– Thật ra sau ba ngày, tôi đã có chút lo lắng, nên mới đi tìm Kế Béo và anh em của cậu, chỉ có điều tìm đến ngài Bao có chút khó khăn, trong lúc trì hoãn, mới gộp lại được từng này người, quý tinh bất quý đa, tôi cũng chuẩn bị một chút đồ, nếu không tìm được cái gì, dù thế nào thì cũng nhất định phải mang người bị thất lạc bên trong ra, cũng không uổng phí tôi đã tương giao với bọn họ.
Kế Béo nhìn ngài Bao một cái, thấy vẻ mặt ông ta chẳng có biểu hiện gì, cũng không biết là ông ta tán thành hay là phản đối, nhưng mà biết cái ngài Nghiêm này nói chuyện y như đánh rắm, không làm chính xác được, ông ta không thể có tấm lòng tốt mà đi cứu Du Lão Thử, hơn một nửa vẫn là vì bảo bối bên trong. Chẳng qua có một điểm khiến gã rất ngạc nhiên chính là, nếu đồ cổ thật sự chảy ra từ thác nước kia, cửa động này lại là dẫn vào cái gọi là hầm mộ, vậy mà vẫn gọi là làm mộ à?
– Kế Béo, cậu nói sao?
Ngài Lãnh nhìn chằm chằm Béo, phi đao trong tay tung hứng không ngừng, chẳng có ai phải nghi ngờ ngay sau đó thanh phi đao này sẽ kề trên cái cổ thô của Béo.
– Nếu chúng tôi đã lấy tiền, đương nhiên là có trách nhiệm đi cùng các người vào.
Kế Béo nói y như là không nhìn thấy phi đao trong tay ông ta.
– Ngài Nghiêm, vẫn còn phải chuẩn bị gì nữa không, nếu không thì cứ đi xuống xem xét một chút.
Ngài Nghiêm dường như rất hài lòng câu trả lời của y, khẽ đưa tay lên, từ phía sau lấy ra một cái hòm bằng da to to, mở ra:
– Ở đây có vũ khí, mấy người các cậu có thể chọn mỗi người một cái.
Trong lòng Kế Béo vui vẻ, thò đầu qua, không khỏi có chút líu cả lưỡi, hòm da không nhỏ, bên trong có thể nói là một kho vũ khí nhỏ, súng lục, lựu đạn,và vân vân cần cái gì cũng có, y sợ chịu thiệt, lại sợ làm cho ngài Nghiêm nghi ngờ, chỉ nói:
– Ngài Nghiêm cứ tùy ý mà cho chúng tôi hai thanh, chúng tôi cũng không biết dùng những thứ này cho lắm.
Ngài Nghiêm lấy hai khẩu súng từ trong hòm da ra, đưa cho Kế Béo và Cổ Ý, ngài Bao khoát tay, rốt cục nói một câu:
– Không cần đưa cho tôi, tôi không biết dùng.
Vừa rồi lúc Cao Kiều nói chuyện, giọng nói có chút cứng cáp, nói y như vẹt, y nói rất bình thản, không hề có chút cảm tình.
Ngài Nghiêm cũng không khuyên y, không hề phân cho Cao Kiều và ngài Lãnh món vũ khí nào, đóng hòm lại, một tay nhấc lên:
– Chúng ta đi thôi.
Kế Béo giật mình kinh hãi, cái hòm vũ khí kia gập lại, khoảng chừng khoảng một trăm cân, nhưng không ngờ ngài Nghiêm chỉ dùng một tay để nhấc lên, y như là cầm cái túi xách? Y đưa mắt liếc sang hướng đồng bọn, đồng bọn của y cũng thần sắc kinh hãi nhìn theo, hai kẻ đeo khẩu súng trước eo, lấy cái đèn pin dài nhỏ trong bao hành lý đeo trên người, Kế Béo quay sang mấy người cười khổ nói:
– Tôi đi phía trước, anh em của tôi ở phía sau cùng, mấy người cứ đi theo tôi, ngài Nghiêm, thấy thế nào?
Ngài Nghiêm chỉ gật đầu, quay sang ngài Lãnh liếc mắt đưa ý, ngài Lãnh hiểu ý đưa người đi sau lưng Kế Béo:
– Kế Béo, hai người chúng tôi ở đằng trước, có việc gì xảy ra cũng bảo vệ dễ hơn.
