Tám trăm năm trước.
Mây đen giăng đầy thành, thiết giáp sáng loáng lạnh người.
Hai đội nhân mã đứng sóng đôi, giống như thành đồng vách sắt, không chút động tĩnh.
Chỉ có hai lá cờ lớn đón gió bay phấp phới, cho Chu Tiên trấn giống như chết này thêm vài phần sức sống.
Lá cờ phía bên trái nền đen viền vàng, phía trên chỉ là bức tranh sắt viết một chữ ‘Nhạc’, rồng bay phượng múa, như muốn phá cờ bay ra, binh lính dưới cờ như nhạn bay hàng đàn, tay cầm thương, cuối cùng là mười mấy cung thủ như hổ rình mồi, bắn ở tuyến trên, người nào người nấy áo giáp trùng trùng, uy phong lẫm liệt. Quân Nhạc Gia trước nay lấy một chống trăm, năm đó Nhạc nguyên soái đánh núi Ngưu Đầu, lấy quân của Nhạc Gia đánh mấy vạn quân Kim, từ ngày đó, không có người nào dám coi thường quân Nhạc Gia.
Người ngồi trên con ngựa phía trước dẫn đầu, cũng không mang áo giáp, mắt nhìn xung quanh nhưng lại có sự uy mãnh tiêu sái không nói ra được. Thanh kiếm bên hông không có bao kiếm, chuôi kiếm chỉ dùng vải để quấn lại, thân kiếm lại rộng khoảng năm ngón tay, kiếm dày ba tấc, kiếm dài năm thước có dư.
Người dùng kiếm lăn lộn trong giang hồ nhiều vô số, nhưng có thể dùng kiếm nặng như vậy lại chỉ có một người, đệ nhất cao thủ dưới trướng của Nhạc nguyên soái Tiêu Biệt Ly, kỳ tài ngút trời, tự nghĩ ra nội công Biệt Thập Bát Ly, sử dụng một thanh kiếm sắt nặng cân, không lưỡi không mũi, không ai có thể địch nổi.
Hai hàng lông mày rậm cũng giống như lưỡi kiếm sắc bén nối liền với tóc mai, mũi cao, mắt sáng như sao băng, chỉ là trong mắt lại có một tia trang nghiêm.
Cách đó không xa một lá cờ khác cũng đang tung bay trong gió, trên mặt không có chữ, chỉ thêu một con mãnh hổ có hai cái cánh, giương nanh múa vuốt, trông rất sống động, dường như bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị ra chiến trường ác chiến, đấu tranh anh dũng. Binh lính dưới cờ xếp thành hàng ngay ngắn, áo giáp thiết kỵ, trên mặt đều có một cái mặt nạ bằng sắt, toàn thân toát ra sát khí vô biên, khí thế không hề yếu hơn quân của Nhạc gia chút nào!
Quân Kim dũng mãnh hung ác, đội quân này không nghi ngờ gì chính là nhân tài kiệt xuất, mãnh tướng tinh anh của quân Kim, tuy rằng quân của Nhạc Gia khiến quân Kim chỉ nghe thôi đã sợ mất mật, nhưng nếu như nói quân Kim cũng có nhân mã không sợ quân của Nhạc gia, vậy không nghi ngờ gì chính là quân ‘Phi hổ thiết giáp’ ở trước mặt đây.
Nghênh chiến với Tiêu Biệt Ly lại có hai người, một người mặc áo da thú trên người, thời tiết mặc dù khá lạnh, nhưng lại lộ ra một nửa lồng ngực, da thịt phía trên cứng rắn như làm bằng sắt, toàn thân ăn mặc giống như người hoang dã, tóc lộn xộn buộc lại, kết thành bím tóc dài, vòng đeo ở cổ, cách hắn ăn mặc tuy thô lỗ, khuôn mặt lại không thô kệch, thoạt nhìn lại có chút khí chất, chỉ là đôi mắt toát lên sự lạnh lẽo, khiến người khác nhìn vào cảm thấy rùng mình, cảm thấy ánh mắt người kia hoàn toàn không tương xứng với diện mạo, toàn thân lại có chút không được tự nhiên không nói ra được.
