Đằng điền không tam dã đích xác có mấy phần năng lực, nếu hắn và Lâm Bắc Phàn giao đấu, dù cho có thua sợ rằng Lâm Bắc Phàm cũng sẽ không thắng dễ dàng, nhưng hắn căn bản không ngờ rằng khi hắn và Lâm Bắc Phàm tỷ thí khí thế, Tiểu Kim nhân cơ hội tráo đổi tấm bài của hắn dương đông kích tây khiến hắn tức giận tới mức suýt nôn ra máu.
Tiểu Đảo Xương Mộc cũng cảm giác được sự việc siêu việt lạ thường mình cho dù nói thế nào cũng là cuộc dự thi của các tuyển thủ Tinh Chi Lưu, làm sao mà không đông đảo cũng không thể rút ra khỏi tấm bài rác rưởi nhưng sự thực bày ra trước mắt khiến hắn không còn gì để nói.
Kết quả như vậy khiến tất cả người xem thất vọng, ban đầu nghĩ rằng cuộc so tài gam go sẽ khiến cho tình cảnh vô cùng kịch liệt, nhưng ai ngờ cái tên gọi là Đằng Điền Không Tam lại là tên cuối cùng đâu?
"Đằng Điền Không Tam giả mạo, Đằng Điền Không Tam giả mạo, mau mau cút xuống…"
Rất nhiều thanh niên đảo quốc không kìm được bình tĩnh và phẫn nộ, bản thân chịu một sự sỉ nhục quá lớn nên họ đều ném những chiếc bình nước trong tay về phía Đằng Điền Không Tam khiến tình cảnh lại một lần nữa không khống chế được.
Hai mắt Đằng Điền Không Tam nhìn chằm chằm, đằng đằng sát khí về phía tất cả những người trong khán phòng, người hắn phóng xuất ra một loại khí màu đen ngăn cản mọi chiếc bình nước đang ném tới tấp tới mình đều rơi xuống đất, và chúng chẳng hề chạm vào một sợi lông của mình.
"Thưa các vị, cuộc thi thắng thua chỉ là một cuộc thi bình thường, hy vọng mọi người chớ nên phẫn nộ chớ nên lo lắng khiến thù hận mỗi người làm đầu óc choáng váng dẫn đến sai lầm, hy vọng mọi người không cần so đo ván thắng bại đầu tiên, sở dĩ quyết đấu trận đấu cuối cùng là ba hiệp, mục đích chính là đề phòng có vài tuyển thủ uy thất thủ không thể đoán trước, hy vọng mọi người có thể giữ trật tự". Kiều Bản Tam tuy không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì dẫn đến Đằng Điền Không Tam sẽ xuất hiện trâu bò như vậy, nhưng bản thân mình là người vạch ra cuộc thi lớn lần này đương nhiên không thể xuất hiện trong tình cảnh hỗn loạn vậy cho nên vội tiến lên an ủi mọi người giữ bình tĩnh lại.
"Mau đưa cái tên lừa gạt kia cút xuống đi, đừng để nó làm hỏng mắt bọn tôi nữa!"
"Chúng tôi yêu cầu đuổi hắn xuống, hắn không có tư cách tham gia trận đấu cuối cùng!"
"Giống như cái loại rác rưởi này sao có tư cách tham gia vào cuộc thi đánh bạc được chứ? Đây là sự sỉ nhục ghê gớm của cuộc thi!" Nguồn tại ện FULL
….
Rất nhiều thanh niên cảm thấy bị một sự sỉ nhục ghê gớm đều hét lớn không để cho kiều mục tam chút thể diện nào trong một cuộc thi lớn như vậy, cuộc thi có một tên rác rưởi như thế, hận một nỗi không xông lên đấm đá cho một trận tơi bời.
"Thưa các vị, hiệp hai sắp bắt đầu, lẽ nào mọi người không muốn xem Đằng Điền Không Tam của chúng ta rốt cuộc có thực là một đổ thuật giảm bớt hay là một chiêu vẫn bị che dấu sao? sẽ khiến chúng ta giữ cơn phẫn nộ lại và tiếp tục xem xem!" kiều mục tam vội lên giọng khiến cả hội trường ai cũng đều nghe rõ mồn một.
Câu nói này nói ra dường như đã khiến cho các thanh niên lúc nãy làm loạn lên dịu bớt sự tức tối, trở nên im lặng ngồi xuống. Muốn xem hiệp thứ hai và hiệp ba rốt cuộc sẽ có kết quả thế nào.
