Sau khi Lâm Bắc Phàm quay về Kim Sắc Hải Ngạn, hai gã thủ hạ của Trương Minh Thắng đứng làm thay hắn nói vài câu rồi vội vàng bỏ đi.
Thấy ánh mắt mấy nhân viên bán hàng trong KTV nhìn mình có chút hoảng sợ, Lâm Bắc Phàm cảm giác khó chịu. Hắn cảm giác được trong thời gian mình ra ngoài, nhất định đã có chuyện xảy ra. Lâm Bắc Phàm đưa mắt nhìn quanh, đang định tìm Trương Kế Bằng để hỏi thì đã thấy mặt hắn tái nhợt đang đi đến.
- Đi vào phòng cậu nói chuyện.
Trương Kế Bằng kéo Lâm Bắc Phàm đi nhanh vào trong căn phòng nhỏ.
- Có chuyện gì?
Lâm Bắc Phàm lên tiếng. Trương Kế Bằng đóng cửa phòng rồi lo lắng nói:
- Này cậu! Hôm nay, Địa Chủ tự mình tìm đến đây, có thể muốn nói chuyện rõ ràng với hai chúng ta. Không ngờ thủ hạ của tên mập lại đánh cho Địa Chủ rụng răng. Lần này thì thực sự nghiêm trọng rồi.
Vừa nói, Trương Kế Bằng vừa lấy từ trong ví ra hai cái răng cửa.
- Cậu xem. Mặc dù là răng sứ nhưng nó cũng là răng cửa của Địa Chủ. Cậu ngẫm xem Địa Chủ là người thế nào? Còn tên mập kia không chừng không được yên ổn nữa rồi.
Lâm Bắc Phàm hơi nhíu mày, cảm giác được vấn đề đã trở nên nghiêm trọng. Thủ hạ của Trương Minh Thắng không ngờ lại đánh Địa Chủ. Tất nhiên, Trương Minh Thắng không việc gì nhưng mình và Trương Kế Bằng có thể trở thành nơi để cho Địa Chủ trút giận.
- Mau thu thập đồ rồi rời đi. Chẳng biết tiền lương tháng này, chủ tịch Liễu có thể cấp cho hay không. Mà cho dù lấy không được thì cũng chẳng sao. Với kinh nghiệm ba năm quản lý khách sạn năm sao của tôi, tới đâu chẳng kiếm được cơm ăn. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Anh yên tâm đi. Nếu Địa Chủ muốn tìm thì cũng phải tìm tôi.
Lâm Bắc Phàm day day Thái dương, ngồi xuống ghế. Trương Kế Bằng suy nghĩ một chút rồi chột dạ nhìn Lâm Bắc Phàm, nói:
- Thật xấu hổ với anh. Nhà tôi còn có mẹ già tám mươi tuổi.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, hơi gật đầu. Chuyện này đáng ra không dính gì tới Trương Kế Bằng. Hơn nữa, cái tên Trương Kế Bằng cũng không phải tệ lắm, thật sự không nên dính vào việc này.
- Tôi cũng chẳng khuyên cậu việc này không nên cố chống lại. Nếu thực sự không được, tối hôm nay, hai chúng ta chuồn khỏi thành Nam. Thế giới rộng lớn như vậy, hơn nữa tôi lại có ba năm quản lí khách sạn năm sao... Dù sao, đến nơi nào, hai chúng ta không chết đói là được.
- Cứ yên tâm làm việc của anh đi. Chắc là không có việc gì đâu.
Lâm Bắc Phàm quay đầu, nhìn Trương Kế Bằng. Trương Kế Bằng gật đầu, không yên tâm mà ra khỏi phòng. Với kinh nghiệm quản lý khách sạn năm sao của hắn thì muốn tìm một công việc cũng chẳng quá khó. Nhưng có thể tìm một công việc như ở Kim Sắc Hải Ngạn lại không phải chuyện dễ. Chỉ việc trông coi ba mươi người, mỗi tháng đút túi năm nghìn đồng quá đơn giản...