Trên yên ngựa người kia cũng treo một một thanh đao, cũng khoảng năm thước, trên mặt loé lên sự sắc bén, âm khí lành lạnh.
Nếu như chỉ nhìn cử chỉ của người này, người khác hoặc là có thể không kìm nổi mà cười lên, nhưng nếu như nhìn thấy thanh đao này, thì không thể cười nổi nữa. Thanh đao đó cũng không có điểm gì đặc biệt, có lẽ so với những thanh đao khác thì dày hơn một chút, dài hơn một chút, nặng hơn một chút mà thôi, chỉ là hai chữ ‘Ma viêm’ ánh vàng trên mặt đao khiến người khác sợ không thôi.
Giang hồ đều biết rằng hiện nay hai thần khí xưng bá thiên hạ, một thanh là ‘Vấn Thiên kiếm’, lúc này đang ở trong tay Tiêu Biệt Ly, một thanh khác chính là ‘Liệt Viêm đao’ cũng đang ở trong tay của đệ nhất cao thủ nước Kim Hoàn Nhan Liệt.
Mà người ăn mặc giống như người hoang dã này không phải ai khác, chính là đệ nhất cao thủ của nước Kim, ma đao Hoàn Nhan Liệt.
Người bên cạnh hắn tuy rằng vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng mặt mày mỹ lệ, là một người phụ nữ.
Người phụ nữ này mặt mày như hoạ, cho dù là phụ nữ miền Nam cũng ít nhìn thấy có người xinh đẹp như vậy, chỉ là ánh mắt nhìn Tiêu Biệt Ly có chút nghiêm nghị và tôn trọng. Cô ta tên là Hoàn Nhan Phi Hoa, cũng là em gái của Hoàn Nhan Liệt, lúc này biết được kẻ địch của mình, chính là ‘Vấn Thiên kiếm’, Tiêu Biệt Ly, người mà cô nghe danh đã lâu, nhưng chưa gặp mặt.
Mãnh tướng dưới trướng Nhạc Phi vô số, Nhạc Vân, Trương Hiến, Vương Quý, Dương Tái Hưng, người nào người nấy đều có dũng khí phi phàm, chỉ là Tiêu Biệt Ly này lại là mãnh tướng trong mãnh tướng, tiên phong trong tiên phong.
Nghe đồn Tiêu Biệt Ly từ khi xuất đạo tới nay, trải qua trăm trận chiến, gặp qua vô số cao thủ võ lâm, chưa từng thất bại, cô và đại ca mặc dù cũng là tướng đánh đâu thắng đó ở nước Kim, nhưng hiện tại không biết thế nào, tâm có chút bất an.
Mọi người đều nói rung chuyển núi thì dễ, rung chuyển quân của Nhạc gia khó. Tuy nhiên Tiêu Biệt Ly ở trước mắt này núi cao nước sâu, xem ra muốn đánh bại hắn tuyệt đối không hề dễ hơn lay chuyển núi.
Chỉ là trận chiến hôm nay, không thể tránh.
Giống như Tống Kim, thuỷ hoả bất dung, đã không có khả năng hoà hảo.
- Hoàn Nhan Liệt.
Tiêu Biệt Ly trầm giọng nói:
- Không ngờ từ biệt ba năm trước, hôm nay chúng ta đã đao kiếm tương phùng.
Ánh mắt Hoàn Nhan Liệt như đao, lạnh lùng nhìn Tiêu Biệt Ly nói:
- Ba năm trước ngươi không giết ta, bây giờ có hối hận không?