Kế Béo biết gã nói thì dễ nghe, nhưng có ý theo dõi y, nhưng chỉ làm bộ như không hay biết, đưa tay móc ra một cái xẻng ngắn, ngành trộm mộ hãng sản xuất Lạc Dương, chỉ có điều đã qua nhiều lần cải tạo, cảng trải qua nhiều lần tỉ mỉ thiết kế của Kế Béo, xẻng xúc đã không giống với xẻng Lạc Dương ban đầu nữa, y cho tay vào ba lô lấy ra hai ống tuýp dài nửa thước, xẻng ngắn liền biến thành dài, có thể đào đất, cũng thuận tiện dò đường, bấm đèn pin, bước vào động trước.
Ngài Lãnh không biết là người cao thuật nên gan to hay là như thế nào, cứ đi theo sau mà không do dự, ngài Bao kia thì đứng ở cửa động, nhìn ngài Nghiêm một cái, rồi cũng đi theo sau, ba người còn lại cũng nối đuôi nhau mà vào, Cổ Ý thì đi cuối cùng.
Đợi mọi người đều đi vào trong một lúc lâu, Lâm Dật Phi mới từ trong đám bụi cây đi ra, nhìn cửa động một lúc lâu, đột nhiên cúi người xuống, ghé tai xuống đất, tập trung lắng nghe, một lúc lâu sau khóe miệng mới lộ ra một nụ cười cổ quái, vỗ vỗ bụi đất trên người, thản nhiên đi vào trong động, thái độ của hắn không căng thẳng như những người đi trước, thấy bộ dạng hắn có vẻ ung dung, y như là đi vào hoa viên của nhà mình.
Kế Béo cũng không phải là chưa gặp qua người chết, trái lại, y nhìn thấy hầm mộ thậm chí còn nhiều hơn so với người khác nhìn thấy nhà cửa, y nhìn qua một hầm mộ Vương gia triều Minh, vậy thì đã cho thấy y là dân pro như thế nào rồi, y đi lại bên trong hai tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa nhìn hết được toàn cảnh bên trong, nhưng y cảm thấy ở trong này nếu có đi vài ngày vài đêm có khi còn chưa tới được đáy.
Lúc y đi được mười mấy thước trong động thì đã cảm thấy không thể không bái phục Du Lão Thử, động không lớn, gần như đủ cho một người thấp chui vào, cả cái động giống y như một cái phễu, địa thế càng ngày càng thấp, càng đi vào trong càng rộng lớn, lại không bị ẩm ướt.
Đi được khoảng mười mét, thì có thể thẳng người lên mà đi, điều này làm cho y không thể không khâm phục công phu của Du Lão Thử, mặc dù y biết đồng bọn Cổ Ý cũng có khả năng này, nhưng cũng chỉ giới hạn trong vài mét, lớn như thế này nhìn y như là công trình tự nhiên, nếu quả thật chỉ do một mình Du Lão Thử đào lên, vậy thì quả thật ông ta là một thiên tài.
Hắn đang nghi ngờ không biết có phải là Du Lão Thử vẫn đang đào động tới tận đáy lòng đất hay không, nhưng lại không thể không dừng chân lại, phía trước đã hết đường, lại biến thành một cửa động hình tròn, Kế Béo không tự chủ được đã nhảy cả lên, bốn phía trong động đều được lát gạch đá đá, y dùng góc độ chuyên nghiệp để nhìn. Nếu lấy loại đá này mang ra bán, cũng đáng giá mấy nghìn tệ một khối.
Vậy thì có tất cả bao nhiêu loại gạch này ở đây? Nếu mỗi ngày vác một khối đi bán, cả đời này cũng không cần lăn lộn kiếm ăn rồi.
– Sao thế?
Giọng của ngài Nghiêm truyền đến từ phía sau, trong lòng đất có vẻ có chút nặng nề.
– Đã tới đáy động rồi, bây giờ hình như là tới hầm mộ rồi.
Kế Béo trầm giọng trả lời, tuy rằng y quen mộ Hán, mộ Tiền Tần, mộ Minh Thanh,…nhưng hắn cảm thấy ngay trước mắt y vài mi -li -mét không phải là hầm mộ, đáng tiếc đồng bọn của y đứng ở cuối cùng, nếu không thì y cũng có thể thương lượng một chút với Cổ Ý,cẩn thận nhìn xuống động, phát hiện thấy Du Háo Tử chỉ lấy ra bốn khối gạch xanh để sang một bên.
