Buông điện thoại xuống, Phương Vũ Đồng nhất thời phập phồng cảm xúc, không thể ngủ yên, Lâm Dật Phi này thoạt nhìn thấy là một nhân vật bình thường bây giờ biến thành thần bí, bắt đầu cho thấy hắn là một thầy thuốc giỏi, thật không ngờ hắn chẳng qua chỉ là một học sinh, hơn nữa là hệ tân văn, nếu như nói học y chỉ là yêu thích thì…., một bác sỹ cấp tỉnh bó tay không có cách chữa mà hắn lại dễ dàng hóa giải, hơn nữa lại thật không ngờ hắn còn hiểu về ngọc khí, nghe Vũ Hi nói, một người có thể đánh mười người, đương nhiên đó là cách nói khoa trương của em trai, nhưng mà nói như thế, người này lại có thể làm cả hai, vậy hắn rốt cuộc là làm nghề gì?
Dùng tay mở điện thoại, giống y như đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi tới, ấn vài cái, trong giây lát lại buông, âm thầm nghĩ, anh ta không tìm mình, sao mình nhất định phải tìm anh ta? Chỉ là nói ở trong lòng, không biết là hỏi ai, không biết bây giờ anh ta ngủ chưa?
Do dự mấy lần, Phương Vũ Đồng cười khổ một tiếng, mình còn chưa quen được anh ta, tuy nhiên nếu anh ta là hồng nhan tri kỷ, vậy thì gọi điện cho anh ta cũng là bình thường mà thôi.
Lại cầm điện thoại lên, đột nhiên nghe dường như có âm thanh bên kia vách tường, Phương Vũ Đồng ngẩn ra, ngưng lại lắng nghe, dường như vừa rồi không có tiếng động, nghĩ là ông nội có khi đứng lên đi vệ sinh, lắc đầu mỉm cười, ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, không ngờ hơn một giờ rồi, mới chịu lên giường ngủ, đột nhiên nghe thấy bên vách ông nội quát lớn:
– Cậu là ai? Muốn làm gì?
Phương Vũ Đồng hoảng sợ, chạy ra khỏi phòng, dùng sức gõ cửa phòng ông nội:
– Ông nội, có chuyện gì vậy, cháu là Vũ Đồng.
Sau một lúc không thấy động tĩnh gì, Phương Vũ Đồng bị dọa gần như là hồn bay phách lạc, cửa phòng không thể phá ra, chỉ còn cách chạy tới đầu bậc thang tìm cô lễ tân lấy chìa khóa, luống cuống chân tay mở cửa phòng ra, nhìn thấy ông nội ngồi yên ở đầu giường.
– Ông nội, chuyện gì vậy?
Phương Vũ Đồng nhìn khắp phía, phát hiện cửa sổ bị mở, chạy ra cửa sổ thì vừa thấy, bên ngoài có một bóng đen, mới nhớ là lầu hai.
– Không phải y, không phải y.
Ông Phương nhìn ra cửa cổ, thì thào tự nói, giọng điệu có vẻ sợ hãi và hoang mang.
– Ông nội, là ai vậy, ông quen à?
Phương Vũ Đồng đung đưa cánh tay ông nội
– Ông nội, ông tỉnh lại đi.
Ông Phương lắc đầu:
– Ông vốn nghĩ là quen biết, nhưng tại sao lại là cậu ta?
Phương Vũ Đồng nghe thấy ông nội nói nhảm, không rõ ràng gì cả, liền cuống quít đi đập cửa phòng Lâm Dật Phi, sau một lúc lâu không có động tĩnh, Phương Vũ Đồng liền rùng mình, nhờ cô lễ tân mở cửa phòng ra, chỉ thấy trong cái túi vẫn ở trong phòng, chỉ có điều trên giường thì trống trơn, không hề thấy bóng dáng của Lâm Dật Phi.
Trăng sáng sao thưa, xa xa có nhiều đốm đèn, nhìn như những ngôi sao.
Bên dưới chỗ bức tường bị đổ không xa, vài người đứng thưa thớt, đều đứng đối mặt với cửa động, một mảnh cửa động tối om, không nhìn rõ lắm ở bên trong có vài thứ gì đó.