Cười nhạt một tiếng, vẻ mặt Tiêu Biệt Ly có nét cô đơn không nói ra được:
- Ba năm trước mặc dù ta không giết ngươi, ba năm sau giết ngươi cũng không phải là không thể.
Hoàn Nhan Liệt cười lạnh nói:
- Tiêu Biệt Ly, người quả nhiên là kỳ tài ngút trời, võ học có lối đi riêng, tự mình sáng tạo ra nội công Biệt thập bát ly, ta đối với ngươi bội phục có thừa. Tuy nhiên mọi chuyện đã qua ba năm rồi, người có biết Thập tam cực công của ta tới tầng thứ mấy rồi không?
Đôi mắt sáng như lưỡi kiếm, Tiêu Biệt Ly trầm giọng nói:
- Đúng vậy, kẻ sĩ ba ngày không gặp nhau, đã phải nhìn nhau với cặp mắt khác xưa. Ba năm trước ngươi ở tầng thứ bảy không gió không dậy nổi, vĩnh viễn không phải là kẻ địch của ta. Ta lại không ngờ rằng ngươi trong thời gian ba năm, lại liên tiếp phá bốn tầng, bây giờ đã đến tầng thứ mười một của Thập tam vô cực, vô sinh hữu!
Cả người Hoàn Nhan Liệt chấn động, trong giây lát khôi phục thái độ bình thường, chậm rãi nói:
- Mọi người đều nói nhãn quang Tiêu Biệt Ly vượt trên cả kiếm pháp, hôm nay được thấy, quả nhiên không sai, chẳng qua ngươi tuy rằng nhìn ra nội công thâm hậu của ta, nhưng không biết trong lòng có mấy phần chắc chắn giết được ta?
Chậm rãi lắc đầu, Tiêu Biệt Ly nói:
- Không.
Dừng lại một chút:
- Nhưng ngươi có mấy phần chắc chắn thắng được ta?
Hoàn Nhan Liệt sửng sốt, hồi lâu mới nói:
- Một phần cũng không có.
Rồi từ từ rút thanh kiếm sắt bên hông ra, ngắm nhìn lưỡi kiếm sắt đen sẫm, Tiêu Biệt Ly trầm giọng nói:
- Đáng tiếc ta và ngươi hôm nay đã đến thời điểm phải kết thúc rồi, Hoàn Nhan Liệt, ngươi có từng nghĩ qua, chỉ cần Nhạc nguyên soái còn sống trên đời một ngày, dã tâm của nước Kim các ngươi không thể đạt được. Nếu đã như vậy, tại sao không sớm ngày quay đầu lại? Huống chi…..
Muốn nói gì đó, rốt cuộc nhịn lại không nói ra.
Hoàn Nhan Liệt nhìn lá cờ viết chữ “Nhạc’ của đối phương, trong ánh mắt toát ra ý tôn kính, lại chậm rãi tháo “Ma viêm đao’ trên yên ngựa xuống:
- Ngươi nói không sai, chỉ là ta còn có thể quay đầu sao? Hay là ngươi có thể thu tay lại?
Dừng lại một chút, Hoàn Nhan Liệt lạnh lùng nói:
- Dương Tái Hưng đã chết rồi, Ngũ Hổ của Nhạc gia đã chết một, người tiếp theo chính là ngươi, Tiêu Biệt Ly Vấn Thiên kiếm.
Thần sắc có chút ảm đảm, nhiều hơn cả là sự bất đắc dĩ, đôi mắt phun ra lửa giận khôn cùng, Tiêu Biệt Ly nắm chặt kiếm trên tay, trầm giọng nói:
- Hươu chết về tay ai, còn chưa thể biết được, không sai, ta và ngươi đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt, nếu đã như vậy, mời!
Mũi kiếm chỉ xéo xuống mặt đất, cả người giống như thay đổi bộ dạng, đã không còn cô đơn, không còn ảm đạm, thêm nhiều chính khí hơn, nghiêm nghị khôn cùng.