Kiều Bản Tam nói không sai chút nào, đã từng ở đây thưởng thức một thời gian dài như vậy lẽ nào còn sợ việc ngồi thêm nửa tiếng sao? Nếu như Đằng Điền Không Tam thực sự có tài năng, vừa rồi chẳng qua chỉ là một sai lầm nhỏ đã dẫn đến việc thiếu chút nữa chai lọ ném như mưa về phía hắn.
Kiều Bản Tam thấy khán phòng đã giữ được im lặng, lúc này mới cầm lấy chiếc mic đi đến bên sáu người Lâm Bắc Phàm cười nói: "Giờ chúng ta bắt đầu với hiệp hai. Kỳ thực hiệp hai rất đơn giản cũng là ván bài mọi người thường chơi, một người ba hạt xúc xắc, một chiếc cốc, đếm xem số điểm trên xúc xắc là bao nhiêu thì người có điểm cao hơn sẽ là điểm thứ nhất, quy định của hiệp hai này giống như hiệp một thôi, hiệp hai chính là không có bất kỳ quy định nào không biết bạn thua hay là xuất lão thiên, chỉ cần không bị chúng tôi phát hiện được coi là thành công, nhưng nếu các bạn ai đó xuất lão thiên hoặc gian dối bị chúng tôi phát hiện ra thì các bạn sẽ thua".
Lời nói này của hắn vừa nói ra thì khiến tất cả mọi người trong phòng đều hò hét ầm ĩ thấy vô cùng hợp lý, quy tắc mới lạ như vậy chắc chắn có thể khiến cho rất nhiều tuyển thủ tự do sáng tạo ra thành tích mới, nó hoàn toàn khác những quy định thông thường khi chơi ván bài.
"Đương nhiên là không có vấn đề gì rồi!" Sáu người Lâm Bắc Phàm đều gật đầu đồng ý.
Kiều Bản Tam lại vẫy tay về phía họ nói: "Tôi còn một câu nữa muốn nói, đó là trước cuộc thi tôi sẽ kiểm tra trên người của tuyển thủ, đề phòng trên người của tuyển thủ cất giấu xúc xắc, như vậy mới được gọi là công bằng!".
Sáu người Lâm Bắc Phàm hiểu lời của đối phương nói có thể xuất lão thiên, chứ không phải nói có thể lợi dụng xúc xắc trên người mình, đối với những cao thủ đẳng cấp như bọn họ thì đương nhiên không cần phải làm trò mèo ấy rồi, nhưng đối với những dân cờ bạc phổ thông thì đó lại là một chuyện thường gặp ở huyện.
Lập tức có những cô gái xinh đẹp đi đến trước sáu người họ, cúi người sâu nói xin lỗi rồi mới bắt đầu kiểm tra cẩn thận trên người họ, mất mười phút kiểm tra, và cuối cùng công tác kiểm tra cũng kết thúc, lấy ra trên người Tiểu Xuyên Điền mười ba hạt xúc xắc và sáu bài tú lơ khơ, người Bác Lôi Ân có bốn hạt xúc xắc và một bài tú lơ khơ, còn có vài con mạt trượt, còn bốn người Lâm Bắc Phàm, Tiểu Điền Anh Tử, Đằng Điền Không Tam và Tiểu Đảo Xương Mộc thì không có bất kỳ vật gì.
Kiều Bản Tam cười tủm tỉm và cao giọng nói: "Giờ hiệp hai của chúng ta chính thức bắt đầu!"
Mỗi người một chiếc hộp và ba con xúc xắc lần lượt đứng ở trước bàn đánh của mình lắc lư khiến toàn khán phòng không ngừng hô hào bàn tán xôn xao. Tiếng xúc xắc cũng kích thích tinh thần của mỗi người.
"Lão đại, không ngờ lão già này phòng bị ghê gớm đấy, để Tiểu Kim ta đến xem…he he…" Lâm Bắc Phàm lắc xúc xắc nghe thấy tiếng Tiểu Kim vọng tới hơi bức xúc.
Lâm Bắc Phàm có thể biết Tiểu Kim là một thứ không sợ trời đất gì hết, khi làm việc rất điên cuồng sợ đối phương làm ra cái gì đó quá khủng bố vội truyền giọng cho đối phương: "Này chú ý một chút, giờ có thể cuộc thi đánh bạc này đừng có làm gì khác người, nếu không ta sẽ bị phạt ra ngoài".
"Lão đại yên tâm, Tiểu Kim tôi làm việc ngài cứ yên tâm trăm phần trăm là được chứ gì". Tiểu Kim rất xấu xa cười nói, nhưng câu trả lời của nó khiến Lâm Bắc Phàm không yên tâm chút nào mà càng thêm lo sợ không yên.