Nghĩ tới Du Háo Tử trước mắt sống chết không rõ, Kế Béo có chút sợ hãi, giơ tay chiếu đèn pin vào bên trong, không khỏi hoảng sợ, bên trong trống rỗng, đối diện vẫn là tường gạch, lại cách mặt này có ba thước, nói như vậy Du Háo Tử đào vào không phải là hầm mộ mà là dũng đạo của hầm mộ.
Một đường dũng đạo đã có quy mô lớn như vậy, vậy thì toàn bộ mộ thất có thể to tới mức dọa người.
Muốn đưa đèn pin chiếu xuống, bên dưới đen thui, không thể nhìn rõ, Kế Béo rút xẻng Lạc Dương ra, lại bỏ thêm một ống tuýp, lúc này mới đủ chạm vào đáy, dùng sức gõ xuống.
– Sao rồi?
Ngài Lãnh ở đằng sau nhìn thấy cả một cái mông đong đưa không ngừng, không khỏi có chút buồn bực mà hỏi.
– Thế này là tốt rồi.
Kế Béo cảm giác được cái thanh đao của ngài Lãnh đang nhảy múa ngay sau cổ mình, đành phải cắn răng nhảy xuống, trong lòng mắng rủa, đồ tiểu nhân không kiên nhẫn, vội vàng đi chịu chết, không ngại tự mình đi dò đường, Du Háo hiện giờ sống chết không rõ, không cần hỏi, nơi này chắc chắn có hung hiểm, mày chạy đi mà đầu thai, ông đây còn chưa sống đủ.
Nhảy xuống từ độ cao khoảng hai thước, Kế Béo cảm thấy bàn chân bị trẹo một chút, hơi thấy đau, nhưng trong lòng có chút vui sướng, năm người còn lại liên tiếp nhảy xuống, ngài Lãnh đương nhiên không nói chơi, lúc ngài Bao nhảy xuống y như là cương thi, chân cũng không hề co lại.
Người ở trong động vốn thấy buồn bực, không biết lúc nào thì mới hăng hái, lúc này đờ đẫn nhảy xuống chỗ trống trải, lòng dạ thấy thật trống trải, chỉ có điều nhìn theo hướng đèn pin của Kế Béo, không khỏi bị ngẩn người, phía trước là cả một dũng đạo thật dài, đèn pin cũng không thể soi sáng tới phần cuối.
Một mình đứng giữa thông đạo, trước sau đều vô biên không hề có đáy, điểm này khiến Kế Béo rất hoang mang, y thật sự không thể tưởng tượng nổi sao mà Du Háo Tử lại có thể đào được một thông đạo tới tận đây, y dường như còn biết có một thông đạo khác dẫn tới chỗ này.
– Bây giờ chúng ta cứ đi hướng về phía kia à?
Kế Béo chậm rãi nói.
Ngài Nghiêm liếc mắt nhìn y một cái, thản nhiên nói:
– Cái này là tôi hỏi cậu mới đúng.
Sắc mặt Kế Béo đỏ lên, cái hành lang này làm y dao động, khiến y tạm thời mất đi bình tĩnh và chủ kiến, dùng đèn pin cẩn thận phân rõ hai đầu bên dưới dũng đạo, ngẩng đầu lên khẳng định:
– Ngài Nghiêm, chắc hẳn là bọn người Du Háo Tử đi về phía trước, có phải chúng ta cũng….
Ngài Nghiêm khẽ gật đầu:
– Được, chúng ta cứ đi về phía trước xem sao.
Nét mặt tuy rằng như bình thường, giọng điệu nghe trong dũng đạo, dường như có chút âm trầm khủng bố.
Kế Béo cũng có chút khẩn trương, đi trước dẫn đường, trừ Kế Béo ra, mấy người khác cũng không phải là người nói nhiều, trên cả đoạn đường chỉ nghe thấy tiếng bước chân, giẫm lên đá nghe lẹp xẹp, Kế Béo để ý quan sát động tĩnh bốn phía xung quay, lại phát hiện xung quanh đều là gạch đá xanh, trên mặt đất cũng toàn là đá đen.