Hai tròng mắt Hoàn Nhan Liệt sáng ngời, giống như phun ra lửa, cũng nâng đao lên trời, sát khí đã không thấy nữa, chỉ là dáng người trên ngựa trước đây đã biến thành mơ hồ bất định, khó có thể đoán định.
Đại chiến, hết sức căng thẳng!
Công nguyên ngày tháng năm .
Bệnh viện An Bình là một bệnh viện cấp thành phố, toạ lạc ở góc Đông Bắc của thành phố Giang Nguyên. Mặc dù là một bệnh viện cấp thành phố, người khác đều nói nếu như bàn về trình độ và điều kiện chữa trị, tuyệt đối không kém bệnh viện cấp tỉnh.
Bệnh viện gần Đông Hồ một nơi phong cảnh thanh tú xinh đẹp của thành phố Giang Nguyên, khí hậu hợp lòng người, phong cảnh tuyệt đẹp, chẳng những chữa bệnh, cho dù là an dưỡng cũng được coi là một nơi khá tốt.
Giữa trưa, thời điểm khiến người ta mệt mỏi buồn ngủ, một tràng tiếng còi hú không hợp thời vang lên, từ xa vọng lại, xông vào cửa chính của bệnh viện An Bình.
Xe cứu thương còn chưa dừng hẳn, trong bệnh viện đã xông ra vài bóng áo trắng, nhanh nhẹn đỡ lấy cáng cứu thương trên xe, nhanh chóng chạy về phía phòng cấp cứu.
Người trên cáng cứu thương đó đeo mặt nạ oxi, hai mắt nhắm nghiền, hai đầu lông mày nhíu lại có chút đau đớn, dường như vẫn có tri giác, chỗ lồng ngực, dấu tích màu đỏ trên cáng từng mảng một, hiển nhiên là người bị thương đã chảy máu không ít, bị thương rất nặng.
Đèn cấp cứu trên cửa phòng cấp cứu chớp mắt chuyển sang màu đỏ, trong thời gian chưa đến phút tất cả nhân viên cấp cứu đã chuẩn bị tại vị trí.
Y tá Tiếu tuy rằng nói rất uyển chuyển, nhưng ý vừa nghe là hiểu, nhìn từ quan điểm hiện nay người bệnh chết não đã xem như tử vong thực tế, chỉ là đa số thời điểm, bệnh nhân chỉ cần tim còn đập, bác sĩ nào cũng không dám dễ dàng viết giấy thông báo tử vong, bằng không nếu như gặp phải người nhà mất lý trí, ồn ào cãi lộn là chuyện nhỏ, kiện lên toà án mới là chuyện phiền phức, chuyện bọn họ hiện nay có thể làm chính là duy trì cho tim của người bệnh còn đập, quyền quyết định cuối cùng giao cho người nhà bệnh nhân.
- Tôi muốn thăm Tiểu Phi, con tôi, cô để tôi thăm con trai tôi một chút đi!
Hà Tú Lan liều mạng giãy dụa, trong lòng biết con trai đã không có bất kỳ tri giác gì.
Lâm Bình vất vả lắm mới khiến vợ yên tĩnh trở lại, chỉ là cũng nước mắt lưng tròng, hai người kết hôn hơn hai mươi năm, chỉ có một người con trai này, nếu như nói không đau thương, đó là giả dối, miễn cưỡng trấn định cảm xúc:
- Y tá, có thể để vợ tôi vào thăm con trai tôi một lát được không?
Y tá Tiếu do dự một chút:
- Có thể, nhưng chỉ có thể đứng ngoài phòng quan sát nhìn thôi, nếu hai bác đồng ý, bây giờ cháu sẽ dẫn hai người qua đó.
Lâm Bình chậm rãi lắc đầu:
- Cô dẫn vợ tôi đi đi, tôi muốn gặp bác sĩ chủ trị trước.