Lâm Bắc Phàm rít một hơi thuốc thật sâu. Suy nghĩ một lúc lâu, hắn bỏ qua ý định tìm Phong thiếu giúp đỡ. Tục ngữ nói bắt người tay ngắn, cắn người thịt mềm... Đối với một người có lương tâm mà nói thì sợ nhất chính là khoản nợ nhân tình.
Dù sao, nếu Địa Chủ muốn tìm mình nói chuyện nếu có thể làm cho chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không thì quá tốt. Nếu Địa Chủ muốn giết mình vậy thì mình làm cho hắn có một cuộc sống không được như ý rồi rời khỏi thành Nam. Dù sao thì cũng chẳng có gì để mất.
Sau khi nghĩ kỹ, Lâm Bắc Phàm cảm thấy thoải mái. Hắn lấy chiếc máy tính xách tay ra xem xét. Thậm chí, sau khi ăn tối xong, Lâm Bắc Phàm còn có tâm tình đi xuống quán chơi mạt trượt...
Hai ngày sau, mọi việc vẫn diễn ra bình thường khiến cho Lâm Bắc Phàm cảm thấy thoải mái. Sau khi kéo một đường băng thông rộng vào phòng trọ, hắn chẳng hề do dự, đặt tiểu Kim một bên, bắt đầu lên mạng.
- Của tôi. Máy tính là của tôi.
Tiểu Kim khua chân, kháng nghị.
- Tao là đại ca của mày. Ngay cả thân thể mày cũng là của tao. Còn mày có cái gì?
Không thể không công nhận, khả năng tiếp thu của Long tộc cùng với năng lực phản ứng quả là kinh người. Mới chỉ hơn một tháng, tiểu Kim đã nắm được rất nhiều những điều văn minh trong xã hội loài người. Chẳng biết nó lấy những kiến thức đó ở đâu. Ngay cả chuyện lên mạng, nó không chỉ biết gõ bàn phím như múa, mà còn biết làm cho bản thân mình một cái QQ..
Đối mặt với tất cả mọi thứ, Lâm Bắc Phàm chẳng còn thấy lo sợ nữa. Bởi vì ngày mai còn phải đi làm nên tới hai giờ sáng, Lâm Bắc Phàm liền nằm xuống ngủ. Chì còn một mình tiểu Kim vẫn bận rộn trước máy tính.
Con vật nhỏ quay đầu nhìn trộm Lâm Bắc Phàm một cái sau đó nở nụ cười dâm đãng. Nó nhanh chóng mở cửa sổ QQ. Sau đó nó đổi nick của Lâm Bắc Phàm thành "tôi là người xấu" rồi mở một số cửa sổ lên, bắt đầu spam.
Tôi là người xấu: Cô bé, nói chuyện một chút...
Tôi là người xấu: Người anh em. Bạo cúc xài bao nhiên tiền một lần? Một ngàn hay tám trăm? Cứ nói...
Sau khi phát đi một loạt tin tức, con vật nhỏ liền sửa lại thông tin của Lâm Bắc Phàm, xóa lưu trữ. Sau khi nó làm xong tất cả mọi việc liền đắc ý. Tất nhiên nó cũng chỉ thoát QQ của Lâm Bắc Phàm còn QQ của nó thì vẫn để nguyên. Hơn nữa, nó còn nghĩ cho mình một cái nickname rất êm tai: "Ca chỉ là một truyền thuyết..."
Từ đó về sau, con vật nhỏ bắt đầu có thêm rất nhiều bạn gái, bắt đầu công cuộc chinh phục cái đẹp trên mạng...
Ngày hôm sau khi Lâm Bắc Phàm đi làm, mọi việc vẫn hoàn toàn bình thường. Thậm chí Trương Kế Bằng còn bắt đầu nhăn nhở...