Bên cạnh cửa động có đặt một cỗ quan tài, từ trong động đào lên,nhìn y như là, bên trong đã lộ ra một đám xương cốt màu xám trắng, mọi người nhìn cũng không thèm nhìn, bởi vì cỗ quan tài này không phải là mục đích của bọn họ, sắc mặt mọi người u ám chẳng khác nào sắc mặt của người chui ra từ trong quan tài, chỉ nhìn vào cửa động một cách xuất thần, giống như có thể có một con dã quỷ sẽ nhảy ra từ bên trong, có hai người thỉnh thoảng lại nhìn ra xa, vẻ mặt nôn nóng bất an.
– Ông Nghiêm, người mà chúng ta phải đợi sao mãi mà chưa tới?
Trên trán thằng béo toát ra rất nhiều mồ hôi, nhìn vào người đứng tuổi kia hỏi. Người kia mặc bồ đồ giống như vỏ trứng gà chín, sạc sẽ, chính là người mà ban ngày ngồi ở bàn bên cạnh Lâm Dật Phi, nhìn trang phục của ông ta đúng là phải tham dự vào loại đại tiệc buổi tối, thật không ngờ trong đêm khuya khoắt lại chạy tới chỗ rừng núi hoang vắng này.
– Chờ thêm một chút.
Ông Nghiêm chỉ nói mấy chữ này, liền ngậm ngay miệng lại, trông như là có lấy tua -vít cạy ra cũng khó.
Thằng béo còn định nói thêm, thằng gầy bên cạnh y liền kéo y một cái, đưa mắt liếc ra hiệu, thằng béo cười khan hai tiếng, đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh thì liên láo nhìn xung quanh, nhìn trộm sắc mặt của mọi người, đột nhiên quay sang người đứng gần với miệng động nhất nói:
– Anh Bao, thế nào, nhìn ra cái trò trống gì chưa?
Nếu như nói sắc mặt của mọi người đều âm u giống như người chết, thì cái anh Bao đứng ở gần cửa động kia chính là người chết, toàn thân đều là màu xám, hai mắt cũng không phải màu đen, còn có mái tóc màu xám,không biết có phải là do bộ quần áo không, người khác bị ông ta nhìn qua, có khi phải gặp ác mộng cả đêm, ông ta chỉ quay đầu lại liếc thằng béo một cái, thằng béo liền thấy cả thân lạnh toát, thấy lạnh cả sống lưng, lại cười lớn một tiếng, yên lặng chờ ông anh Bao kia nói chuyện.
Thật không ngờ khẩu khí của anh Bao kia còn ẩn ý hơn cả ông Nghiêm vừa nãy, nhìn thằng béo một lúc lâu, lại quay đầu đi, nhìn chằm chằm vào cái cửa động kia, dường như thằng béo ở chỗ cửa động mặt mày tươi cười đáng yêu lên rất nhiều.
Trong lòng thằng béo thầm mắng, nếu ông mà không vì tiền, đánh chết ông cũng chả thèm tới cái nơi quỷ quái này, thằng gầy lại kéo tay hắn thấp giọng nói:
– Với cái thằng họ Bao kia thì có gì mà phải bàn bạc. Tuy chúng ta có chủ ý đánh vào người chết, nhưng không dã man bằng ông ta, nghe ngài Nghiêm nói, ông ta đã từng ăn người chết đó.
Thằng béo rùng mình một cái, tuy rằng buổi tối không lạnh, y mặc cũng không ít áo, nhưng cảm thấy gió xung quanh đột nhiên biến thành từng trận gió âm, lạnh người không nói thành lời:
– Thật à? Thế thì mời ông ta tới làm gì?
Thoạt nhìn thì thấy thằng gầy và thằng béo có tình bạn tốt, thấp giọng xuống nói:
– Nghe ngài Nghiêm nói bên dưới chỗ này có chút cổ quái, sợ đụng tới đồ bẩn, vậy nên mới tới Tương Tây mời ông ta tới, ông ta ăn qua thịt người chết, có nghe qua là quỷ cũng không nhập được vào ông ta.
Thằng béo cười lành lạnh nói:
– Trên đời này làm quái gì có ma với quỷ, tao thấy bọn họ chỉ có tự dọa bản thân. Nhưng mà dù sao thì bọn họ cũng đã tìm đến hai chúng ta, rõ ràng là không tín nghiệm chúng ta.