Y tá Tiếu gật gật đầu, chào một y tá khác tiến vào:
- Tiểu Vương, dẫn người nhà bệnh nhân này tới gặp bác sĩ Tần.
Đợi khi y tá Tiếu và Hà Tú Anh biến mất trong tầm mắt, Lâm Bình thở dài, trong chốc lát đã già đi rất nhiều, nhìn y tá trước mặt, khoé miệng hiện lên ý cười thê lương:
- Đã làm phiền cô rồi.
Bác sĩ Tần cau mày, cẩn thận quan sát bản chụp CT não của bệnh nhân mới đưa tới, vẻ mặt nghiêm túc dị thường.
Bác sĩ Tần hơn ba mươi tuổi, tháo bỏ khẩu trang xuống, mày rậm mặt chữ điền, tóc mai có chút tóc bạc, chỉ là cặp kính rất có thần, chốc chốc nhìn bản CT trên tay, rốt cục thở dài một tiếng, ngẩng đầu lên, ánh mặt đã rơi trên người Lâm Bình.
Lòng Lâm Bình trầm xuống, giống như tử tù đợi phán quyết của quan toà, ánh mắt đã có sự tuyệt vọng.
- Đây là bản chụp CT não của bệnh nhân Lâm Dật Phi.
Bác sĩ Tần treo lên, giơ tay chỉ vào một mảng tối nói:
- Nơi này là não chính, cũng chính là não chủ, nó là do cầu não, tuỷ và não cùng tạo thành.
Lâm Bình mờ mịt không hiểu, ông là một kiến trúc sư xây dựng, đối với kết cấu của não thật sự là mù tịt, chỉ nhìn chằm chằm vào bản CT, giống như nhìn vào cọng rơm cứu mạng.
- Sinh lý đặc thù thứ nhất của sinh mạng con người chính là công năng hô hấp, mà nắm giữ khu vực thần kinh của công năng hô hấp chính là não, nhìn bản chụp CT này, não của người bệnh đã xuất huyết.
Bác sĩ Tần dùng ngữ khí trầm trọng nói, trong nội tâm lại có một tia nghi hoặc, dựa vào kinh nghiệm chuẩn đoán bệnh nhiều năm của hắn, lồng ngực bệnh nhân chảy máu nhiều, não bộ cũng sẽ chịu chấn động kịch liệt, không giống như do một vụ tai nạn xe đơn giản gây ra, ngược lại giống như bị đâm liên tục hai lần trở lên.
Trong lòng không khỏi rùng mình, mờ hồ biết được chân tướng lúc đó, hiện tại có một số lái xe đã đánh mất đi lương tri con người, sau khi đụng phải người đi đường không biết cứu giúp, có người lại quay đầu xe đâm thêm mấy lần, để người bị đâm chết hẳn mới thôi, bởi vì nói về chuyện bồi thường, đâm chết một người là xong hết mọi chuyện, nhưng nếu như bệnh nhân bị thương nặng thì hậu hoạn vô cùng.
Chỉ là khi bọn họ cầm lái, đã đem chút lương tâm ít ỏi nhét vào một bên, tuy nhiên những chuyện này chỉ là suy đoán của bác sĩ Tần, tình hình cụ thể vẫn là cần cảnh sát giao thông mới có thể điều tra rõ ràng.
Lâm Bình trong lòng càng ngày càng trầm trọng, hơn nữa còn có chút run rẩy.
- Cho tới nay, tim đập hô hấp dừng, cũng có nghĩa người ngừng hô hấp sẽ là tiêu chuẩn truyền thống chuẩn đoán tử vong.
