Trương Minh Thắng cũng biết mình đùa hơi quá, vội vàng hô to về hướng của đám người trung niên: "Các người đừng đánh nữa, dừng tay lại cho tôi, có nghe hay không? Sát, các người bị điếc hết rồi à? Ngay cả lời nói của tôi cũng không nghe sao?"
Những người trung niên ở đây đang cùng vởi vệ sĩ của mình tiến hành chém giết hai cô gái, làm gì rãnh rỗi để ý đến lời nói của Trương Minh Thắng chứ? Ngay cả liếc cũng không ai thèm liếc hắn, ông đầu hói kia kêu lên: "Thằng mập kia, mày ít lộn xộn lại đi, có nghe hay không? Hai con nhỏ này là tao bao, thân thể của mày như vậy mà đòi tranh? Khẳng định là không được, râu mép còn chưa mọc nữa, cũng bày đặt tán gái với người khác? Về nhà bú sữa mẹ đi... lên cho tao, đứng ở đó làm gì, đánh lén, đánh lén, bọn mày có nghe rõ không?" Ông ta quay đầu lại quát những người vệ sĩ, hai tay nắm chặt lại, làm ra vẻ tức giận vô cùng, thiếu chút nữa đã lao đến đánh lén Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết rồi.
Trương Minh Thắng nhìn thấy không ai nghe mình, nhất thời giận đến đỏ mặt, lớn tiếng kêu lên: "Sát, bọn mày bị ngu hay là điếc vậy? Lão tử nói mà không nghe sao? Hôm nay tao sẽ phế hết bọn mày!"
Một người trung niên không ngờ lại có một thằng mập muốn đá mình, cái này không phải là bôi tro lên mặt mình sao? Nhất thời nổi giận giơ tay lên tát một cái, kêu lên: "Thằng chó này ở đâu ra? Cũng dám đá lão tử? Ngày hôm nay không đánh gãy xương mày, tao không phải là người, người đâu, đánh thằng mập này thành đầu heo cho tao, có nghe hay không?" Những người vệ sĩ đi theo ông ta nghe thấy những lời này, vội vàng lao về hướng Trương Minh Thắng.
Trương Minh Thắng tránh né một tát của ông ta, nghiến răng quát: "Sát, thật không ngờ bọn mày cả gan như vậy, ngay cả tao cũng dám đánh, ngày hôm nay không cho bọn mày một bài học, bọn mày còn không biết Nam Thành là thiên hạ của ai!"
Những người vệ sĩ vừa vọt đến trước mặt Trương Minh Thắng, còn chưa kịp ra tay, thì đã bị Lâm Bắc Phàm nắm lấy một người, ném ngược về sau, đè lên những người ở phía sau, làm cho những người vệ sĩ kêu ầm cả lên.
Người trung niên kia kinh hãi nói: "Các người... các người..."
Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết đã không kiên trì được nữa rồi, hắn vội vàng bước lại, hai tay quơ liên tục, túm lấy cổ áo của những người vệ sĩ này, không ngừng ném ra phía sau, những người này cũng nặng gần cả trăm ký, có hai người cộng lại cũng gần ba trăm ký, mà lại bị hắn ném như là ném đồ chơi vậy, té lăn tròn trên mặt đất, kêu thảm không ngừng.
"Hai người không sao chứ?"
Lâm Bắc Phàm sau khi tốn gần hai phút, đã vọt đến trước mặt của Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết, tiện tay đánh gục mười mấy tên còn lại xuống đất.
Tư Đồ Thụy Tuyết nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán, hít một hơi thật sau, thuận miệng nói: "Chúng tôi đương nhiên là không sao rồi, vài người bọn họ làm sao mà là đối thủ của chúng tôi? Nhưng mà, cũng cảm ơn sự trợ giúp của anh, a... là anh... sao anh lại đến đây?"
Nàng nhìn thấy người trước mặt chính là Lâm Bắc Phàm, nhất thời xấu hổ, hận không có một cái lổ dưới chân để nhảy xuống, tại sao mình lại nói vậy với tên khốn nạn này? Hơn nữa còn khách khí với hắn nữa chứ.
Nam Cung Vi cũng ngạc nhiên nói: " Anh không phải là..."
"À... tôi tỉnh lại, thấy hai người không có ở trong phòng, hơn nữa điện thoại cũng không tìm được, nghĩ rằng hai người đã xảy ra chuyện, cho nên đi tìm hai người, ai biết hai người đang ở đây, báo hại tôi lo lắng muốn chết"! Lâm Bắc Phàm mượn cớ nói.