Cũng không phải Địa Chủ quên chuyện tìm Lâm Bắc Phàm và Trương Kế Bằng. Chỉ là mấy ngày hôm nay, Địa Chủ đã điều tra ra được người đánh mình. Sau khi biết được hai người đó chính là thủ hạ của Trương Minh Thắng, nên không dám làm càn, đành đem chuyện đó nói cho Liêu Thiên Cửu.
Cha của Trương Minh Thắng là người làm công ăn lương ở thị ủy. Liêu Thiên Cửu suy nghĩ một chút liền liên lạc với Trương Minh Thắng để giải quyết. Chẳng ngờ, Trương Minh Thắng lại thề thốt rằng việc thủ hạ của mình với Địa Chủ xung đột chỉ là hiểu nhầm.
Quả thực là chuyện xui xẻo. Trương Minh Thắng còn không biết rằng thủ hạ của mình đánh Địa Chủ. Hơn nữa, trong lòng Trương Minh Thắng cũng biết rằng mặc dù mình có thể tung hoành ở thành Nam, nhưng vẫn không thể qua mặt được Liêu Thiên Cửu.
Sau khi có được câu trả lời thuyết phục, Địa Chủ cảm thấy yên tâm. Nhưng hắn cũng không tự mình tới Kim Sắc Hải Ngạn mà gọi điện thoại cho Liễu Vi.
Sau khi Liễu Vi nhận điện thoại liền cảm thấy kinh hãi. Sinh ra ở thành Nam làm sao mà cô không biết Địa Chủ? Cô biết nhất định là do lần trước Lâm Bắc Phàm đánh thủ hạ của Địa Chủ nên lần này hắn tìm Lâm Bắc Phàm để tính sổ.
Liễu Vi chẳng kịp suy nghĩ, vội vàng gọi điện thoại cho cô em gái tốt của mình là Long Yên Nguyệt. Đầu bên kia vừa nhấc máy, Liễu Vi liền nói:
- Yên Nguyệt! Hôm trước, mấy người đến Kim Sắc Hải Ngạn gây náo loạn chính là thủ hạ của Địa Chủ. Vừa rồi, Địa Chủ gọi điện đến đây nói rằng mười giờ tối ngày mai để cho Lâm Bắc Phàm tới bờ sông gặp hắn. Hắn muốn mời Lâm Bắc Phàm ăn khuya.
- Có đúng không?
Đầu bên kia, giọng nói của Long Yên Nguyệt có chút kích động và mừng rỡ.
- Yên Nguyệt!
Liễu Vi nhướng mày, nói một cách lạnh lùng.
- Cho dù thế nào thì Lâm Bắc Phàm cũng vì giúp chị mới làm như vậy. Chị nghi Địa Chủ mời Lâm Bắc Phàm ăn tối chính là Hồng Môn yến. Chuyện này, em nhất định phải nhúng tay.
- Em nói chị không nên thích cái tên khốn đó...thôi thôi! Chị kể lại chi tiết xem Địa Chủ gọi điện như thế nào?
Đầu bên kia, nét mặt của Long Yên Nguyệt không giấu nổi sự vui vẻ.
Cô ta lầm bầm: "Bà mày vốn hoài nghi ATM của ngân hàng bị mất tiền là do Liêu Thiên Cửu làm. Ngoại trừ Liêu Thiên Cửu ra còn ai có khả năng làm được việc đó? Người nào cần phải khiêu khích cảnh sát một cách công khai như vậy? Lần này, Địa Chủ mời Lâm Bắc Phàm tham gia Hồng Môn Yến. Mình có nên nói cho Lâm Bắc Phàm để hắn nghĩ biện pháp hòa giải, cuối cùng có thể chui vào bên trong tập đoàn Liêu Thiên Cửu, trở thành một gã nằm vùng...
Hồng Môn Yến kinh hồn bạt vía: Trong phong trào khởi nghĩa chống Tần, đạo quân khởi nghĩa ở huyện Bái do Lưu Bang lãnh đạo là một lực lượng không thể coi nhẹ. Lưu Bang tự Quý người xã Phong, huyện Bái, ông đã tụ tập hơn trăm người chiếm cứ trên núi Mang Đãng.