Bác sĩ Tần nhìn Lâm Bình:
- Nhưng, đã có chuyên gia phát hiện, có một số ít người bệnh đặc biệt, dây thần kinh bị tổn thương, nhưng nhờ dùng máy hô hấp và thuốc tim để duy trì, hô hấp và nhịp tim đều có thể duy trì trong một khoảng thời dài, nhưng đa số nghiên cứu lâm sàng phát hiện, đối với những người bệnh này mọi sự cứu chữa cuối cùng đều thất bại, tất cả người bệnh này đều khó thoát khỏi cái chết, cũng chính là nói, quan điểm tử vong ban đầu liên quan tới hô hấp và nhịp tim ngừng lại là không toàn diện, đa số người tử vong không phải là chuyện trong nháy mắt, mà là một quá trình liên tục, nó có thể bắt đầu từ một trong hai việc là dừng hô hấp hoặc tim ngừng đập.
- Bác sĩ Tần, anh muốn nói gì thì cứ nói trực tiếp nói ra.
Thanh âm của Lâm Bình có chút run rẩy:
- Chúng tôi sẽ tuân theo quyết định của bác sĩ.
Bác sĩ Tần âm thầm thở dài:
- Tôi muốn nói, hiện nay não của Lâm Dật Phi bị tổn thương, xuất huyết máu tụ, đè lên dây thần kinh, hiện giờ đã không thể tự hô hấp được, trong tình trạng hôn mê sâu, hơn nữa sóng điện não của cậu ta thẳng một đường, cho dù phóng đại cũng không có bất kỳ tín hiệu gì, cũng chính là nói.
Dừng một chút:
- Người bị thương đã chết não, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ tử vong.
Lâm Bình chấn động toàn thân, thì thào:
- Chết não?
Rốt cuộc không kìm nén được nước mắt, bi thương khó có thể tưởng tượng được, bởi vì cuộc đời dường như đã mất đi ý nghĩa như vậy.
- Nhưng chúng tôi còn cần quan sát giờ.
Bác sĩ Tần chậm rãi nó:
- Sau giờ nữa làm thí nghiệm phản xạ não, thí nghiệm phản xạ ho khan cùng với thí nghiệm dừng hô hấp, nếu như đều không có phản ứng, lúc đó mới có thể tuyên bố não chết thực sự, đến lúc đó cho dù có thể dùng máy hô hấp và thuốc để duy trì tim và hô hấp, nhưng cũng sẽ kiến nghị hai người từ bỏ cứu chữa, bởi vì lúc đó đã không còn ý nghĩa cứu chữa nữa.
Hai mắt Lâm Bình đờ đẫn, một lúc lâu sau mới đứng lên, chỉ là cả người không vô lực, lâu sau mới hỏi:
- Cơ hội tỉnh lại của con trai tôi là bao nhiêu?
Bác sĩ Tần do dự một hồi mới nói:
- Trừ phi có kỳ tích xảy ra.
Đây đã là ngữ khí uyển chuyển nhất hắn có thể sử dụng, nhưng hắn là một bác sĩ, có trách nhiệm nói cho người bệnh chân tướng sự thật.
Nước mắt của Lâm Bình rốt cuộc trào ra, có chút lảo đảo đi ra ngoài, tâm tình bác sĩ Tần có chút nặng nề, ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, bầu trời mù mịt, mưa đổ ào ào, thở dài một tiếng, vô lực ngồi xuống.
Mặc dù biết canh giữ ở ngoài phòng bệnh cũng không có tác dụng, phòng chăm sóc đặc biệt cũng không thể để người nhà vào, dì Hà vẫn nhất định không chịu rời đi, bà chỉ có một đứa con trai này, người làm cha làm mẹ nào biết con mình gặp nguy nan, lại có thể không ở bên cạnh con mình sao?
Y tá Tiếu rất tận tâm, khuyên can mãi mới khiến dì Hà ở trong một gian phòng bệnh nghỉ ngơi một chút, Lâm Bình tuy rằng đau buồn vô cùng, nhưng cũng vẫn còn tỉnh táo, cùng người vợ đang vô vọng ở cửa phòng bệnh, nhìn bầu trời đen như mực ngoài cửa sổ, bỗng nhiên có một tia chớp, xé toạc màn đêm, chỉ là những ánh sáng này chỉ là tạm thời, trong giây lát lại bị chôn vùi trong bóng tối.