Thằng gầy bóp y một cái, ra hiệu cho gã nhỏ giọng lại, ngài Nghiêm vẫn chưa nói gì, người bên cạnh đã đưa mắt liếc một cái, sắc mặt lạnh như băng, lưng thẳng giống y như thanh lao, giơ thanh dao nhỏ trong tay ra, chậm rãi nói:
– Ngài Nghiêm là người khởi phát hành động lần này, ông ấy nói phải đợi người, chúng ta tất nhiên phải làm theo sự phân phối của ngài, tuy nhiên nghe Nghiêm Hiển Thị nói, Cao Kiều không phải là tới muộn, mà là có chút việc, muốn để cho hành động lần này càng thêm chắc chắn hơn, đương nhiên lần này chúng ta hòa, cũng hy vọng mọi người phối hợp một chút, chỉ cần thành công, sẽ không thiếu tiền thù lao cho mọi người.
Thằng béo cười ha hả nói:
– Danh dự của ngài Nghiêm tất nhiên là không có gì để nói, nếu không thì cũng không đưa trước cho chúng ta một triệu tiền đặt cọc, bây giờ không biết chúng tôi vẫn còn phải đợi bao lâu nữa mới được, tôi với anh Mộc đều là tính giờ để lấy tiền đấy, nếu hôm nay không ra tay, ngài Nghiêm và ngài Lãnh không phải là lại trả thêm một ngày tiền công sao.
– Cậu cứ yên tâm, nếu mời các cậu tới đây, chúng tôi đã tự tính toán cả rồi, Béo cậu không cần phải lo lắng vấn đề tiền nong.
Ngài Lãnh nói chuyện vẫn cứ lạnh như băng, tay vẫn nắm một thanh phi đao nhỏ có chút lóe sáng, khóe miệng thì không hề dễ dàng mà phát ra một cái cười lạnh.
Thằng béo cứ nhìn vào thanh đao nhỏ trong tay ông ta, hai mắt nhỏ cứ chớp từng cái, lại quay sang nhìn thằng gầy một cái, dường như ánh mắt đang trao đổi cái gì đó, hoang dã biến thành yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng kếu của mấy côn trùng không biết tên, vốn nếu nghe được từ những cánh đồng thì rất có tình thơ ý họa, nhưng lại nghe từ nơi hoang vu này, bên cạnh vẫn còn có mùi hôi của một cỗ quan tài, một đống xương trắng, làm cho người ta nghe thấy giống y như tiếng khóc nỉ non của oan hồn.
– Đến rồi.
Ngài Nghiêm đột nhiên hạ giọng nói, giọng nói có chút hưng phấn.
Thằng béo nhìn xung quanh nói:
– Ở đâu?
Đột nhiên phát hiện mọi người đều nhìn về phía sau lưng của y, cảm thấy đằng sau cổ hình như có người thổi hơi, không khỏi hoảng sợ, tuy rằng gã không sợ quỷ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mọi người, nhất thời cho rằng có ma nữ lè lưỡi, vươn tay muốn bóp chết mình, không khỏi dùng sức nhảy về phía trước, đừng có thấy người y giống như quả bóng, lúc này thân thủ của y có chút linh hoạt.
Béo bỗng nhiên xoay người, một người lặng lẽ đứng ngay tại vị trí vừa nãy của y, vốn định phát cáu, chỉ giây lát sau mặt y đã tươi cười:
– Ngài Cao Kiều, nhìn không ra, ngài còn thích chơi loại xiếc này, dọa chết tôi rồi.
Sắc mặt ngài Cao Kiều tái nhợt, dường như không nghe thấy lời tiếp đón của Béo, không hé nửa lời, sắc mặt gã cứ như là cả đời chưa được phơi qua ánh mặt trời, tuy nhiên thoạt nhìn thì chỉ khoảng hai mươi tuổi, điều đó khiến Béo thấy rất kỳ lạ, vẫn luôn chỉ xuất diện liên hệ với y và thằng gầy chỉ có ngài Nghiêm, thấy bọn họ ra tay có chút hào phóng, tự y cũng hung hăng đòi một số tiền lớn, thấy bọn họ đáp ứng thoải mái, cho rằng lần trộm mộ này sẽ cực kỳ khó khăn, thật không ngờ đến bây giờ, chỉ nhìn thấy một cái cửa động tối như mực và một cỗ quan tài mục nát.