Ít lâu sau, Lưu Bang được tin Trần Thắng và Ngô Quảng khởi nghĩa, bèn cử người sang liên hệ với hai người bạn của mình đang làm huyện lại là Tiêu Hà và Tào Tham, họ giết chết quan huyện, chiếm lấy huyện lỵ, nhanh chóng tụ tập được hai ba nghìn quân, Trương Lương ở Lưu Thành cũng dẫn hơn người đến xin theo, Lưu Bang nghe theo lời kiến nghị của Trương Lương, đã dẫn quân đi theo Hạng Lương.
Sau khi Hạng Vũ đánh bại quân Tần ở Cự Lộc, biên chế hàng binh của Chương Đan, từ đó trở nên rất kiêu ngạo, khi được tin Lưu Bang đã chiếm được Hàm Dương, Hạng Vũ vô cùng bực tức, bèn dẫn quân đánh thẳng sang cửa ải Hàm Cốc, quân của Lưu Bang quá ít, nên quân của Hạng Vũ đã nhanh chóng chiốm được cửa ải, ̣đánh thẳng một mạch đến Hồng Môn mới đóng quân lại, nơi này chỉ còn cách nơi đóng quân của Lưu Bang hơn dặm. Khi Hạng Vũ bàn cách đối phó với Lưu Bang thì mưu sĩ Phạm Tăng trả lời rằng: "Lưu Bang là một tên vô lại, nay hắn chiếm được Hàm Dương, mà không hề tham của và mỹ nữ, quá đó đủ biết dã tâm của hắn không nhỏ, nếu không trừ bỏ hắn đi thì tất để vạ về sau."
Hạng Vũ nghe vậy bèn hạ quyết tâm tiêu diệt Lưu Bang. Hạng Bá chú của Hạng Vũ và Trương Lương thuộc hạ của Lưu Bang vốn là đôi bạn tri giao. Lưu Bang bèn nhờ Trương Lương mời Hạng Bá đến, nó rõ mình không dám phản đối Hạng Vũ, mong Hạng Bá về nói hộ và khuyên Hạng vũ chớ nên xuất binh. Đồng thời còn bảo Trương Lương làm mối, đem con gái mình gả cho con trai của Hạng Bá. Hạng Bá vui mừng rồi tỏ ý sẽ tiến dẫn Lưu Bang đến xin lỗi Hạng Vũ.
Hôm sau, Lưu Bang dẫn theo Trương Lương, Phàn Khoái, gồm hơn người đến Hồng Môn xin lỗi Hạng Vũ. Lưu Bang thành khẩn nói với Hạng Vũ rằng: "Tôi và tướng quân cùng khởi binh diệt Tần, tướng quân đánh Hà Bắc, tôi đánh Hà Nam, tôi may mắn tiến vào cửa ải trước, nhưng tôi vẫn ngày đêm mong tướng quân đến, chứ đâu có ý kháng cự với tướng quân? Ngay đến việc vua Tần đầu hàng, tôi cũng còn đợi tướng quân đến giải quyết, mong tướng quân chớ có nghe lời đồn nhảm". Hạng Vũ nghe vậy lửa giận cũng bớt đi một phần, rồi cười phá lên rằng: "Tôi vốn không nghi ngờ Bái Công, cũng chỉ vì thủ hạ của Bái Công tung tin, nên tôi mới nghĩ vậy thôi. " Hạng Vũ nói xong liền nắm tay Lưu Bang giảng hòa, rồi ra lệnh bày tiệc tiếp đãi Lưu Bang. Phạm Tăng biết Lưu Bang là người túc chí đa mưu, vốn muốn nhân cơ hội này để trừ đi cho đỡ hậu hoạn, nhưng nào ngờ Hạng Vũ lại không làm như đã bàn, mà còn nói năng rất vui vẻ.