"À, chúng tôi thấy anh đang ngủ, cho nên cũng không muốn quấy rầy, đi lung tung một chút, ai mà ngờ..."
Nam Cung Vi lúc này mới nhớ ra, hồi nãy mình và Tư Đồ Thụy Tuyết đã đi lung tung gần mấy tiếng, đối phương tỉnh rượu cũng phải, nàng cũng tìm đại một cái cớ để nói, vì không thể nói tình hình thực tế cho đối phương nghe đúng không? Như vậy sẽ khiến cho đối phương càng thêm cảnh giác.
"Thì ra là vậy, điện thoại tôi tại sao không thấy? không bị trộm đi chứ?" Lâm Bắc Phàm cố ý hỏi.
"A, điện thoại của nah? Điện thoại của tôi hết pin, cho nên mượn của anh dùng một lát" Nam Cung Vi đỏ bừng mặt, xấu hổ bởi vì thấy mình nói dối dở ẹc. Nàng không phải là một người hay nói dối, vì sao trước mặt người đàn ông này lại phải nói dối gạt người nhiều lần? Nhưng mà nếu không nói dối thì lại không được.
"Quả nhiên là thế, tôi còn tưởng rằng các người lợi dụng điện thoại của tôi tìm Tư Đồ Lượng chứ!" Lâm Bắc Phàm cười nói.
Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết nghe xong đều nghiến răng tức giận, thầm chửi tên này quá ghê tởm.
"Đúng rồi, trong lúc tôi ngủ, có làm ra chuyện gì không?"
Trong lòng Lâm Bắc Phàm đã sớm cười vô sỉ rồi, nhưng trên mặt vẫn là ra vẻ vô tội nói: "Con người của tôi có vài thói quen không tốt, thích nằm mơ, khi ngủ lại thích lộn xộn, tựa hồ tôi mơ thấy tôi ôm vợ tôi, còn hôn vài cái, kết quả tỉnh lại là xung quanh không có ai!"
Nam Cung Vi xấu hổ đỏ mặt, giống như một trái đào chín vậy, cúi gục đầu xuống, dùng sức lắc đầu: "Anh không làm gì cả, ngủ rất yên ổn!"
Trong đầu nàng ta không ngừng hiện ra hình ảnh đối phương ôm mình, hôn mình, chỉ cảm thấy tim đập loạn lên, giống như là muốn bay ra ngoài, cái cảm giác điện giật lại truyền toàn thân, khiến cho dưới bụng của nàng cảm thấy nó nóng nóng, cảm thấy ngứa ngứa.
Tư Đồ Thụy Tuyết bỡn cợt nhìn hai người, nói: "Trên cơ bản thì anh không có làm gì, nhưng mà một chút mờ ám... hắc hắc..." Đôi mắt đẹp của nàng nhìn chằm chằm Nam Cung Vi, bên trong đầy các ý nghĩa.
"Mờ ám? Mờ ám cái gì?"
Lâm Bắc Phàm giả vờ như không hiểu, hỏi.
Nam Cung Vi trừng mắt nhìn Tư Đồ Thụy Tuyết một cái, vội vàng nói tránh: "Anh đừng nghe nàng ta nói bậy bạ, những người này xử lý thế nào? Bọn họ tại sao lại ở đây? Còn nói là ra giá cạnh tranh chúng tôi, thật ghê tởm!"
Lâm Bắc Phàm nhún vai, xoay người lại, nhìn lướt qua những người trung niên trước mặt mình, lại nhìn thoáng qua đám vệ sĩ đang nằm một đống dưới đất, trên mặt xuất hiện một nụ cười xán lạn: "Các người còn ai muốn đánh? Tôi tiếp hết!"
Những người trung niên này đều sợ hãi nhìn Lâm Bắc Phàm, giống như nhìn thấy ác ma vậy, cả người run lên không ngừng.
Bọn họ thích hai cô nàng này, là đàn ông thì phải thích gái đẹp rồi, nhưng cái này cũng phải nhìn xem có đủ tư cách hay không, bọn họ tận mắt nhìn thấy người thanh niên này đánh ngã bốn năm chục vệ sĩ té lăn ra đất, làm gì còn can đảm đấu với đối phương?
"Mày... mày... mày..." Ông đầu hói nghiến chặt răng, tàn bạo bỏ lại một câu: "Mày lợi hại, chúng ta đi!" Ông ta xoay người, mang theo vệ sĩ của mình chuẩn bị rời đi. Những người khác cũng xoay người, muốn rời khỏi đây.
