
Một tên to béo sắc mặt hung dữ nổi giận đùng đùng gào lên, hắn không ngừng lắc lư khẩu súng màu đen trong tay mình, chỉ nòng súng về phía những người bình thường đang ngồi xổm ở bên cạnh, làm cho những người này đều là không ngừng gào thét.
Khóe miệng của Lâm Bắc Phàm khẽ nhếch lên, sau đó lôi ra cái mặt nạ ở trong người, đeo lên mặt, rồi mới tự tin bước về phía đại sảnh, hai tay còn là đặt phía sau lưng, dường như là không xem sự uy hiếp của mấy người này ra gì.
"Anh, anh là ai?".
Người đàn ông to béo đó sắc mặt ngơ ngác, không ngờ đối phương chỉ có một người.
Lâm Bắc Phàm nhìn lướt qua một lượt đại sảnh, thấy trong này đại khái cũng là có mấy trăm người, mà tuổi tác đều không lớn lắm, đều là đang dùng sắc mặt sợ hãi nhìn hắn. Hắn cũng nhìn thấy hai tên vừa bị hắn đá văng ra, ai ngờ đầu của chúng đều là đâm vào tường, có thể gọi là vỡ đầu toác sọ, chết ngay tại chỗ, không những thế, còn có hai tên côn đồ đang ngồi trên mặt đất, băng bó hai cẳng chân của mình, xem ra chúng bị hai tên vừa nãy đâm vào làm bị thương ở cẳng chân.
Lâm Bắc Phàm cười một tiếng, hơi ngẩng đầu lên, nói một cách chậm rãi: "Tôi là siêu nhân mang nhãn hiệu Trung Quốc".
"Siêu nhân mang nhãn hiệu Trung Quốc?".
Tất cả mọi người đều là há mồm ra, rơi vào trạng thái đần độn tạm thời.
Trên thế giới này tại sao lại có siêu nhân? Mà cái kiểu ăn mặc của tên siêu nhân này cũng có chút gì đó kì quái? Quần áo rẻ tiền, từ trên xuống dưới không đáng tệ, so với siêu nhân mặc quần đỏ trong phim thì đúng là không thuộc cùng một khái niệm, chẳng nhẽ là bản sơn trại? (Bản nhái của Quảng Đông, đại loại là hàng nhái)?
Tên to béo đó cũng bị dọa cho ngớ người: "Siêu nhân?".
Một cô gái trẻ tuổi đang ngồi xổm ở đó, hai tay ôm đầu, cô ngước mắt lên nhìn, hỏi một câu mang tính thăm dò: "Nhưng, nhưng mặt nạ của anh tại sao lại là Ultraman? Chẳng nhẽ là bản thể tổng hợp của Ultraman và siêu nhân?".
Thân người của Lâm Bắc Phàm hơi nghiêng ngả, suýt chút nữa ngã ra đất.
Mình vừa nãy cũng chỉ là muốn che đi khuôn mặt, nên cũng quên mất mặt nạ là của Ultraman, đúng là mất mặt quá. Hắn có chút phiền muộn vung nắm đấm lên, nói: "Tôi chính là siêu nhân Trung Quốc đấy, không được sao? Các người còn làu bàu là tôi không cứu các người nữa đâu".
Sau khi nói xong câu nói này liền làm ra bộ như muốn rời khỏi đó.
"Đừng đừng đừng, ngài là siêu nhân, ngài là siêu nhân đệ nhất thế giới, vậy ngài nhanh đánh gục chúng đi".
Cô gái đó vội vàng phụ họa theo một câu, còn không ngớt lời tâng bốc hắn.
"Nói ít thôi, bọn tao ở đây là đang ăn cướp đấy".
Tên to béo đó không kìm được sự tức giận, hét lên.
Bọn người của chúng vẫn còn đang ở đây, sao chúng lại có thể không sợ hãi như vậy được, đúng là không nể mặt nhau gì cả.