Cái thứ đồ nhỏ bé này sẽ không cho Đằng Điền Không Tam một trận chứ? Sợ rằng sẽ dẫn đến sự hỗn loạn của đảo quốc.
Lúc hắn đang nghĩ vẩn vơ thì thấy trên người Đằng Điền Không Tam tuôn ra một năng lượng như ẩn như hiện dao động tựa như con rồng mạnh mẽ từ trong người hắn từ từ phóng xuất ra mà như kiếm quang vàng ánh lên đầy uy lực.
Những thứ này người bình thường không thể nhìn ra được, nó được tiến hành bí mật.
"Được lắm tên già này còn có cách phòng ngự lợi hại như vậy, ta ngày hôm nay sẽ không để hắn chút màu sắc xem xem Tiểu Kim của ta xuất chiêu…"
"Ôi ôi, lão già này dám đánh lén, thật vô liêm sỉ, ta ta phải liều mạng…"
"Ặc, phù, hắn rốt cuộc biết ta lợi hại thế nào mà còn muốn phòng ngự? Xem ra sự lợi hại của Tiểu Kim lưu manh quyền!"
…
Tiếng hét của Tiểu Kim không ngừng vọng ra khiến cho Lâm Bắc Phàm nghe chính là trong lòng run sợ không biết nên làm thế nào, nếu như mình giúp Tiểu Kim chắc chắn sẽ khiến cho toàn hội trường rung chuyển, bản thân mình chắc chắn sẽ không có duyên với quán quân, nhưng nếu như không giúp xem ra Tiểu Kim làm không được đối phương chẳng qua may mắn, đọ sức hai người họ giằng co hai mươi mấy phút đã có kết quả cuối cùng. Tiểu Kim có thể nói là dùng đánh lén, lập kế bỉ ổi hạ lưu chơi xấu làm cho Đằng Điền Không Tam đầu óc choáng váng nổi trận lôi đình, suýt nữa thì liều mạng với Lâm Bắc Phàm.
Người Trung Quốc này thật là quá bỉ ổi đê tiện, liên tục đánh lén mình, nếu như không phải mình có thực lực, thì sẽ bị hắn gây sức ép chết mất. Nhưng hắn lo trước không thể lo sau, một lúc không thể hai dùng kết quả, khi hắn liên tục ngăn cản Tiểu Kim tấn công chuẩn bị thở hắt ra lại cảm giác được mình phía dưới lạnh kinh khủng, cúi đầu xuống nhiền thấy thắt lưng của mình không biết từ bao giờ bị cắt đứt, quần đã tụt xuống đến chân, đến mức nhìn thấy cả xy mềm nhũn như con giun, chẳng có chút chí khí chiến đấu gì.
"Sao lại cho tên dở này tham gia cuộc thi đấu chứ?"
"Con giun này cũng dám ở chỗ này khoe khoang sao, đuổi hắn xuống mau".
"Chúng tôi có ý kiến, có ý kiến…"
…
Hội trường lại xôn xao, những tiếng rít gào phẫn nộ phát ra như mãnh hổ rời núi, thiếu chút nữa thì phi thẳng lên đánh cho Đằng Điền Không Tam một trận tơi bời. Người đảo quốc họ là người rất cởi mở nhưng điều đó phải tùy trường hợp như ở nhà, ở công ty mà cũng vậy, ở nơi nào cũng vậy, giờ trong một cuộc thi quan minh chính đại như Đổ Thần/thần bài sao lại có thể khoe khoang xy được chứ? Điều này không phải là mang đến một sự sỉ nhục ghê gớm sao? Càng không cần phải nói xy của tên Đằng Điền Không Tam đó chẳng khác gì con giun mà cũng dám khoe sao? Ngộ nhỡ khiến cho dân chúng nước khác thấy thì chẳng phải nói nam nhi người đảo quốc xy đều to vậy sao?
"Á á á, tên đê tiện Trung Quốc kia, tao sẽ liều mạng với mày!" Đằng Điền Không Tam không thể chấp nhận được sự xấu hổ này, nổi giận đùng đùng gào thét về phía Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm đã để chiếc hộp lên chiếc bàn đánh bạc cười: "Đằng Điền tiên sinh nói gì vậy? Sao tôi không nghe hiểu gì cả nhỉ? Tôi đứng xa thế này làm sao trêu chọc anh được?"
"Mày…mày…" Đằng Điền Không Tam tức giận nổi khùng lên.
"Đằng Điền Không Tam tiên sinh hy vọng anh có sự tự tôn trong trận đấu này!" Kiều Bản Tam cũng hơi bực mình nói. Đây chính là Đằng Điền Không Tam mười lăm năm trước sao? Chẳng khác nào tên lưu manh, ghê tởm tụt quần.