Trương Minh Thắng cười tủm tỉm giơ tay ra, căn lối đi bọn họ, cười lạnh nói:"Kim Ngọc Thiên Đường là nơi bọn mày muốn đến là đến muốn đi là đi sao? Vừa rồi tao kêu bọn mày dừng tay là không ai dừng, cần lão đại ra tay, bây giờ lại muốn rời đi dễ dàng vậy sao? Đầu của bọn mày bị bò đá hết rồi à?"
Cả đám người trung niên phẫn nộ nhìn hắn: "Mày muốn làm gì? Lẽ nào một mình mày muốn ngăn cản nhiều người bọn tao? Đừng tưởng mình ngon lắm!"
Người trung niên bị Trương Minh Thắng đá vào mông cười lạnh nói: "Thằng mập, mày đừng qua kieu ngạo, những người bọn tao không phải là người mà mày có thể đắc tội, mau tránh ra thì tốt hơn, đừng có trêu chọc vào những phiền phức không cần thiết!"
Trương Minh Thắng ưỡn ngực ra, vẫy tay một cái, đã có hơn hai mươi người mặc đồ đen tụ tập sau lưng hắn, sắc mặt nghiêm nghị nhìn những người trung niên này, hắn ta ngẩng cao đầu lên, cười lạnh nói: "không phải người ta có thể đắc tội được sao? Nếu như vậy, để tao nhìn xem, rốt cục là ai mà Trương Minh Thắng tao không dám đắc tội!"
"Cái gì? Là Trương Minh Thắng sao?" Người trung niên này liền hít một hơi lạnh vào.
Bọn họ tuy rằng chưa gặp qua Trương Minh Thắng, nhưng bình thường qua lại cũng có nghe tiếng của đối phương, biết ngoại trừ Phong thiếu gia ra, ở Nam Thành đối phương là nhân vật thứ hai, có thể hô mưa gọi gió ở Nam Thành, không gì không làm được.
Bọn họ liền cảm thấy gió lạnh thổi qua sau lưng, giống như cuồng phong thổi vào mùa thu vậy, lá rụng xào xạc.
Tại sao mình xui thế này, chọc vào tiểu tổ tông này chị?
Bọn họ mặc dù có chút lai lịch tại Nam Thành, nhưng mà so với Trương Minh Thắng thì vẫn còn kém rất nhiều.
"Thì ra là Trương thiếu gia, vừa rồi không biết là cậu, đã đắc tội rồi, xin cậu đừng phiền lòng!" Cái người trung niên bị Trương Minh Thắng đá vào mông ấy nhìn nhìn đối phương, cười lấy lòng nói.
"Đừng phiền lòng?"
Trương Minh Thắng ngẩng đầu, cười tủm tỉm nói.
Người trung niên này nhìn thấy đối phương cười như vậy, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, ngẩm lại những hành động của mình, nếu đổi lại là người khác, cũng sẽ không buông tha cho mình dễ dàng như vậy, bọn họ đều lo lắng nhìn đối phương, không biết đối phương sẽ làm gì mình.
"Người đâu, lôi bọn họ ra ngoài, đập một trận cho tao, sát, ngay cả tao cũng không coi ra gì, bọn mày đúng là trùm cuối rồi!" Trương Minh Thắng nói. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Hai mươi người áo đen phía sau hắn liền đáp một tiếng, bắt đầu hướng về những người trung niên này, vệ sĩ của những người này còn định cản lại, thì đã bị túm lấy và đập cho một trận, kết quả là không còn thằng nào dám ho cả. Những người trung niên này cảm thấy ác mộng đang tiến về hướng mình, không ngừng cầu xin tha thứ, thậm chí còn có người quỳ xuống đất, mong rằn g Trương Minh Thắng có thể tha cho họ một con đường, nhưng mà cuối cùng vẫn bị lôi ra ngoài, và những tiếng hét thảm vang vào bên trong.
"Lão đại, anh đã đến"! Trương Minh Thắng nịnh nọt chạy đến trước mắt Lâm Bắc Phàm, ngượng ngùng cười nói.
Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết nhìn thấy tiểu mập mạp có bối cảnh lớn như vậy tại Nam Thành, cũng âm thầm giật mình, nhưng mà thấy đối phương không nói ra mục đích đến đây của mình, cũng âm thầm giữ im lặng.
Lâm Bắc Phàm đột nhiên hỏi một câu: "Tư Đồ Lượng hiện nay thế nào?"
Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết đều dựng thẳng lổ tai lên, cẩn thận nghe đối phương nói chuyện.