Trong bữa tiệc, Phạm Tăng đã nhiều lần giơ miếng ngọc đeo bên mình ra hiệu cho Hạng Vũ, nhưng Hạng Vũ cứ làm như không nhìn thấy, Phạm Tăng sốt ruột bèn mượn cớ ra ngoài, tìm gặp Hạng Trang em họ của Hạng Vũ và nói rằng: "Đại vương mền lòng không nỡ hạ thủ, nay anh vào múa kiếm trợ hứng, rồi nhân cơ hội giết quách Lưu Bang đi". Hạng Trang nghe theo liền vào phòng tiệc nói rằng: "Nay chẳng có trò gì vui cả, vậy tôi xin múa kiếm để trợ hứng". Nói xong liềm rút kiếm ra, vừa múa vừa áp sát Lưu Bang, mũi kiếm đã nhiều lần sắp chạm vào Lưu Bang, khiến Lưu Bang hoảng hốt phải ngả người về phía sau để tránh.
Hạng Bá nhận rõ ý đồ của Hạng Trang, lo lắng thân gia của mình bị hại bèn nói rằng: " Hai chúng ta cùng múa cho vui". Nói xong cũng rút kiếm ra vừa múa vừa che chở cho Lưu Bang. Trương Lương thấy tình hình nguy cấp, bèn lẻn ra ngoài nói lại với Phàn Khoái, Phàn Khoái vội vàng một tay cầm lá chắn, một tay cầm kiếm đi vào, đám vệ binh toan ngăn lại đều bị Phàn Khoái đẩy cho ngã chổng gọng.
Hạng Vũ đột nhiên thấy một đại hán vai hổ lưng gấu sấn sổ đi vào, quát hỏi là ai thì Trương Lương vội bước ra nói rằng: "Đây là người đánh xe của Bái Công, tên là Phàm Khoái". Hạng Vũ quay sang bảo vệ sĩ thưởng cho Phàn Khoái một vại rượu và một đùi lợn, Phàn Khoái dùng kiếm thái thịt ăn uống như hổ sói, chỉ một lúc là hết sạch. Hạng Vũ thấy vậy lại hỏi: "Tráng sĩ còn uống được rượu nữa không?", Phàn Khoái dửng dưng đáp: "Tôi chết cũng không sợ nữa là, còn sợ uống rượu? Ngày xưa, vua Tần giết người như rạ, khiến người thiên hạ phải làm phản.
Hoài Vương đã ra hẹn là ai vào Hàm Dương trước, thì người đó được phong làm Quan Trung Vương, nay Bái Công đã vào trước mà vẫn không làm Vương, cung điện và kho tàng đều niêm phong cẩn thận, rồi trú quân ở Bá Thượng để đợi tướng quân đến. Nay tướng quân nghe lời đồn nhảm toan hại Bái Công, làm như vậy có khác gì vua Tần tàn bạo". Hạng Vũ nghe xong chẳng biết đối đáp ra sao, Trương Lương nhân lúc đó ra hiệu cho Lưu Bang, Lưu Bang liền mượn cớ ra ngoài, rồi cùng Phàn Khoái theo đường tắt trở về Bá Thượng.
Trương Lương đoán chừng Lưu Bang đã an toàn trở về Bá Thượng, liền đem lễ vật của Lưu Bang để lại dâng cho Hạng Vũ và nói rằng: "Bái Công đã say rượu không thể đến cáo từ, có dặn tôi đem đôi chén ngọc này biếu tướng quân". Hạng Vũ nghe nói Lưu Bang đã ra về, đành phải nhận lấy chen ngọc đặt lên trên ghế. Phạm Tăng vô cùng bực tức, bèn rút kiếm chém vỡ chén ngọc rồi than rằng: "Hạng Vương thật là ấu trĩ, kẻ tranh giành thiện hạ với Hạng Vương sau này tất là Lưu Bang, chúng ta chỉ còn chờ làm tù binh mà thôi ".