Tiếng sấm trầm mặc từ xa truyền tới, dần dần vang lên, liên tiếp, khiến người ta chấn động lòng người.
Nhìn lên màn hình TV trước mặt, hai mắt dì Hà mênh mông mịt mù, dường như không nhìn thấy gì cả.
Lâm Bình lại nghe thấy dẫn chương trình trên TV đang dự báo thời tiết khẩn cấp:
- Theo dự tính của đài khí tượng, chịu ảnh hưởng xen kẽ dòng khí nóng lạnh duyên hải, tối nay thành phố Giang Nguyên sẽ có mưa lớn hiếm thấy, đài khí tượng nhắc nhở người dân trong thành phố khi ra ngoài đề phòng mưa và sấm, chuẩn bị an toàn.
Người dẫn chương trình còn chưa dứt lời, lại thêm mấy tia chớp đánh xuống, tiếng sấm gầm lên như tiếng trống, lòng Lâm Bình như chết lặng, không chút gợn sóng, chỉ là nghĩ tới, ngày mai? Kỳ tích?
Rốt cuộc cảm giác được có chút bối rối, Lâm Bình nhìn vợ, người vợ vẫn như lúc trước, nhẹ nhàng ôm lấy vợ, thấp giọng nói:
- Tú Lan, ngủ một lát đi, ngày mai chúng ta còn phải đi thăm con trai.
Chỉ có tiếng khóc nức nở trả lời ông, hai người ôm lấy nhau, lệ rơi đầy mặt.
Đêm càng khuya, mưa không có ý dừng lại, mưa to như trút nước.
Khi hai người buồn ngủ, nhưng lại không chú ý tới dòng ánh sáng màu lam chói mắt phía chân trời, nhanh chóng vọt tới hướng này, không chỉ hai người bọn họ, tất cả cư dân của thành phố Giang Nguyên cũng không có người nào nhìn thấy, lúc này tại thành phố Giang Nguyên tiếng sấm rền vang, chớp nháy từng trận, cách duy nhất là ở nhà, an tĩnh xem TV, chẳng có người nào chú ý tới hiện tượng dị thường của trời đất.
Ánh sáng màu xanh lam vốn dĩ xa không thể chạm, trong một khắc tiếp theo đã tới bên ngoài bệnh viện, ngay sau đó tiếng sét vang lên, ban đêm sáng như ban ngày, chỉ là ánh sáng màu lam kia không có chút trở ngại nào xuyên qua ngói, tiến vào một gian phòng.
Căn phòng kia chỉ có một giường bệnh, bệnh nhân trên giường bệnh cắm đầy ống dây trên người, trên miệng mũi có máy hô hấp, hai mắt nhắm nghiền, giống như người chết.
Dòng ánh sáng xanh không chút chậm trễ nhập vào trong người bệnh này, biến mất không thấy gì nữa, sóng não đồ đang bằng phẳng bỗng nhiên khởi động kịch liệt, chỉ trong thời gian ngắn, hình dạng biên độ chấn động sóng cao thấp gần như vượt qua phạm vi màn hình, một tiếng ‘sóng’ nhẹ nhàng vang lên, bệnh nhân trên giường bệnh dường như giật mình rất nhẹ, dụng cụ thí nghiệm sóng điện não đột nhiến tối đen lại, đã không còn động tĩnh nữa.
Dụng cụ thí nghiệm nhịp tim vốn cũng gần thẳng tắp, mắt thường rất khó phân biệt, trong thời khắc ngắn ngủi, đột nhiên chấn động, mặc dù rất nhẹ, nhưng cũng bắt đầu chuyển động.